Chương 32: Bắt Đầu Trận Chiến

26/04/2025 10 8.5
Chương 30: Bắt Đầu Trận Chiến

Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.

Khấu Văn Xương cười gằn, ánh mắt tràn ngập sát khí: "Ngươi nghĩ chỉ với cái miệng nhanh nhảu mà có thể thoát được sao? Nực cười! Các ngươi, g·iết hắn cho ta!"

Năm tên hộ vệ mặc áo giáp đen bước lên trước, khí thế bùng nổ. Đây không phải những kẻ vô danh tiểu tốt, mà là cường giả chân chính, mỗi tên đều đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ!

Hạo Thiên híp mắt, khóe môi nhếch lên đầy trêu tức. "Ồ? Năm đánh một? Các ngươi cũng chẳng biết xấu hổ à?"

Một tên hộ vệ gầm lên: "Câm miệng! C·hết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng?"

Hắn lao đến, tay phải vung mạnh, một thanh trường đao màu đỏ rực rỡ xuất hiện, ngập tràn hỏa diễm. "C·hết đi!"

ẦM!

Lưỡi đao bổ xuống như thiên thạch rơi, mang theo sức mạnh kinh hoàng. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Hạo Thiên nhẹ nhàng nghiêng người, thân ảnh như quỷ mị biến mất.

"Cái gì?!"

Tên hộ vệ còn chưa kịp phản ứng, một quyền đã giáng thẳng vào bụng hắn.

BÙM!

Cả người hắn như bao cát bị đá bay, đập mạnh vào bức tường gần đó, khói bụi tung bay mù mịt. Hắn ôm bụng, miệng phun máu tươi, ánh mắt hoảng sợ.

"Không thể nào... tốc độ của hắn..."

Nhưng Hạo Thiên không dừng lại. Ngay khi một tên khác vừa rút ra trường kiếm, hắn đã xuất hiện sau lưng hắn, tay phải chộp mạnh.

RẮC!

"Aaaa!" Tên hộ vệ rú lên thảm thiết. Cánh tay cầm kiếm bị bẻ gãy hoàn toàn, xương cốt lòi ra ngoài, máu tươi phun tung tóe.

Ba tên còn lại biến sắc.

"Tên này mạnh quá!"

"Không thể khinh thường hắn! Cùng nhau ra tay!"

Ba người đồng loạt gầm lên, mỗi người sử dụng một loại v·ũ k·hí khác nhau: một người cầm song đao, một người sử dụng thiết quyền, còn một người triệu hồi ra một cây thương dài màu tím.

"Hợp Kích Trận!"

Ba người lập tức bày trận, phối hợp ăn ý, thế công dày đặc như sóng lớn ập đến.

Nhưng Hạo Thiên chỉ khẽ cười.

"Quá chậm!"

Hắn khẽ nghiêng người, một quyền vung ra.
ẦM!

Tên cầm thiết quyền b·ị đ·ánh bay, cánh tay nổ tung thành huyết vụ.

Tên cầm song đao vội lùi lại, nhưng đã quá muộn. Một bàn tay lạnh như băng đặt lên vai hắn.

"Ngủ đi."

Một chưởng đánh xuống.

BÙM!

Tên đó quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, máu từ miệng trào ra không ngừng.

Tên còn lại với cây thương dài nghiến răng, cố dồn hết linh lực vào v·ũ k·hí.

"Thương Huyết Sát!"

Hắn quát lớn, cây thương phát ra ánh sáng đỏ rực, tạo thành hàng ngàn hư ảnh đâm tới Hạo Thiên.

Nhưng Hạo Thiên chỉ đứng yên, ánh mắt lạnh nhạt. Ngay khi thương ảnh sắp chạm vào, hắn khẽ vươn tay.

BỐP!

Một ngón tay chặn đứng mũi thương.

"Cái... cái gì?!" Hộ vệ kia trợn trừng mắt.

"Quá yếu." Hạo Thiên nhàn nhạt nói, rồi nhẹ nhàng búng ngón tay.

BÙM!

Toàn bộ thương ảnh tan vỡ, dư chấn lan ra đẩy tên hộ vệ văng xa cả trăm mét, đập vào tường thành, toàn thân gãy vụn như bùn nhão.

Chỉ trong vài giây, năm tên hộ vệ đã bị hạ gục hoàn toàn.

Cả hội trường c·hết lặng.

Khấu Văn Xương trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy: "Không thể nào... ngươi... ngươi là quái vật?!"

Hạo Thiên phủi nhẹ áo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn.

"Bây giờ... đến lượt ngươi."

Khấu Văn Xương chợt lùi lại một bước, gương mặt trắng bệch.

"Lão Tôn! Giết hắn cho ta!" Hắn hét lên tuyệt vọng.

Lão giả râu trắng tiến lên, ánh mắt lạnh băng, sát khí dâng trào.
"Tiểu tử, trò chơi đến đây là kết thúc."

_____________

Lão Tôn bước ra, khí tức như núi lửa ngầm sôi trào, áp lực từ hắn khiến không khí xung quanh trở nên đặc quánh. Hắn giơ tay, từng luồng linh lực hóa thành mây mù che phủ cả bầu trời.

"Lão phu – Tôn Vô Ảnh – đã mười năm không xuất thủ, hôm nay, đành tiễn ngươi về Tây Thiên."

ẦM!

Một chưởng đánh xuống như thiên địa sụp đổ, mặt đất rung chuyển, từng lớp đá tảng vỡ vụn. Dân chúng trong thành la hét tháo chạy, những tòa nhà quanh đó nổ tung như giấy vụn.

Hạo Thiên nhíu mày, thân ảnh biến mất tại chỗ. Đòn đánh của Tôn Vô Ảnh chưởng xuống nền đất, tạo ra một hố sâu hàng chục trượng, ánh sáng bắn lên trời.

Xoẹt!

Hạo Thiên xuất hiện sau lưng lão, tay ngưng tụ một đạo kiếm khí màu lam đen, vung thẳng về phía cổ đối phương.

CHOANG!

Tôn Vô Ảnh trở tay cản lại bằng một tấm phù văn kim loại, lửa tóe lên rực rỡ. Hai người lùi về sau, ánh mắt đều lóe lên sự hưng phấn.

"Ngươi không tệ! Nhưng chỉ vậy thôi chưa đủ!"

Tôn Vô Ảnh bấm quyết. Trên không trung, mười hai đạo lôi điện đen sì ngưng tụ, xoáy thành một quả cầu lôi đình khổng lồ.

ẦMMMM!

Quả cầu lao xuống như sao băng, phá tan kết giới bảo hộ thành. Những người chưa kịp rút lui đều bị cuốn vào dư chấn. Tiếng la hét, máu tươi và tiếng sụp đổ vang lên khắp nơi.

"Đây là tuyệt kỹ – Lôi Diệt Hồn Hư!"

Hạo Thiên đứng giữa biển sấm sét, ánh mắt vẫn lạnh như băng. Hắn giơ tay lên, linh lực cuồn cuộn tuôn ra từ đan điền, ngưng tụ thành một vòng xoáy nghịch hướng.

XÙY!!!

Sấm sét chạm vào vòng xoáy liền bị hút vào, tan rã từng tia một như bị ăn mòn.

"Cái gì!? Ngươi hóa giải được Hồn Hư Lôi của ta?"

"Không chỉ hóa giải... mà còn trả lại cho ngươi."

Hạo Thiên vung tay, toàn bộ năng lượng lôi đình bị phản đòn, tập trung thành một con rồng sấm đen kịt, gầm thét lao về phía lão Tôn.

OÀNH!!

Một t·iếng n·ổ long trời lở đất, đất trời tối sầm. Toàn bộ khu chợ phía nam Thiên Vân Thành sụp đổ, hơn trăm người t·hiệt m·ạng, hàng ngàn người b·ị t·hương. Khí tức linh lực vẫn chưa tan, trời đất vẫn còn rền vang từng đợt chấn động.

Tôn Vô Ảnh bị cuốn vào v·ụ n·ổ, thân thể rách nát, nhưng vẫn chưa c·hết. Hắn quỳ gối giữa đ·ống đ·ổ n·át, máu me đầy người, tóc cháy xém.
"Không thể nào... ngươi rốt cuộc là ai...?"

Hạo Thiên đáp xuống trước mặt hắn, giọng nói vang vọng như từ cửu thiên giáng xuống:

"Kẻ ngăn cản ta... đều phải c·hết."

Hắn nâng tay, linh lực bùng phát lần nữa, ngưng tụ thành một thanh kiếm màu máu. Không chần chừ, Hạo Thiên chém thẳng xuống!

PHỤT!

Máu văng khắp nơi, đầu của lão Tôn rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng lại, mắt vẫn trợn trừng không thể tin nổi.

Thi thể không đầu gục xuống, linh hồn bị kiếm khí tiêu tán.

[Hệ thống: Kẻ địch cấp cao đã bị tiêu diệt. Nhận được 50000 điểm kinh nghiệm, mở khóa kỹ năng "Thôn Phệ Huyết Ảnh"]

Hạo Thiên quay lại nhìn Khấu Văn Xương, khóe môi nhếch lên. "Giờ thì... ngươi còn ai để gọi nữa không?"

Khấu Văn Xương sợ hãi đến mức không đứng dậy nổi, cả người ướt đẫm mồ hôi, quỳ rạp xuống đất:

"Ngươi... ngươi muốn gì... ta có thể cho ngươi tiền, tài nguyên, mỹ nữ—"

"Ta chỉ muốn một thứ."

Hạo Thiên bước tới gần, khí tức lạnh như tử thần phủ lên người Khấu Văn Xương.

"Muốn... gì?"

"Mạng."

Ngay khoảnh khắc Hạo Thiên chuẩn bị ra tay, thì—

VÙUUUU!!!

Không gian vặn vẹo. Một hắc ảnh xuất hiện, áo choàng đen phủ kín toàn thân. Người đó giơ tay lên, kéo Khấu Văn Xương vào một vòng xoáy hư không.

"Không gian thuật!"

Hạo Thiên giật mình, tung chưởng đánh vào vòng xoáy.

ẦM!

Chấn động dữ dội, nhưng hắc ảnh và Khấu Văn Xương đã biến mất. Trên không trung chỉ còn lại dư âm chấn động và mùi máu tanh.

[Hệ thống: Phân tích hoàn tất. Kẻ vừa xuất hiện tu vi ít nhất là Hợp Thể cảnh, chuyên tu Không Gian Pháp Tắc.]

Hạo Thiên nhíu mày, ánh mắt đầy sát ý.

"Lần này tha cho ngươi vậy, nhưng lần sau thì chỉ có con đường c·hết."

Dân chúng trong thành đã hoảng loạn bỏ chạy từ lâu. Thiên Vân Thành chìm trong khói lửa và tiếng khóc than. Cảnh tượng t·ang t·hương, như vừa trải qua đại kiếp.

Hạo Thiên đứng lặng giữa đ·ống đ·ổ n·át, áo bào phất phơ trong gió, ánh mắt thâm trầm như vực sâu không đáy.

Hắn và Khấu gia đã kết xuống mối thù.
8.5
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025