Chương 319: Bố cục châu á (5)
27/04/2025
10
7.0
Chương 319: Bố cục châu á (5)
- Chuyện thứ hai, thay vì phải trực tiếp đưa quân vào đóng giữ tại những nước nhỏ sau khi giúp họ giải phóng, chúng ta sẽ… lùi lại một bước và nhường sân khấu lại cho họ, đám đế quốc khát máu.
- Việc q·uân đ·ội hoạt động trong thời gian ngắn bên ngoài lãnh thổ sẽ đơn giản và ít tốn kém hơn nhiều so với việc đóng giữ dài hạn.
- Bản chất của đế quốc tư bản là hút máu, c·ướp b·óc, nếu chúng ta không can thiệp, giữa đế quốc và thuộc địa chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn không thể điều hòa về mặt lợi ích, bè lũ đế quốc sẽ quyết tâm ăn c·ướp một lần nữa, vơ vét mọi thứ nhằm thỏa mãn lòng tham vô độ của mình.
- Nhưng các nước thuộc địa sẽ dễ dàng từ bỏ tự do trong tầm tay hay sao?
- Đáp án đương nhiên là không, ai mà không thích làm vương làm tướng.
- Giai cấp chóp bu thượng tầng trước đó bợ đỡ đế quốc vì rơi vào tình thế buộc phải làm như vậy để giữ gìn lợi ích.
- Một khi được giải phóng khỏi đế quốc, giới tinh hoa sau khi nếm trải ngon ngọt sẽ muốn gìn giữ lợi ích, ủng hộ phong trào giải phóng dân tộc.
- Và như một lẽ tự nhiên tức nước vỡ bờ, thuộc địa sẽ tự bùng lên phong trào khởi nghĩa, phản kháng ách thống trị của đế quốc.
- Khi đó, đế quốc sẽ để lộ bộ mặt xâm lược thật sự, dùng lưỡi lê nhuốm máu để ban phát tự do, dân chủ bằng mỹ từ khai hóa.
- Dưới tình thế đó, thay vì chúng ta phải chủ động can thiệp thì những nước thuộc địa cũ sẽ cầu xin Đại Việt giúp đỡ, bảo vệ nền độc lập của họ.
- Chúng ta sẽ xuất hiện như những anh hùng, cung cấp v·ũ k·hí, công nghệ, khoa học kỹ thuật và chuyên gia giúp họ tự đủ sức bảo vệ đất nước mình trước đế quốc xâm lược.
- Tất nhiên, v·ũ k·hí chúng ta cung cấp sẽ không phải miễn phí, nó kiếm về những đơn đặt hàng quân sự, các mỏ tài nguyên quan trọng, ảnh hưởng địa chính trị và đồng minh chiến lược.
- Nếu điều này xảy ra, Đại Việt vừa có thể mở rộng tầm ảnh hưởng ra bên ngoài quốc tế, vừa kiếm được lợi ích quốc gia, vừa bảo đảm nhiều vùng đệm an ninh chiến lược, một mũi tên trúng ba con chim.
- Lợi thế của Đại Việt là không cần phải xâm lược, hút máu của thuộc địa, xã hội chủ nghĩa được tạo ra nhằm đánh đổ đế quốc và chúng ta nên tận dụng điểm mạnh đó, đoàn kết nhân dân toàn thế giới.
Kế hoạch thứ hai này dựa vào đặc dù thanh gươm và lá chắn của hai chế độ.
Về bản chất, các nước đế quốc bắt buộc phải hút máu từ thuộc địa nghèo để làm giàu cho bản thân, trong khi Đại Việt thì dư sức tự mình phát triển mà không cần phải đánh c·ướp, hút máu.
Bởi vậy, Đại Việt có thể ung dung rút khỏi những vùng thuộc địa để làm mồi câu khiến đế quốc sập bẫy.
Chỉ khi có t·ranh c·hấp với Đại Việt thì đế quốc xâm lược mới phải cắn răng nhịn nhục nhường một số lợi ích cho thuộc địa.
Một khi cảm thấy không còn uy h·iếp từ Đại Việt siêu cường thì đế quốc mới lộ ra khuôn mồm dính đầy máu tươi húp sạch không chừa mâm nào.
- Lùi một bước trời cao biển rộng, sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu.
- Chúng ta chỉ cần giả vờ yếu thế thì những kẻ khát máu sẽ bộc lộ bản chất ngay.
Đây chính là kế sách lùi một bước để tiến ba bước mà Trần Tí nghĩ ra.
Anh liếc nhìn xung quanh, âm thầm gật đầu vì không có người nào tỏ ra bất mãn trước việc nhún nhường.
Nên nhớ, thời điểm này Đại Việt vẫn đang còn là siêu cường thế giới, việc cố ý giả vờ nhún nhường trước kẻ địch không phải chuyện dễ chấp nhận.
Chưa nói tới người dân cảm thấy thế nào, chỉ riêng lợi ích ở nước ngoài của các tập đoàn, lãnh đạo lớn đã đủ phức tạp rồi.
Cũng may nhờ uy thế khổng lồ mà “Trần Đại Đế” đã xây dựng từ trước tới giờ nên mọi chuyện mới đơn giản hơn rất nhiều.
- Nhưng thưa lãnh tụ, nếu các nước thuộc địa lựa chọn đầu hàng bất chấp sự giúp đỡ từ Đại Việt thì sao?
- Cho dù đế quốc tư bản có chèn ép thuộc địa hết cỡ, ăn mọi thứ đi chăng nữa thì cũng không có gì đảm bảo một số kẻ hèn yếu thay đổi.
Người nói chuyện là Trần Đức Độ, một lão tướng đủ kinh nghiệm để thấy tất cả mọi chuyện trên đời, bao gồm những kẻ quỳ liếm dưới gót chân kẻ thù vì sợ hãi.
- Trong quá khứ, thời c·hiến t·ranh chống giặc phương bắc, tôi đã từng nhìn thấy nhiều kẻ sẵn sàng đâm cha chém chú, dâng vợ cho kẻ thù chỉ để giữ lại cái mạng quèn thân phận nô lệ.
Trần Tí gật đầu:
- Đúng vậy, không phải dân tộc nào cũng đủ can đảm, kiên cường để chống lại kẻ địch hùng mạnh như người Việt.
- Không phải người nào cũng dám hi sinh bản thân vì đất nước, dân tộc như các anh hùng đất Việt.
- Nhưng…
Trần Tí ngắt câu giữa chừng, dừng lại một chút, sau đó dùng lời lẽ cứng rắn, đanh thép khẳng định.
- Chúng ta cũng chẳng phải ông bụt đi ban phát phép màu cho tất cả mọi người, không phải ô sin chăm sóc cho những đứa trẻ chưa lớn.
- Những người không dám cầm v·ũ k·hí chống lại đế quốc thì chẳng xứng đáng nhận được sự tự do, cũng chẳng đáng giúp đỡ, hỗ trợ?
- Nếu họ thực sự cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho đế quốc thì hãy để cho đế quốc dạy cho họ biết cái giá của việc làm nô lệ.
- Việc của chúng ta là tạo ra một cơ hội cho những người có ý chí đứng dậy giành được độc lập, chỉ đơn giản vậy thôi.
- Còn nếu vị trí quá chiến lược, không thể để mất thì xe tăng của chúng ta cũng không phải làm bằng giấy.
Anh vừa nói xong, cả phòng họp đều giật mình với sự quyết đoán trong lời nói vừa rồi.
Thực ra bài học tương tự cũng đã có từ ngàn xưa do các cụ truyền lại ví dụ như con cá và chiếc cần câu.
Rất nhiều người vì quá lý tưởng hóa, dốc hết sức bảo vệ tất cả nhưng vô tình quên mất một điều rằng cho cá không bao giờ tốt bằng cho cần câu và sự tự lập là rất quan trọng.
Làm cách đó chỉ tạo ra những đứa bé quen bú mớm, không hề có một chút ý chí tự lực tự cường nào.
Giống như chúa hề nào đó, vì được ưu ái quá nhiều nên trong đầu luôn suy nghĩ ỷ lại vào người khác, thậm chí bắt những nước khác phải hi sinh vì bản thân một cách ngớ ngẩn rồi dẫn đến đất nước tan hoang, đổ nát.
Và Trần Tí lựa chọn phương án ứng xử thẳng thắn nhất, chỉ giúp đỡ những người xứng đáng bởi vì anh là người sống thực tế, không mơ mộng hão huyền.
Chưa dừng lại ở đó, Trần Tí còn tiếp tục ném một quả bom nặng ký:
- Điều thứ ba, chúng ta không cần thiết phải xem đế quốc là kẻ thù.
- Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, khi cần thiết, có thể bắt tay với đế quốc để đánh bại những đế quốc khác nguy hiểm hơn.
- Dùng đầu bò để trị đầu bò, không việc gì phải cứng nhắc chống lại tất cả để rồi bị bao vây, c·ấm v·ận trên toàn thế giới.
Kể từ khi Trần Tí tiến hành phổ biến tư tưởng xã hội chủ nghĩa và tiến hành đổi mới, dư luận cả nước đã xem đế quốc tư bản thành những kẻ xấu xa, đê tiện nhất.
Dù sao, dựa theo miêu tả của Trần Tí thì từng sợi lông của chúng cũng chất đầy tội ác.
Nói không ngoa, nếu người phát biểu là ai khác thì có lẽ đã bị còng đầu vào khám ngay rồi.
Nhưng bây giờ, chính lãnh tụ lại nói về việc hợp tác với đế quốc tư bản khiến nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
- Thưa lãnh tụ, nhưng mà…
- Tôi biết các anh đang nghĩ gì.
Trần Tí ngắt lời.
Đây là số ít những lần anh tỏ ngắt câu của người khác bởi vì anh biết điều đó bất lịch sự.
Nhưng anh cũng hiểu trình độ hiện tại rất ít người có đủ tầm nhìn tương lai để thấu hiểu sự việc như mình nên đôi lúc cũng cần phải “càn cương độc đoán”.
Trần Tí biết rất rõ Liên Xô sụp đổ như thế nào và các đế quốc đã tự cắn xé lẫn nhau ra sao nhưng người khác thì không hiểu được.
- Chuyện thứ hai, thay vì phải trực tiếp đưa quân vào đóng giữ tại những nước nhỏ sau khi giúp họ giải phóng, chúng ta sẽ… lùi lại một bước và nhường sân khấu lại cho họ, đám đế quốc khát máu.
- Việc q·uân đ·ội hoạt động trong thời gian ngắn bên ngoài lãnh thổ sẽ đơn giản và ít tốn kém hơn nhiều so với việc đóng giữ dài hạn.
- Bản chất của đế quốc tư bản là hút máu, c·ướp b·óc, nếu chúng ta không can thiệp, giữa đế quốc và thuộc địa chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn không thể điều hòa về mặt lợi ích, bè lũ đế quốc sẽ quyết tâm ăn c·ướp một lần nữa, vơ vét mọi thứ nhằm thỏa mãn lòng tham vô độ của mình.
- Nhưng các nước thuộc địa sẽ dễ dàng từ bỏ tự do trong tầm tay hay sao?
- Đáp án đương nhiên là không, ai mà không thích làm vương làm tướng.
- Giai cấp chóp bu thượng tầng trước đó bợ đỡ đế quốc vì rơi vào tình thế buộc phải làm như vậy để giữ gìn lợi ích.
- Một khi được giải phóng khỏi đế quốc, giới tinh hoa sau khi nếm trải ngon ngọt sẽ muốn gìn giữ lợi ích, ủng hộ phong trào giải phóng dân tộc.
- Và như một lẽ tự nhiên tức nước vỡ bờ, thuộc địa sẽ tự bùng lên phong trào khởi nghĩa, phản kháng ách thống trị của đế quốc.
- Khi đó, đế quốc sẽ để lộ bộ mặt xâm lược thật sự, dùng lưỡi lê nhuốm máu để ban phát tự do, dân chủ bằng mỹ từ khai hóa.
- Dưới tình thế đó, thay vì chúng ta phải chủ động can thiệp thì những nước thuộc địa cũ sẽ cầu xin Đại Việt giúp đỡ, bảo vệ nền độc lập của họ.
- Chúng ta sẽ xuất hiện như những anh hùng, cung cấp v·ũ k·hí, công nghệ, khoa học kỹ thuật và chuyên gia giúp họ tự đủ sức bảo vệ đất nước mình trước đế quốc xâm lược.
- Tất nhiên, v·ũ k·hí chúng ta cung cấp sẽ không phải miễn phí, nó kiếm về những đơn đặt hàng quân sự, các mỏ tài nguyên quan trọng, ảnh hưởng địa chính trị và đồng minh chiến lược.
- Nếu điều này xảy ra, Đại Việt vừa có thể mở rộng tầm ảnh hưởng ra bên ngoài quốc tế, vừa kiếm được lợi ích quốc gia, vừa bảo đảm nhiều vùng đệm an ninh chiến lược, một mũi tên trúng ba con chim.
- Lợi thế của Đại Việt là không cần phải xâm lược, hút máu của thuộc địa, xã hội chủ nghĩa được tạo ra nhằm đánh đổ đế quốc và chúng ta nên tận dụng điểm mạnh đó, đoàn kết nhân dân toàn thế giới.
Kế hoạch thứ hai này dựa vào đặc dù thanh gươm và lá chắn của hai chế độ.
Về bản chất, các nước đế quốc bắt buộc phải hút máu từ thuộc địa nghèo để làm giàu cho bản thân, trong khi Đại Việt thì dư sức tự mình phát triển mà không cần phải đánh c·ướp, hút máu.
Bởi vậy, Đại Việt có thể ung dung rút khỏi những vùng thuộc địa để làm mồi câu khiến đế quốc sập bẫy.
Chỉ khi có t·ranh c·hấp với Đại Việt thì đế quốc xâm lược mới phải cắn răng nhịn nhục nhường một số lợi ích cho thuộc địa.
Một khi cảm thấy không còn uy h·iếp từ Đại Việt siêu cường thì đế quốc mới lộ ra khuôn mồm dính đầy máu tươi húp sạch không chừa mâm nào.
- Lùi một bước trời cao biển rộng, sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu.
- Chúng ta chỉ cần giả vờ yếu thế thì những kẻ khát máu sẽ bộc lộ bản chất ngay.
Đây chính là kế sách lùi một bước để tiến ba bước mà Trần Tí nghĩ ra.
Anh liếc nhìn xung quanh, âm thầm gật đầu vì không có người nào tỏ ra bất mãn trước việc nhún nhường.
Nên nhớ, thời điểm này Đại Việt vẫn đang còn là siêu cường thế giới, việc cố ý giả vờ nhún nhường trước kẻ địch không phải chuyện dễ chấp nhận.
Chưa nói tới người dân cảm thấy thế nào, chỉ riêng lợi ích ở nước ngoài của các tập đoàn, lãnh đạo lớn đã đủ phức tạp rồi.
Cũng may nhờ uy thế khổng lồ mà “Trần Đại Đế” đã xây dựng từ trước tới giờ nên mọi chuyện mới đơn giản hơn rất nhiều.
- Nhưng thưa lãnh tụ, nếu các nước thuộc địa lựa chọn đầu hàng bất chấp sự giúp đỡ từ Đại Việt thì sao?
- Cho dù đế quốc tư bản có chèn ép thuộc địa hết cỡ, ăn mọi thứ đi chăng nữa thì cũng không có gì đảm bảo một số kẻ hèn yếu thay đổi.
Người nói chuyện là Trần Đức Độ, một lão tướng đủ kinh nghiệm để thấy tất cả mọi chuyện trên đời, bao gồm những kẻ quỳ liếm dưới gót chân kẻ thù vì sợ hãi.
- Trong quá khứ, thời c·hiến t·ranh chống giặc phương bắc, tôi đã từng nhìn thấy nhiều kẻ sẵn sàng đâm cha chém chú, dâng vợ cho kẻ thù chỉ để giữ lại cái mạng quèn thân phận nô lệ.
Trần Tí gật đầu:
- Đúng vậy, không phải dân tộc nào cũng đủ can đảm, kiên cường để chống lại kẻ địch hùng mạnh như người Việt.
- Không phải người nào cũng dám hi sinh bản thân vì đất nước, dân tộc như các anh hùng đất Việt.
- Nhưng…
Trần Tí ngắt câu giữa chừng, dừng lại một chút, sau đó dùng lời lẽ cứng rắn, đanh thép khẳng định.
- Chúng ta cũng chẳng phải ông bụt đi ban phát phép màu cho tất cả mọi người, không phải ô sin chăm sóc cho những đứa trẻ chưa lớn.
- Những người không dám cầm v·ũ k·hí chống lại đế quốc thì chẳng xứng đáng nhận được sự tự do, cũng chẳng đáng giúp đỡ, hỗ trợ?
- Nếu họ thực sự cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho đế quốc thì hãy để cho đế quốc dạy cho họ biết cái giá của việc làm nô lệ.
- Việc của chúng ta là tạo ra một cơ hội cho những người có ý chí đứng dậy giành được độc lập, chỉ đơn giản vậy thôi.
- Còn nếu vị trí quá chiến lược, không thể để mất thì xe tăng của chúng ta cũng không phải làm bằng giấy.
Anh vừa nói xong, cả phòng họp đều giật mình với sự quyết đoán trong lời nói vừa rồi.
Thực ra bài học tương tự cũng đã có từ ngàn xưa do các cụ truyền lại ví dụ như con cá và chiếc cần câu.
Rất nhiều người vì quá lý tưởng hóa, dốc hết sức bảo vệ tất cả nhưng vô tình quên mất một điều rằng cho cá không bao giờ tốt bằng cho cần câu và sự tự lập là rất quan trọng.
Làm cách đó chỉ tạo ra những đứa bé quen bú mớm, không hề có một chút ý chí tự lực tự cường nào.
Giống như chúa hề nào đó, vì được ưu ái quá nhiều nên trong đầu luôn suy nghĩ ỷ lại vào người khác, thậm chí bắt những nước khác phải hi sinh vì bản thân một cách ngớ ngẩn rồi dẫn đến đất nước tan hoang, đổ nát.
Và Trần Tí lựa chọn phương án ứng xử thẳng thắn nhất, chỉ giúp đỡ những người xứng đáng bởi vì anh là người sống thực tế, không mơ mộng hão huyền.
Chưa dừng lại ở đó, Trần Tí còn tiếp tục ném một quả bom nặng ký:
- Điều thứ ba, chúng ta không cần thiết phải xem đế quốc là kẻ thù.
- Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, khi cần thiết, có thể bắt tay với đế quốc để đánh bại những đế quốc khác nguy hiểm hơn.
- Dùng đầu bò để trị đầu bò, không việc gì phải cứng nhắc chống lại tất cả để rồi bị bao vây, c·ấm v·ận trên toàn thế giới.
Kể từ khi Trần Tí tiến hành phổ biến tư tưởng xã hội chủ nghĩa và tiến hành đổi mới, dư luận cả nước đã xem đế quốc tư bản thành những kẻ xấu xa, đê tiện nhất.
Dù sao, dựa theo miêu tả của Trần Tí thì từng sợi lông của chúng cũng chất đầy tội ác.
Nói không ngoa, nếu người phát biểu là ai khác thì có lẽ đã bị còng đầu vào khám ngay rồi.
Nhưng bây giờ, chính lãnh tụ lại nói về việc hợp tác với đế quốc tư bản khiến nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
- Thưa lãnh tụ, nhưng mà…
- Tôi biết các anh đang nghĩ gì.
Trần Tí ngắt lời.
Đây là số ít những lần anh tỏ ngắt câu của người khác bởi vì anh biết điều đó bất lịch sự.
Nhưng anh cũng hiểu trình độ hiện tại rất ít người có đủ tầm nhìn tương lai để thấu hiểu sự việc như mình nên đôi lúc cũng cần phải “càn cương độc đoán”.
Trần Tí biết rất rõ Liên Xô sụp đổ như thế nào và các đế quốc đã tự cắn xé lẫn nhau ra sao nhưng người khác thì không hiểu được.
Tiến độ: 100%
332/332 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan