Chương 38: . Trận Chiến Bắt Đầu
26/04/2025
10
8.5
Chương 36. Trận Chiến Bắt Đầu
"Ngươi chính là kẻ g·iết người Khấu gia?"
Giọng nói của người áo đen khàn đục như tiếng gió lùa qua khe đá, lạnh lẽo đến rợn người. Hắn đứng đó, thân ảnh như hòa vào bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng rực như hai ngôi sao c·hết chóc.
Hạo Thiên nhếch mép, tay vẫn nắm chặt mảnh tàn phiến vừa thu được. "Khấu gia cử chó săn đến nhanh thế à? Ta tưởng phải đợi thêm vài ngày nữa."
Người áo đen không đáp. Chỉ một cái chớp mắt, hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Xoẹt!
Một vệt đen như lưỡi hái tử thần lướt ngang cổ Hạo Thiên.
Kenh!
Một tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên. Hạo Thiên vẫn đứng nguyên, cổ họng không hề hấn gì, trong khi một thanh đoản đao sắc bén đã bật ngược lại, lưỡi đao cong vênh như vừa chém vào tảng thép.
"Tốc độ không tệ." – Hạo Thiên cười khẽ – "Nhưng lưỡi đao của ngươi… quá mềm."
Người áo đen lùi lại ba bước, ánh mắt lần đầu tiên hiện lên vẻ kinh nghi. "Ngươi… không phải Hoá Thần?"
"Có lẽ là không." – Hạo Thiên giơ tay lên, lòng bàn tay hiện lên một vòng xoáy đen ngòm – "Nhưng ngươi… chắc chắn sắp c·hết."
Ầm!
Một luồng khí hỗn độn bắn ra, không gian quanh người áo đen đột nhiên nén chặt lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Rắc… rắc…
Xương sườn của hắn vỡ vụn dưới áp lực khủng kh·iếp, máu tươi phun ra từ khóe miệng. Nhưng ngay lúc đó—
Vút!
Hai bóng đen khác từ trong hư không lao ra, một người cầm trường thương đâm thẳng vào lưng Hạo Thiên, kẻ còn lại vung chưởng, một quầng lửa đen bùng lên như muốn t·hiêu r·ụi cả không gian.
Lâm Thanh Tuyết khẽ nhíu mày, ngón tay đã chạm vào chuôi kiếm. Nhưng trước khi nàng kịp động thủ—
Rầm!
Hạo Thiên… biến mất.
Không phải tốc độ cao, không phải ẩn thân—mà là tan ra thành một màn khói đen, để hai kẻ t·ấn c·ông xuyên qua người hắn như đâm vào bóng ma.
"Chơi xấu à?" – Giọng nói của Hạo Thiên vang lên từ phía sau lưng hai người – "Vậy ta cũng không cần khách sáo."
Hai tay hắn giơ lên, năm ngón búng nhẹ.
Hai cái đầu lăn xuống đất, thân thể vẫn đứng nguyên, máu phun thành cột.
Người áo đen đầu tiên trợn mắt, lập tức phóng ra một tín hiệu khói đen lên trời.
Phùuu!
Một con rồng khói giận dữ cuộn lên, nổ tung thành chữ "SÁT" khổng lồ trên bầu trời, nhìn thấy được từ hàng trăm dặm.
"Gọi đồng bọn?" – Hạo Thiên nhìn lên, mỉm cười – "Tốt lắm, đỡ phải đi tìm."
Lâm Thanh Tuyết bước tới, giọng trầm xuống: "Khấu gia đã phái ít nhất mười lăm cao thủ Hợp Thể vào đây. Ngươi vừa g·iết ba, còn lại mười hai tên đang đuổi theo dấu vết của ta."
"Mười hai?" – Hạo Thiên nhíu mày giả vờ suy nghĩ – "Không đủ ta đánh một trận mồ hôi đâu."
Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái: "Trong đó có Khấu Vô Ngôn—thiên tài trẻ nhất Khấu gia ba trăm năm qua, tu vi Hợp Thể viên mãn, từng chém c·hết một lão quái Chuẩn Thánh."
"Ồ?" – Hạo Thiên chợt hứng thú – "Vậy thì… ta sẽ cho hắn một c·ái c·hết đặc biệt."
Ánh mắt hắn dần trở nên tối sẫm, khí tức quanh người biến đổi—từ một gã lười biếng thành một con quỷ đói khát trận chiến.
Ầm ầm…
Xa xa, từ chân trời, những bóng đen đang lao tới—như một cơn lốc sát khí.
"Ngươi định nghênh chiến trực diện?" – Lâm Thanh Tuyết hỏi, ánh mắt hiện vẻ nghi hoặc.
"Không." – Hạo Thiên quay đầu, nở một nụ cười mờ ám – "Ta định khiến chúng nó… hối hận vì đã sinh ra."
Nói xong, hắn ngồi xuống một phiến đá lớn, hai tay khẽ vuốt lên mảnh tàn phiến thu được trước đó. Hỗn độn khí trong người âm thầm chuyển động, như đang rót vào một lò luyện hắc ám.
“Ngươi làm gì?” – Lâm Thanh Tuyết nheo mắt.
Hạo Thiên không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: “Làm mồi câu cá.”
ẦM!
Xa xa, t·iếng n·ổ vang trời báo hiệu đám người Khấu gia đã phá tan một tầng cấm chế, tiến vào khu vực này.
“Cẩn thận.” – Lâm Thanh Tuyết rút kiếm, thanh trường kiếm phát ra ánh sáng lạnh buốt như băng sơn vạn trượng.
Ngay giây sau—
Vút! Vút! Vút!
Mười hai thân ảnh xé gió lao tới, dừng lại đồng loạt trên bầu trời, tạo thành một vòng tròn vây quanh Hạo Thiên và Lâm Thanh Tuyết.
Dẫn đầu là một thanh niên áo trắng, lưng đeo một thanh đại đao, mắt xám tro như tro tàn – hắn chính là Khấu Vô Ngôn.
"Ngươi là ai?" – Khấu Vô Ngôn hỏi, giọng không lớn, nhưng vọng khắp không gian.
Hạo Thiên không đáp, chỉ đưa tay lên… ngoáy lỗ tai.
"Ồn ào." – Hắn nói.
Không khí lặng đi nửa nhịp.
ẦM!
Một kẻ trong nhóm Khấu gia không nhịn được, quát lên: “Ngươi tìm c·hết!”
Hắn lao xuống như sấm sét, song chưởng thi triển Thiên Ma Tàn Hồn Chưởng, mỗi cú vỗ xuống như trời sụp.
Nhưng rồi—
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên. Chưởng lực chưa kịp đánh tới, đầu hắn đã bị bóp nát như dưa hấu.
Không ai thấy rõ Hạo Thiên ra tay lúc nào.
Chỉ thấy hắn vẫn ngồi đó, tay trái chống cằm, tay phải đưa lên… b·óp c·ổ người kia rồi ném xác như rác rưởi.
"Không cho ta nói chuyện xong một câu đã xen vào? Hơi bất lịch sự đấy." – Hắn nói, giọng vẫn lười nhác.
Mười một người còn lại đồng loạt rút v·ũ k·hí. Áp lực tu vi Hợp Thể hậu kỳ tràn ngập, khiến không khí dày đặc như nước đặc quánh.
Lâm Thanh Tuyết vừa lùi lại, vừa truyền âm: “Tên Khấu Vô Ngôn kia… hình như đang nhìn mảnh tàn phiến trên tay ngươi.”
Hạo Thiên cười khẽ: “Thế à? Tốt lắm.”
Rồi hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khấu Vô Ngôn.
“Ngươi đến vì thứ này?” – Hắn giơ mảnh tàn phiến lên.
Khấu Vô Ngôn không phủ nhận. "Giao nó ra, chúng ta để ngươi toàn thây."
"Toàn thây?" – Hạo Thiên lắc đầu – "Thế thì không đúng ý ta rồi."
"Ý ngươi là sao?"
"Ta thích… chôn các ngươi từng mảnh."
ẦM!
Một luồng hỗn độn khí bùng nổ, bao phủ toàn bộ khu vực trong nháy mắt.
Mặt đất rung chuyển, trời đất đổi màu. Cả khu vực mười dặm phút chốc biến thành một vùng hỗn độn mờ mịt, không phân rõ đông tây nam bắc.
Bọn người Khấu gia kinh hãi.
"Trận pháp? Không… đây là—"
"Bí cảnh riêng?!"
"Không! Là lĩnh vực!"
Hạo Thiên đứng dậy, mắt đỏ rực như máu.
"Hạo Thiên lĩnh vực – Hỗn Nguyên Vực."
Không gian xung quanh như bị xé rách. Một vùng hỗn độn cuộn xoáy, ánh sáng và bóng tối v·a c·hạm tạo ra t·iếng n·ổ như hàng tỉ tia sét nổ tung cùng lúc.
Trong lĩnh vực này, quy tắc sụp đổ, thời gian hỗn loạn, pháp tắc bị bóp méo.
Một kẻ Khấu gia chưa kịp phản ứng đã bị một khe nứt không gian nuốt chửng, tan thành bụi máu.
Khấu Vô Ngôn hét lớn: “Chia ra! Mỗi người một hướng, phá giải không gian này!”
Nhưng—
ẦM ẦM ẦM!
Mỗi hướng chúng chạy đến đều xuất hiện… một bản thể Hạo Thiên khác.
"Ngươi có lĩnh vực?" – Một người rống lên kinh hãi – "Không thể nào! Ngươi chỉ là Hóa Thần!"
"Ta bảo rồi…" – Một Hạo Thiên đáp – "Có lẽ là không."
Phập!
Một thanh đao xuyên từ dưới đất lên, cắm thẳng vào cằm một tên, xé nát đầu hắn như giấy.
ẦM!
Một tên khác bị cột lửa hỗn độn nuốt trọn, chỉ còn xương cốt cháy đen rơi xuống.
Chỉ trong năm hơi thở, năm người đ·ã c·hết.
Sáu còn lại vỡ gan vỡ mật.
Khấu Vô Ngôn rống lớn, vận chuyển toàn bộ lực lượng đao đạo, triệu hồi ra Hư Không Chi Đao – một chiêu tối cường từng xẻ đôi một dãy núi.
Đao khí ngập trời, phá vỡ hỗn độn, chém thẳng về phía Hạo Thiên.
"C·hết đi!"
ẦM!!!
Một t·iếng n·ổ long trời lở đất vang lên.
Cả lĩnh vực rung chuyển. Hạo Thiên bị cuốn vào tâm đao, thân thể như tan biến.
"C·hết rồi sao?" – Một người thở dốc.
Nhưng—
Két…
Giữa biển đao, một bóng người từ từ bước ra, không tổn thương lấy một cọng tóc.
Hạo Thiên ngẩng đầu.
“Cũng chỉ đến thế.”
ẦM!!
Hắn vung tay. Một chưởng hỗn độn hóa thành vạn lôi đình, đánh nát cả bầu trời.
Ba người Khấu gia b·ị đ·ánh trúng, thân thể nổ tung như pháo hoa.
Khấu Vô Ngôn rống lên như dã thú, huyết khí toàn thân bùng nổ, đột phá cảnh giới!
“Hợp Thể Đỉnh Phong!”
Hắn gào lên, đao khí nhập thể, hóa thành hình thái Thiên Ma Đao Thể, tóc dựng đứng, mắt hóa đỏ máu.
"Ngươi ép ta!"
Hạo Thiên khẽ cười.
"Không. Ta đang cho ngươi cơ hội."
Hai người đối mặt giữa bầu trời hỗn độn, khí tức cuồng bạo đến mức dời non lấp biển.
ẦM ẦM!!!
Hai bóng người va vào nhau như sao băng v·a c·hạm. Mỗi chiêu đều mang theo uy năng chấn vỡ thiên địa.
Bên dưới, Lâm Thanh Tuyết chỉ đứng yên, không động thủ. Nàng nhìn lên, ánh mắt phức tạp.
“Hắn… không giống một kẻ Hóa Thần.”
"Ngươi chính là kẻ g·iết người Khấu gia?"
Giọng nói của người áo đen khàn đục như tiếng gió lùa qua khe đá, lạnh lẽo đến rợn người. Hắn đứng đó, thân ảnh như hòa vào bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng rực như hai ngôi sao c·hết chóc.
Hạo Thiên nhếch mép, tay vẫn nắm chặt mảnh tàn phiến vừa thu được. "Khấu gia cử chó săn đến nhanh thế à? Ta tưởng phải đợi thêm vài ngày nữa."
Người áo đen không đáp. Chỉ một cái chớp mắt, hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Xoẹt!
Một vệt đen như lưỡi hái tử thần lướt ngang cổ Hạo Thiên.
Kenh!
Một tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên. Hạo Thiên vẫn đứng nguyên, cổ họng không hề hấn gì, trong khi một thanh đoản đao sắc bén đã bật ngược lại, lưỡi đao cong vênh như vừa chém vào tảng thép.
"Tốc độ không tệ." – Hạo Thiên cười khẽ – "Nhưng lưỡi đao của ngươi… quá mềm."
Người áo đen lùi lại ba bước, ánh mắt lần đầu tiên hiện lên vẻ kinh nghi. "Ngươi… không phải Hoá Thần?"
"Có lẽ là không." – Hạo Thiên giơ tay lên, lòng bàn tay hiện lên một vòng xoáy đen ngòm – "Nhưng ngươi… chắc chắn sắp c·hết."
Ầm!
Một luồng khí hỗn độn bắn ra, không gian quanh người áo đen đột nhiên nén chặt lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Rắc… rắc…
Xương sườn của hắn vỡ vụn dưới áp lực khủng kh·iếp, máu tươi phun ra từ khóe miệng. Nhưng ngay lúc đó—
Vút!
Hai bóng đen khác từ trong hư không lao ra, một người cầm trường thương đâm thẳng vào lưng Hạo Thiên, kẻ còn lại vung chưởng, một quầng lửa đen bùng lên như muốn t·hiêu r·ụi cả không gian.
Lâm Thanh Tuyết khẽ nhíu mày, ngón tay đã chạm vào chuôi kiếm. Nhưng trước khi nàng kịp động thủ—
Rầm!
Hạo Thiên… biến mất.
Không phải tốc độ cao, không phải ẩn thân—mà là tan ra thành một màn khói đen, để hai kẻ t·ấn c·ông xuyên qua người hắn như đâm vào bóng ma.
"Chơi xấu à?" – Giọng nói của Hạo Thiên vang lên từ phía sau lưng hai người – "Vậy ta cũng không cần khách sáo."
Hai tay hắn giơ lên, năm ngón búng nhẹ.
Hai cái đầu lăn xuống đất, thân thể vẫn đứng nguyên, máu phun thành cột.
Người áo đen đầu tiên trợn mắt, lập tức phóng ra một tín hiệu khói đen lên trời.
Phùuu!
Một con rồng khói giận dữ cuộn lên, nổ tung thành chữ "SÁT" khổng lồ trên bầu trời, nhìn thấy được từ hàng trăm dặm.
"Gọi đồng bọn?" – Hạo Thiên nhìn lên, mỉm cười – "Tốt lắm, đỡ phải đi tìm."
Lâm Thanh Tuyết bước tới, giọng trầm xuống: "Khấu gia đã phái ít nhất mười lăm cao thủ Hợp Thể vào đây. Ngươi vừa g·iết ba, còn lại mười hai tên đang đuổi theo dấu vết của ta."
"Mười hai?" – Hạo Thiên nhíu mày giả vờ suy nghĩ – "Không đủ ta đánh một trận mồ hôi đâu."
Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái: "Trong đó có Khấu Vô Ngôn—thiên tài trẻ nhất Khấu gia ba trăm năm qua, tu vi Hợp Thể viên mãn, từng chém c·hết một lão quái Chuẩn Thánh."
"Ồ?" – Hạo Thiên chợt hứng thú – "Vậy thì… ta sẽ cho hắn một c·ái c·hết đặc biệt."
Ánh mắt hắn dần trở nên tối sẫm, khí tức quanh người biến đổi—từ một gã lười biếng thành một con quỷ đói khát trận chiến.
Ầm ầm…
Xa xa, từ chân trời, những bóng đen đang lao tới—như một cơn lốc sát khí.
"Ngươi định nghênh chiến trực diện?" – Lâm Thanh Tuyết hỏi, ánh mắt hiện vẻ nghi hoặc.
"Không." – Hạo Thiên quay đầu, nở một nụ cười mờ ám – "Ta định khiến chúng nó… hối hận vì đã sinh ra."
Nói xong, hắn ngồi xuống một phiến đá lớn, hai tay khẽ vuốt lên mảnh tàn phiến thu được trước đó. Hỗn độn khí trong người âm thầm chuyển động, như đang rót vào một lò luyện hắc ám.
“Ngươi làm gì?” – Lâm Thanh Tuyết nheo mắt.
Hạo Thiên không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: “Làm mồi câu cá.”
ẦM!
Xa xa, t·iếng n·ổ vang trời báo hiệu đám người Khấu gia đã phá tan một tầng cấm chế, tiến vào khu vực này.
“Cẩn thận.” – Lâm Thanh Tuyết rút kiếm, thanh trường kiếm phát ra ánh sáng lạnh buốt như băng sơn vạn trượng.
Ngay giây sau—
Vút! Vút! Vút!
Mười hai thân ảnh xé gió lao tới, dừng lại đồng loạt trên bầu trời, tạo thành một vòng tròn vây quanh Hạo Thiên và Lâm Thanh Tuyết.
Dẫn đầu là một thanh niên áo trắng, lưng đeo một thanh đại đao, mắt xám tro như tro tàn – hắn chính là Khấu Vô Ngôn.
"Ngươi là ai?" – Khấu Vô Ngôn hỏi, giọng không lớn, nhưng vọng khắp không gian.
Hạo Thiên không đáp, chỉ đưa tay lên… ngoáy lỗ tai.
"Ồn ào." – Hắn nói.
Không khí lặng đi nửa nhịp.
ẦM!
Một kẻ trong nhóm Khấu gia không nhịn được, quát lên: “Ngươi tìm c·hết!”
Hắn lao xuống như sấm sét, song chưởng thi triển Thiên Ma Tàn Hồn Chưởng, mỗi cú vỗ xuống như trời sụp.
Nhưng rồi—
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên. Chưởng lực chưa kịp đánh tới, đầu hắn đã bị bóp nát như dưa hấu.
Không ai thấy rõ Hạo Thiên ra tay lúc nào.
Chỉ thấy hắn vẫn ngồi đó, tay trái chống cằm, tay phải đưa lên… b·óp c·ổ người kia rồi ném xác như rác rưởi.
"Không cho ta nói chuyện xong một câu đã xen vào? Hơi bất lịch sự đấy." – Hắn nói, giọng vẫn lười nhác.
Mười một người còn lại đồng loạt rút v·ũ k·hí. Áp lực tu vi Hợp Thể hậu kỳ tràn ngập, khiến không khí dày đặc như nước đặc quánh.
Lâm Thanh Tuyết vừa lùi lại, vừa truyền âm: “Tên Khấu Vô Ngôn kia… hình như đang nhìn mảnh tàn phiến trên tay ngươi.”
Hạo Thiên cười khẽ: “Thế à? Tốt lắm.”
Rồi hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khấu Vô Ngôn.
“Ngươi đến vì thứ này?” – Hắn giơ mảnh tàn phiến lên.
Khấu Vô Ngôn không phủ nhận. "Giao nó ra, chúng ta để ngươi toàn thây."
"Toàn thây?" – Hạo Thiên lắc đầu – "Thế thì không đúng ý ta rồi."
"Ý ngươi là sao?"
"Ta thích… chôn các ngươi từng mảnh."
ẦM!
Một luồng hỗn độn khí bùng nổ, bao phủ toàn bộ khu vực trong nháy mắt.
Mặt đất rung chuyển, trời đất đổi màu. Cả khu vực mười dặm phút chốc biến thành một vùng hỗn độn mờ mịt, không phân rõ đông tây nam bắc.
Bọn người Khấu gia kinh hãi.
"Trận pháp? Không… đây là—"
"Bí cảnh riêng?!"
"Không! Là lĩnh vực!"
Hạo Thiên đứng dậy, mắt đỏ rực như máu.
"Hạo Thiên lĩnh vực – Hỗn Nguyên Vực."
Không gian xung quanh như bị xé rách. Một vùng hỗn độn cuộn xoáy, ánh sáng và bóng tối v·a c·hạm tạo ra t·iếng n·ổ như hàng tỉ tia sét nổ tung cùng lúc.
Trong lĩnh vực này, quy tắc sụp đổ, thời gian hỗn loạn, pháp tắc bị bóp méo.
Một kẻ Khấu gia chưa kịp phản ứng đã bị một khe nứt không gian nuốt chửng, tan thành bụi máu.
Khấu Vô Ngôn hét lớn: “Chia ra! Mỗi người một hướng, phá giải không gian này!”
Nhưng—
ẦM ẦM ẦM!
Mỗi hướng chúng chạy đến đều xuất hiện… một bản thể Hạo Thiên khác.
"Ngươi có lĩnh vực?" – Một người rống lên kinh hãi – "Không thể nào! Ngươi chỉ là Hóa Thần!"
"Ta bảo rồi…" – Một Hạo Thiên đáp – "Có lẽ là không."
Phập!
Một thanh đao xuyên từ dưới đất lên, cắm thẳng vào cằm một tên, xé nát đầu hắn như giấy.
ẦM!
Một tên khác bị cột lửa hỗn độn nuốt trọn, chỉ còn xương cốt cháy đen rơi xuống.
Chỉ trong năm hơi thở, năm người đ·ã c·hết.
Sáu còn lại vỡ gan vỡ mật.
Khấu Vô Ngôn rống lớn, vận chuyển toàn bộ lực lượng đao đạo, triệu hồi ra Hư Không Chi Đao – một chiêu tối cường từng xẻ đôi một dãy núi.
Đao khí ngập trời, phá vỡ hỗn độn, chém thẳng về phía Hạo Thiên.
"C·hết đi!"
ẦM!!!
Một t·iếng n·ổ long trời lở đất vang lên.
Cả lĩnh vực rung chuyển. Hạo Thiên bị cuốn vào tâm đao, thân thể như tan biến.
"C·hết rồi sao?" – Một người thở dốc.
Nhưng—
Két…
Giữa biển đao, một bóng người từ từ bước ra, không tổn thương lấy một cọng tóc.
Hạo Thiên ngẩng đầu.
“Cũng chỉ đến thế.”
ẦM!!
Hắn vung tay. Một chưởng hỗn độn hóa thành vạn lôi đình, đánh nát cả bầu trời.
Ba người Khấu gia b·ị đ·ánh trúng, thân thể nổ tung như pháo hoa.
Khấu Vô Ngôn rống lên như dã thú, huyết khí toàn thân bùng nổ, đột phá cảnh giới!
“Hợp Thể Đỉnh Phong!”
Hắn gào lên, đao khí nhập thể, hóa thành hình thái Thiên Ma Đao Thể, tóc dựng đứng, mắt hóa đỏ máu.
"Ngươi ép ta!"
Hạo Thiên khẽ cười.
"Không. Ta đang cho ngươi cơ hội."
Hai người đối mặt giữa bầu trời hỗn độn, khí tức cuồng bạo đến mức dời non lấp biển.
ẦM ẦM!!!
Hai bóng người va vào nhau như sao băng v·a c·hạm. Mỗi chiêu đều mang theo uy năng chấn vỡ thiên địa.
Bên dưới, Lâm Thanh Tuyết chỉ đứng yên, không động thủ. Nàng nhìn lên, ánh mắt phức tạp.
“Hắn… không giống một kẻ Hóa Thần.”
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan