Chương 39: Đối Mặt Khấu Vô Ngôn

26/04/2025 10 8.5
Chương 37: Đối Mặt Khấu Vô Ngôn

Trong không gian vỡ vụn, bầu trời như sụp đổ trước sức mạnh của Hạo Thiên và Khấu Vô Ngôn. Không khí rung chuyển mạnh mẽ, từng tia sét lóe lên từ mỗi bước đi của họ, xé tan những mảng mây đen dày đặc như tấm màn bao phủ thế giới.

Hạo Thiên đứng giữa vùng hỗn loạn, tay hắn vẫn nhàn nhạt dâng lên, ngón tay vẽ một vòng tròn nhỏ trong không khí. Đột nhiên, không gian như gập lại, bao quanh hắn là một luồng khí hỗn độn rùng rợn. Dưới chân, từng viên đá vỡ vụn bay lên, như bị hút vào một cơn lốc vô hình.

Khấu Vô Ngôn, giờ đây đã hoàn toàn bộc lộ sức mạnh Hợp Thể đỉnh phong, thân hình đột ngột nở ra một tia sáng đao. Một chiêu Thiên Ma Đao Thể rít lên sắc lạnh, đao khí bao trùm cả không gian, định chém sập tất cả.

"Yếu vãi" – Hạo Thiên nói với giọng bình thản, đôi mắt không chút thay đổi, như thể trận chiến này chẳng qua chỉ là một trò đùa.

Khấu Vô Ngôn không nói gì, chỉ nhìn Hạo Thiên với ánh mắt hận thù sâu sắc, rồi ra tay ngay lập tức. Một đao khổng lồ lao đến, tỏa ra luồng sát khí đậm đặc như muốn xé rách không gian.

Phập!

Một tiếng xé không gian vang lên, Hạo Thiên khẽ nghiêng người, không hề di chuyển nhanh chóng mà chỉ đơn giản là tránh một cách nhàn nhã. Đao khí khổng lồ của Khấu Vô Ngôn chỉ cắt qua một mảng không khí rồi vụt mất, chỉ để lại một vệt sáng lướt qua.

Khấu Vô Ngôn hằn học nhìn Hạo Thiên, gầm lên: "Ngươi không thể trốn mãi được đâu! Hãy nhìn đây, Thiên Ma Đao sẽ đưa ngươi về địa ngục!"

Từ trong tay hắn, một dòng năng lượng đen tối và cuồng loạn ngưng tụ thành lưỡi đao sắc bén, ánh sáng mờ ảo bao phủ khắp không gian, chém thẳng vào Hạo Thiên.

Hạo Thiên không hề tránh né. Hắn chỉ mỉm cười một cách nhàn nhã, và khi đao của Khấu Vô Ngôn sắp chém tới, hắn búng tay một cái.

Phạch!

Đao khí của Khấu Vô Ngôn đột ngột tan vỡ, vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ, như một màn pháo hoa vỡ vụn trong không gian. Hạo Thiên vươn tay ra, nắm lấy một mảnh vỡ, nó như bị hút vào tay hắn, rồi hóa thành một viên đá nhỏ trong lòng bàn tay rồi ném trả về phía hắn.

"Đó là tất cả sức mạnh của ngươi sao?" – Hạo Thiên hỏi với vẻ chán nản.

Khấu Vô Ngôn, tuy đang bị chấn động bởi cú đập vừa rồi, nhưng vẫn không từ bỏ, ánh mắt hắn toát lên sự kiên quyết. "Ngươi có thể né tránh nhất thời, nhưng ngươi không thể chạy mãi được!"

Phùu!

Khấu Vô Ngôn hóa thành một làn khói đen, đột ngột lao đến Hạo Thiên như một cơn bão, đao khí bao trùm cả không gian. Nhưng Hạo Thiên chỉ đứng đó, không hề di chuyển, như thể trận chiến này chỉ là một cuộc dạo chơi.
Khi thanh đao của Khấu Vô Ngôn sắp chạm vào hắn, Hạo Thiên lướt nhẹ qua, như một cơn gió, thân hình hắn tan thành một làn khói đen. Khấu Vô Ngôn chỉ chém vào không khí, khiến không gian bên trong bị xé toạc, nhưng chẳng có gì b·ị t·hương.

Ầm!

Hạo Thiên xuất hiện phía sau hắn, trong một cái nháy mắt, một cú đấm mạnh mẽ đập vào lưng Khấu Vô Ngôn.

Khấu Vô Ngôn chỉ cảm thấy một sức mạnh khủng kh·iếp đập vào, khiến hắn như bị nghiền nát. Nhưng khi hắn quay lại, chỉ thấy Hạo Thiên đứng đó, mỉm cười nhẹ nhàng.

Khấu Vô Ngôn khẽ hoảng hốt. "Ngươi… không thể nào…"

"Ai ya, dùng lực hơi quá rồi." – Hạo Thiên nói, giọng vẫn nhẹ nhàng – "Sorry nha."

Khấu Vô Ngôn cảm thấy như toàn thân mình bị nghiền nát dưới cú đấm của Hạo Thiên. Hắn loạng choạng lùi lại một bước, ánh mắt nhìn Hạo Thiên đầy giận dữ và khó tin. Không thể hiểu được, hắn đã không thể chạm đến Hạo Thiên dù chỉ một lần.

“Ngươi… ngươi… sao có thể như vậy?” Khấu Vô Ngôn gằn giọng, trong ánh mắt là sự phẫn nộ cực độ. Hắn đã dùng hết sức mạnh, thế mà lại chẳng thể làm gì được tên này.

Hạo Thiên chỉ nhún vai, vẻ mặt không chút thay đổi. "Ngươi chắc chắn là đang cố gắng đấy chứ? Chứ không phải đang diễn như một trò đùa à?"

Khấu Vô Ngôn hít vào một hơi thật sâu, cố kiềm chế cảm giác bực bội đang dâng lên. Hắn đã đạt đến cảnh giới Hợp Thể đỉnh phong, một trong những thiên kiêu ở Thượng Giới này, vậy mà bị một tên tiểu tử còn đang chơi đùa với mình như thế. Điều này làm hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận.

"Ngươi đừng có mơ tưởng nữa!" Khấu Vô Ngôn hét lên, trong lòng đầy căm phẫn. "Nếu ngươi muốn đùa, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!"

Với lời nói đầy thách thức, hắn lại vung lên thanh đao Thiên Ma lần nữa, lần này, lưỡi đao không còn chỉ đơn giản là ánh sáng sắc bén, mà biến thành một cơn bão cuồng phong đen tối, hút tất cả sức mạnh xung quanh vào. Những tia năng lượng đen tối văng ra như chớp, mảnh vỡ không gian lại bắt đầu xuất hiện, như thể hắn sắp xé rách cả vũ trụ này.

Hạo Thiên nhìn một chút rồi bật cười lớn. "Hả? Ngươi định làm gì vậy? Còn trò gì nữa à? Định khiến ta sợ sao?"

Khấu Vô Ngôn cố gắng nén giận, vẫn dồn hết sức vào thanh đao, tạo ra một vòng xoáy đen tối. Đao khí như muốn cắn nuốt tất cả những gì có mặt, cả không gian và thời gian trong phạm vi này. Nhưng Hạo Thiên chỉ đứng yên, không hề có dấu hiệu của sự lo lắng.

Khấu Vô Ngôn vung tay, không gian xung quanh hắn nổ tung, và một vòng xoáy đen tối bao trùm lấy tất cả, lướt qua từng mảnh không gian như một cơn bão táp. Đao khí rít lên, đâm xuyên qua không gian, t·ấn c·ông Hạo Thiên.
Nhưng đột ngột, Hạo Thiên vung tay lên, và một cơn sóng khí nhẹ nhàng vỗ vào đao khí của Khấu Vô Ngôn, khiến nó tan biến như một làn khói. Không có gì thay đổi. Không có dấu hiệu của chiến đấu. Đơn giản là Khấu Vô Ngôn không thể làm gì được.

"Ái chà, đao của ngươi này, làm sao mà không có chút sức mạnh nào vậy?" Hạo Thiên nhìn chăm chú vào thanh đao của Khấu Vô Ngôn, cười ha hả, như thể đang rất vui vẻ. "Không lẽ… đây là tất cả sức mạnh của ngươi sao? Hay là ngươi đang gặp khó khăn trong việc sử dụng nó?"

Khấu Vô Ngôn càng trở nên tức giận, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn đã dùng hết sức mạnh trong chiêu này, thế mà tên này vẫn dễ dàng vượt qua được. Không thể tin được! Thật không thể tin nổi!

"Ngươi muốn c·hết?" Khấu Vô Ngôn không còn kiên nhẫn nữa, một làn sóng đen từ trong cơ thể hắn dâng lên, sức mạnh tối thượng của Hợp Thể đỉnh phong bùng nổ, tạo thành một cơn sóng đen nuốt chửng cả không gian xung quanh. "Ngươi sẽ không thể trốn thoát lần này!"

Hạo Thiên khẽ nhíu mày, một lần nữa, hắn chỉ đứng đó, đôi tay rảnh rỗi, không có chút căng thẳng nào. “Ta nghĩ nếu ngươi không làm gì khác ngoài việc mạnh mồm suốt, có lẽ ta sẽ nhanh chóng chán lắm. Đùa chút thôi, nhưng ta cũng muốn xem ngươi có thể làm gì nữa.”

Khấu Vô Ngôn giận dữ đến cực điểm. Hắn quát lớn, và thanh đao trong tay hắn biến thành một lưỡi đao khổng lồ, phát ra những tia sáng rực rỡ, như muốn phá hủy tất cả. Một đao chém xuống, không gian như bị xé toạc, trong không khí vang lên một tiếng rít cực kỳ sắc bén, đâm thẳng về phía Hạo Thiên.

Hạo Thiên, lần này, không né tránh, không di chuyển. Hắn chỉ giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vẫy một cái.

Đột nhiên, không gian trước mặt Hạo Thiên biến mất. Đao của Khấu Vô Ngôn hoàn toàn biến mất giữa không khí, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Đúng vậy, nó chẳng thể đụng đến Hạo Thiên.

Khấu Vô Ngôn chỉ có thể nhìn đao của mình tan biến giữa không gian, cơn giận trong lòng lại một lần nữa bùng lên. Hắn không thể chịu đựng được nữa. Toàn bộ sức mạnh của hắn, mọi chiêu thức, tất cả đều đã vô hiệu. Người này chẳng những không b·ị t·hương mà còn xem hắn như một trò đùa.

"Ngươi không phải là người!" Khấu Vô Ngôn hét lên trong cơn điên loạn, bước chân bắt đầu loạng choạng. "Ngươi không thể mạnh như vậy!"

Hạo Thiên không đáp lại, chỉ tiếp tục mỉm cười, như thể hắn đang hưởng thụ một buổi chiều thú vị. "Là ngươi không hiểu thôi. Đừng lo, ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi mà. Nhưng đùa quá lâu cũng mệt thật."

Hắn vươn tay ra, vẽ một đường cong trong không gian.

"Vậy… ngươi thử đỡ cái này đi," Hạo Thiên nói, giọng như thể nói một câu bình thường.

…đầu ngón tay hắn, rồi lan rộng như sóng nước vỗ vào mặt hồ yên ả.

Ánh sáng ấy mang theo một uy nghiêm khó tả, không giống đao khí, không giống pháp lực, mà như một loại bản nguyên của thiên địa, vượt qua cả tất cả quy tắc và đạo pháp. Tựa như một nhánh đạo lý bị quên lãng, giờ đây được Hạo Thiên tùy ý khơi dậy.

Khấu Vô Ngôn cảm thấy linh hồn như bị đè nén, không khí quanh hắn lập tức đông cứng lại. Hắn muốn động, nhưng tay chân chẳng thể nhúc nhích. Từng giọt mồ hôi lạnh trườn xuống từ thái dương, nhưng ngay cả giọt mồ hôi ấy cũng như bị giam giữ trong hư không.

“Đây… là gì?” Hắn run rẩy, cổ họng khô khốc.
Hạo Thiên đáp lời, ánh mắt lười biếng đảo qua: “Một chút đạo vận ta tiện tay vẽ ra. Gọi là ‘Tĩnh Thế Ấn’ đi, vì nó khiến ngươi… bất động.”

Ầm!!!

Không gian sau lưng Khấu Vô Ngôn đột ngột nổ tung, từng dòng ánh sáng ngọc bích xuyên qua kết giới, chấn vỡ mọi đạo tắc hắn dựng nên. Cả người Khấu Vô Ngôn b·ị đ·ánh văng ra xa hàng trăm trượng, cơ thể quằn quại như một chiếc lá khô giữa cơn bão.

Ầm ầm ầm!!!

Hắn va xuyên qua ba ngọn núi, một tòa thành nhỏ đang ẩn nấp trong cấm địa cũng b·ị đ·ánh sập, còn thân thể hắn thì đập mạnh xuống đất, tạo ra một hố sâu khổng lồ, bụi mù cuồn cuộn.

Hạo Thiên không đuổi theo. Hắn chỉ bước tới một bước, thân ảnh mơ hồ như sương khói, rồi biến mất khỏi chỗ cũ, lập tức xuất hiện ngay trên bầu trời hố sâu nơi Khấu Vô Ngôn đang thoi thóp thở.

“Đừng vội c·hết. Ta vẫn chưa hỏi ngươi ai phái ngươi tới g·iết ta, chắc chắn không phải Khấu gia.” – Hạo Thiên lên tiếng, âm thanh không lớn, nhưng vang vọng khắp thiên địa, như sấm nổ bên tai Khấu Vô Ngôn.

Khấu Vô Ngôn nằm đó, máu me đầy người, khí tức tán loạn, nhưng ánh mắt vẫn còn kiên cường. Hắn nghiến răng: “Ngươi… đừng mơ… hỏi được gì từ ta…”

Hạo Thiên khẽ cười, bàn tay hắn nhẹ nhàng giơ lên lần nữa.

“Vậy thì… ta dùng sức.”

ẦM!!!

Một bàn tay khổng lồ bằng khí hỗn độn ngưng tụ xuất hiện, tỏa ra uy áp cực hạn, như thiên đạo hàng lâm. Bàn tay ấy ập xuống như trời giáng, khiến cả vùng đất run rẩy, không gian kêu gào thảm thiết.

Khấu Vô Ngôn gào lên trong tuyệt vọng: “KHÔNG!!!”

Hạo Thiên không đáp. Bởi hắn không cần trả lời.

Ngay khoảnh khắc bàn tay chuẩn bị chạm đến người Khấu Vô Ngôn, một giọng nói lạ vang lên từ nơi xa xăm:

“Dừng tay.”

Hạo Thiên hơi nghiêng đầu, khóe môi cong cong: “Ồ? Cuối cùng cũng có người nhịn không nổi mà ra mặt rồi?”
8.5
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025