Chương 323: Rực lửa bến tàu. (1)

27/04/2025 10 7.0
Chương 323: Rực lửa bến tàu. (1)

- Trương Mỹ Lan, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?

Một giọng nói dịu dàng vang lên trong căn phòng ẩm mốc, bốc mùi phân chuột.

Dưới nền đất, từng đàn gián bò qua lại thập thò hiện lên mỗi khi ánh nến leo lắt bên cửa sổ bị gió thổi muốn bay màu.

Ở trên ghế, một người phụ nữ già nua, đầu tóc bù xù, cáu bẩn dính đầy trên mặt, quần áo đang nằm gục trên bàn tưởng chừng như đ·ã c·hết.

Nghe có người gọi tên mình, Trương Mỹ Lan mờ mịt ngẩng đầu, môi tái nhợt, thâm đen, da xanh xao, gầy trơ xương.

Đôi mắt ngơ ngác giống như đang hỏi có ai tới tìm một thứ phế thải như mình sao.

Không ai có thể ngờ được, Trương Mỹ Lan, gia chủ nhà họ Trương từng làm mưa làm gió một thời bây giờ tàn tạ như chó c·hết thế này.

Sau khi bị trục xuất khỏi Đại Nam, do căn cứ Đài Loạn của nhà họ Trương bị Nhật c·hiếm đ·óng, Trương Mỹ Lan phải tìm đường trốn xuống Đông Nam Á, ý đồ dựa hơi tây dương đông sơn tái khởi.

Nhưng Trương Mỹ Lan quên mất mình hiện tại đã hết giá trị lợi dụng trong mắt của tư bản đế quốc.

Giống như những con gà công nghiệp thời hiện đại bị truyền thông xuyên tạc dắt mũi, Trương Mỹ Lan tưởng nhầm tư bản gắn với giàu có, phú quý, luôn giàu lòng nhân ái sẵn sàng nuôi một kẻ sa cơ thất thế mà không thu lại gì.

Thực ra điều đó hoàn toàn sai lầm, xã hội đế quốc tư bản cực kỳ vụ lợi, mục đích sống của họ đều chỉ để bào tối đa lợi ích có thể.

Điểm đặc thù của tư bản chính là khôn sống mống c·hết, mạnh được yếu thua, tôn sùng lối sống cá nhân, ích kỷ, sẵn sàng bán đứng mọi thứ vì lợi ích của bản thân, làm gì có chuyện tốn công giúp đỡ Trương Mỹ Lan miễn phí.

Một kẻ hết giá trị lợi dụng như Trương Mỹ Lan mang theo một món tài sản lớn của nhà họ Trương khi di cư bỗng trở thành miếng mồi béo bở trong mắt lũ đế quốc khát máu.

Từng chút từng chút một, chúng c·ướp sạch hàng trăm triệu đô la tài sản của Trương Mỹ Lan.

Dụ dỗ, ép buộc, mua chuộc, á·m s·át, trộm c·ướp, không có thủ đoạn nào mà Trương Mỹ Lan không phải đối mặt.

Dù cho không phải kẻ ngốc nhưng bởi thân cô thế yếu, Trương Mỹ Lan liên tục bị thuộc hạ phản bội, bán đứng, cuối cùng tan nhà nát cửa, vất vưởng trong nhà hoang, kéo dài chút hơn tàn cuối cùng.
Đây là tất cả những gì Trương Mỹ Lan đã trải qua trước khi gặp lại Trương Ái Lan, đối thủ một mất một còn trước kia.

- Trương Ái Lan!

- Mày tới đây để cười vào mặt tao đúng không.

- Được rồi, mày đã thắng, tao giờ chỉ là một kẻ thất bại hèn yếu.

- Mày muốn cười thì cứ cười cho thỏa thích đi.

Trương Mỹ Lan không nghĩ ra lý do nào khác để Trương Ái Lan tới gặp mình trong hoàn cảnh này.

Rõ ràng, tuy cùng đặt chân trong một căn phòng nhưng cả hai đã thuộc về thế giới khác nhau, không cùng đẳng cấp.

Tuy mang danh chị em nhưng họ lại là đối thủ một mất một còn, không chỉ riêng chức vụ gia chủ nhà họ Trương mà bất kể thứ gì Trương Ái Lan có, Trương Mỹ Lan đều muốn giành giật cho bằng được.

Tất nhiên, mỗi lần như vậy, Trương Mỹ Lan đều nhân cơ hội dè bỉu, châm chọc đối phương để thể hiện sự ưu việt.

Suy bụng ta ra bụng người, cô cho rằng Trương Ái Lan tới đây để cười vào mặt mình, kẻ khi xưa là đối thủ cạnh tranh nhưng hiện tại đã thất bại hoàn toàn.

Chưa chờ Trương Ái Lan trả lời, một tên sai vặt nhảy ra chỉ thẳng mặt chửi:

- Hừ, cái đồ đê tiện, hạ lưu, bỉ ổi, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, Ái Lan tiểu thư vì nể tình thân thuộc, họ hàng nên mới tới xem thử cô thế nào, nào ngờ lại ngậm máu phun người nói xấu tiểu thư Ái Lan.

Sau đó, gã đó quay sang cúi đầu trước Ái Lan “đấu tố” chủ nhân cũ của mình:

- Thưa tiểu thư, Trương Mỹ Lan tuy là họ hàng của ngài nhưng thực sự tính tình rất điêu ngoa, mặt mũi thì xấu xí, ngu ngốc vô năng, một mình tống táng toàn bộ gia sản nhà họ Trương giàu có.

- Nếu khi xưa, cô ta biết thân biết phận nhường hết cho ngài thì chắc gia tộc họ Trương đã vươn lên tầm cao mới, nào có bết bát như giờ.

- Tiểu nhân từng nhiều lần khuyên bảo nhưng cô ta nhất quyết không nghe, càn cương độc đoán, thậm chí còn phạt đánh tiểu nhân vì nói tốt cho tiểu thư.
Trương Mỹ Lan nhìn chòng chọc vào tên sai vặt đang điên cuồng sỉ vả mình để quỳ liếm kẻ khác mà nghiến răng kèn kẹt.

Nếu là kẻ khác, chưa chắc cô ta đã tức giận đến vậy.

Trên thực tế, tên sai vặt đó tên Lâm trước kia là tâm phúc của chính Trương Mỹ Lan, tối ngày nịnh nọt cô bằng những lời bợ đít nghe thấy buồn nôn, hoàn toàn trái ngược với những gì hắn ta đang chém gió, bốc phét.

Thời điểm ấy, Trương Mỹ Lan đang đắc chí thỏa thuê, người lâng lâng, ban thưởng rất nhiều thứ cho Lâm

Ấy vậy mà chỉ sa cơ thất thế một chút thôi, đối phương đã trở mặt nhanh chóng như vậy, ngay lập tức quỳ liếm dưới chân Trương Ái Lan.

- Quả nhiên, sướng trước khổ sau mãi thêm đau.

Mặc dù rất tức giận, Trương Mỹ Lan chỉ có thể thở dài cảm thán thói đời bạc bẽo, ngoài ra chẳng làm gì được cả.

Hiện tại, đến ngay cả tên sai vặt như Lâm, cô cũng không thể đụng nổi.

Nghĩ đến tình cảnh thảm thương của mình, Trương Mỹ Lan muốn quay mặt đi để không cần phải tiếp nhận nỗi nhục nhã trước mặt đối thủ cũ.

Nhưng chợt Trương Mỹ Lan ngẫm nghĩ gì đó, cười phá lên:

- Ha ha ha!

- Mày cũng đừng vội mừng.

- Mày cũng chỉ ăn hên ôm được vào đùi của Trần Đại Đế với Đại Việt thôi.

- Nhưng tao nói nghe này.

- Đế vương vô tình, sớm muộn gì mày cũng bị vứt đi như giày rách thôi.

- Còn đám tiểu nhân nịnh bợ mày bây giờ, cũng sẽ lật mặt giống như cách chúng từng làm với tao thôi.
- Phận con cờ bi thảm lắm, tao sẽ chờ ngày mày biến thành kẻ giống tao.

Trương Mỹ Lan cảm thán như vậy là bởi kinh nghiệm bản thân lên voi xuống chó.

Trước kia cô ta cũng quỳ liếm người tây dương, hoàng đế Mãn Thanh để được thăng tiến nhanh chóng, sau đó dựa hơi kẻ mạnh, bắt nạt người yếu, tuyển dàn tay sai giỏi bợ đít.

Nhưng rồi khi hết giá trị lợi dụng, chính đám người tây dương đó mới là kẻ ra tay bóp c·hết bản thân cô ta, âu cũng số phận của thiên trả địa.

Vốn dĩ, cô ta nói như vậy để cà khịa Trương Ái Lan, khiến đối phương sợ hãi về một tương lai hẩm hiu.

Chẳng qua Mỹ Lan đã nhầm, Trương Ái Lan hoàn toàn không có lo lắng giống thế.

- Vắt chanh bỏ vỏ sao, cái đó cô không cần phải lo.

Trương Ái Lan vốn đang đứng im thưởng thức con mồi dãy dụa, nhưng nghe thấy đối phương nói xấu Trần Đại Đế thì không thể chịu được, bước ra ngoài ánh sáng, nơi mặt trăng chiếu tỏ tường.

Làn da trắng muốt, hai chân thon dài, dung mạo xinh đẹp dù đã ngoài ba mươi, khác hẳn với người chị em trông giống xác ướp ai cập.

Lúc này, Trương Ái Lan đang rất giận dữ, giống tín ngưỡng, thần linh của mình bị x·âm p·hạm vậy.

- Đừng đánh đồng trăng rằm với đom đóm năm triệu.

- Trần Đại Đế là một người khác hoàn toàn, Đại Việt cũng có nhân tính hơn nhiều so với lũ đế quốc thực dân tham lam ấy.

- Cô tưởng tôi còn giá trị lợi dụng nên mới được Đại Việt bảo vệ sao?

- Cô nhầm to rồi, có vô vàn những người phụ nữ ngoài kia xinh đẹp, thông minh, phù hợp hơn tôi để cai trị Long Quốc.

- Nhưng Đại Việt là quốc gia tình nghĩa, luôn ghi nhớ, tôn trọng bạn bè gắn bó với nhau lúc gian nan.

- Cô có biết tôi đã tàn tạ, bị h·ành h·ạ thế nào trong nhà tù của lũ thực dân tây dương sao?

- Chính là ánh sáng của Đại Việt đã cứu rỗi cuộc đời của tôi, kể từ đó, tôi luôn thề coi Đại Việt là ân nhân và tổ quốc thứ hai của mình.

- Cô nghĩ rằng tôi sẽ giống như cô sao, đừng có mơ.
7.0
Tiến độ: 100% 332/332 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025