Chương 322: Đảo quốc sư tử (2)
27/04/2025
10
7.0
Chương 322: Đảo quốc sư tử (2)
Vì sao người Anh không cho phép dân bản xứ Mã Lai sinh sống ở Singapore, đuổi dân bản xứ đi và đưa Long Kiều tới c·hiếm đ·óng bến cảng?
Tất nhiên là bởi sợ người Mã Lai bản xứ sẽ chiếm lại cảng Singapore.
Cứ thử tưởng tượng Israel mà là đất nước của người Ả Rập thì làm gì có chỗ cho Mỹ đặt chân, thế giới Ả Rập sẽ tự tay bắt mặt mừng liên kết với nhau c·ấm v·ận dầu mỏ ngược lại Mỹ, khiến hệ thống Petro đô la và nền kinh tế Mỹ ầm ầm sụp đổ.
[Các bạn không tin có thể tra google, trong lịch sử, các nước Ả Rập từng c·ấm v·ận dầu mỏ Hoa Kỳ và châu âu năm 1974, gây ra khủng hoảng dầu mỏ nổi tiếng trên toàn thế giới.]
Tương tự như vậy, nếu người Mã Lai bản xứ chiếm cứ Singapore thì họ sẽ không chịu làm chó cho đế quốc Anh bởi không bị uy h·iếp từ Mã Lai, Indonesia, Xiêm… xung quanh.
Ngược lại, người Long Kiều được Anh Quốc dụ dỗ di dân tới Singapore sẽ phải đối mặt với hiện thực bị bao vây bởi những quốc gia rộng lớn, đông đúc của người Mã Lai, Xiêm…
Họ buộc phải trở thành nô lệ của đế quốc Anh bởi không cần Anh Quốc động tay, chỉ cần bắn tín hiệu cho Mã Lai thôi cũng đủ để Singapore bị san bằng trong nháy mắt.
Và cũng từ đây, một vấn đề nhức nhối xuất hiện, đó là Long Kiều không có tổ quốc, không có dân tộc, không có quê hương, họ chỉ gồm một nhóm người di dân từ Mãn Thanh và thiếu sự người quản lý.
Mã Lai sẽ không quản lý được họ bởi mâu thuẫn dân tộc giữa dân bản xứ và người lạ, đế quốc Anh thì không rảnh làm việc thừa thải chẳng đem lại lợi ích.
Dưới tình thế như vậy, Long Kiều ở Singapore bắt đầu tụ tập lại với nhau, tự trị theo kiểu bang hội, mạnh được yếu thua, nắm đấm làm vua, vô luật pháp, vô trật tự.
Điều này khác hoàn toàn với thời hiện đại, nơi mà đảo quốc sư tử được truyền thông marketing thành một quốc gia của trật tự và văn minh.
Ở thời điểm này, Singapore nổi tiếng đi lên từ vô tổ chức, vô pháp luật, m·ại d·âm, t·rộm c·ắp, t·huốc p·hiện tràn lan, xã hội đen thống trị tất cả.
Đây cũng là một trong những góc khuất bị che lấp bởi truyền thông xuyên tạc mà hầu hết truyền thông đại chúng không đề cập đến, chỉ những người nghiên cứu sâu về lịch sử Singapore thì mới biết quá khứ đen tối, hắc ám của đảo quốc sư tử.
Lý Hiển, một trưởng quan Mãn Thanh đào ngũ trong c·hiến t·ranh Thanh Việt nhờ vào cơ hội đó để đổi đời.
Sau khi bị bộ đội Đại Việt đánh tan tác, chúng vượt biển tới được Singapore cùng với đám thuộc hạ có võ nghệ cao cường, đúng lúc có cơ hội lao công nghèo đói, bệnh tật b·iểu t·ình ở Singapore đòi có cơm ăn, thuốc thang.
Bởi vì trật tự hỗn loạn và đế quốc Anh bỏ mặc, những người dân nghèo đáng thương chỉ còn biết quỳ xuống cầu xin bố thí lương thực, thuốc để có hi vọng sống.
Nhưng không.
Đáp lại họ là dao mổ của Lý Hiển, một người gốc Thiên Long giống họ, hắn lập tức ra tay đồ sát hàng chục người không một chút thương xót, công khai hành quyết bằng cách bắt trói nhét vào đại pháo rồi bắn tan xương nát thịt, thông qua một loạt hành vi dã man đến tận cùng để lấy lòng người tây dương.
Nhờ vào chiến tích lẫy lừng, thống đốc người Anh liền cho phép Lý Hiển trở thành con chó ngoan của mình, làm đà chủ trong Phủ Đầu Bang, chuyên đi cắn xé, g·iết thịt những người lao động nghèo bị lừa tới “thiên đường”.
Tất nhiên, con chó thì vẫn mải chỉ là con chó, Lý Hiển ở trước mặt người tây dương vẫn phải quỳ mọp dưới đất, liếm đế giày như cún con để được nhận xương xẩu bố thí.
Nhưng trước mặt dân lao động thì chúng sẵn sàng giơ dao mổ tàn sát không thương tiếc.
Cứ nhìn cách em họ Lý Hiển là Lý Long càn rỡ hãm h·iếp dân lành giữa ban ngày ngay sau khi gia nhập Phủ Đầu Bang là biết bang hội Long Kiều u ác tính cỡ nào.
Phải biết, Lý Long chỉ là một tên côn đồ quèn trong vô số kẻ trong bang hội, phải có tới hàng ngàn người p·há h·oại như vậy nữa.
- Đại ca, có chuyện gì mà anh tới tận chốn khỉ ho cò gáy này vậy?
- Chẳng lẽ các quan tây ở trên có chuyện gì căn dặn?
Thấy Lý Hiển có vẻ phê phê, Lý Long thủ thỉ hỏi nhỏ.
Khu ổ chuột này chỉ toàn tiện dân thiếu ăn, thiếu mặc, giới chóp bu ăn sung mặc sướng như Lý Hiển bình thường sẽ không thèm đặt chân tới đây dù chỉ một phút.
Chỉ trừ khi có yêu cầu từ chủ nhân tây dương thì đám cho săn trung thành như Lý Hiển mới xuất hiện ở đây.
- Ừ, tình hình chiến sự đang căng thẳng, q·uân đ·ội Thổ Nhĩ Kỳ dám cả gan t·ấn c·ông vào Anh Quốc.
Trên thực tế, Thổ Nhĩ Kỳ chỉ t·ấn c·ông vào châu phi và các nước đông âu nhưng kiến thức cằn cỗi khiến Lý Hiển không thể hiểu chính xác nên nói xàm xí như vậy.
Thổ Nhĩ Kỳ có chắp cánh đi nữa cũng mơ mà động vào được bản thổ Anh Quốc.
- Các quan tây muốn tuyển thêm lính ra trận, chiến đấu vì sự phồn vinh của đế quốc Anh.
Nghe tới đây, Lý Long liền biết Lý Hiển tới khu ổ chuột làm gì.
Gã ta quan tâm tới đám dân nghèo này vì nếu có đợt bắt lính diễn ra, đế quốc Anh thường sẽ giao chỉ tiêu bắt lính xuống cho bang hội tay sai như Phủ Đầu Bang.
Họ không quan tâm Phủ Đầu Bang làm cách nào, bắt ai đi lính, chỉ cần có người dắt ra chiến trường làm pháo hôi là được.
Tiện dân thuộc địa, c·hết bao nhiêu cũng chẳng ảnh hưởng gì tới quan tây thượng đẳng.
Và đây cũng chính là cơ hội để những kẻ như Lý Hiển “cắn” thật sâu.
Người giàu có hiển nhiên không muốn bị đẩy vào chỗ c·hết.
Đứa nào muốn trốn đi lính thì phải đút lót, hối lộ cho bang hội, còn không thì phải bị đẩy lên chiến trường xa tít tận đẩu tận đâu với cái khố rách trên người, c·hết một cách vô nghĩa hoặc tàn tật cả đời.
Chờ khi đánh chén no xôi, chán chè thì Lý Hiển sẽ tới những khu dân nghèo, tùy tiện xách đám tiện dân thế mạng là hoàn thành KPI.
- Đại ca, khu này trước kia em từng ở một thời gian, em biết nhiều thằng ngu lắm, cứ xách đầu chúng nó đi chịu c·hết.
Lý Long đang muốn lập công, vội vàng xung phong nhận việc nhưng Lý Hiển khinh thường.
- Tiện dân thí mạng thì chúng ta thiếu gì.
- Giơ một bàn tay ra, vét đại cũng có một đám.
- Nhưng lần này hơi khác, chiến trường bất lợi, các quan tây yêu cầu hàng phải có chất lượng cao hơn.
- Chúng ta cần tìm một nhóm “gia súc” trẻ, khỏe hơn chứ không phải đám tàn tật như trước.
Khi nói điều này, Lý Hiển hơi liếc nhìn xa xôi về một hướng nào đó.
Đối với tay sai trung thành tuyệt đối của tây dương như Lý Hiển, điều đáng sợ nhất là ông chủ của mình thất thế, thậm chí b·ị đ·ánh bại.
Và tình thế đế quốc Anh trên bề nổi thực sự rất tệ.
Không phải ai cũng có trình độ, hiểu biết về quân sự để nhận ra trận chiến đang nghiêng dần về phe đế quốc Anh.
Hiện tại, mọi người chỉ đang nhìn thấy “chiến thần” Đức đánh tan quân đoàn của Nga, xung phong tiến vào lãnh thổ Nga Ngố.
Trong khi đó, liên quân Anh Pháp xưng hùng xưng bá một thời bị Đức đấm vỡ mồm, buộc phải cố thủ cầu hòa.
Điều đó tạo ra ảo giác rằng Đức đang trên đà chiến thắng, tất nhiên, chỉ là ảo giác mà thôi.
Lý Long không biết đại ca của mình đang nghĩ gì, nhưng cũng đoán được phần nào.
Dù sao toàn bộ đám chó săn cũng chỉ có một chủ nhân duy nhất.
- Đại ca yên tâm!
- Đế quốc Anh siêu vĩ đại, siêu tự do, siêu dân chủ, làm sao hạ đẳng, đê tiện, dễ dàng thất thủ như Thiên Long Quốc, Mãn Thanh được.
- Anh thấy không, Đại Việt vì sợ hãi trước sức mạnh siêu cường của đế quốc Anh vĩ đại nên mới phải vội vàng cắt giảm quân sự.
Lý Hiển liếc nhìn theo tờ báo, trên đó đăng tin Đại Việt tuyên bố sẽ tiến hành giải ngũ một lượng lớn binh sĩ, cắt giảm quân sự vào tập trung phát triển kinh tế.
Đối với dân cuồng tây như anh em họ Lý, đây chính là tín hiệu Đại Việt lép vế trước Anh Quốc, đầu hàng chứ không thể có giải thích nào khác.
- Ừ, đúng vậy, đế quốc Anh sẽ không bao giờ b·ị đ·ánh bại.
- Lựa chọn của mình là đúng.
Lý Hiển thều thào bước đi, hoàn toàn không chú ý tới một vài gương mặt lạ lẫm xuất hiện trong hẻm.
Một ngọn lửa âm thầm nhen nhúm lên giữa màn đêm tại Singapore.
Vì sao người Anh không cho phép dân bản xứ Mã Lai sinh sống ở Singapore, đuổi dân bản xứ đi và đưa Long Kiều tới c·hiếm đ·óng bến cảng?
Tất nhiên là bởi sợ người Mã Lai bản xứ sẽ chiếm lại cảng Singapore.
Cứ thử tưởng tượng Israel mà là đất nước của người Ả Rập thì làm gì có chỗ cho Mỹ đặt chân, thế giới Ả Rập sẽ tự tay bắt mặt mừng liên kết với nhau c·ấm v·ận dầu mỏ ngược lại Mỹ, khiến hệ thống Petro đô la và nền kinh tế Mỹ ầm ầm sụp đổ.
[Các bạn không tin có thể tra google, trong lịch sử, các nước Ả Rập từng c·ấm v·ận dầu mỏ Hoa Kỳ và châu âu năm 1974, gây ra khủng hoảng dầu mỏ nổi tiếng trên toàn thế giới.]
Tương tự như vậy, nếu người Mã Lai bản xứ chiếm cứ Singapore thì họ sẽ không chịu làm chó cho đế quốc Anh bởi không bị uy h·iếp từ Mã Lai, Indonesia, Xiêm… xung quanh.
Ngược lại, người Long Kiều được Anh Quốc dụ dỗ di dân tới Singapore sẽ phải đối mặt với hiện thực bị bao vây bởi những quốc gia rộng lớn, đông đúc của người Mã Lai, Xiêm…
Họ buộc phải trở thành nô lệ của đế quốc Anh bởi không cần Anh Quốc động tay, chỉ cần bắn tín hiệu cho Mã Lai thôi cũng đủ để Singapore bị san bằng trong nháy mắt.
Và cũng từ đây, một vấn đề nhức nhối xuất hiện, đó là Long Kiều không có tổ quốc, không có dân tộc, không có quê hương, họ chỉ gồm một nhóm người di dân từ Mãn Thanh và thiếu sự người quản lý.
Mã Lai sẽ không quản lý được họ bởi mâu thuẫn dân tộc giữa dân bản xứ và người lạ, đế quốc Anh thì không rảnh làm việc thừa thải chẳng đem lại lợi ích.
Dưới tình thế như vậy, Long Kiều ở Singapore bắt đầu tụ tập lại với nhau, tự trị theo kiểu bang hội, mạnh được yếu thua, nắm đấm làm vua, vô luật pháp, vô trật tự.
Điều này khác hoàn toàn với thời hiện đại, nơi mà đảo quốc sư tử được truyền thông marketing thành một quốc gia của trật tự và văn minh.
Ở thời điểm này, Singapore nổi tiếng đi lên từ vô tổ chức, vô pháp luật, m·ại d·âm, t·rộm c·ắp, t·huốc p·hiện tràn lan, xã hội đen thống trị tất cả.
Đây cũng là một trong những góc khuất bị che lấp bởi truyền thông xuyên tạc mà hầu hết truyền thông đại chúng không đề cập đến, chỉ những người nghiên cứu sâu về lịch sử Singapore thì mới biết quá khứ đen tối, hắc ám của đảo quốc sư tử.
Lý Hiển, một trưởng quan Mãn Thanh đào ngũ trong c·hiến t·ranh Thanh Việt nhờ vào cơ hội đó để đổi đời.
Sau khi bị bộ đội Đại Việt đánh tan tác, chúng vượt biển tới được Singapore cùng với đám thuộc hạ có võ nghệ cao cường, đúng lúc có cơ hội lao công nghèo đói, bệnh tật b·iểu t·ình ở Singapore đòi có cơm ăn, thuốc thang.
Bởi vì trật tự hỗn loạn và đế quốc Anh bỏ mặc, những người dân nghèo đáng thương chỉ còn biết quỳ xuống cầu xin bố thí lương thực, thuốc để có hi vọng sống.
Nhưng không.
Đáp lại họ là dao mổ của Lý Hiển, một người gốc Thiên Long giống họ, hắn lập tức ra tay đồ sát hàng chục người không một chút thương xót, công khai hành quyết bằng cách bắt trói nhét vào đại pháo rồi bắn tan xương nát thịt, thông qua một loạt hành vi dã man đến tận cùng để lấy lòng người tây dương.
Nhờ vào chiến tích lẫy lừng, thống đốc người Anh liền cho phép Lý Hiển trở thành con chó ngoan của mình, làm đà chủ trong Phủ Đầu Bang, chuyên đi cắn xé, g·iết thịt những người lao động nghèo bị lừa tới “thiên đường”.
Tất nhiên, con chó thì vẫn mải chỉ là con chó, Lý Hiển ở trước mặt người tây dương vẫn phải quỳ mọp dưới đất, liếm đế giày như cún con để được nhận xương xẩu bố thí.
Nhưng trước mặt dân lao động thì chúng sẵn sàng giơ dao mổ tàn sát không thương tiếc.
Cứ nhìn cách em họ Lý Hiển là Lý Long càn rỡ hãm h·iếp dân lành giữa ban ngày ngay sau khi gia nhập Phủ Đầu Bang là biết bang hội Long Kiều u ác tính cỡ nào.
Phải biết, Lý Long chỉ là một tên côn đồ quèn trong vô số kẻ trong bang hội, phải có tới hàng ngàn người p·há h·oại như vậy nữa.
- Đại ca, có chuyện gì mà anh tới tận chốn khỉ ho cò gáy này vậy?
- Chẳng lẽ các quan tây ở trên có chuyện gì căn dặn?
Thấy Lý Hiển có vẻ phê phê, Lý Long thủ thỉ hỏi nhỏ.
Khu ổ chuột này chỉ toàn tiện dân thiếu ăn, thiếu mặc, giới chóp bu ăn sung mặc sướng như Lý Hiển bình thường sẽ không thèm đặt chân tới đây dù chỉ một phút.
Chỉ trừ khi có yêu cầu từ chủ nhân tây dương thì đám cho săn trung thành như Lý Hiển mới xuất hiện ở đây.
- Ừ, tình hình chiến sự đang căng thẳng, q·uân đ·ội Thổ Nhĩ Kỳ dám cả gan t·ấn c·ông vào Anh Quốc.
Trên thực tế, Thổ Nhĩ Kỳ chỉ t·ấn c·ông vào châu phi và các nước đông âu nhưng kiến thức cằn cỗi khiến Lý Hiển không thể hiểu chính xác nên nói xàm xí như vậy.
Thổ Nhĩ Kỳ có chắp cánh đi nữa cũng mơ mà động vào được bản thổ Anh Quốc.
- Các quan tây muốn tuyển thêm lính ra trận, chiến đấu vì sự phồn vinh của đế quốc Anh.
Nghe tới đây, Lý Long liền biết Lý Hiển tới khu ổ chuột làm gì.
Gã ta quan tâm tới đám dân nghèo này vì nếu có đợt bắt lính diễn ra, đế quốc Anh thường sẽ giao chỉ tiêu bắt lính xuống cho bang hội tay sai như Phủ Đầu Bang.
Họ không quan tâm Phủ Đầu Bang làm cách nào, bắt ai đi lính, chỉ cần có người dắt ra chiến trường làm pháo hôi là được.
Tiện dân thuộc địa, c·hết bao nhiêu cũng chẳng ảnh hưởng gì tới quan tây thượng đẳng.
Và đây cũng chính là cơ hội để những kẻ như Lý Hiển “cắn” thật sâu.
Người giàu có hiển nhiên không muốn bị đẩy vào chỗ c·hết.
Đứa nào muốn trốn đi lính thì phải đút lót, hối lộ cho bang hội, còn không thì phải bị đẩy lên chiến trường xa tít tận đẩu tận đâu với cái khố rách trên người, c·hết một cách vô nghĩa hoặc tàn tật cả đời.
Chờ khi đánh chén no xôi, chán chè thì Lý Hiển sẽ tới những khu dân nghèo, tùy tiện xách đám tiện dân thế mạng là hoàn thành KPI.
- Đại ca, khu này trước kia em từng ở một thời gian, em biết nhiều thằng ngu lắm, cứ xách đầu chúng nó đi chịu c·hết.
Lý Long đang muốn lập công, vội vàng xung phong nhận việc nhưng Lý Hiển khinh thường.
- Tiện dân thí mạng thì chúng ta thiếu gì.
- Giơ một bàn tay ra, vét đại cũng có một đám.
- Nhưng lần này hơi khác, chiến trường bất lợi, các quan tây yêu cầu hàng phải có chất lượng cao hơn.
- Chúng ta cần tìm một nhóm “gia súc” trẻ, khỏe hơn chứ không phải đám tàn tật như trước.
Khi nói điều này, Lý Hiển hơi liếc nhìn xa xôi về một hướng nào đó.
Đối với tay sai trung thành tuyệt đối của tây dương như Lý Hiển, điều đáng sợ nhất là ông chủ của mình thất thế, thậm chí b·ị đ·ánh bại.
Và tình thế đế quốc Anh trên bề nổi thực sự rất tệ.
Không phải ai cũng có trình độ, hiểu biết về quân sự để nhận ra trận chiến đang nghiêng dần về phe đế quốc Anh.
Hiện tại, mọi người chỉ đang nhìn thấy “chiến thần” Đức đánh tan quân đoàn của Nga, xung phong tiến vào lãnh thổ Nga Ngố.
Trong khi đó, liên quân Anh Pháp xưng hùng xưng bá một thời bị Đức đấm vỡ mồm, buộc phải cố thủ cầu hòa.
Điều đó tạo ra ảo giác rằng Đức đang trên đà chiến thắng, tất nhiên, chỉ là ảo giác mà thôi.
Lý Long không biết đại ca của mình đang nghĩ gì, nhưng cũng đoán được phần nào.
Dù sao toàn bộ đám chó săn cũng chỉ có một chủ nhân duy nhất.
- Đại ca yên tâm!
- Đế quốc Anh siêu vĩ đại, siêu tự do, siêu dân chủ, làm sao hạ đẳng, đê tiện, dễ dàng thất thủ như Thiên Long Quốc, Mãn Thanh được.
- Anh thấy không, Đại Việt vì sợ hãi trước sức mạnh siêu cường của đế quốc Anh vĩ đại nên mới phải vội vàng cắt giảm quân sự.
Lý Hiển liếc nhìn theo tờ báo, trên đó đăng tin Đại Việt tuyên bố sẽ tiến hành giải ngũ một lượng lớn binh sĩ, cắt giảm quân sự vào tập trung phát triển kinh tế.
Đối với dân cuồng tây như anh em họ Lý, đây chính là tín hiệu Đại Việt lép vế trước Anh Quốc, đầu hàng chứ không thể có giải thích nào khác.
- Ừ, đúng vậy, đế quốc Anh sẽ không bao giờ b·ị đ·ánh bại.
- Lựa chọn của mình là đúng.
Lý Hiển thều thào bước đi, hoàn toàn không chú ý tới một vài gương mặt lạ lẫm xuất hiện trong hẻm.
Một ngọn lửa âm thầm nhen nhúm lên giữa màn đêm tại Singapore.
Tiến độ: 100%
332/332 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan