Chương 321: Đảo Quốc sư tử (1)

27/04/2025 10 7.0
Chương 321: Đảo Quốc sư tử (1)

“Người khác nhìn vào chiến tích của Đại Việt, cứ tưởng rằng do v·ũ k·hí hiện đại, chiến thuật tiên tiến mà không biết rằng thứ quan trọng nhất tinh thần chiến sĩ, lòng yêu nước nhiệt thành.”

Đây là những suy nghĩ trong đầu của những người ngồi ở đây, bao gồm cả Trần Tí.

Trên thực tế, v·ũ k·hí rốt cuộc cũng chỉ là trang bị bên ngoài, một đội quân dù trang bị có tốt đi chăng nữa nhưng tinh thần chiến đấu rệu rã cũng chẳng khác nào nhân viên vận chuyển vật tư miễn phí.

[Giống như lính Mỹ lúc xâm lược nước mình, nhờ vào số hàng “viện trợ” bất đắc dĩ mà chúng bỏ lại khi tháo chạy mà quân ta càng đánh càng mạnh.]

- Tuy nhiên…

Đột ngột, Nguyễn chí Thanh thay đổi nhịp điệu, dừng lại khoảng vài giây để mọi người tập trung rồi mới tiếp tục:

- Ngoài thân phận người lính, tôi còn là tướng lĩnh, đảng viên, một chỉ huy cao cấp gánh vác trách nhiệm với tổ quốc, với đảng, với lãnh tụ, với nhân dân, với tổ tiên anh kiệt ngàn xưa tới nay.

- Tôi không thể để cảm xúc bản thân ảnh hưởng đến lý trí trong lúc đưa ra những quyết định quan trọng.

- Bởi vậy, hơn ai hết, tôi biết rõ q·uân đ·ội nhân dân cần phải làm gì và như thế nào để xứng đáng với hai chữ “nhân dân”.

- Tôi đồng ý với kế hoạch của ngài, thưa lãnh tụ!

Khi nói câu cuối cùng, Nguyễn Chí Thanh giơ tay chào về phía Trần Tí để tỏ lòng kính trọng.

Thân hình rắn rỏi như núi đá, cứng rắn trước mưa bom bão đạn nhưng lại mềm yếu trước cái uy, cái đức của lãnh tụ thực thụ.

Giống như hiệu lệnh, những tướng lĩnh khác cũng đồng loạt đứng dậy giơ tay, hô vang:

- Quân đội nhân dân, sẵn sàng hi sinh vì độc lập tự do của tổ quốc.

- Sẵn sàng!

Tất cả tướng lĩnh đồng lòng như một, khiến Trần Tí vui mừng.

Không thiếu những đất nước hùng mạnh trở nên tan đàn xẻ nghé chỉ vì một vài mâu thuẫn lợi ích nhỏ ở bên trong.

Đặc biệt phe chịu thiệt là q·uân đ·ội thì càng dễ dẫn tới b·ạo l·oạn, chính biến.

Trên thực tế, Trần tí đã chuẩn bị vài kịch bản phòng ngừa các tướng lĩnh q·uân đ·ội không hài lòng về sự thiệt thòi của mình nhưng chưa kịp sử dụng đến.
[Ví dụ như Việt Nam Cộng Hòa, liên tục có chính biến, lật đổ, á·m s·át, đấu đá chí chóe giành giật mỗi khi ăn chia lợi ích không đều, thậm chí đến tận năm 1975, sắp sụp đổ còn bận á·m s·át người chống t·ham n·hũng vì cay cú .

Bạn nào không tin có thể tra ví dụ Nguyễn Văn Hiếu.]

- Tốt!

- Tất cả chung lòng chung hướng thế này, ngại gì quân giặc hiểm nguy.

- Nếu đã thống nhất, chúng ta sẽ ngay lập tức bắt đầu kế hoạch với địa điểm đầu tiên.

Theo hướng chỉ tay của Trần Tí, mọi người tập trung vào một khu vực trên bản đồ.

- Chúng ta sẽ giải phóng nơi này đầu tiên, để thử xem thái độ đế quốc Anh thế nào và kiểm nghiệm tính thực tiễn của

Tất cả đều kinh ngạc vì nơi mà Trần Tí chọn lựa để t·ấn c·ông chính là quốc đảo Singapore.

Họ kinh ngạc là vì Singapore tập trung lực lượng hạm đội hùng hậu nhất của Anh Quốc, nắm giữ huyết mạch vận tải, đảm bảo lợi ích đế quốc Anh ở đông á, đông nam á.

Có thể nói, Singapore chiếm tới một nửa sự thịnh vượng của đế quốc Anh, sẽ không dễ dàng từ bỏ, tử thủ đến cùng.

Trần Tí hiểu ý, cười nói:

- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.

- Nếu ngay cả Singapore chúng ta còn chơi được thì còn ngán gì bố con thằng nào.

Đột nhiên Trần Tí xổ ra một câu dân dã như vậy khiến phòng họp đang căng thẳng, trang nghiêm trở nên thoải mái hơn hẳn.

- Ha ha ha, đúng vậy, đánh rắn dập đầu, đã đập là phải đập trúng chỗ hiểm.

- Nó cũng như mình, sợ chó gì.

- Bây giờ đế quốc Anh bận tụt quần lo chuyện ở trời âu, sức mấy mà lo được Singapore.

- Nghe bảo Singapore còn giàu có, phồn hoa hơn Định Long, được đầu tư quân làm cảng mạnh nhất châu á, để xem thử sức chiến đấu thế nào hay lại chém gió.

Cả phòng họp bí mật tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ, không ai ngờ được nơi đây vừa diễn ra cuộc họp lịch sử trong sách giáo khoa tương lai.
Một tuần sau.

Bến cảng Singapore, bến cảng hoàng kim, trung tâm giao thương tại đông nam á, chốt chặn giữa đế quốc và thuộc địa.

Đây là nơi tập trung những thứ tốt đẹp và tồi tệ nhất ở chung với nhau, với vô số bang phái, băng đảng lũng đoạn cùng cơ hội đổi đời cho dân liều mạng.

Bốp!

Ầm!

Một tiếng vang trầm đục xuất hiện ngay giữa phố xá đông đúc, thu hút tất cả mọi người xung quanh bồ chao vào hóng hớt.

Nhưng ngay khi nhìn thấy ký hiệu hình xăm của Phủ Đầu Bang, những chiếc camera chạy bằng cơm lập tức tắt điện, ai về nhà nấy.

Lịch sử đã chứng minh, dây vào băng đảng xã hội đen đều không có kết cục tốt, trừ khi q·uân đ·ội nhân dân xuất hiện.

Vậy nên không ai biết được, ở bên trong phòng đang diễn ra một vụ hãm h·iếp ngay giữa ban ngày ban mặt.

- Há há há, kêu đi, kêu nữa đi, há mồm ra mà kêu nữa đi!

- Hôm trước chảnh lắm mà, dám chê tao học dốt đúng không.

- Giờ tao vào được Phủ Đầu Bang rồi, mày đối với tao chỉ như con chó cái thôi, thích chơi là chơi.

- Mấy thằng học giỏi mà mày ngưỡng mộ có dám hó hé trước Phủ Đầu Bang vĩ đại hay không?

Trên giường, một tên côn đồ xấu xí đang nhún nhẩy trên người cô gái tội nghiệp.

Miệng của cô ấy đã bị buộc chặt nên không thể phát ra tiếng kêu nào, mà cho dù có cất giọng thành lời thì chưa chắc đã tạo ra tác dụng.

Ai dám quản chuyện của Phủ Đầu Bang.

Đôi mắt tuyệt vọng, vô hồn, không có một tia sáng, chỉ nhìn sơ thì cũng có thể đoán ra tương lai của cô gái bị xâm hại trong xã hội còn nặng nề phong kiến sẽ như thế nào.

Ở đất Singapore này, bang hội Long Kiều chính là tồn tại khủng bố vượt trên hết thảy, cô gái chỉ có xuất thân nghèo hèn sẽ không phải n·ạn n·hân đầu tiên, cũng chẳng phải n·ạn n·hân cuối cùng.

Có thể vì n·ạn n·hân không kêu la thảm thiết gây nhàm chán, có thể vì không gian xung quanh đổ nát và dơ bẩn, hoặc cũng có thể vì gã côn đồ bị y·ếu s·inh l·ý mà gã chỉ được vài phút rồi run rẩy đứng dậy, bỏ lại một cuộc đời bị phá hủy phía sau lưng.
Nếu gã chăm chú lắng nghe, sẽ được thấy những lời nguyền rủa độc ác nhất trên đời dành cho mình.

Tất nhiên, có nghe thấy thì hắn cũng chẳng quan tâm đến vì nào có ảnh hưởng tới bữa cơm của hắn đâu.

Cánh cửa đóng sập, khép lại chút ánh sáng cuối cùng trong căn phòng tăm tối.

Vừa bước ra ngoài, tên côn đồ đã bị một người tai to mặt lớn vỗ vai:

- Em họ Lý Long, sướng chưa?

- A đại ca!

Tên côn đồ Lý Long vừa mới vênh váo, tự đắc như thể bố đời ngay lập tức khúm núm lấy thuốc lá ra mớm tận mồm, mồi tận tay:

- Ai không biết Lý Hiển đại ca mới là trùm khu này.

- Nhờ phước của đại ca, em mới được gia nhập vào Phủ Đầu Bang và chơi con điếm đó.

- Tất cả là nhờ công dìu dắt của đại ca, em khắc ghi mãi trong lòng không quên.

Lý Hiển được tâng bốc lên mây, sướng ít mắt lại cười khà khà:

- Ngoan đấy, không uổng công anh mày dẫn vào bang hội.

- À đại ca, em chơi con đó giữa ban ngày thế này, có sợ gì không anh…

- Mày khéo lo bò trắng răng.

Lý Hiển ngắt lời.

- Ở cái đất Singapore này ấy, chỉ cần không động vào người tây dương, mày muốn chơi c·hết lũ tiện dân hạ đẳng thế nào cũng được.

- Lũ thấp kém ấy có c·hết cũng chẳng ai quan tâm, trở thành đồ chơi tiêu khiển cho chúng ta là phước ba đời nhà nó rồi.

Hắn ta tự tin như vậy vì thống trị Singapore hiện tại là đế quốc Anh.

Câu chuyện bắt đầu khi một người Anh phát hiện đảo Singapore và c·ướp khỏi tay dân bản xứ Mã Lai theo kiểu: hòn đảo này ngon đấy, giờ nó là của tao.

Với tinh thần da trắng thượng đẳng và chủ nghĩa đế quốc, người Anh thống trị nơi đây theo cách tối đa hóa lợi ích mà không quan tâm người dân nơi này biến thành thế nào, miễn là phục vụ lợi ích cho Anh Quốc.

Thực hiện chính sách chia để trị, đế quốc Anh cho di dân Long Kiều tới Singapore nhằm tạo mâu thuẫn sắc tộc, tương tự như cách Mỹ di dân do thái vào trung tâm các nước Ả rập hay việc ghim vào giữa lòng Ấn Độ một phần lãnh thổ của Pakistan.

Đây không phải mưu sâu kế rộng gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cố ý gây mâu thuẫn sắc tộc để đứng ngoài làm sứ giả chính nghĩa, thiên sứ hòa bình, lấp liếm mục đích c·hiếm đ·óng, hút máu thực sự đằng sau.
7.0
Tiến độ: 100% 332/332 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025