Chương 33: . Trận Chiến Tiếp Tục.
26/04/2025
10
8.5
Chương 31. Trận Chiến Tiếp Tục.
Đại chiến vừa qua khiến Thiên Vân Thành trở thành đ·ống đ·ổ n·át. Khói lửa cuồn cuộn bốc lên từ những đống gạch vụn, v·ết m·áu loang lổ khắp nơi, tiếng khóc than vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Hạo Thiên đứng im lặng giữa biển hoang tàn, ánh mắt sâu thẳm, không hề có chút dao động.
Dù đã hạ gục lão Tôn và những tên hộ vệ, Khấu Văn Xương vẫn may mắn thoát được trong phút chốc, biến mất vào không gian mờ mịt. Một cảm giác không yên tĩnh dâng lên trong lòng Hạo Thiên. Hắn biết, mối đe dọa từ Khấu gia chưa chấm dứt.
Chẳng mấy chốc, khi bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, bóng dáng của một người xuất hiện trong khoảng không tối tăm. Đó là một lão nhân tóc bạc phơ, mặc áo bào huyền đen, khí tức vương giả lẫm liệt tỏa ra. Hắn không ai khác chính là Khấu Gia Trưởng Lão – kẻ được cử đến để tìm kiếm thiếu chủ Khấu gia sau khi nghe tin đồn về v·ụ t·hảm s·át tại Thiên Vân Thành.
Lão gia đứng từ xa quan sát, rồi ánh mắt sắc bén quét qua đ·ống đ·ổ n·át, dừng lại ở Hạo Thiên đang đứng một mình giữa chiến trường. Cảm giác đe dọa từ hắn như một cơn sóng vỗ mạnh vào Hạo Thiên. Hơi thở của Khấu Gia Trưởng Lão nặng nề như thể không gian xung quanh hắn đang bị hút vào.
Khấu Gia Trưởng Lão không lên tiếng ngay mà chỉ đi chậm rãi tiến đến, đôi mắt không rời khỏi Hạo Thiên.
“Ngươi tại sao lại ở đây?.” lão gia nói, giọng khàn khàn, trầm ấm.
Hạo Thiên lạnh lùng nhìn lão, không chút do dự đáp lại: “Ngươi là người của Khấu gia?”
Khấu Gia Trưởng Lão gật đầu, giọng nói trầm tĩnh. “Không sai. Ta là Trưởng Lão của Khấu gia, là người cử đến để giải quyết hậu quả của vụ việc này. Ngươi… có phải là người đã g·iết lão Tôn?”
Hạo Thiên không đáp lại, chỉ mỉm cười lạnh lẽo. Từng lời của hắn như một lời cảnh báo cho người đối diện. Hắn biết rằng Khấu Gia Trưởng Lão đang thăm dò, nhưng hắn không cần phải lảng tránh sự thật.
Khấu Gia Trưởng Lão chớp mắt một cái, dường như đã đoán được phần nào câu trả lời. Một hơi thở sâu rồi lão tiếp tục: “Vậy là ngươi g·iết lão Tôn, phá hủy đội ngũ của chúng ta... Có lý do gì khiến ngươi làm vậy?”
Hạo Thiên không ngần ngại đáp lại: “Lão ta là kẻ gây họa, và ta chẳng có lý do gì để nể nang những kẻ như vậy. Nhưng nếu ngươi hỏi lý do, thì là... ta muốn làm sạch tội ác của các ngươi.”
“Vậy ngươi muốn làm gì?” Khấu Gia Trưởng Lão nói, không vội vàng, mà giọng nói càng lúc càng lạnh lùng. "Chắc chắn không chỉ là g·iết vài tên hộ vệ, một lão già rồi rời đi phải không?"
Hạo Thiên cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói của lão, ánh mắt nheo lại. “Nếu ngươi định làm gì đó, thì cứ thử đi.”
Khấu Gia Trưởng Lão nở một nụ cười nhạt. "Vậy thì, đừng trách ta."
Chỉ thấy một đạo linh lực mạnh mẽ bùng phát từ người lão, và trong nháy mắt, một bóng đen xung quanh lão gia bỗng dưng sáng lên, hình thành những ký tự cổ xưa, vô số ánh sáng đỏ bao quanh.
“Linh Đài Tẫn Độc!” Lão gia quát lớn, bàn tay vung lên.
Ngay lập tức, một luồng sáng màu tím xuất hiện trên bầu trời, nó không hề tựa vào ánh sáng của mặt trời mà như một bóng ma mờ ảo, lao nhanh về phía Hạo Thiên. Hắn chưa kịp phản ứng, thì cảm giác khó chịu như có hàng ngàn cái kim đâm vào da thịt xuất hiện. Đây chính là một loại thuật mạnh mẽ, có thể xuyên thấu linh hồn đối phương và xâm nhập vào ký ức của họ.
“Lại là loại thuật này sao?” Hạo Thiên nghĩ thầm, nắm chặt bàn tay, cảm nhận được linh lực đang vây kín xung quanh mình. Tuy nhiên, hắn đã quá quen thuộc với những tuyệt kỹ kiểu này. Hạo Thiên nhếch mép cười, đột ngột co người lại, áp sát mặt đất, rồi thả ra một cỗ sát khí tỏa khắp không gian.
Ngay khi huyết khí của hắn bùng phát, một luồng linh lực mạnh mẽ và cứng rắn bao phủ xung quanh, khiến không gian như bị bóp nghẹt.
“Đừng hòng x·âm p·hạm vào tâm trí ta!” Hạo Thiên quát lớn.
Ánh sáng tím của Linh Đài Tẫn Độc va phải màn linh lực của Hạo Thiên, và trong khoảnh khắc, cả không gian vỡ vụn thành những mảnh vụn linh lực. Linh Đài Tẫn Độc phản lại, vỡ vụn trong không khí, không thể tiếp cận đến tâm trí Hạo Thiên.
Khấu Gia Trưởng Lão không khỏi biến sắc. “Xem ra ngươi không phải là người bình thường.”
Hạo Thiên bật cười. “Người bình thường thì sao đối phó được với các ngươi?”
Chỉ một câu nói, nhưng nó như m·ũi d·ao sắc bén đâm vào lòng kiêu hãnh của Khấu Gia Trưởng Lão. Lão không thể chấp nhận sự bất lực của mình, nhưng cũng không thể để chuyện này dừng lại tại đây. Lão gia nhanh chóng quay lại với những quyết định của mình.
“ Vậy ta sẽ không để ngươi thoát!” Lão gia nói ra
Khấu Gia Trưởng Lão lại giơ tay lên, lần này linh lực vỡ vụn không gian thành một luồng quang sáng, bao quanh thân thể của hắn, chuyển hóa thành một bóng người khổng lồ, khuôn mặt đầy sắc lạnh.
“Thôn Phệ Vô Ảnh!”
Cả không gian rung chuyển, bóng dáng của Khấu Gia Trưởng Lão như được hợp nhất cùng một linh hồn vô hình, đột ngột lao về phía Hạo Thiên. Linh lực vô biên như sóng biển ập đến.
Hạo Thiên không tránh mà ngược lại, ánh mắt lạnh như băng. “Cứ thử xem.”
Hắn vung tay lên, một vòng xoáy huyết ảnh lớn lao ra, hình thành một con rồng máu khổng lồ, đón đỡ chiêu thức của Khấu Gia Trưởng Lão.
ẦM!
Một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên, đất đá bay tứ tung. Cả Thiên Vân Thành lại một lần nữa rung chuyển dưới sức mạnh của hai thế lực này.
[Hệ thống: Phân tích... Chưa đủ thông tin.]
__________
Tiếng nổ vang trời khiến không gian xung quanh như bị xé toạc. Mọi vật trong phạm vi hàng trăm trượng bị cuốn bay, đá vụn văng tứ phía, những tòa nhà không kịp "kêu cứu" đã sụp đổ trong làn sóng linh lực tỏa ra từ cuộc chiến.
Hạo Thiên đứng vững, khí tức lạnh lẽo bao trùm xung quanh, mắt không hề chớp. Dù vừa sử dụng sức mạnh vượt quá giới hạn của bản thân, hắn vẫn có thể cảm nhận được áp lực từ đối phương.
Khấu Gia Trưởng Lão đứng vững, mồ hôi lấm tấm, nhưng ánh mắt vẫn không hề lộ sự dao động. Lão gầm lên một tiếng, tay phải khẽ vẫy. Những dòng linh lực đen tối quanh người lão như quái vật gầm thét, quấn chặt lấy cơ thể.
“C·hết đi!” Lão già hét lên.
Một cột sáng đen đặc trùm lên cả người lão, tạo thành một hình hài kỳ dị. Trong nháy mắt, linh lực không gian xung quanh Hạo Thiên bỗng trở nên u ám. Sức mạnh của Khấu Gia Trưởng Lão giống như một c·ơn l·ốc x·oáy không thể cưỡng lại, hút tất cả mọi thứ vào trong.
Hạo Thiên cảm nhận được không gian xung quanh mình bị thu hẹp, từng tia linh lực muốn xâm chiếm cơ thể hắn. Tuy nhiên, hắn không hề có chút hoảng sợ nào, trái lại, ánh mắt càng trở nên kiên quyết hơn.
“Ngươi tưởng có thể bắt được ta sao?” Hạo Thiên mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đối thủ.
Ngay khi lão gia tưởng như đã bắt được hắn, Hạo Thiên đột ngột vung tay.
“Vẫn còn thiếu một thứ.”
Một cột sáng đỏ thẫm xuất hiện từ bàn tay của hắn, xoáy vào không trung, mạnh mẽ và đầy quyền lực. Đó chính là Thôn Phệ Huyết Ảnh — kỹ năng mà hệ thống vừa mở khóa cho hắn sau khi g·iết lão Tôn. Một sự kết hợp giữa huyết khí và kiếm khí, có thể hút cạn linh lực của đối thủ, đồng thời tạo ra một đợt t·ấn c·ông vô cùng mạnh mẽ.
Hạo Thiên phóng ra một thanh kiếm huyết ảnh, con rồng sấm đen mà hắn đã triệu hồi trước đó tiếp tục quấn lấy đối thủ. Mắt lão gia lóe lên vẻ bất ngờ khi đối diện với sự bùng nổ của linh lực từ Hạo Thiên.
ẦM!
Linh lực của Khấu Gia Trưởng Lão bị vỡ vụn trước sức mạnh của Thôn Phệ Huyết Ảnh. Ánh sáng tối tăm xung quanh không thể duy trì nổi, bắt đầu bị hấp thụ vào trong lực lượng huyết ảnh. Linh hồn của lão gia cũng cảm thấy một cảm giác tê dại, như thể tất cả năng lượng của mình đang bị hút cạn dần.
“Không thể nào!” Khấu Gia Trưởng Lão rống lên, không thể nào chịu đựng được đợt t·ấn c·ông này. Lão bấm nhanh một chuỗi thủ ấn, nhưng vẫn không thể ngừng lại sự suy yếu của bản thân.
Hạo Thiên bước lên một bước, tay nắm chặt kiếm huyết ảnh, ánh mắt không rời khỏi đối thủ. “Đây là sự kết thúc.”
Với một cú vung tay mạnh mẽ, hắn thúc đẩy Thôn Phệ Huyết Ảnh tiến lên, ép vào cơ thể của Khấu Gia Trưởng Lão. Không chỉ là linh lực mà ngay cả sinh lực của lão gia cũng bắt đầu bị hút cạn. Mặc dù đã có rất nhiều năm tu luyện, nhưng trước kỹ năng này, lão gia chỉ như một con mồi đang dần bị cắn nuốt.
Khấu Gia Trưởng Lão cắn chặt răng, cố gắng chống cự. Linh lực bộc phát ra ngoài như vũ bão, một lần nữa tạo ra một lớp kết giới bảo vệ, nhưng sức mạnh của Hạo Thiên quá lớn. Từng mảnh vụn linh lực bị hút vào trong không trung.
“Tha cho ta!” Khấu Gia Trưởng Lão với giọng nói ngày càng nhỏ, thể xác lão dần trở nên yếu dần, sắc mặt tái nhợt, tay chân mất đi sức sống.
Với một cú vung cuối cùng, thanh kiếm huyết ảnh của Hạo Thiên xuyên thẳng vào lồng ngực của lão, và linh hồn của lão lập tức bị xé rách.
PHỤT!
Máu tươi văng ra từ miệng lão gia, cơ thể khụy xuống, đầu gục xuống nền đất. Lão gia chưa kịp phản ứng gì, đã b·ị c·hém một đòn chí mạng.
Hạo Thiên đứng thẳng, nhìn t·hi t·hể của đối thủ, ánh mắt không hề có chút cảm xúc. Cả khung cảnh như chìm vào sự yên tĩnh sau một cơn bão.
Nhưng ngay khi hắn tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, không gian đột ngột rung chuyển. Một luồng khí mạnh mẽ từ dưới đất bỗng bốc lên, một bóng đen cao lớn xuất hiện trong tầm mắt hắn.
“Ngươi… thật mạnh.” Một giọng nói trầm đục vang lên, mang theo sự lạnh lùng và tán thưởng.
Bóng đen ấy là một người đàn ông cao lớn, thân hình khôi ngô, tóc bạc trắng như tuyết. Khí tức của hắn mạnh mẽ như cơn bão vĩnh hằng. Cái bóng ấy khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề và đe dọa.
“Lại thêm 1 người?” Hạo Thiên không ngạc nhiên, chỉ nhếch mép cười, ánh mắt không hề rời đi.
“Đúng, ta là người mà ngươi sắp phải đối mặt.” Người đàn ông kia bước ra, từng bước như hồn ma.
Lão già chỉ là một trong số những kẻ đi trước, giờ đây, người đàn ông này mới là kẻ thực sự nguy hiểm.
Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, đôi mắt lóe lên sát khí. “Vậy thì ta sẽ giải quyết ngươi như đã làm với những kẻ khác.”
“Đừng vội. Ngươi sẽ phải trả giá cho những gì đã làm.” Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo, mang theo âm hưởng đe dọa rõ rệt.
Hạo Thiên mỉm cười, rút kiếm từ cơ thể Khấu Gia Trưởng Lão. "Chờ xem, kẻ nào sẽ phải trả giá."
Đại chiến vừa qua khiến Thiên Vân Thành trở thành đ·ống đ·ổ n·át. Khói lửa cuồn cuộn bốc lên từ những đống gạch vụn, v·ết m·áu loang lổ khắp nơi, tiếng khóc than vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Hạo Thiên đứng im lặng giữa biển hoang tàn, ánh mắt sâu thẳm, không hề có chút dao động.
Dù đã hạ gục lão Tôn và những tên hộ vệ, Khấu Văn Xương vẫn may mắn thoát được trong phút chốc, biến mất vào không gian mờ mịt. Một cảm giác không yên tĩnh dâng lên trong lòng Hạo Thiên. Hắn biết, mối đe dọa từ Khấu gia chưa chấm dứt.
Chẳng mấy chốc, khi bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, bóng dáng của một người xuất hiện trong khoảng không tối tăm. Đó là một lão nhân tóc bạc phơ, mặc áo bào huyền đen, khí tức vương giả lẫm liệt tỏa ra. Hắn không ai khác chính là Khấu Gia Trưởng Lão – kẻ được cử đến để tìm kiếm thiếu chủ Khấu gia sau khi nghe tin đồn về v·ụ t·hảm s·át tại Thiên Vân Thành.
Lão gia đứng từ xa quan sát, rồi ánh mắt sắc bén quét qua đ·ống đ·ổ n·át, dừng lại ở Hạo Thiên đang đứng một mình giữa chiến trường. Cảm giác đe dọa từ hắn như một cơn sóng vỗ mạnh vào Hạo Thiên. Hơi thở của Khấu Gia Trưởng Lão nặng nề như thể không gian xung quanh hắn đang bị hút vào.
Khấu Gia Trưởng Lão không lên tiếng ngay mà chỉ đi chậm rãi tiến đến, đôi mắt không rời khỏi Hạo Thiên.
“Ngươi tại sao lại ở đây?.” lão gia nói, giọng khàn khàn, trầm ấm.
Hạo Thiên lạnh lùng nhìn lão, không chút do dự đáp lại: “Ngươi là người của Khấu gia?”
Khấu Gia Trưởng Lão gật đầu, giọng nói trầm tĩnh. “Không sai. Ta là Trưởng Lão của Khấu gia, là người cử đến để giải quyết hậu quả của vụ việc này. Ngươi… có phải là người đã g·iết lão Tôn?”
Hạo Thiên không đáp lại, chỉ mỉm cười lạnh lẽo. Từng lời của hắn như một lời cảnh báo cho người đối diện. Hắn biết rằng Khấu Gia Trưởng Lão đang thăm dò, nhưng hắn không cần phải lảng tránh sự thật.
Khấu Gia Trưởng Lão chớp mắt một cái, dường như đã đoán được phần nào câu trả lời. Một hơi thở sâu rồi lão tiếp tục: “Vậy là ngươi g·iết lão Tôn, phá hủy đội ngũ của chúng ta... Có lý do gì khiến ngươi làm vậy?”
Hạo Thiên không ngần ngại đáp lại: “Lão ta là kẻ gây họa, và ta chẳng có lý do gì để nể nang những kẻ như vậy. Nhưng nếu ngươi hỏi lý do, thì là... ta muốn làm sạch tội ác của các ngươi.”
“Vậy ngươi muốn làm gì?” Khấu Gia Trưởng Lão nói, không vội vàng, mà giọng nói càng lúc càng lạnh lùng. "Chắc chắn không chỉ là g·iết vài tên hộ vệ, một lão già rồi rời đi phải không?"
Hạo Thiên cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói của lão, ánh mắt nheo lại. “Nếu ngươi định làm gì đó, thì cứ thử đi.”
Khấu Gia Trưởng Lão nở một nụ cười nhạt. "Vậy thì, đừng trách ta."
Chỉ thấy một đạo linh lực mạnh mẽ bùng phát từ người lão, và trong nháy mắt, một bóng đen xung quanh lão gia bỗng dưng sáng lên, hình thành những ký tự cổ xưa, vô số ánh sáng đỏ bao quanh.
“Linh Đài Tẫn Độc!” Lão gia quát lớn, bàn tay vung lên.
Ngay lập tức, một luồng sáng màu tím xuất hiện trên bầu trời, nó không hề tựa vào ánh sáng của mặt trời mà như một bóng ma mờ ảo, lao nhanh về phía Hạo Thiên. Hắn chưa kịp phản ứng, thì cảm giác khó chịu như có hàng ngàn cái kim đâm vào da thịt xuất hiện. Đây chính là một loại thuật mạnh mẽ, có thể xuyên thấu linh hồn đối phương và xâm nhập vào ký ức của họ.
“Lại là loại thuật này sao?” Hạo Thiên nghĩ thầm, nắm chặt bàn tay, cảm nhận được linh lực đang vây kín xung quanh mình. Tuy nhiên, hắn đã quá quen thuộc với những tuyệt kỹ kiểu này. Hạo Thiên nhếch mép cười, đột ngột co người lại, áp sát mặt đất, rồi thả ra một cỗ sát khí tỏa khắp không gian.
Ngay khi huyết khí của hắn bùng phát, một luồng linh lực mạnh mẽ và cứng rắn bao phủ xung quanh, khiến không gian như bị bóp nghẹt.
“Đừng hòng x·âm p·hạm vào tâm trí ta!” Hạo Thiên quát lớn.
Ánh sáng tím của Linh Đài Tẫn Độc va phải màn linh lực của Hạo Thiên, và trong khoảnh khắc, cả không gian vỡ vụn thành những mảnh vụn linh lực. Linh Đài Tẫn Độc phản lại, vỡ vụn trong không khí, không thể tiếp cận đến tâm trí Hạo Thiên.
Khấu Gia Trưởng Lão không khỏi biến sắc. “Xem ra ngươi không phải là người bình thường.”
Hạo Thiên bật cười. “Người bình thường thì sao đối phó được với các ngươi?”
Chỉ một câu nói, nhưng nó như m·ũi d·ao sắc bén đâm vào lòng kiêu hãnh của Khấu Gia Trưởng Lão. Lão không thể chấp nhận sự bất lực của mình, nhưng cũng không thể để chuyện này dừng lại tại đây. Lão gia nhanh chóng quay lại với những quyết định của mình.
“ Vậy ta sẽ không để ngươi thoát!” Lão gia nói ra
Khấu Gia Trưởng Lão lại giơ tay lên, lần này linh lực vỡ vụn không gian thành một luồng quang sáng, bao quanh thân thể của hắn, chuyển hóa thành một bóng người khổng lồ, khuôn mặt đầy sắc lạnh.
“Thôn Phệ Vô Ảnh!”
Cả không gian rung chuyển, bóng dáng của Khấu Gia Trưởng Lão như được hợp nhất cùng một linh hồn vô hình, đột ngột lao về phía Hạo Thiên. Linh lực vô biên như sóng biển ập đến.
Hạo Thiên không tránh mà ngược lại, ánh mắt lạnh như băng. “Cứ thử xem.”
Hắn vung tay lên, một vòng xoáy huyết ảnh lớn lao ra, hình thành một con rồng máu khổng lồ, đón đỡ chiêu thức của Khấu Gia Trưởng Lão.
ẦM!
Một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên, đất đá bay tứ tung. Cả Thiên Vân Thành lại một lần nữa rung chuyển dưới sức mạnh của hai thế lực này.
[Hệ thống: Phân tích... Chưa đủ thông tin.]
__________
Tiếng nổ vang trời khiến không gian xung quanh như bị xé toạc. Mọi vật trong phạm vi hàng trăm trượng bị cuốn bay, đá vụn văng tứ phía, những tòa nhà không kịp "kêu cứu" đã sụp đổ trong làn sóng linh lực tỏa ra từ cuộc chiến.
Hạo Thiên đứng vững, khí tức lạnh lẽo bao trùm xung quanh, mắt không hề chớp. Dù vừa sử dụng sức mạnh vượt quá giới hạn của bản thân, hắn vẫn có thể cảm nhận được áp lực từ đối phương.
Khấu Gia Trưởng Lão đứng vững, mồ hôi lấm tấm, nhưng ánh mắt vẫn không hề lộ sự dao động. Lão gầm lên một tiếng, tay phải khẽ vẫy. Những dòng linh lực đen tối quanh người lão như quái vật gầm thét, quấn chặt lấy cơ thể.
“C·hết đi!” Lão già hét lên.
Một cột sáng đen đặc trùm lên cả người lão, tạo thành một hình hài kỳ dị. Trong nháy mắt, linh lực không gian xung quanh Hạo Thiên bỗng trở nên u ám. Sức mạnh của Khấu Gia Trưởng Lão giống như một c·ơn l·ốc x·oáy không thể cưỡng lại, hút tất cả mọi thứ vào trong.
Hạo Thiên cảm nhận được không gian xung quanh mình bị thu hẹp, từng tia linh lực muốn xâm chiếm cơ thể hắn. Tuy nhiên, hắn không hề có chút hoảng sợ nào, trái lại, ánh mắt càng trở nên kiên quyết hơn.
“Ngươi tưởng có thể bắt được ta sao?” Hạo Thiên mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đối thủ.
Ngay khi lão gia tưởng như đã bắt được hắn, Hạo Thiên đột ngột vung tay.
“Vẫn còn thiếu một thứ.”
Một cột sáng đỏ thẫm xuất hiện từ bàn tay của hắn, xoáy vào không trung, mạnh mẽ và đầy quyền lực. Đó chính là Thôn Phệ Huyết Ảnh — kỹ năng mà hệ thống vừa mở khóa cho hắn sau khi g·iết lão Tôn. Một sự kết hợp giữa huyết khí và kiếm khí, có thể hút cạn linh lực của đối thủ, đồng thời tạo ra một đợt t·ấn c·ông vô cùng mạnh mẽ.
Hạo Thiên phóng ra một thanh kiếm huyết ảnh, con rồng sấm đen mà hắn đã triệu hồi trước đó tiếp tục quấn lấy đối thủ. Mắt lão gia lóe lên vẻ bất ngờ khi đối diện với sự bùng nổ của linh lực từ Hạo Thiên.
ẦM!
Linh lực của Khấu Gia Trưởng Lão bị vỡ vụn trước sức mạnh của Thôn Phệ Huyết Ảnh. Ánh sáng tối tăm xung quanh không thể duy trì nổi, bắt đầu bị hấp thụ vào trong lực lượng huyết ảnh. Linh hồn của lão gia cũng cảm thấy một cảm giác tê dại, như thể tất cả năng lượng của mình đang bị hút cạn dần.
“Không thể nào!” Khấu Gia Trưởng Lão rống lên, không thể nào chịu đựng được đợt t·ấn c·ông này. Lão bấm nhanh một chuỗi thủ ấn, nhưng vẫn không thể ngừng lại sự suy yếu của bản thân.
Hạo Thiên bước lên một bước, tay nắm chặt kiếm huyết ảnh, ánh mắt không rời khỏi đối thủ. “Đây là sự kết thúc.”
Với một cú vung tay mạnh mẽ, hắn thúc đẩy Thôn Phệ Huyết Ảnh tiến lên, ép vào cơ thể của Khấu Gia Trưởng Lão. Không chỉ là linh lực mà ngay cả sinh lực của lão gia cũng bắt đầu bị hút cạn. Mặc dù đã có rất nhiều năm tu luyện, nhưng trước kỹ năng này, lão gia chỉ như một con mồi đang dần bị cắn nuốt.
Khấu Gia Trưởng Lão cắn chặt răng, cố gắng chống cự. Linh lực bộc phát ra ngoài như vũ bão, một lần nữa tạo ra một lớp kết giới bảo vệ, nhưng sức mạnh của Hạo Thiên quá lớn. Từng mảnh vụn linh lực bị hút vào trong không trung.
“Tha cho ta!” Khấu Gia Trưởng Lão với giọng nói ngày càng nhỏ, thể xác lão dần trở nên yếu dần, sắc mặt tái nhợt, tay chân mất đi sức sống.
Với một cú vung cuối cùng, thanh kiếm huyết ảnh của Hạo Thiên xuyên thẳng vào lồng ngực của lão, và linh hồn của lão lập tức bị xé rách.
PHỤT!
Máu tươi văng ra từ miệng lão gia, cơ thể khụy xuống, đầu gục xuống nền đất. Lão gia chưa kịp phản ứng gì, đã b·ị c·hém một đòn chí mạng.
Hạo Thiên đứng thẳng, nhìn t·hi t·hể của đối thủ, ánh mắt không hề có chút cảm xúc. Cả khung cảnh như chìm vào sự yên tĩnh sau một cơn bão.
Nhưng ngay khi hắn tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, không gian đột ngột rung chuyển. Một luồng khí mạnh mẽ từ dưới đất bỗng bốc lên, một bóng đen cao lớn xuất hiện trong tầm mắt hắn.
“Ngươi… thật mạnh.” Một giọng nói trầm đục vang lên, mang theo sự lạnh lùng và tán thưởng.
Bóng đen ấy là một người đàn ông cao lớn, thân hình khôi ngô, tóc bạc trắng như tuyết. Khí tức của hắn mạnh mẽ như cơn bão vĩnh hằng. Cái bóng ấy khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề và đe dọa.
“Lại thêm 1 người?” Hạo Thiên không ngạc nhiên, chỉ nhếch mép cười, ánh mắt không hề rời đi.
“Đúng, ta là người mà ngươi sắp phải đối mặt.” Người đàn ông kia bước ra, từng bước như hồn ma.
Lão già chỉ là một trong số những kẻ đi trước, giờ đây, người đàn ông này mới là kẻ thực sự nguy hiểm.
Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, đôi mắt lóe lên sát khí. “Vậy thì ta sẽ giải quyết ngươi như đã làm với những kẻ khác.”
“Đừng vội. Ngươi sẽ phải trả giá cho những gì đã làm.” Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo, mang theo âm hưởng đe dọa rõ rệt.
Hạo Thiên mỉm cười, rút kiếm từ cơ thể Khấu Gia Trưởng Lão. "Chờ xem, kẻ nào sẽ phải trả giá."
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan