Chương 34: . Nối Tiếp Trận Chiến - Gặp Người Bí Ẩn
26/04/2025
10
8.5
Chương 32. Nối Tiếp Trận Chiến - Gặp Người Bí Ẩn
Không khí trong Thiên Vân Thành như ngừng lại, không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của những người sống sót. Hạo Thiên đứng đối diện với người đàn ông cao lớn vừa xuất hiện. Khí tức của người này khiến không gian xung quanh trở nên ngột ngạt và căng thẳng.
Người đàn ông mặc bộ giáp bạc sáng loáng, ánh mắt lạnh lùng như băng, tóc dài trắng xóa, rủ xuống vai. Mỗi bước hắn tiến về phía Hạo Thiên như mang theo một trận cuồng phong, áp lực từ hắn khiến cả không gian xung quanh như bị nén lại.
“Ngươi là ai?” Hạo Thiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề nao núng trước áp lực này.
Người đàn ông cười lạnh, giọng nói trầm khàn vang lên như tiếng vọng từ đáy vực: “Ta là Thái Thượng Trưởng Lão của Khấu Gia, Vô Trần. Hôm nay, ngươi đã g·iết không biết bao nhiêu người của Khấu Gia, kể cả lão Tôn và tên Trưởng Lão kia. Ngươi nghĩ có thể sống sót rời khỏi đây sao?”
Hạo Thiên nhìn Vô Trần, ánh mắt lạnh lẽo. “Ta chưa bao giờ sợ những kẻ như các ngươi. Các ngươi có thể cường đại, nhưng không thể thắng được ta.”
Vô Trần không nói thêm lời nào, chỉ giơ tay lên. Khí tức của hắn đột ngột thay đổi, từ trầm tĩnh trở nên cuồng bạo, như một cơn s·óng t·hần ập đến. Toàn bộ linh lực trong không gian như vỡ vụn, khí thế của Vô Trần bùng lên mạnh mẽ, dường như muốn nuốt chửng mọi thứ.
“Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta như vậy,” Vô Trần nói, tay hắn vung ra, tạo thành một vầng sáng đen kỳ dị trong không trung.
Hạo Thiên nhíu mày, thân hình lập tức lao về phía trước, tránh né đòn t·ấn c·ông từ đối thủ. Mỗi một bước đi, hắn lại để lại một dấu vết linh lực trên mặt đất. Hạo Thiên không còn sử dụng sự nhẹ nhàng như lúc trước, mà là chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình. Hắn bùng nổ linh lực, khiến toàn bộ thân hình trở nên mờ ảo, giống như một cơn gió mạnh mẽ xuyên qua mọi thứ.
Vô Trần không hề do dự, vung tay một lần nữa. Lần này, linh lực tụ lại thành một vầng sáng đen khổng lồ, nhanh chóng lao thẳng về phía Hạo Thiên. Đó là một đòn t·ấn c·ông với sức mạnh p·há h·oại cực kỳ kinh khủng, có thể làm tan nát mọi vật cản đường.
Nhưng Hạo Thiên không hề hoảng sợ. Hắn giơ tay lên, không chút do dự, và một lưỡi kiếm huyết ảnh đột ngột xuất hiện trong không trung, sắc bén đến mức không thể tưởng tượng nổi.
BÙM!
Hai lực v·a c·hạm vào nhau, một t·iếng n·ổ vang dội, tạo thành một cơn sóng chấn động mạnh mẽ. Khí thế từ cuộc chiến bùng lên dữ dội, khiến toàn bộ không gian xung quanh như bị xé nát. Đất đai rung chuyển, từng mảnh đá vụn bay lên không trung. Những cột sáng mạnh mẽ bắn ra, ánh sáng chiếu rọi khắp Thiên Vân Thành, khiến cả bầu trời như biến thành một biển lửa.
“Ngươi không thể thắng ta,” Vô Trần nói, giọng nói lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Hạo Thiên không trả lời, chỉ tiếp tục tiến về phía đối thủ. Linh lực của hắn v·út lên, hai tay nắm chặt kiếm huyết ảnh, không ngừng đẩy sức mạnh của mình vào lưỡi kiếm. Những vệt sáng đỏ thẫm tạo thành một vòng xoáy mạnh mẽ, như thể muốn xé nát tất cả những gì đứng trước nó.
ẦM!
Lưỡi kiếm và đòn t·ấn c·ông của Vô Trần tiếp tục v·a c·hạm vào nhau, tạo ra một đợt sóng chấn động khiến không gian xung quanh biến dạng. Hạo Thiên cảm nhận được linh lực của đối thủ rất mạnh, nhưng hắn cũng không hề yếu thế. Mỗi một lần đỡ đòn, hắn lại cảm nhận được sự yếu đuối trong sức mạnh của Vô Trần, như thể tuổi tác đã ảnh hưởng đến sự ổn định của linh lực.
Vô Trần bắt đầu cảm thấy áp lực. Hắn càng đánh, Hạo Thiên càng mạnh mẽ hơn, càng tỏ ra lạnh lùng hơn. Một cảm giác khó chịu bắt đầu xuất hiện trong lòng Vô Trần, một cảm giác mà hắn không thể chấp nhận được.
“Ngươi thật sự mạnh.” Vô Trần nghiến răng, tay hắn lần nữa kết thành ấn quyết. Trong không trung, một bóng đen khổng lồ xuất hiện, bao phủ hết mọi thứ xung quanh.
“Đây chính là tuyệt kỹ của ta, Hắc Phong Cấm!” Vô Trần quát lên, linh lực bộc phát tạo thành một cơn lốc cuồng bạo, cuốn mọi thứ vào trong.
Cơn lốc hắc ám này không chỉ có sức mạnh t·ấn c·ông trực tiếp, mà còn có khả năng cấm đoán, làm yếu dần linh lực của kẻ đối diện. Nếu không thể phá vỡ nó, bất kỳ ai đứng trong cơn lốc này sẽ trở thành con mồi cho Vô Trần.
Hạo Thiên không hề ngần ngại. Hắn cười lạnh, rồi tung một chưởng mạnh mẽ về phía trước. Linh lực bùng nổ, tạo thành một cơn sóng ngược lại, chống lại cơn lốc của Vô Trần.
“Ồ, thú vị thật!” Một giọng nói vang lên từ phía xa, khiến Vô Trần giật mình. Hắn nhìn lại, và thấy một bóng người khác đang xuất hiện từ trong bóng tối, một bóng đen giống như ma quái.
Người này đứng lặng lẽ trong không gian, ánh mắt lạnh lẽo như ám ảnh. Sự xuất hiện của hắn khiến Vô Trần không khỏi chột dạ.
“Là ngươi?” Vô Trần khẽ thì thầm, giọng nói mang chút sự ngạc nhiên.
Hạo Thiên cũng nhìn về phía người mới xuất hiện, ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác.
________________
Ánh mắt của Hạo Thiên và Vô Trần đồng loạt chuyển về phía bóng đen vừa xuất hiện. Người này mặc một bộ áo choàng đen dài, gương mặt không thể nhìn rõ, nhưng khí tức từ hắn lại vô cùng mạnh mẽ, toát ra sự lạnh lẽo và tăm tối đến đáng sợ.
Vô Trần nhìn người kia với vẻ mặt nghiêm trọng, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó, nhưng không thể giải thích. Người đàn ông trong áo choàng đen bước ra khỏi bóng tối, tiến lại gần hai người.
“Sao lại dừng tay.” Giọng nói của người này trầm thấp, như vang vọng từ sâu thẳm lòng đất.
Vô Trần khẽ run lên, tay hắn buông lỏng, một luồng khí tức bất an toát ra. “Ngươi... ngươi?”
Người trong áo choàng đen không trả lời ngay, chỉ nhìn về phía Hạo Thiên, ánh mắt đầy tính toán. Hạo Thiên cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ người này, không giống bất kỳ kẻ nào hắn từng gặp. Người này ít nhất cũng là một cường giả Thánh Nhân cảnh, và dường như còn ẩn chứa một sức mạnh khó lường khác.
“Ta là người giúp đỡ ngươi thoát khỏi đây,” người đàn ông trong áo choàng nói, giọng điềm đạm nhưng đầy sự uy h·iếp. “Nhưng trước khi đi, ta có một yêu cầu.”
Hạo Thiên híp mắt, cảm thấy không ổn. “Yêu cầu gì?”
Người này nhìn thẳng vào Hạo Thiên, ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng mọi thứ. “Ngươi g·iết người của Khấu Gia, điều đó khiến ta không thể làm ngơ. Nhưng ngươi chưa thể c·hết tại đây. Hãy đi với ta."
Vô Trần, lúc này có vẻ đã không còn sự bình tĩnh như trước. Hắn quỳ xuống một chân, cúi đầu thấp hơn một chút, vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi. “Là ngươi... sao?”
Người trong áo choàng gật đầu, không nói thêm lời nào. Hắn bước tới gần Vô Trần, ánh mắt như thiêu đốt, rồi vươn tay ra.
“Điều đó không còn quan trọng nữa,” người này nói, và một luồng linh lực mảnh như tơ, lạnh lẽo như băng, vươn ra từ ngón tay hắn.
Ngay lập tức, linh lực của Vô Trần trở nên bất ổn, thân hình của hắn như bị xé nát bởi một sức mạnh vô hình. Hắn khẽ rên lên, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể đứng trơ ra trong khi linh lực của mình bị cuốn vào trong một luồng xoáy tối tăm.
"Ngươi đã qua thời hoàng kim rồi, Vô Trần." Người trong áo choàng đen nhếch mép, giọng nói như mỉa mai. "Không ai có thể cứu ngươi được nữa."
Hạo Thiên đứng yên nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ người này, nhưng một phần trong hắn lại cảm thấy không thể bỏ qua. Khấu Gia đã làm quá nhiều điều ác, và lần này, đối mặt với một thế lực mà hắn chưa hiểu rõ, hắn không thể chỉ đứng nhìn.
Người trong áo choàng đen quay lại nhìn Hạo Thiên, đôi mắt chứa đầy sự tàn nhẫn. "Ngươi muốn g·iết hắn không?"
Hạo Thiên không trả lời ngay, hắn nhìn Vô Trần, người đàn ông giờ đây đã gần như mất hết sức lực, một cường giả mà trước đây hắn tưởng chừng sẽ là đối thủ đáng gờm. Cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy như thế giới đang đảo lộn, và một phần trong hắn muốn kết thúc mọi chuyện tại đây.
Nhưng, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nảy sinh trong lòng Hạo Thiên. Đây không phải là cách hắn muốn kết thúc, và người trong áo choàng đen này, mặc dù có thể làm hắn thoát khỏi đây, nhưng không thể tin tưởng được.
“Ta không g·iết hắn, nhưng cũng không đồng ý đi với ngươi,” Hạo Thiên nói, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết.
Người áo choàng đen cười lạnh, không hề tỏ ra tức giận. "Ngươi vẫn chưa hiểu được sức mạnh của ta sao? Ngươi thật sự nghĩ mình có thể chống lại ta?"
Nhưng Hạo Thiên không thay đổi vẻ mặt. "Nếu ngươi muốn g·iết ta, thì chẳng thể tránh 1 cuộc chiến rồi."
Chỉ trong tích tắc, linh lực của Hạo Thiên lại bùng nổ. Thân hình hắn như một cơn lốc vũ bão, lao về phía người trong áo choàng đen.
Vô Trần, lúc này, nằm vật ra đất, cảm nhận được linh lực trong cơ thể đã bị bóp nghẹt, chỉ có thể nhìn mà không làm gì được. Hắn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác của hắn lúc này là sự sợ hãi, điều mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Hạo Thiên lao vào người trong áo choàng đen, tay vung lên một cú chém mạnh mẽ, nhưng đối phương chỉ khẽ vung tay, và một luồng không gian kỳ lạ xuất hiện, chặn đứng toàn bộ đòn t·ấn c·ông của hắn.
ẦM!
Một chấn động lớn vang lên, khiến cả không gian xung quanh như bị xé toạc. Nhưng người trong áo choàng đen vẫn đứng yên, không hề bị ảnh hưởng, chỉ có ánh mắt sáng lên lấp lánh như thể đang quan sát một con mồi.
“Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?” Người trong áo choàng đen cười khẩy, rồi đưa tay ra. “Ngươi nghĩ rằng mình đủ mạnh sao?”
Một vầng sáng đen bao trùm lấy cả người Hạo Thiên. Linh lực trong cơ thể hắn ngay lập tức bị cấm đoán, không thể sử dụng một chút nào.
“Ta chỉ có thể chúc mừng ngươi đã tự chọn con đường c·hết.” Giọng nói của người trong áo choàng vang lên đầy âm u.
Nhưng Hạo Thiên vẫn không hề sợ hãi, đôi mắt của hắn đột ngột sáng lên, một luồng khí mạnh mẽ bắt đầu bộc phát. Hắn gầm lên một tiếng, linh lực của hắn cuồn cuộn dâng trào.
“Không bao giờ!” Hạo Thiên hét lớn, thân thể hắn đột ngột bùng nổ linh lực, tạo ra một trận sóng chấn động mãnh liệt, khiến không gian xung quanh như bị xé toạc.
Không khí trong Thiên Vân Thành như ngừng lại, không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của những người sống sót. Hạo Thiên đứng đối diện với người đàn ông cao lớn vừa xuất hiện. Khí tức của người này khiến không gian xung quanh trở nên ngột ngạt và căng thẳng.
Người đàn ông mặc bộ giáp bạc sáng loáng, ánh mắt lạnh lùng như băng, tóc dài trắng xóa, rủ xuống vai. Mỗi bước hắn tiến về phía Hạo Thiên như mang theo một trận cuồng phong, áp lực từ hắn khiến cả không gian xung quanh như bị nén lại.
“Ngươi là ai?” Hạo Thiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề nao núng trước áp lực này.
Người đàn ông cười lạnh, giọng nói trầm khàn vang lên như tiếng vọng từ đáy vực: “Ta là Thái Thượng Trưởng Lão của Khấu Gia, Vô Trần. Hôm nay, ngươi đã g·iết không biết bao nhiêu người của Khấu Gia, kể cả lão Tôn và tên Trưởng Lão kia. Ngươi nghĩ có thể sống sót rời khỏi đây sao?”
Hạo Thiên nhìn Vô Trần, ánh mắt lạnh lẽo. “Ta chưa bao giờ sợ những kẻ như các ngươi. Các ngươi có thể cường đại, nhưng không thể thắng được ta.”
Vô Trần không nói thêm lời nào, chỉ giơ tay lên. Khí tức của hắn đột ngột thay đổi, từ trầm tĩnh trở nên cuồng bạo, như một cơn s·óng t·hần ập đến. Toàn bộ linh lực trong không gian như vỡ vụn, khí thế của Vô Trần bùng lên mạnh mẽ, dường như muốn nuốt chửng mọi thứ.
“Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta như vậy,” Vô Trần nói, tay hắn vung ra, tạo thành một vầng sáng đen kỳ dị trong không trung.
Hạo Thiên nhíu mày, thân hình lập tức lao về phía trước, tránh né đòn t·ấn c·ông từ đối thủ. Mỗi một bước đi, hắn lại để lại một dấu vết linh lực trên mặt đất. Hạo Thiên không còn sử dụng sự nhẹ nhàng như lúc trước, mà là chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình. Hắn bùng nổ linh lực, khiến toàn bộ thân hình trở nên mờ ảo, giống như một cơn gió mạnh mẽ xuyên qua mọi thứ.
Vô Trần không hề do dự, vung tay một lần nữa. Lần này, linh lực tụ lại thành một vầng sáng đen khổng lồ, nhanh chóng lao thẳng về phía Hạo Thiên. Đó là một đòn t·ấn c·ông với sức mạnh p·há h·oại cực kỳ kinh khủng, có thể làm tan nát mọi vật cản đường.
Nhưng Hạo Thiên không hề hoảng sợ. Hắn giơ tay lên, không chút do dự, và một lưỡi kiếm huyết ảnh đột ngột xuất hiện trong không trung, sắc bén đến mức không thể tưởng tượng nổi.
BÙM!
Hai lực v·a c·hạm vào nhau, một t·iếng n·ổ vang dội, tạo thành một cơn sóng chấn động mạnh mẽ. Khí thế từ cuộc chiến bùng lên dữ dội, khiến toàn bộ không gian xung quanh như bị xé nát. Đất đai rung chuyển, từng mảnh đá vụn bay lên không trung. Những cột sáng mạnh mẽ bắn ra, ánh sáng chiếu rọi khắp Thiên Vân Thành, khiến cả bầu trời như biến thành một biển lửa.
“Ngươi không thể thắng ta,” Vô Trần nói, giọng nói lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Hạo Thiên không trả lời, chỉ tiếp tục tiến về phía đối thủ. Linh lực của hắn v·út lên, hai tay nắm chặt kiếm huyết ảnh, không ngừng đẩy sức mạnh của mình vào lưỡi kiếm. Những vệt sáng đỏ thẫm tạo thành một vòng xoáy mạnh mẽ, như thể muốn xé nát tất cả những gì đứng trước nó.
ẦM!
Lưỡi kiếm và đòn t·ấn c·ông của Vô Trần tiếp tục v·a c·hạm vào nhau, tạo ra một đợt sóng chấn động khiến không gian xung quanh biến dạng. Hạo Thiên cảm nhận được linh lực của đối thủ rất mạnh, nhưng hắn cũng không hề yếu thế. Mỗi một lần đỡ đòn, hắn lại cảm nhận được sự yếu đuối trong sức mạnh của Vô Trần, như thể tuổi tác đã ảnh hưởng đến sự ổn định của linh lực.
Vô Trần bắt đầu cảm thấy áp lực. Hắn càng đánh, Hạo Thiên càng mạnh mẽ hơn, càng tỏ ra lạnh lùng hơn. Một cảm giác khó chịu bắt đầu xuất hiện trong lòng Vô Trần, một cảm giác mà hắn không thể chấp nhận được.
“Ngươi thật sự mạnh.” Vô Trần nghiến răng, tay hắn lần nữa kết thành ấn quyết. Trong không trung, một bóng đen khổng lồ xuất hiện, bao phủ hết mọi thứ xung quanh.
“Đây chính là tuyệt kỹ của ta, Hắc Phong Cấm!” Vô Trần quát lên, linh lực bộc phát tạo thành một cơn lốc cuồng bạo, cuốn mọi thứ vào trong.
Cơn lốc hắc ám này không chỉ có sức mạnh t·ấn c·ông trực tiếp, mà còn có khả năng cấm đoán, làm yếu dần linh lực của kẻ đối diện. Nếu không thể phá vỡ nó, bất kỳ ai đứng trong cơn lốc này sẽ trở thành con mồi cho Vô Trần.
Hạo Thiên không hề ngần ngại. Hắn cười lạnh, rồi tung một chưởng mạnh mẽ về phía trước. Linh lực bùng nổ, tạo thành một cơn sóng ngược lại, chống lại cơn lốc của Vô Trần.
“Ồ, thú vị thật!” Một giọng nói vang lên từ phía xa, khiến Vô Trần giật mình. Hắn nhìn lại, và thấy một bóng người khác đang xuất hiện từ trong bóng tối, một bóng đen giống như ma quái.
Người này đứng lặng lẽ trong không gian, ánh mắt lạnh lẽo như ám ảnh. Sự xuất hiện của hắn khiến Vô Trần không khỏi chột dạ.
“Là ngươi?” Vô Trần khẽ thì thầm, giọng nói mang chút sự ngạc nhiên.
Hạo Thiên cũng nhìn về phía người mới xuất hiện, ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác.
________________
Ánh mắt của Hạo Thiên và Vô Trần đồng loạt chuyển về phía bóng đen vừa xuất hiện. Người này mặc một bộ áo choàng đen dài, gương mặt không thể nhìn rõ, nhưng khí tức từ hắn lại vô cùng mạnh mẽ, toát ra sự lạnh lẽo và tăm tối đến đáng sợ.
Vô Trần nhìn người kia với vẻ mặt nghiêm trọng, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó, nhưng không thể giải thích. Người đàn ông trong áo choàng đen bước ra khỏi bóng tối, tiến lại gần hai người.
“Sao lại dừng tay.” Giọng nói của người này trầm thấp, như vang vọng từ sâu thẳm lòng đất.
Vô Trần khẽ run lên, tay hắn buông lỏng, một luồng khí tức bất an toát ra. “Ngươi... ngươi?”
Người trong áo choàng đen không trả lời ngay, chỉ nhìn về phía Hạo Thiên, ánh mắt đầy tính toán. Hạo Thiên cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ người này, không giống bất kỳ kẻ nào hắn từng gặp. Người này ít nhất cũng là một cường giả Thánh Nhân cảnh, và dường như còn ẩn chứa một sức mạnh khó lường khác.
“Ta là người giúp đỡ ngươi thoát khỏi đây,” người đàn ông trong áo choàng nói, giọng điềm đạm nhưng đầy sự uy h·iếp. “Nhưng trước khi đi, ta có một yêu cầu.”
Hạo Thiên híp mắt, cảm thấy không ổn. “Yêu cầu gì?”
Người này nhìn thẳng vào Hạo Thiên, ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng mọi thứ. “Ngươi g·iết người của Khấu Gia, điều đó khiến ta không thể làm ngơ. Nhưng ngươi chưa thể c·hết tại đây. Hãy đi với ta."
Vô Trần, lúc này có vẻ đã không còn sự bình tĩnh như trước. Hắn quỳ xuống một chân, cúi đầu thấp hơn một chút, vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi. “Là ngươi... sao?”
Người trong áo choàng gật đầu, không nói thêm lời nào. Hắn bước tới gần Vô Trần, ánh mắt như thiêu đốt, rồi vươn tay ra.
“Điều đó không còn quan trọng nữa,” người này nói, và một luồng linh lực mảnh như tơ, lạnh lẽo như băng, vươn ra từ ngón tay hắn.
Ngay lập tức, linh lực của Vô Trần trở nên bất ổn, thân hình của hắn như bị xé nát bởi một sức mạnh vô hình. Hắn khẽ rên lên, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể đứng trơ ra trong khi linh lực của mình bị cuốn vào trong một luồng xoáy tối tăm.
"Ngươi đã qua thời hoàng kim rồi, Vô Trần." Người trong áo choàng đen nhếch mép, giọng nói như mỉa mai. "Không ai có thể cứu ngươi được nữa."
Hạo Thiên đứng yên nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ người này, nhưng một phần trong hắn lại cảm thấy không thể bỏ qua. Khấu Gia đã làm quá nhiều điều ác, và lần này, đối mặt với một thế lực mà hắn chưa hiểu rõ, hắn không thể chỉ đứng nhìn.
Người trong áo choàng đen quay lại nhìn Hạo Thiên, đôi mắt chứa đầy sự tàn nhẫn. "Ngươi muốn g·iết hắn không?"
Hạo Thiên không trả lời ngay, hắn nhìn Vô Trần, người đàn ông giờ đây đã gần như mất hết sức lực, một cường giả mà trước đây hắn tưởng chừng sẽ là đối thủ đáng gờm. Cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy như thế giới đang đảo lộn, và một phần trong hắn muốn kết thúc mọi chuyện tại đây.
Nhưng, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nảy sinh trong lòng Hạo Thiên. Đây không phải là cách hắn muốn kết thúc, và người trong áo choàng đen này, mặc dù có thể làm hắn thoát khỏi đây, nhưng không thể tin tưởng được.
“Ta không g·iết hắn, nhưng cũng không đồng ý đi với ngươi,” Hạo Thiên nói, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết.
Người áo choàng đen cười lạnh, không hề tỏ ra tức giận. "Ngươi vẫn chưa hiểu được sức mạnh của ta sao? Ngươi thật sự nghĩ mình có thể chống lại ta?"
Nhưng Hạo Thiên không thay đổi vẻ mặt. "Nếu ngươi muốn g·iết ta, thì chẳng thể tránh 1 cuộc chiến rồi."
Chỉ trong tích tắc, linh lực của Hạo Thiên lại bùng nổ. Thân hình hắn như một cơn lốc vũ bão, lao về phía người trong áo choàng đen.
Vô Trần, lúc này, nằm vật ra đất, cảm nhận được linh lực trong cơ thể đã bị bóp nghẹt, chỉ có thể nhìn mà không làm gì được. Hắn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác của hắn lúc này là sự sợ hãi, điều mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Hạo Thiên lao vào người trong áo choàng đen, tay vung lên một cú chém mạnh mẽ, nhưng đối phương chỉ khẽ vung tay, và một luồng không gian kỳ lạ xuất hiện, chặn đứng toàn bộ đòn t·ấn c·ông của hắn.
ẦM!
Một chấn động lớn vang lên, khiến cả không gian xung quanh như bị xé toạc. Nhưng người trong áo choàng đen vẫn đứng yên, không hề bị ảnh hưởng, chỉ có ánh mắt sáng lên lấp lánh như thể đang quan sát một con mồi.
“Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?” Người trong áo choàng đen cười khẩy, rồi đưa tay ra. “Ngươi nghĩ rằng mình đủ mạnh sao?”
Một vầng sáng đen bao trùm lấy cả người Hạo Thiên. Linh lực trong cơ thể hắn ngay lập tức bị cấm đoán, không thể sử dụng một chút nào.
“Ta chỉ có thể chúc mừng ngươi đã tự chọn con đường c·hết.” Giọng nói của người trong áo choàng vang lên đầy âm u.
Nhưng Hạo Thiên vẫn không hề sợ hãi, đôi mắt của hắn đột ngột sáng lên, một luồng khí mạnh mẽ bắt đầu bộc phát. Hắn gầm lên một tiếng, linh lực của hắn cuồn cuộn dâng trào.
“Không bao giờ!” Hạo Thiên hét lớn, thân thể hắn đột ngột bùng nổ linh lực, tạo ra một trận sóng chấn động mãnh liệt, khiến không gian xung quanh như bị xé toạc.
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan