Chương 325: Rực lửa bến tàu (3)
27/04/2025
10
7.0
Chương 325: Rực lửa bến tàu (3)
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Những cú đạn pháo xé gió gào thét như vũ bão quét tan mọi thứ trước mặt.
Chúng tông vào thuyền, vào tháp, vào tòa thị chính của Singapore giống như đang vả đôm đốp vào mặt của tên giang hồ Anh kiêu ngạo ngày nào.
Đế quốc Anh quá ngạo mạn, tự xưng là đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, bá chủ thế giới, luôn kiên định hải quân của mình vô địch thiên hạ, công an không dám động vào bản thân dù cưỡi Ex, trộm chó bao năm qua.
Trước buổi tối hôm nay, người Anh chưa bao giờ dám tưởng tượng ra cảnh cảng biển Singapore của mình bị tập kích vì trong mắt họ đây không khác hành động cưa bom hay đốt lửa soi bình xăng tại xứ Đông Lào.
Nhưng chúng quên mất rằng, bản thổ Anh Quốc mạnh chứ không phải đám đầu trộm đuôi c·ướp bị lưu đày tới thuộc địa như chúng.
Ở thời kỳ này, việc bị điều tới thuộc địa không khác gì lưu đày biệt xứ chỉ dành cho giai cấp nghèo hèn thấp cổ bé họng hoặc phạm sai lầm.
Ở trong mắt người biết chuyện, binh lính nơi này chỉ được tính làm quân lực hạng ba, hơn nô lệ thuộc địa đóng khố một chút xíu xìu xiu.
Đặc biệt là khi châu âu đang bị cuốn vào cuộc đại chiến khốc liệt bậc nhất trong lịch sử, lực lượng tinh nhuệ và hạm đội buộc phải điều bớt tới đất Pháp thì khả năng chi viện cho thuộc địa của Anh Quốc sẽ có giới hạn.
Không cần tới Đại Việt, chỉ cần Nhật Bản nổi hứng quất một cái là Singapore chỉ có nước chổng mông hưởng thụ.
Vậy nên rất khó để đoán ra ai t·ấn c·ông giữa màn đêm tăm tối.
- Ai!
- Ai t·ấn c·ông chúng ta?
- Bọn Bồ Đào Nha hay Hà Lan?
- Mẹ kiếp, chúng nó ăn tiết canh hay sao mà nổi máu điên dám vuốt râu hùm?
Stamford Raffl·es, thống đốc Đông Ấn đầy quyền lực ngày nào giờ đang phải chật vật gầm rú dưới đống đồ rật rơi tứ tung trên người.
Râu tóc hỗn loạn, trên trán đầy mô hôi hòa lẫn lấm chấm v·ết m·áu do bị bức tranh treo trên tường rớt bể đầu.
Bên thân dưới, chỉ có một miếng vải trắng quấn quanh cơ thể t·rần t·ruồng cùng con sâu đo bé chút chíu.
Đúng vậy, khi bị t·ấn c·ông, Stamford Raffl·es đang dạy kèm tập đánh vần cho thư ký nên không kịp mặc quần áo.
Đã bao lâu rồi, kể từ sau những cuộc chinh phạt vào vùng đất Indo và tắm máu kẻ phản kháng, không còn ai dám gây chuyện với Stamford Raffl·es nữa.
Ngay cả Hà Lan, Bồ Đào Nha cũng lần lượt bị hất cẳng và thay thế.
Xung quanh chỉ có cường quốc Đại Việt nhưng gần đây liên tục giải ngũ, cắt giảm quân sự, mức độ uy h·iếp giảm xuống.
Hơn nữa, Đại Việt là một quốc gia hòa bình truyền thống, trừ khi bị khiêu khích, cắn trộm còn bình thường hiếm khi chủ động t·ấn c·ông nước khác.
Lẽ dĩ nhiên, cả Stamford Raffl·es và binh lính Anh Quốc không còn quá đề phòng Đại Việt mà chỉ nghĩ rằng có đế quốc nào đó như Hà Lan, Bồ Đào Nha, Nhật Bản muốn đánh c·ướp Singapore.
Và như một nguyên tắc cứng, khi bạn lơ là đề phòng thì cũng là lúc tai họa ập tới.
- Báo!
Một sĩ quan người Anh trong quân phục màu hồng sặc sỡ xuất hiện dưới hầm trú ẩn.
Không biết gu thẩm mỹ của châu âu cận đại thế nào nhưng tất cả q·uân đ·ội, bao gồm cả của Pháp đều rất thích những màu sắc sặc sỡ như “hường” lam, càm, tím, đỏ…
- Bẩm thống đốc, tiền tuyến báo về, chúng ta bị t·ấn c·ông bởi hạm đội hàng trăm t·àu c·hiến.
- Họ đã bao vây bến cảng, nã pháo phá hủy hệ thống phòng ngự của chúng ta, đồng thời đang đổ bộ quân lên.
Stamford Raffl·es trợn trừng mắt như muốn lồi ra ngoài, ông ta đã xem Singapore như lãnh thổ riêng của mình, làm sao có thể để kẻ khác chiếm lấy
- Là ai t·ấn c·ông chúng ta?
- Hà Lan, Bồ Đào Nha, Nhật Bản hay Mỹ?
- Bẩm…
Thấy tên lính ấp úng không dám nói, Stamford Raffl·es chạy tới túm lấy cổ áo và thét vào mặt:
- Nói mau, không tao băm mày ra nuôi cá bây giờ.
- Bẩm thống đốc, nếu nhìn vào cờ hiệu thì đó là Long Quốc.
- Long Quốc?
Stamford Raffl·es cảm giác như tên lính trước mặt đang kể chuyện cười, bực bội gầm lên:
- Cái bọn hello kitty ấy làm sao dám?
- Ngay cả Đại Việt cũng còn chưa dám, một nước chư hầu thì làm được gì?
- Chắc chắn là có kẻ mạo danh để đánh lạc hướng, Nhật Bản hay làm trò mèo ấy lắm.
Người xưa có câu, suy bụng ta ra bụng người.
Bởi vì Anh Quốc coi tất cả nước khác là người hầu của mình nên mặc nhiên cũng nghĩ Đại Việt như vậy dù trên thực tế Đại Việt không coi quốc gia nào thành nô lệ của mình cả.
Trong suy nghĩ đế quốc Anh, Long Quốc chỉ là thuộc địa, chư hầu của Đại Việt, hoàn toàn không đáng quan tâm.
Stamford Raffl·es càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài xem, dò xét tình hình.
Ở phía sau, bức ảnh vẽ cảnh Stamford Raffl·es b·óp c·ổ thổ dân Mã Lai đã bị đảo ngược.
Vốn dĩ là ông ta đứng ở trên, nhìn xuống thổ dân với ánh mắt khinh miệt, một tay b·óp c·ổ, tay còn lại chĩa kiếm thẳng vào họng đối phương.
Thế nhưng hiện tại, phần thanh kiếm và bàn tay đã bị lửa cháy xém, Stamford Rafl·es bị đẩy ngược phía dưới, thổ dân Mã Lai ở trên há mồm chư thể cắn đứt bàn tay của tên đồ tể để báo thù.
Hình ảnh quỷ dị ấy dần dần chìm trong ánh lửa, cùng với đó là tiếng kêu rên, hò hét loạn xạ khắp phố.
- Đánh lũ giặc c·ướp!
- Đánh nó!
- Á, thằng chó, sao mày dám đánh tao?
- Mày là cái cục *** gì mà tao không dám đánh?
- Này thì bố láo này.
- Tây dương thất thủ rồi, mau c·ướp!
- Mấy thằng chó, ngày thường đè đầu cưỡi cổ bọn mình, giờ xông ra đòi cả vốn lẫn lãi.
Khung cảnh lộn xộn trước mắt khiến Stamford cảm thấy choáng ngợp, ngây người như phỗng vì quá khó tin.
Trên đường phố, binh lính “tinh nhuệ” của Anh Quốc bị làn sóng phẫn nộ của người dân bao phủ, xua đuổi như chó chạy ngoài đồng.
Người cầm dao, người cầm cuốc, kẻ cầm búa thành một dòng lũ lao thẳng về phía đám binh lính đang sợ run bần bật, quăng mũ, vứt súng bỏ chạy.
Những nơi từng là cơn ác mộng với dân đen như ti sở cảnh sát, nhà ngục lần lượt bị công phá, cùng với đó là tiếng pháo nổ ầm ầm ngoài bến cảng.
Cứ mỗi lần pháo nổ, người dân Singapore lại nô nức hô hào cứ như thể kẻ t·ấn c·ông là quân phe mình.
Stamford thấy tình hình như vậy, vội vàng cúi thấp đầu giả vờ như người bình thường, đi dọc về phía bộ tham mưu, nơi có hệ thống chỉ huy liên lạc được về mẫu quốc.
Sau khi Anh Quốc xâm lược Singapore, chúng dần biến nơi này thành trung tâm chính trị của thuộc địa hải ngoại.
Trung tâm chỉ huy tại Singapore thậm chí có thể điều q·uân đ·ội từ Ấn Độ, Miến Điện sang chi viện trong trường hợp khẩn cấp.
Hiển nhiên, hiện tại là trạng thái khẩn cấp của khẩn cấp, Stamford xác định phải điều quân từ xung quanh tới cứu viện ngay.
Bất chợt, hắn ta nhíu mày khi nhìn thấy đám côn đồ băng đảng c·hết la liệt trong con hẻm.
- Tình hình đã nát tới mức này rồi sao?
Gã ta nhận ra một vài n·gười c·hết như Lý Hiển, Lý Long, bị treo ngược trên cột, đũng quần đẫm máu, toàn thân đầy vết cào cấu từ móng tay phụ nữ.
Ở Singapore này, người có thể khiến Stamford nhớ mặt không phải hạng tầm thường, nhưng vẫn c·hết thảm như vậy, đủ để thấy tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Mặc dù đã dự kiến có hỗn loạn diễn ra nhưng Stamford không ngờ toàn bộ vệ binh hoàng gia và bang hội sẽ yếu đuối đến như vậy, bị đám dân đen mọi rợ đánh tan trong chớp mắt
Dựa theo kinh nghiệm quá khứ, đám tiện dân thuộc địa và Long Kiều chỉ rặt một lũ mọi rợ, tham sống s·ợ c·hết, quỳ liếm dưới chân người tây dương vĩ đại.
Chúng bị đám bang hội đè đầu cưỡi cổ, h·ành h·ạ đủ điều mà chẳng dám hó hé một câu, làm sao có thể phản kháng được?
Dân chúng bình thường ở trước mặt bè lũ đế quốc giống như bèo trôi lạc dòng vậy, cực kỳ yếu ớt.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ…
- Vô sản toàn thế giới, hãy đứng lên!
- Nô lệ toàn thế giới, đạp tan xiềng xích!
- Lật đổ đế quốc, vì chính nghĩa vinh quang.
- Có lao động, có cơm ăn, đả đảo đế quốc bóc lột.
Ngay tại trung tâm quảng trường, một nhóm người mặc đồ công nhân vẫy tay hô hào.
Khẩu hiệu này đối với người hiện đại ăn no mặc ấm, ao ước được bán mình cho tư bản không khác gì chuyện cười.
Nhưng với người lao động thời này, ngày tăng ca hai mươi tiếng như trâu như chó mà chẳng có cơm ăn thì đây không khác gì phúc âm của chúa.
Và đây chính là lý do “tiện dân” trong mắt Stamford có thể đấm vỡ mồm đám giang hồ, bang hội và binh lính đế quốc Anh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Những cú đạn pháo xé gió gào thét như vũ bão quét tan mọi thứ trước mặt.
Chúng tông vào thuyền, vào tháp, vào tòa thị chính của Singapore giống như đang vả đôm đốp vào mặt của tên giang hồ Anh kiêu ngạo ngày nào.
Đế quốc Anh quá ngạo mạn, tự xưng là đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, bá chủ thế giới, luôn kiên định hải quân của mình vô địch thiên hạ, công an không dám động vào bản thân dù cưỡi Ex, trộm chó bao năm qua.
Trước buổi tối hôm nay, người Anh chưa bao giờ dám tưởng tượng ra cảnh cảng biển Singapore của mình bị tập kích vì trong mắt họ đây không khác hành động cưa bom hay đốt lửa soi bình xăng tại xứ Đông Lào.
Nhưng chúng quên mất rằng, bản thổ Anh Quốc mạnh chứ không phải đám đầu trộm đuôi c·ướp bị lưu đày tới thuộc địa như chúng.
Ở thời kỳ này, việc bị điều tới thuộc địa không khác gì lưu đày biệt xứ chỉ dành cho giai cấp nghèo hèn thấp cổ bé họng hoặc phạm sai lầm.
Ở trong mắt người biết chuyện, binh lính nơi này chỉ được tính làm quân lực hạng ba, hơn nô lệ thuộc địa đóng khố một chút xíu xìu xiu.
Đặc biệt là khi châu âu đang bị cuốn vào cuộc đại chiến khốc liệt bậc nhất trong lịch sử, lực lượng tinh nhuệ và hạm đội buộc phải điều bớt tới đất Pháp thì khả năng chi viện cho thuộc địa của Anh Quốc sẽ có giới hạn.
Không cần tới Đại Việt, chỉ cần Nhật Bản nổi hứng quất một cái là Singapore chỉ có nước chổng mông hưởng thụ.
Vậy nên rất khó để đoán ra ai t·ấn c·ông giữa màn đêm tăm tối.
- Ai!
- Ai t·ấn c·ông chúng ta?
- Bọn Bồ Đào Nha hay Hà Lan?
- Mẹ kiếp, chúng nó ăn tiết canh hay sao mà nổi máu điên dám vuốt râu hùm?
Stamford Raffl·es, thống đốc Đông Ấn đầy quyền lực ngày nào giờ đang phải chật vật gầm rú dưới đống đồ rật rơi tứ tung trên người.
Râu tóc hỗn loạn, trên trán đầy mô hôi hòa lẫn lấm chấm v·ết m·áu do bị bức tranh treo trên tường rớt bể đầu.
Bên thân dưới, chỉ có một miếng vải trắng quấn quanh cơ thể t·rần t·ruồng cùng con sâu đo bé chút chíu.
Đúng vậy, khi bị t·ấn c·ông, Stamford Raffl·es đang dạy kèm tập đánh vần cho thư ký nên không kịp mặc quần áo.
Đã bao lâu rồi, kể từ sau những cuộc chinh phạt vào vùng đất Indo và tắm máu kẻ phản kháng, không còn ai dám gây chuyện với Stamford Raffl·es nữa.
Ngay cả Hà Lan, Bồ Đào Nha cũng lần lượt bị hất cẳng và thay thế.
Xung quanh chỉ có cường quốc Đại Việt nhưng gần đây liên tục giải ngũ, cắt giảm quân sự, mức độ uy h·iếp giảm xuống.
Hơn nữa, Đại Việt là một quốc gia hòa bình truyền thống, trừ khi bị khiêu khích, cắn trộm còn bình thường hiếm khi chủ động t·ấn c·ông nước khác.
Lẽ dĩ nhiên, cả Stamford Raffl·es và binh lính Anh Quốc không còn quá đề phòng Đại Việt mà chỉ nghĩ rằng có đế quốc nào đó như Hà Lan, Bồ Đào Nha, Nhật Bản muốn đánh c·ướp Singapore.
Và như một nguyên tắc cứng, khi bạn lơ là đề phòng thì cũng là lúc tai họa ập tới.
- Báo!
Một sĩ quan người Anh trong quân phục màu hồng sặc sỡ xuất hiện dưới hầm trú ẩn.
Không biết gu thẩm mỹ của châu âu cận đại thế nào nhưng tất cả q·uân đ·ội, bao gồm cả của Pháp đều rất thích những màu sắc sặc sỡ như “hường” lam, càm, tím, đỏ…
- Bẩm thống đốc, tiền tuyến báo về, chúng ta bị t·ấn c·ông bởi hạm đội hàng trăm t·àu c·hiến.
- Họ đã bao vây bến cảng, nã pháo phá hủy hệ thống phòng ngự của chúng ta, đồng thời đang đổ bộ quân lên.
Stamford Raffl·es trợn trừng mắt như muốn lồi ra ngoài, ông ta đã xem Singapore như lãnh thổ riêng của mình, làm sao có thể để kẻ khác chiếm lấy
- Là ai t·ấn c·ông chúng ta?
- Hà Lan, Bồ Đào Nha, Nhật Bản hay Mỹ?
- Bẩm…
Thấy tên lính ấp úng không dám nói, Stamford Raffl·es chạy tới túm lấy cổ áo và thét vào mặt:
- Nói mau, không tao băm mày ra nuôi cá bây giờ.
- Bẩm thống đốc, nếu nhìn vào cờ hiệu thì đó là Long Quốc.
- Long Quốc?
Stamford Raffl·es cảm giác như tên lính trước mặt đang kể chuyện cười, bực bội gầm lên:
- Cái bọn hello kitty ấy làm sao dám?
- Ngay cả Đại Việt cũng còn chưa dám, một nước chư hầu thì làm được gì?
- Chắc chắn là có kẻ mạo danh để đánh lạc hướng, Nhật Bản hay làm trò mèo ấy lắm.
Người xưa có câu, suy bụng ta ra bụng người.
Bởi vì Anh Quốc coi tất cả nước khác là người hầu của mình nên mặc nhiên cũng nghĩ Đại Việt như vậy dù trên thực tế Đại Việt không coi quốc gia nào thành nô lệ của mình cả.
Trong suy nghĩ đế quốc Anh, Long Quốc chỉ là thuộc địa, chư hầu của Đại Việt, hoàn toàn không đáng quan tâm.
Stamford Raffl·es càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài xem, dò xét tình hình.
Ở phía sau, bức ảnh vẽ cảnh Stamford Raffl·es b·óp c·ổ thổ dân Mã Lai đã bị đảo ngược.
Vốn dĩ là ông ta đứng ở trên, nhìn xuống thổ dân với ánh mắt khinh miệt, một tay b·óp c·ổ, tay còn lại chĩa kiếm thẳng vào họng đối phương.
Thế nhưng hiện tại, phần thanh kiếm và bàn tay đã bị lửa cháy xém, Stamford Rafl·es bị đẩy ngược phía dưới, thổ dân Mã Lai ở trên há mồm chư thể cắn đứt bàn tay của tên đồ tể để báo thù.
Hình ảnh quỷ dị ấy dần dần chìm trong ánh lửa, cùng với đó là tiếng kêu rên, hò hét loạn xạ khắp phố.
- Đánh lũ giặc c·ướp!
- Đánh nó!
- Á, thằng chó, sao mày dám đánh tao?
- Mày là cái cục *** gì mà tao không dám đánh?
- Này thì bố láo này.
- Tây dương thất thủ rồi, mau c·ướp!
- Mấy thằng chó, ngày thường đè đầu cưỡi cổ bọn mình, giờ xông ra đòi cả vốn lẫn lãi.
Khung cảnh lộn xộn trước mắt khiến Stamford cảm thấy choáng ngợp, ngây người như phỗng vì quá khó tin.
Trên đường phố, binh lính “tinh nhuệ” của Anh Quốc bị làn sóng phẫn nộ của người dân bao phủ, xua đuổi như chó chạy ngoài đồng.
Người cầm dao, người cầm cuốc, kẻ cầm búa thành một dòng lũ lao thẳng về phía đám binh lính đang sợ run bần bật, quăng mũ, vứt súng bỏ chạy.
Những nơi từng là cơn ác mộng với dân đen như ti sở cảnh sát, nhà ngục lần lượt bị công phá, cùng với đó là tiếng pháo nổ ầm ầm ngoài bến cảng.
Cứ mỗi lần pháo nổ, người dân Singapore lại nô nức hô hào cứ như thể kẻ t·ấn c·ông là quân phe mình.
Stamford thấy tình hình như vậy, vội vàng cúi thấp đầu giả vờ như người bình thường, đi dọc về phía bộ tham mưu, nơi có hệ thống chỉ huy liên lạc được về mẫu quốc.
Sau khi Anh Quốc xâm lược Singapore, chúng dần biến nơi này thành trung tâm chính trị của thuộc địa hải ngoại.
Trung tâm chỉ huy tại Singapore thậm chí có thể điều q·uân đ·ội từ Ấn Độ, Miến Điện sang chi viện trong trường hợp khẩn cấp.
Hiển nhiên, hiện tại là trạng thái khẩn cấp của khẩn cấp, Stamford xác định phải điều quân từ xung quanh tới cứu viện ngay.
Bất chợt, hắn ta nhíu mày khi nhìn thấy đám côn đồ băng đảng c·hết la liệt trong con hẻm.
- Tình hình đã nát tới mức này rồi sao?
Gã ta nhận ra một vài n·gười c·hết như Lý Hiển, Lý Long, bị treo ngược trên cột, đũng quần đẫm máu, toàn thân đầy vết cào cấu từ móng tay phụ nữ.
Ở Singapore này, người có thể khiến Stamford nhớ mặt không phải hạng tầm thường, nhưng vẫn c·hết thảm như vậy, đủ để thấy tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Mặc dù đã dự kiến có hỗn loạn diễn ra nhưng Stamford không ngờ toàn bộ vệ binh hoàng gia và bang hội sẽ yếu đuối đến như vậy, bị đám dân đen mọi rợ đánh tan trong chớp mắt
Dựa theo kinh nghiệm quá khứ, đám tiện dân thuộc địa và Long Kiều chỉ rặt một lũ mọi rợ, tham sống s·ợ c·hết, quỳ liếm dưới chân người tây dương vĩ đại.
Chúng bị đám bang hội đè đầu cưỡi cổ, h·ành h·ạ đủ điều mà chẳng dám hó hé một câu, làm sao có thể phản kháng được?
Dân chúng bình thường ở trước mặt bè lũ đế quốc giống như bèo trôi lạc dòng vậy, cực kỳ yếu ớt.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ…
- Vô sản toàn thế giới, hãy đứng lên!
- Nô lệ toàn thế giới, đạp tan xiềng xích!
- Lật đổ đế quốc, vì chính nghĩa vinh quang.
- Có lao động, có cơm ăn, đả đảo đế quốc bóc lột.
Ngay tại trung tâm quảng trường, một nhóm người mặc đồ công nhân vẫy tay hô hào.
Khẩu hiệu này đối với người hiện đại ăn no mặc ấm, ao ước được bán mình cho tư bản không khác gì chuyện cười.
Nhưng với người lao động thời này, ngày tăng ca hai mươi tiếng như trâu như chó mà chẳng có cơm ăn thì đây không khác gì phúc âm của chúa.
Và đây chính là lý do “tiện dân” trong mắt Stamford có thể đấm vỡ mồm đám giang hồ, bang hội và binh lính đế quốc Anh.
Tiến độ: 100%
332/332 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan