Chương 37: . Cuộc Săn Bắt Đầu

26/04/2025 10 8.5
Chương 35. Cuộc Săn Bắt Đầu

Mặt trời vừa chớm ngã về tây, ánh hoàng hôn như một tấm lụa đỏ nhuộm lên tầng mây cuồn cuộn. Trên bầu trời lộng gió, hai bóng người đang lướt đi, một lam một trắng, tựa như cặp thần tiên đang dạo chơi hồng trần… nếu bỏ qua việc thiếu niên áo lam kia liên tục trêu chọc người bên cạnh.

"Ta nói này, mỹ nhân, ngươi đi như thế, nếu không cẩn thận trượt chân té xuống, ta đây sẽ không ngại ra tay ôm lấy đâu."

Lâm Thanh Tuyết không buồn đáp. Nàng đã luyện được tuyệt kỹ "làm lơ thần công" cấp cao, chỉ có điều khóe miệng vẫn khẽ giật.

"Thật đấy, ta là người có đạo đức. Một khi ngươi rơi, ta chắc chắn sẽ ôm theo tư thế chuẩn mực — một tay đỡ eo, một tay giữ vai, ánh mắt nhìn thẳng…"

"Nhìn thẳng vào gì?"

"… vào đôi mắt xinh đẹp của ngươi."

"Biến."

[Đinh! +10 điểm vô sỉ vì miệng trơn như bôi mỡ.]

Hạo Thiên cười ha hả, nhưng ánh mắt dần trở nên trầm ổn khi cả hai bay qua một vùng núi rộng lớn phủ đầy sương mù.

"Lâm cô nương, ngươi có chắc bí cảnh kia sẽ mở ở đây không?"

Lâm Thanh Tuyết gật đầu: "Theo thông tin từ Thiên Vũ Các, bí cảnh này chỉ mở một lần sau mười vạn năm. Nó từng là chiến trường viễn cổ giữa các cường giả cấp Đại Thánh và Chí Tôn. Nơi đó có xác của dị thú thời Thái Cổ, di tích pháp bảo, và quan trọng nhất — tàn phiến v·ũ k·hí chí tôn."

"Khấu gia chắc chắn sẽ đến." – Hạo Thiên khẽ gật đầu – "Vậy thì… ta cũng nên chuẩn bị đón tiếp thật nồng nhiệt."

Hắn bất ngờ vỗ nhẹ vào chiếc giới chỉ bên hông.

Vèo!

Một trận pháp nhỏ hiện lên, rồi lập tức tắt đi sau khi phóng ra vô số phù văn. Trong khoảnh khắc, vài chục luồng khí tức yếu đuối giống hệt Hạo Thiên phân tán khắp khu vực.

"Phân thân giả khí tức?" – Lâm Thanh Tuyết nhíu mày.

"Không, mồi nhử thôi." – Hạo Thiên cười khẽ – "Khấu gia chắc chắn sẽ cử người theo dõi ta. Ta muốn xem, bọn chúng cắn câu thế nào."

...

Phía xa, trong tầng mây dày đặc.

Hai bóng đen ẩn nấp, một già một trẻ.

"Trưởng lão, khí tức hắn bỗng dưng tán loạn, như chia ra nhiều hướng. Hắn phát hiện chúng ta?"

"Không thể nào, ta đã dùng thuật ẩn khí, tiểu tử kia tu vi chỉ hoá thần, làm sao phát hiện nổi." – Người được gọi là trưởng lão hừ lạnh, đôi mắt sắc như dao nhìn xuyên sương mù.

"Nhưng…"

"Không nhưng nhị gì hết. Cứ bám theo một hướng, nếu không gặp được, thì g·iết tất cả phân thân giả! Nhất định phải ngăn hắn vào bí cảnh!"

Sau khi Lâm Thanh Tuyết tiết lộ về bí cảnh, Hoàng Hạo Thiên không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi. Nhưng không phải về thẳng khách điếm, mà hắn chọn một mỏm đá trên ngọn núi phía bắc thành trì để ngồi tĩnh tọa.

Không ai biết, hắn đang âm thầm cảm ứng sự tồn tại của bí cảnh trong không gian.

Vù…

Từng cơn gió rét lùa qua, lá khô xào xạc dưới chân, trời đất yên ắng lạ thường như đang chờ đợi điều gì sắp xảy ra. Suốt ba ngày tiếp theo, bầu không khí trong phạm vi trăm dặm quanh thành đã trở nên căng như dây đàn.

...

Ngày thứ tư.

Một tiếng xé gió vang lên trên bầu trời, từ xa có một luồng linh quang cuồn cuộn như rồng thần giáng thế. Trên một cổ xe ngự phong ngàn trượng, cờ hiệu treo cao – "Ngọc gia" – ánh kim lập lòe.
“Là Ngọc gia ở Tây Vực! Lần này Ngọc Tình thiếu chủ đích thân tới!”

Ngay sau đó, tiếng sấm vang lên từ phương nam. Một thân ảnh mập mạp, nhưng ánh mắt lại âm trầm vô cùng, cưỡi một con Kim Giác Man Ngưu hung hãn: “Địa Sát Môn cũng đến rồi!”

“Thôi xong, lại thêm rắc rối…”

“Nghe nói Khấu gia cũng phái người tới diệt trừ một ai đó, không biết là ai chọc giận bọn họ…”

...

Ngày thứ sáu.

Từng thế lực lớn nhỏ bắt đầu dựng trại quanh khu vực trung tâm – nơi linh khí hỗn loạn nhất, cũng là nơi Hạo Thiên và Lâm Thanh Tuyết xác định chính là cửa vào bí cảnh.

Không ai dám động thủ sớm. Bởi tất cả đều biết – bí cảnh chưa mở, nơi này là vùng trung lập, bất kỳ kẻ nào manh động sẽ trở thành mục tiêu công kích chung.

Giữa hàng ngàn ánh mắt dò xét, Hạo Thiên vẫn thong dong ngồi câu cá... đúng, hắn đặt một cái hồ nhỏ bằng pháp bảo, ngồi chễm chệ trong lều trúc, tay cầm cần câu, miệng ngậm cọng cỏ.

“Ngươi thật sự định… câu cá đến lúc bí cảnh mở à?” – Lâm Thanh Tuyết không nhịn được hỏi.

“Không. Ta đang câu cá chơi.” – Hạo Thiên híp mắt đáp, giọng rất nghiêm túc.

“…”

...

Ngày thứ bảy. Trời chuyển tối.

Mặt đất bất ngờ rung động nhẹ.

Tất cả mọi người gần như đồng loạt đứng dậy, khí tức lập tức dâng trào.

Ầm ầm ầm!!!

Một khe nứt khổng lồ xuất hiện giữa vùng đất trung tâm, tỏa ra ánh sáng xanh lam mờ ảo. Từ trong khe nứt, linh khí cổ xưa cuồn cuộn tràn ra như s·óng t·hần, khiến thiên địa run rẩy.

[Đinh! Bí cảnh Thái Cổ – Tàn Giới Chi Môn đang mở ra! Cảnh giới giới hạn: Hợp Thể trở xuống! Thời gian mở: 3 ngày!]

“Cuối cùng cũng đến rồi…” – Hạo Thiên đứng dậy, phủi áo – “Lâu thật đấy, đến mức ta sắp quên mất mình tới đây làm gì.”

Xoẹt!

Một đạo kiếm khí sắc bén xé qua đỉnh đầu hắn.

Không lời báo trước. Không uy áp. Không tiếng động.

Chỉ có sát ý lạnh như băng – nhắm thẳng vào đầu Hạo Thiên!

“Cút.” – Hắn khẽ nói.

Chỉ một chữ đơn giản, không mang theo pháp lực hay linh lực.

Nhưng…

KENGGG!!!

Thanh kiếm của đối phương… nứt ra từng mảnh!

Tên sát thủ mặc áo choàng đen kinh hoàng lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể gần như nổ tung. Đồng thời, mấy luồng sát khí khác từ bốn phía đồng loạt bộc phát – á·m s·át tổng hợp!

“Được rồi, chơi vui quá rồi đó.” – Hạo Thiên lộ ra nụ cười tà mị, ánh mắt trở nên lạnh lẽo như vực sâu.
Một luồng khí đen xám uốn lượn quanh người hắn, hư không rạn nứt.

Mà đúng lúc đó…

ẦM!!!

Từ khe nứt giữa đất, một cánh cửa đá khổng lồ ầm ầm mở ra, những ký tự cổ đại phát sáng như sao trời, chấn động cả linh hồn người quan sát.

Bí cảnh – đã thật sự mở!

Tất cả ánh mắt dồn về phía cửa, nhưng không ai dám là người đầu tiên xông vào – bởi ai cũng biết, chỉ một bước sai… là vạn kiếp bất phục.

Chỉ có một người… bước ra khỏi đám đông, nhẹ nhàng tiến tới.

Không ai khác – chính là Hạo Thiên!

“Các ngươi cứ từ từ chờ xem ai c·hết trước đi.” – Hắn nhếch mép, sải bước tiến vào cánh cửa bí cảnh.

Lâm Thanh Tuyết hừ nhẹ một tiếng, lắc đầu rồi cũng bước theo.

Bước qua cánh cửa đá phủ đầy cổ văn, một cỗ lực lượng thần bí lập tức kéo lấy Hạo Thiên và Lâm Thanh Tuyết, khiến cả hai như rơi vào hư không vô tận. Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đều biến mất, thế giới trước mắt chỉ còn lại ánh sáng chói lòa và cảm giác nghẹt thở như bị cả vũ trụ nghiền nát.

Rắc…

Khi hai người tiếp đất, khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn khác biệt.

Trời đất nơi đây âm u đến rợn người, không có mặt trời, chỉ có một vầng sáng màu xanh xám treo lơ lửng trên cao, như ánh sáng từ một linh hồn c·hết chóc. Mặt đất vỡ vụn, từng mảnh đất lơ lửng giữa không trung như từng bị đại chiến cấp diệt thế chém nát.

Phía xa xa, một đỉnh núi bị cắt ngang như bị ai đó dùng một kiếm chém đôi, máu khô loang lổ vẫn còn lưu lại trên vách đá — là máu của một sinh linh cường đại, vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan sau hàng vạn năm.

"Thế giới này... đúng là một tàn giới." – Lâm Thanh Tuyết thì thào.

[Đinh! Kích hoạt hệ thống bản đồ phụ: Tàn Giới Chi Môn]

[Bản đồ mở rộng: Vực Tử Linh, Đầm Cốt Lệ, Lôi Trì Vạn Niên, Thiên Khốc Cốc.]

[Cảnh báo: Bên trong tồn tại khí tức Chí Tôn lưu lại từ thời Thái Cổ. Độ nguy hiểm: Cao.]

"Khá lắm..." – Hạo Thiên mỉm cười – "Không biết tại sao, nhưng ta lại thấy hứng thú rồi đấy."

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên mặt đất phía trước vỡ ra — một bàn tay xương trắng to lớn trồi lên, kéo theo cả một bộ t·hi t·hể cao hơn mười trượng.

Một Thi Vương Thái Cổ!

Đôi mắt nó rực sáng màu đỏ máu, toàn thân phát ra khí tức hủy diệt kinh người, dù đ·ã c·hết không biết bao nhiêu năm, nhưng vừa hồi sinh đã bộc phát lực lượng ngang với cường giả Hợp Thể đỉnh phong.

"Để ta." – Lâm Thanh Tuyết bước lên một bước, tay cầm kiếm nhẹ nhàng điểm một cái.

Xoẹt!

Ánh kiếm mỏng như tơ nhưng sắc như chém trời.

Cánh tay của Thi Vương bị chặt đứt, thân thể nó chao đảo rồi đổ ầm xuống đất, phát ra tiếng gầm khàn khàn đầy tức giận.

"Khí tức Chí Tôn còn sót lại ảnh hưởng đến nơi này, khiến tử thi không tiêu tan mà ngưng tụ sinh mệnh giả." – Lâm Thanh Tuyết giải thích, sắc mặt nghiêm trọng.

Hạo Thiên nheo mắt: "Nghĩa là… càng đi sâu, thứ chúng ta gặp sẽ càng kinh khủng?"

"Không chỉ kinh khủng..." – nàng thì thầm – "Mà có thể… không thể g·iết."

...
Phía sau cánh cửa đá, các thế lực khác cũng lần lượt tiến vào.

Ngọc Tình của Ngọc gia vừa đặt chân đến, đã lập tức phái người đi trinh sát. Còn lão già mập cưỡi Man Ngưu của Địa Sát Môn thì gầm lên một tiếng, gọi ra hơn hai mươi cường giả, chia thành ba hướng tiến vào Vực Tử Linh.

Riêng Khấu gia, không ai thấy họ làm gì cả.

Chỉ có một thanh niên mặc y phục đen như mực, yên lặng đứng trên một vách đá cao, ánh mắt âm lãnh nhìn vào sâu trong tàn giới. Sau lưng hắn là ba cường giả khí tức trầm ổn — rõ ràng là cao thủ chân chính.

"Không cần vội. Để bọn chúng thăm dò trước, rồi chúng ta sẽ... thu xác."

...

Trong khi đó, Hạo Thiên và Lâm Thanh Tuyết đã tiến vào Lôi Trì Vạn Niên — một vùng sấm sét không ngừng nổ vang, từng cột lôi đình như rồng thiêng giáng thế đập xuống mặt đất cháy đen nứt nẻ.

"Ở đây có một thứ…" – Hạo Thiên nhắm mắt, tay khẽ vuốt qua không khí – "Một mảnh tàn phiến."

ẦM!!!

Từ trong lòng đất, một luồng sấm sét tím sẫm bắn thẳng lên trời, hình thành một cái lốc xoáy điện quang!

Hạo Thiên vươn tay… nắm lấy luồng lôi điện ấy!

Rắc… rắc…

Da tay hắn cháy đen, máu tươi nhỏ giọt, nhưng Hỗn Độn Thể lập tức khởi động, tế bào bị t·hiêu r·ụi liền tái tạo với tốc độ chóng mặt.

Giữa luồng sét, một mảnh kim loại nhỏ bằng lòng bàn tay lơ lửng, phát ra tiếng rít khe khẽ — như đang gọi chủ nhân.

[Đinh! Phát hiện Tàn Phiến của v·ũ k·hí cấp độ: ????! Kích hoạt chế độ phục hồi: 0.01% hoàn tất.]

"Không phát hiện được v·ũ k·hí sao, có vẻ là hơn cả chí tôn khí." – Hạo Thiên khẽ lẩm bẩm – "Chỉ là một mảnh nhỏ thôi mà đã mạnh như vậy sao?"

Thanh Tuyết nhìn mảnh kim loại trong tay Hạo Thiên, ánh mắt ngập tràn sự kinh ngạc và tò mò. "Thứ này... không phải là một phần của v·ũ k·hí chí tôn sao? Cảm giác không gian nó phát ra rất đặc biệt, hệt như có một loại lực lượng khủng kh·iếp ẩn chứa bên trong."

Hạo Thiên nắm chặt mảnh vỡ, lòng đầy suy tư. "Không chỉ có chí tôn khí. Đây có thể là một phần của một v·ũ k·hí còn mạnh hơn thế nữa, có thể vượt qua cả hạn chế của thời gian và không gian."

Lâm Thanh Tuyết không nói gì thêm, nhưng đôi mắt nàng lóe lên vẻ quan tâm. Cảm giác này giống như một cuộc truy tìm vô tận những bí mật chưa được khám phá, mà Hạo Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Họ tiếp tục đi qua những vùng đất hoang tàn của Tàn Giới Chi Môn, mỗi bước đi lại đối mặt với nguy hiểm đang rình rập. Thế giới xung quanh như đang nuốt chửng họ, nhưng cũng chính nơi đây, những bảo vật và bí mật cổ xưa đang chờ đợi.

Đột nhiên, một t·iếng n·ổ vang lên từ phía trước. Một đám t·hi t·hể sống lại, những chiến binh khổng lồ từ thời kỳ viễn cổ, đang vung kiếm lao về phía họ với tốc độ không thể tin nổi. Khí thế của chúng làm đất trời rung chuyển, cuốn theo những làn sóng chấn động khủng kh·iếp.

Lâm Thanh Tuyết lập tức rút kiếm, ánh sáng sắc lạnh lấp lánh như sao trời. "Chúng không thể c·hết." Nàng thận trọng, cẩn thận chặn lại những cú t·ấn c·ông mãnh liệt của đám quái vật.

Hạo Thiên, không nhanh không chậm, bước lên phía trước. "Để ta xử lý."

Với một cử chỉ nhẹ nhàng, hắn giơ tay lên, và chỉ trong một khoảnh khắc, không gian xung quanh họ vặn vẹo. Những đợt sóng khí huyền bí tạo thành một màng chắn vô hình, quét sạch đám t·hi t·hể trước mặt.

"Khí tức từ thời xa xưa vẫn còn vương vấn nơi này." – Hạo Thiên nhướng mày. "Chúng không c·hết được... nhưng chúng có thể bị kiềm chế."

Chỉ trong tích tắc, hắn đã thao túng không gian, khiến những t·hi t·hể này tạm thời bị khóa chặt, không thể di chuyển.

Lâm Thanh Tuyết nhìn hắn với vẻ nghiêm túc. "Ngươi đang dùng Hỗn Độn Thể để kiểm soát chúng sao? Nguy hiểm lắm."

"Không sao đâu." – Hạo Thiên cười, buông tay ra, để các t·hi t·hể tạm dừng lại. "Tuy không thể tiêu diệt hoàn toàn, nhưng ít nhất ta có thể kiểm soát chúng trong lúc này."

Nhưng ngay khi Hạo Thiên đang chuẩn bị bước tiếp, một tiếng động lạ vang lên từ phía sau. Một bóng đen lướt qua, lướt rất nhanh, và chỉ trong khoảnh khắc đã đứng trước mặt họ.

Người đó khoác một chiếc áo choàng đen, gương mặt bị che khuất, nhưng khí tức lạnh lùng và sắc bén tỏa ra từ hắn khiến Hạo Thiên nhướng mày.

"Là ngươi." – Hạo Thiên lạnh lùng nói, nhận ra đối thủ.

Người áo choàng đen im lặng, ánh mắt lạnh như băng, dường như không có ý định đáp lại. Nhưng đôi mắt hắn lóe lên một tia sát khí mạnh mẽ.

Chỉ trong khoảnh khắc, không gian giữa hai người như căng ra, một cuộc chiến không thể tránh khỏi.
8.5
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025