Chương 31: Trở Về và Trả Thù
26/04/2025
10
8.5
Chương 29: Trở Về và Trả Thù
Hoàng Hạo Thiên quay lại ngay lập tức.
Một bóng trắng như tuyết hiện ra dưới ánh nguyệt. Áo bào phất phơ, tóc dài như thác đổ, khuôn mặt lạnh băng khiến cả không gian xung quanh đóng băng - Hoàng Minh Nguyệt, đại tỷ khó ở nhất Cửu Thiên Tiên Vực!
_"A... đại tỷ... đệ..."_ Hạo Thiên nuốt nước bọt, lùi ba bước.
Hệ thống: [Cảnh báo! ĐẠI BOSS xuất hiện! Mức độ nguy hiểm: ????]
Minh Nguyệt không nói không rằng, chỉ giơ tay lên. Một luồng chân khí băng hàn hình thành thanh kiếm dài ba thước, bắn thẳng vào ngực Hạo Thiên.
*ĐÙNG!*
Hạo Thiên bay ngược như t·ên l·ửa, xuyên qua bảy bức tường thành, cuối cùng đập mặt vào tượng đá tổ tiên Hoàng gia.
_"Đau c·hết! Tỷ muốn g·iết đệ à?"_ Hạo Thiên bò dậy, giả phun ra một ngụm máu tươi.
Minh Nguyệt bước từng bước chậm rãi, mỗi bước chân khiến mặt đất nứt toác: "Tám năm trốn chạy, ngươi có biết không có bao cát ta khó chịu lắm không?"
*Bốp! Bốp! Bốp!*
Ba cái tát liên tiếp vang lên như pháo. Hạo Thiên xoay như chong chóng, răng bay mấy cái.
Hệ thống đề xuất kĩ năng: [Giả c·hết!]
"Tưởng lên được Hoá Thần là ngon rồi sao?" Minh Nguyệt túm cổ Hạo Thiên lắc như lắc đồng hồ: "Ngươi biết tám năm nay ta phải đánh bao nhiêu kẻ dòm ngó chức vị thần tử thay ngươi không? Bao nhiêu hôn ước ta phải hủy thay ngươi? Bao nhiêu..."
Rầm!
Một quyền nữa đánh thẳng vào bụng khiến Hạo Thiên cong người như tôm hùm bị luộc.
"Ngày mai ta sẽ tới đón ngươi đi luyện công." Nàng quay đi, ném lại một câu khiến Hạo Thiên ớn lạnh: "Chuẩn bị sẵn kèn trống nhé."
Khi bóng dáng đại tỷ biến mất, Tiểu Hắc mới dám bò ra từ bụi cây: "Chủ nhân... còn sống không?"
Hạo Thiên thở dốc, mắt sáng rực: "Ha... đại tỷ vẫn như xưa... không, còn điên hơn trước!"
[Hệ thống: Phân tích hoàn tất! Đại tỷ nguy hiểm hơn Đế Thú 100 lần vì có thể áp chế huyết mạch! Đề nghị chạy trốn ngay lập tức!] (Phận làm em út thì phải chịu thôi)
Hạo Thiên cười gằn, lấy ra một viên ngọc truyền tống cổ xưa: "Đúng là ý hay! Tiểu Hắc, chuẩn bị phi vụ 'Thần Tử Trốn Nhà Kỳ 2' nào!"
Sáng hôm sau - Thiên Vân thành
Một nam tử áo đen che mặt đứng trước cổng thành, khí chất vô sỉ khiến lính canh phải nhìn chằm chằm vào hắn. Tiểu Hắc thu nhỏ thành mèo mun nằm trên vai, mắt lấp lánh tinh quái.
"Thần tử Hoàng gia trốn nhà đi bụi... phải thế này mới đã!" Hạo Thiên phóng tầm mắt nhìn Thiên Vân thành nguy nga tráng lệ, những tòa lâu đài nổi lơ lửng trên mây, những phi thuyền ngọc sáng rực cả góc trời.
[Hệ thống: Phát hiện sự kiện đặc biệt - Đại đấu giá Bảo Khánh lâu! Cơ hội vàng để thể hiện đẳng cấp con nhà giàu!]
_Đến đúng lúc!" Hạo Thiên bước vào hội trường đấu giá như vào chỗ không người, ánh mắt quét qua vô số cao thủ đang tụ tập.
Đột nhiên, hệ thống báo động:
[Thông báo! Phát hiện khí vận chi tử: Khấu Văn Xương - Khí vận: 1000.]
Hạo Thiên khẽ nhếch mép khi thấy nhóm người bước vào. Khấu Văn Xương, bộ dạng gợi đòn, bên cạnh là một lão giả râu trắng khí tức thâm trầm và một thiếu nữ áo tím kiều diễm nhưng ánh mắt kiêu kỳ.
"Tiểu Hắc, nhìn kìa... con mồi tự tìm đến lưới nhện!" Hạo Thiên thì thầm, tay lướt nhẹ trên chiếc mặt nạ bạc...
*Ting!*
Chuông đấu giá vang lên. Lão chủ trì giới thiệu: "Vật phẩm đầu tiên - Thiên Hỏa Liên Tử, khởi giá 5 ngàn linh thạch, mỗi lần tăng giá phải trên 1000 linh thạch!"
Người tham gia 1: "6 ngàn linh thạch"
Người tham gia 2: "7 ngàn linh thạch"
Người tham gia 3: "12 ngàn linh thạch
Khấu Văn Xương lập tức giơ thẻ: "20 ngàn!"
Cả hội trường im lặng. Ai cũng biết thân phận Khấu gia công tử.
"21 ngàn." Giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc tối.
Khấu Văn Xương tái mặt, quay lại nhìn nhưng không thấy mặt người nói.
"30 ngàn!" Hắn gằn giọng.
"31 ngàn." Hạo Thiên ném thẻ như trêu tức.
[Hệ thống: Kích hoạt kỹ năng "Phú Nhị Đại Chi Uy" - Tăng sức nặng lời nói lên 1000%!]
Khấu Văn Xương mặt đỏ như gấc, tay nắm chặt thành ghế đến nứt cả đá quý: "50 ngàn!"
"51 ngàn." Hạo Thiên vẫn ngồi đó, giọng điệu như đang mua rau ngoài chợ.
Cuối cùng, Thiên Hỏa Liên Tử thuộc về Hạo Thiên với giá gấp 10 lần ban đầu. Khấu Văn Xương nghiến răng ken két, mắt phun lửa.
Món thứ 2, thanh "Cửu U Minh Hà Kiếm". Vũ khí cấp bậc thánh khí. Nên giá khởi điểm "50 vạn linh thạch" mỗi lần nâng giá ít nhất 1 vạn.
Khấu Văn Xương được sư phụ truyền âm giới thiệu công dụng v·ũ k·hí thì mắt hắn sáng lên. Quyết tâm đạt được thanh kiếm. Ngay lập tức giơ thẻ: "60 vạn".
"70 vạn" một lần nữa Hạo Thiên cất tiếng
"80 vạn" Khấu Ván Xuơng gằn giọng
"90 vạn" Hạo Thiên mỉm cười tiếp giá
Khấu Văn Xương tức đến mức tóc dựng đứng, hắn nghiến răng rút từ nhẫn trữ vật thêm một chồng linh thạch, hét lớn:
"100 vạn!"
Cả hội trường xôn xao, không ít người hít sâu. Ở Tiên vực, 100 vạn linh thạch đủ để mua một mảnh động phủ hạng trung. Chỉ để đổi lấy một thanh kiếm, có phải hơi điên rồi không?
"101 vạn." Một giọng nói nhàn nhã vang lên tiếp.
Mọi ánh mắt tiếp tục dồn về phía đó.
Khấu Văn Xương suýt nữa thì nôn ra máu. Hắn run run chỉ tay về phía kẻ đối diện: "Ngươi...!"
Hạo Thiên vẫn bình thản, tay xoay nhẹ ly trà, thản nhiên nói: "Gì chứ? Chỉ là thêm một vạn thôi mà. Ngươi không có thì đừng cố gắng gồng lên làm gì..."
"Ngươi...!" Khấu Văn Xương hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận, rồi nghiến răng gào lên: "150 vạn!"
"151 vạn." Hạo Thiên vẫn vô cảm.
[Hệ thống: Kích hoạt kỹ năng "Chọc Chos LV Max" - Khiến đối phương tức đến mức mất lý trí, dễ dàng bị l·ừa t·iền!]
Khấu Văn Xương trợn trừng mắt, ánh mắt hắn đỏ bừng. Cuối cùng, hắn rít lên: "200 vạn linh thạch!"
Lần này cả hội trường c·hết lặng.
Hạo Thiên mỉm cười, giơ tay lên định hô tiếp, nhưng đột nhiên, hắn làm vẻ mặt tiếc nuối, chậm rãi đặt thẻ xuống: "Thôi, ta nhường cho ngươi vậy."
Bùm!
Khấu Văn Xương suýt nữa thì phun máu tại chỗ.
[Hệ thống: Chúc mừng! Kế hoạch ép giá hoàn tất! Đối tượng bị lừa sạch túi!]
Sau vài món đồ khác cũng bị Hạo Thiên chơi trò nâng giá, cả hội trường đấu giá bắt đầu r·ối l·oạn. Không ít người thầm ghi nhớ cái tên "kẻ mặc áo đen vô danh" này, xem hắn như ác quỷ chuyên đến để hại người.
Cuối cùng, phiên đấu giá cũng dần khép lại.
Hạo Thiên bước ra khỏi hội trường, vừa đi vừa huýt sáo, tay vỗ nhẹ vào chiếc túi trữ vật căng đầy đồ quý.
"Chậc chậc, không ngờ kiếm tiền dễ thế này." Hắn cười khẽ. "Tiểu Hắc, có phải ta rất có thiên phú trong việc bóc lột không?"
Tiểu Hắc vỗ móng, gật đầu lia lịa.
Nhưng ngay lúc đó—
"Đứng lại!"
Một giọng nói tức giận vang lên.
Hạo Thiên xoay đầu, thấy Khấu Văn Xương đã dẫn theo một nhóm hộ vệ đằng đằng sát khí tiến về phía mình. Bên cạnh hắn là cô gái áo tím kiều diễm với ánh mắt sắc bén và lão giả râu trắng khí tức thâm trầm.
"Tên khốn kiếp, ngươi dám trêu ta sao?" Khấu Văn Xương gầm lên.
Hạo Thiên cười nhạt: "Ô kìa, công tử, ta có ép ngươi ra giá đâu? Ta chỉ hô giá thôi mà. Nếu ngươi nghèo thì đừng trách ta chứ, có cần ta donate cho vài con sư tử không?"
"Ngươi!" Khấu Văn Xương mặt đỏ bừng, tay siết chặt.
Cô gái áo tím lạnh lùng nhìn Hạo Thiên: "Ngươi rốt cuộc là ai? Dám đối đầu với Khấu gia, ngươi nghĩ có thể sống yên ổn sao?"
Hạo Thiên nhún vai: "Ta chỉ là một thương nhân nhỏ lẻ, thích góp vui mà thôi. Cô nương nghiêm trọng hóa vấn đề rồi."
Lão giả râu trắng bước lên, ánh mắt lạnh băng: "Hừ, khẩu khí lớn lắm! Ngươi dám làm mất mặt công tử nhà ta, vậy thì chuẩn bị trả giá đi!"
Sát khí tỏa ra ngập trời.
Hạo Thiên cười khẽ, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. "Ồ? Các ngươi muốn động thủ sao? Cũng được thôi... nhưng e rằng các ngươi sẽ hối hận."
Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
Tiểu Hắc ghé tai Hạo Thiên thì thầm: "Lão đại, ta đánh hơi được một loại khí tức khá nguy hiểm từ lão già kia. Hắn có thể là cường giả Độ Kiếp!"
"Độ Kiếp à?" Hạo Thiên khẽ liếc lão giả, khóe miệng nhếch lên. "Vậy thì trò vui càng lớn."
Khấu Văn Xương cười gằn: "Ngươi nghĩ chỉ với vài câu nói có thể hù dọa chúng ta sao? Ngươi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt!"
Cô gái áo tím tiếp lời: "Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra hết những bảo vật vừa đấu giá được, rồi quỳ xuống dập đầu xin lỗi. Có lẽ chúng ta sẽ suy nghĩ lại mà tha cho ngươi một mạng."
Hạo Thiên phá lên cười, ánh mắt đầy vẻ trêu tức: "Thật sao? Nhưng mà, ta vốn không có thói quen cúi đầu trước kẻ yếu."
"Ngươi nói gì?!" Khấu Văn Xương nổi giận.
Lão giả râu trắng cũng lạnh lùng lên tiếng: "Ngông cuồng! Một kẻ không biết sống c·hết! Nếu vậy thì đừng trách lão phu ra tay dạy dỗ ngươi một bài học!"
Không khí như đông lại, sát khí tràn ngập. Những người xung quanh cũng nhận ra sự căng thẳng, vội vàng lùi ra xa để tránh bị vạ lây.
Tiểu Hắc nuốt nước bọt: "Lão đại, có vẻ như trận chiến này khó tránh khỏi rồi..."
Hạo Thiên siết chặt bàn tay, ánh mắt trở nên sắc bén. "Được thôi, nếu các ngươi đã muốn đánh, vậy thì... đến đây đi!"
Hoàng Hạo Thiên quay lại ngay lập tức.
Một bóng trắng như tuyết hiện ra dưới ánh nguyệt. Áo bào phất phơ, tóc dài như thác đổ, khuôn mặt lạnh băng khiến cả không gian xung quanh đóng băng - Hoàng Minh Nguyệt, đại tỷ khó ở nhất Cửu Thiên Tiên Vực!
_"A... đại tỷ... đệ..."_ Hạo Thiên nuốt nước bọt, lùi ba bước.
Hệ thống: [Cảnh báo! ĐẠI BOSS xuất hiện! Mức độ nguy hiểm: ????]
Minh Nguyệt không nói không rằng, chỉ giơ tay lên. Một luồng chân khí băng hàn hình thành thanh kiếm dài ba thước, bắn thẳng vào ngực Hạo Thiên.
*ĐÙNG!*
Hạo Thiên bay ngược như t·ên l·ửa, xuyên qua bảy bức tường thành, cuối cùng đập mặt vào tượng đá tổ tiên Hoàng gia.
_"Đau c·hết! Tỷ muốn g·iết đệ à?"_ Hạo Thiên bò dậy, giả phun ra một ngụm máu tươi.
Minh Nguyệt bước từng bước chậm rãi, mỗi bước chân khiến mặt đất nứt toác: "Tám năm trốn chạy, ngươi có biết không có bao cát ta khó chịu lắm không?"
*Bốp! Bốp! Bốp!*
Ba cái tát liên tiếp vang lên như pháo. Hạo Thiên xoay như chong chóng, răng bay mấy cái.
Hệ thống đề xuất kĩ năng: [Giả c·hết!]
"Tưởng lên được Hoá Thần là ngon rồi sao?" Minh Nguyệt túm cổ Hạo Thiên lắc như lắc đồng hồ: "Ngươi biết tám năm nay ta phải đánh bao nhiêu kẻ dòm ngó chức vị thần tử thay ngươi không? Bao nhiêu hôn ước ta phải hủy thay ngươi? Bao nhiêu..."
Rầm!
Một quyền nữa đánh thẳng vào bụng khiến Hạo Thiên cong người như tôm hùm bị luộc.
"Ngày mai ta sẽ tới đón ngươi đi luyện công." Nàng quay đi, ném lại một câu khiến Hạo Thiên ớn lạnh: "Chuẩn bị sẵn kèn trống nhé."
Khi bóng dáng đại tỷ biến mất, Tiểu Hắc mới dám bò ra từ bụi cây: "Chủ nhân... còn sống không?"
Hạo Thiên thở dốc, mắt sáng rực: "Ha... đại tỷ vẫn như xưa... không, còn điên hơn trước!"
[Hệ thống: Phân tích hoàn tất! Đại tỷ nguy hiểm hơn Đế Thú 100 lần vì có thể áp chế huyết mạch! Đề nghị chạy trốn ngay lập tức!] (Phận làm em út thì phải chịu thôi)
Hạo Thiên cười gằn, lấy ra một viên ngọc truyền tống cổ xưa: "Đúng là ý hay! Tiểu Hắc, chuẩn bị phi vụ 'Thần Tử Trốn Nhà Kỳ 2' nào!"
Sáng hôm sau - Thiên Vân thành
Một nam tử áo đen che mặt đứng trước cổng thành, khí chất vô sỉ khiến lính canh phải nhìn chằm chằm vào hắn. Tiểu Hắc thu nhỏ thành mèo mun nằm trên vai, mắt lấp lánh tinh quái.
"Thần tử Hoàng gia trốn nhà đi bụi... phải thế này mới đã!" Hạo Thiên phóng tầm mắt nhìn Thiên Vân thành nguy nga tráng lệ, những tòa lâu đài nổi lơ lửng trên mây, những phi thuyền ngọc sáng rực cả góc trời.
[Hệ thống: Phát hiện sự kiện đặc biệt - Đại đấu giá Bảo Khánh lâu! Cơ hội vàng để thể hiện đẳng cấp con nhà giàu!]
_Đến đúng lúc!" Hạo Thiên bước vào hội trường đấu giá như vào chỗ không người, ánh mắt quét qua vô số cao thủ đang tụ tập.
Đột nhiên, hệ thống báo động:
[Thông báo! Phát hiện khí vận chi tử: Khấu Văn Xương - Khí vận: 1000.]
Hạo Thiên khẽ nhếch mép khi thấy nhóm người bước vào. Khấu Văn Xương, bộ dạng gợi đòn, bên cạnh là một lão giả râu trắng khí tức thâm trầm và một thiếu nữ áo tím kiều diễm nhưng ánh mắt kiêu kỳ.
"Tiểu Hắc, nhìn kìa... con mồi tự tìm đến lưới nhện!" Hạo Thiên thì thầm, tay lướt nhẹ trên chiếc mặt nạ bạc...
*Ting!*
Chuông đấu giá vang lên. Lão chủ trì giới thiệu: "Vật phẩm đầu tiên - Thiên Hỏa Liên Tử, khởi giá 5 ngàn linh thạch, mỗi lần tăng giá phải trên 1000 linh thạch!"
Người tham gia 1: "6 ngàn linh thạch"
Người tham gia 2: "7 ngàn linh thạch"
Người tham gia 3: "12 ngàn linh thạch
Khấu Văn Xương lập tức giơ thẻ: "20 ngàn!"
Cả hội trường im lặng. Ai cũng biết thân phận Khấu gia công tử.
"21 ngàn." Giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc tối.
Khấu Văn Xương tái mặt, quay lại nhìn nhưng không thấy mặt người nói.
"30 ngàn!" Hắn gằn giọng.
"31 ngàn." Hạo Thiên ném thẻ như trêu tức.
[Hệ thống: Kích hoạt kỹ năng "Phú Nhị Đại Chi Uy" - Tăng sức nặng lời nói lên 1000%!]
Khấu Văn Xương mặt đỏ như gấc, tay nắm chặt thành ghế đến nứt cả đá quý: "50 ngàn!"
"51 ngàn." Hạo Thiên vẫn ngồi đó, giọng điệu như đang mua rau ngoài chợ.
Cuối cùng, Thiên Hỏa Liên Tử thuộc về Hạo Thiên với giá gấp 10 lần ban đầu. Khấu Văn Xương nghiến răng ken két, mắt phun lửa.
Món thứ 2, thanh "Cửu U Minh Hà Kiếm". Vũ khí cấp bậc thánh khí. Nên giá khởi điểm "50 vạn linh thạch" mỗi lần nâng giá ít nhất 1 vạn.
Khấu Văn Xương được sư phụ truyền âm giới thiệu công dụng v·ũ k·hí thì mắt hắn sáng lên. Quyết tâm đạt được thanh kiếm. Ngay lập tức giơ thẻ: "60 vạn".
"70 vạn" một lần nữa Hạo Thiên cất tiếng
"80 vạn" Khấu Ván Xuơng gằn giọng
"90 vạn" Hạo Thiên mỉm cười tiếp giá
Khấu Văn Xương tức đến mức tóc dựng đứng, hắn nghiến răng rút từ nhẫn trữ vật thêm một chồng linh thạch, hét lớn:
"100 vạn!"
Cả hội trường xôn xao, không ít người hít sâu. Ở Tiên vực, 100 vạn linh thạch đủ để mua một mảnh động phủ hạng trung. Chỉ để đổi lấy một thanh kiếm, có phải hơi điên rồi không?
"101 vạn." Một giọng nói nhàn nhã vang lên tiếp.
Mọi ánh mắt tiếp tục dồn về phía đó.
Khấu Văn Xương suýt nữa thì nôn ra máu. Hắn run run chỉ tay về phía kẻ đối diện: "Ngươi...!"
Hạo Thiên vẫn bình thản, tay xoay nhẹ ly trà, thản nhiên nói: "Gì chứ? Chỉ là thêm một vạn thôi mà. Ngươi không có thì đừng cố gắng gồng lên làm gì..."
"Ngươi...!" Khấu Văn Xương hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận, rồi nghiến răng gào lên: "150 vạn!"
"151 vạn." Hạo Thiên vẫn vô cảm.
[Hệ thống: Kích hoạt kỹ năng "Chọc Chos LV Max" - Khiến đối phương tức đến mức mất lý trí, dễ dàng bị l·ừa t·iền!]
Khấu Văn Xương trợn trừng mắt, ánh mắt hắn đỏ bừng. Cuối cùng, hắn rít lên: "200 vạn linh thạch!"
Lần này cả hội trường c·hết lặng.
Hạo Thiên mỉm cười, giơ tay lên định hô tiếp, nhưng đột nhiên, hắn làm vẻ mặt tiếc nuối, chậm rãi đặt thẻ xuống: "Thôi, ta nhường cho ngươi vậy."
Bùm!
Khấu Văn Xương suýt nữa thì phun máu tại chỗ.
[Hệ thống: Chúc mừng! Kế hoạch ép giá hoàn tất! Đối tượng bị lừa sạch túi!]
Sau vài món đồ khác cũng bị Hạo Thiên chơi trò nâng giá, cả hội trường đấu giá bắt đầu r·ối l·oạn. Không ít người thầm ghi nhớ cái tên "kẻ mặc áo đen vô danh" này, xem hắn như ác quỷ chuyên đến để hại người.
Cuối cùng, phiên đấu giá cũng dần khép lại.
Hạo Thiên bước ra khỏi hội trường, vừa đi vừa huýt sáo, tay vỗ nhẹ vào chiếc túi trữ vật căng đầy đồ quý.
"Chậc chậc, không ngờ kiếm tiền dễ thế này." Hắn cười khẽ. "Tiểu Hắc, có phải ta rất có thiên phú trong việc bóc lột không?"
Tiểu Hắc vỗ móng, gật đầu lia lịa.
Nhưng ngay lúc đó—
"Đứng lại!"
Một giọng nói tức giận vang lên.
Hạo Thiên xoay đầu, thấy Khấu Văn Xương đã dẫn theo một nhóm hộ vệ đằng đằng sát khí tiến về phía mình. Bên cạnh hắn là cô gái áo tím kiều diễm với ánh mắt sắc bén và lão giả râu trắng khí tức thâm trầm.
"Tên khốn kiếp, ngươi dám trêu ta sao?" Khấu Văn Xương gầm lên.
Hạo Thiên cười nhạt: "Ô kìa, công tử, ta có ép ngươi ra giá đâu? Ta chỉ hô giá thôi mà. Nếu ngươi nghèo thì đừng trách ta chứ, có cần ta donate cho vài con sư tử không?"
"Ngươi!" Khấu Văn Xương mặt đỏ bừng, tay siết chặt.
Cô gái áo tím lạnh lùng nhìn Hạo Thiên: "Ngươi rốt cuộc là ai? Dám đối đầu với Khấu gia, ngươi nghĩ có thể sống yên ổn sao?"
Hạo Thiên nhún vai: "Ta chỉ là một thương nhân nhỏ lẻ, thích góp vui mà thôi. Cô nương nghiêm trọng hóa vấn đề rồi."
Lão giả râu trắng bước lên, ánh mắt lạnh băng: "Hừ, khẩu khí lớn lắm! Ngươi dám làm mất mặt công tử nhà ta, vậy thì chuẩn bị trả giá đi!"
Sát khí tỏa ra ngập trời.
Hạo Thiên cười khẽ, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. "Ồ? Các ngươi muốn động thủ sao? Cũng được thôi... nhưng e rằng các ngươi sẽ hối hận."
Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
Tiểu Hắc ghé tai Hạo Thiên thì thầm: "Lão đại, ta đánh hơi được một loại khí tức khá nguy hiểm từ lão già kia. Hắn có thể là cường giả Độ Kiếp!"
"Độ Kiếp à?" Hạo Thiên khẽ liếc lão giả, khóe miệng nhếch lên. "Vậy thì trò vui càng lớn."
Khấu Văn Xương cười gằn: "Ngươi nghĩ chỉ với vài câu nói có thể hù dọa chúng ta sao? Ngươi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt!"
Cô gái áo tím tiếp lời: "Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra hết những bảo vật vừa đấu giá được, rồi quỳ xuống dập đầu xin lỗi. Có lẽ chúng ta sẽ suy nghĩ lại mà tha cho ngươi một mạng."
Hạo Thiên phá lên cười, ánh mắt đầy vẻ trêu tức: "Thật sao? Nhưng mà, ta vốn không có thói quen cúi đầu trước kẻ yếu."
"Ngươi nói gì?!" Khấu Văn Xương nổi giận.
Lão giả râu trắng cũng lạnh lùng lên tiếng: "Ngông cuồng! Một kẻ không biết sống c·hết! Nếu vậy thì đừng trách lão phu ra tay dạy dỗ ngươi một bài học!"
Không khí như đông lại, sát khí tràn ngập. Những người xung quanh cũng nhận ra sự căng thẳng, vội vàng lùi ra xa để tránh bị vạ lây.
Tiểu Hắc nuốt nước bọt: "Lão đại, có vẻ như trận chiến này khó tránh khỏi rồi..."
Hạo Thiên siết chặt bàn tay, ánh mắt trở nên sắc bén. "Được thôi, nếu các ngươi đã muốn đánh, vậy thì... đến đây đi!"
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan