Chương 35: . Hỗn Độn Thể Xuất Chiến
26/04/2025
10
8.5
Chương 33. Hỗn Độn Thể Xuất Chiến
Trong khoảnh khắc khi vầng sáng đen sắp nuốt trọn Hạo Thiên, một luồng linh quang chợt lóe lên từ sâu trong đan điền của hắn. Khí tức trong thiên địa như đảo lộn. Không gian đang bị cấm đoán lập tức run rẩy như không chịu nổi áp lực.
ẦM!!!
Một t·iếng n·ổ vang vọng, mặt đất nứt toác như lưới nhện, cả bầu trời bị xé rách thành vô số khe nứt đen ngòm. Một cột sáng ngập trời bắn thẳng từ thân thể Hạo Thiên, khiến vùng không gian cấm kia bị nghiền nát trong nháy mắt!
Đôi mắt hắn lúc này đỏ rực như máu, mái tóc đen dài bay loạn trong cuồng phong, từng luồng khí tức hỗn độn cổ xưa cuộn trào quanh thân thể như rồng bay phượng múa.
Hỗn Độn Thể... đã thức tỉnh.
Người áo choàng đen rốt cuộc cũng biến sắc. Khí tức đó... vượt xa cảnh giới Thánh Nhân bình thường!
“Không thể nào… Thân thể này… chẳng lẽ là... Hỗn Độn Thể trong truyền thuyết?”
Vô Trần đang nằm bẹp dưới đất, ánh mắt mờ mịt, giờ phút này hoàn toàn run rẩy, không phải vì người áo choàng đen... mà là vì Hạo Thiên!
Ầm!!!
Hạo Thiên như một vị chiến thần tái thế, thân thể được bao phủ bởi hào quang hỗn độn xám bạc. Từng bước hắn tiến lên đều khiến không gian rung chuyển. Hắn không nói lời nào, chỉ vung tay, đánh ra một chưởng mang theo uy áp khiến trời đất cúi đầu.
“Hỗn Độn Phá Thiên Chưởng!”
Một bàn tay khổng lồ từ năng lượng hỗn độn hình thành, uy thế che trời phủ đất. Người áo choàng đen không dám khinh thường, lập tức vận chuyển linh lực, quát lớn:
“Tuyệt Diệt Vô Gian!”
Một màn ánh sáng đen thẫm ngưng tụ lại, hóa thành một vòng xoáy không gian khổng lồ, nuốt trọn lấy đòn t·ấn c·ông.
ẦM! ẦM! ẦM!
Hai luồng sức mạnh v·a c·hạm vào nhau, tạo ra cơn bạo liệt vang dội đến tận trời cao. Một dãy núi gần đó trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Linh mạch trong lòng đất nổ tung, dung nham trào ra như biển lửa, lan khắp vùng thiên địa.
Bầu trời vỡ nát, từng mảnh sét đánh rền vang không ngớt. Khí tức hủy diệt bao trùm cả Thiên Vân Thành, khiến các tu sĩ từ xa cũng cảm thấy tim đập chân run, nhiều người thậm chí lập tức ngất xỉu.
Người áo choàng đen khẽ lùi lại ba bước, ánh mắt giờ đây không còn kiêu ngạo như lúc trước.
“Hỗn Độn Thể quả nhiên kinh khủng… nhưng... ngươi vẫn chưa đủ để g·iết ta!”
Hắn hét lớn một tiếng, từ phía sau lưng chợt hiện ra một pháp tướng hắc ám cao ngàn trượng, toàn thân rực cháy bằng ngọn lửa hắc minh, mỗi cái nhấc tay đều làm thời không run rẩy.
“Thiên Ma Hóa Thần, Giáng!”
Thân ảnh hắn hòa vào pháp tướng, khí tức bạo tăng, lực lượng gần như chạm đến cảnh giới Đại Thánh! Cả một vùng trời hóa thành biển đen, không còn ánh sáng nào chiếu rọi được nữa.
Hạo Thiên đứng sừng sững như ngọn núi, ánh mắt lạnh lẽo không có chút gợn sóng. Hắn đưa tay, một thanh kiếm hỗn độn ngưng tụ trong tay hắn – thân kiếm không có hình dạng cố định, lúc thì như hư vô, lúc thì sắc bén đến mức xé rách không gian.
“Ngươi muốn chiến, ta phụng bồi!”
ẦM!
Hai thân ảnh hóa thành hai vệt sáng, v·a c·hạm giữa bầu trời tan nát. Mỗi lần đánh vào nhau là một hư không sụp đổ, thời gian ngưng trệ, linh khí thiên địa bị rút cạn từng đợt.
Người áo choàng đen đánh ra Thiên Ma Trảm, một chiêu có thể phân tách linh hồn của vạn vật.
Hạo Thiên thì thi triển Hỗn Độn Kiếm Quyết, từng chiêu từng thức đều dẫn dắt lực lượng nguyên thủy, khiến hư không vặn vẹo, thực tại trở nên mơ hồ.
“ẦM!!!”
Một đòn v·a c·hạm cuối cùng khiến cả thiên không sụp đổ, tạo ra một hố đen khổng lồ nuốt chửng toàn bộ ánh sáng. Cả hai thân ảnh đều bị thổi lùi hàng trăm dặm, để lại một vùng tử địa không ai dám đến gần.
Cả hai đều mang thương tích, nhưng khí thế không hề suy giảm.
Người áo choàng đen thở dốc, tay hắn đã rớm máu.
“Ngươi... thật sự là tai họa... không thể để tồn tại!”
Hạo Thiên nhếch môi: “Chính ngươi mới là họa loạn.”
Ánh mắt hai người lại khóa chặt nhau. Hơi thở chiến đấu tiếp tục bùng lên…
_________________
Cuồng phong gào thét, linh khí đảo loạn, thiên địa rít gào như muốn sụp đổ.
Hai thân ảnh đẫm máu đối diện giữa không trung tan vỡ, chiến ý chưa hề suy giảm. Dưới đất, vô số tu sĩ không dám nhìn thẳng, chỉ biết run rẩy cầu nguyện. Đây không còn là cuộc chiến, mà là t·hảm h·ọa.
“Hạo Thiên!” – Người áo choàng đen rít gào, cặp mắt đỏ ngầu như muốn thiêu đốt cả cõi trời.
Hắn chắp tay, quát lớn một tiếng:
“Thiên Ma Giáng Thế – Tam Trọng Huyết Tế!”
ẦM!!!
Từ mi tâm hắn bắn ra ba luồng huyết quang, hóa thành ba vòng sáng huyết sắc bao trùm bầu trời. Từ bên trong đó, từng thân ảnh mơ hồ hiện lên – đều là ma đế cổ xưa từng chém g·iết vạn tộc trong Cửu Thiên Chi Kiếp!
Ba thân ảnh ấy gào rú, khí tức ma đạo xuyên thấu cả không gian và thời gian. Mỗi một tiếng gào là một đạo lôi đình ngập trời giáng xuống, càn quét thiên địa.
Hạo Thiên ngẩng đầu, mắt lấp lánh hào quang lạnh lẽo. Khí tức quanh hắn lúc này không còn đơn thuần là Hỗn Độn Thể, mà còn ẩn chứa một luồng uy nghiêm chí cao vô thượng.
Trong chớp mắt, một hình bóng mơ hồ hiện lên phía sau hắn – một người mặc áo hoàng bào, thêm một toà thiên đế cung cổ xưa, nguy nga, từng cột trụ chạm khắc chữ “Hoàng Gia” linh văn phủ khắp.
Người áo choàng đen rùng mình, toàn thân lạnh toát: “Đó là… Hoàng Gia? Không thể nào! Ngươi không thể là người của bọn họ!”
Hạo Thiên mỉm cười, thanh âm lạnh như băng tuyết:
“Ai nói ta không thể?”
ẦM!!!
Một luồng kiếm khí hỗn độn từ thân thể Hạo Thiên bùng phát, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài ngàn trượng, thân kiếm mờ ảo, chớp động ký hiệu thần văn vô thượng.
“Trảm Ma Chi Kiếm – Phá Thiên Thức!”
Kiếm khí lóe lên như xé rách cả không gian, mang theo uy thế nghiền nát tất cả. Bầu trời vốn đã sụp đổ nay hoàn toàn hóa thành tro bụi, mặt đất bên dưới bị chẻ đôi như đại địa bị bổ thành hai mảnh!
Ba ma thần cổ xưa rít gào trong bất lực, b·ị c·hém tan thành tro bụi ngay trong nháy mắt. Không gian quanh người áo choàng đen bị chấn nát, thân thể hắn run rẩy, một cánh tay b·ị c·hém đứt, máu đen bắn tung tóe.
Hắn gào lên điên cuồng, miệng phun máu, hai mắt vằn đỏ:
“KHÔNG THỂ! Ngươi không thể có loại lực lượng này! Ngươi là Hỗn Độn Thể đã đủ khủng bố, sao còn có khí tức của Hoàng Gia!? Với lại họ đã kí hiệp ước không can thiệp vào Cửu Thiên Tiên Vực từ thời Thái Cổ rồi mà!?”
"Nếu đã dám làm trái khế ước thì hãy đợi Bát Hoang hủy diệt đi. Hahahaha!!!!"
Hạo Thiên nắm chặt Trảm Ma Chi Kiếm, tiến lại gần, bước đi vững chãi giữa không gian vỡ nát.
“Ta không cần ngươi hiểu.”
“Vì ta sẽ tiễn ngươi... đi đầu thai lần nữa.”
VÙ!
Hắn biến mất ngay tại chỗ.
Người áo choàng đen trợn mắt – một kiếm phá không, xuất hiện ngay trước mặt hắn, chém xuống như thiên thần phán xét.
HẮN GIƠ TAY CHẮN!
ẦMMMMM!!!
Một luồng ánh sáng cực lớn nổ tung. Không gian nghìn dặm rực sáng như ban ngày rồi bị nuốt trọn bởi hắc động khổng lồ.
Khi ánh sáng tan đi... chỉ còn một thân ảnh lặng lẽ đứng giữa hư không: Hạo Thiên.
Không còn bóng dáng người áo choàng đen. Không còn ma khí, không còn dư âm của Thiên Ma Chi Huyết Tế. Cả trời đất như bị tẩy trắng, chỉ còn lại sự yên lặng c·hết chóc.
Hạo Thiên thu lại Trảm Ma Chi Kiếm, thân ảnh khẽ run. Sau lưng hắn, bóng người mặc hoàng bào và tòa thiên đế cung dần nhạt đi như chưa từng xuất hiện. Mái tóc dài rối tung, quần áo rách tả tơi, trên ngực hắn máu chảy ròng ròng, thấm đẫm cả vạt áo.
Hắn thở dốc, ánh mắt lạnh lùng cũng dần thu liễm. Khí tức Hỗn Độn Thể tan biến, thân thể khôi phục lại vẻ yếu ớt như một thiếu niên Hoá Thần vừa thoát c·hết trong hiểm cảnh.
"Xem ra lần này... hơi quá tay rồi." – Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười nửa thật nửa giả, mang theo chút mệt mỏi, chút châm biếm và cả một tia... vô lại.
Ngay khoảnh khắc đó, từng đạo độn quang từ chân trời gấp rút lao đến.
"Xảy ra chuyện gì!?"
"Trời ơi, sao thiên địa lại thành ra thế này?"
"Đây là... tử vực à!?"
Hơn mười cường giả cấp Hợp Thể trở lên của Thiên Vân Thành xuất hiện, ai nấy sắc mặt tái mét khi nhìn cảnh tượng hoang tàn: bầu trời nứt vỡ, linh khí loạn xạ, đất đai cháy khét, từng khe nứt sâu không thấy đáy như dẫn đến hoàng tuyền.
Còn Hạo Thiên – thiếu niên áo rách, đứng giữa tâm bão, hai tay chống đầu gối, thở phì phò, miệng nhếch nhác đầy máu.
Khi thấy ánh mắt của mọi người dồn tới, hắn vội vàng “rụng rời chân tay” ngồi bệt xuống đất, vừa ho vừa rên:
"Khụ khụ... ta... ta suýt nữa c·hết rồi... Không biết là cao nhân phương nào ra tay tương trợ… chứ ta vừa đánh thì bị thằng mặc áo choàng đen kia đánh bay mấy chục lần. May mà cuối cùng hắn... tự nổ c·hết."
Mọi người: “…”
Một vị trưởng lão nào đó nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Thế còn cái vùng tử địa mấy ngàn dặm này thì sao?”
Hạo Thiên yếu ớt chỉ tay về phía hố sâu:
“À... chắc do hắn dùng bí pháp rồi tự bạo. Ta đứng ngoài mép thôi. Cũng... suýt bị c·hết chùm.”
Hắn cố nặn ra vẻ mặt vô tội nhất có thể.
Một vị trưởng lão khác nhìn hắn từ đầu tới chân, ánh mắt âm u, nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ khí tức gì vượt cảnh giới Hoá Thần.
Cuối cùng đành thở dài: “Thiên phú thì ngươi có, nhưng vẫn nên... khiêm tốn thì hơn.”
“Vâng vâng, tiểu bối ghi nhớ!” – Hạo Thiên chắp tay, trong lòng thầm cười: Khiêm tốn chính là bản sắc của bản thiếu gia.
Trong khoảnh khắc khi vầng sáng đen sắp nuốt trọn Hạo Thiên, một luồng linh quang chợt lóe lên từ sâu trong đan điền của hắn. Khí tức trong thiên địa như đảo lộn. Không gian đang bị cấm đoán lập tức run rẩy như không chịu nổi áp lực.
ẦM!!!
Một t·iếng n·ổ vang vọng, mặt đất nứt toác như lưới nhện, cả bầu trời bị xé rách thành vô số khe nứt đen ngòm. Một cột sáng ngập trời bắn thẳng từ thân thể Hạo Thiên, khiến vùng không gian cấm kia bị nghiền nát trong nháy mắt!
Đôi mắt hắn lúc này đỏ rực như máu, mái tóc đen dài bay loạn trong cuồng phong, từng luồng khí tức hỗn độn cổ xưa cuộn trào quanh thân thể như rồng bay phượng múa.
Hỗn Độn Thể... đã thức tỉnh.
Người áo choàng đen rốt cuộc cũng biến sắc. Khí tức đó... vượt xa cảnh giới Thánh Nhân bình thường!
“Không thể nào… Thân thể này… chẳng lẽ là... Hỗn Độn Thể trong truyền thuyết?”
Vô Trần đang nằm bẹp dưới đất, ánh mắt mờ mịt, giờ phút này hoàn toàn run rẩy, không phải vì người áo choàng đen... mà là vì Hạo Thiên!
Ầm!!!
Hạo Thiên như một vị chiến thần tái thế, thân thể được bao phủ bởi hào quang hỗn độn xám bạc. Từng bước hắn tiến lên đều khiến không gian rung chuyển. Hắn không nói lời nào, chỉ vung tay, đánh ra một chưởng mang theo uy áp khiến trời đất cúi đầu.
“Hỗn Độn Phá Thiên Chưởng!”
Một bàn tay khổng lồ từ năng lượng hỗn độn hình thành, uy thế che trời phủ đất. Người áo choàng đen không dám khinh thường, lập tức vận chuyển linh lực, quát lớn:
“Tuyệt Diệt Vô Gian!”
Một màn ánh sáng đen thẫm ngưng tụ lại, hóa thành một vòng xoáy không gian khổng lồ, nuốt trọn lấy đòn t·ấn c·ông.
ẦM! ẦM! ẦM!
Hai luồng sức mạnh v·a c·hạm vào nhau, tạo ra cơn bạo liệt vang dội đến tận trời cao. Một dãy núi gần đó trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Linh mạch trong lòng đất nổ tung, dung nham trào ra như biển lửa, lan khắp vùng thiên địa.
Bầu trời vỡ nát, từng mảnh sét đánh rền vang không ngớt. Khí tức hủy diệt bao trùm cả Thiên Vân Thành, khiến các tu sĩ từ xa cũng cảm thấy tim đập chân run, nhiều người thậm chí lập tức ngất xỉu.
Người áo choàng đen khẽ lùi lại ba bước, ánh mắt giờ đây không còn kiêu ngạo như lúc trước.
“Hỗn Độn Thể quả nhiên kinh khủng… nhưng... ngươi vẫn chưa đủ để g·iết ta!”
Hắn hét lớn một tiếng, từ phía sau lưng chợt hiện ra một pháp tướng hắc ám cao ngàn trượng, toàn thân rực cháy bằng ngọn lửa hắc minh, mỗi cái nhấc tay đều làm thời không run rẩy.
“Thiên Ma Hóa Thần, Giáng!”
Thân ảnh hắn hòa vào pháp tướng, khí tức bạo tăng, lực lượng gần như chạm đến cảnh giới Đại Thánh! Cả một vùng trời hóa thành biển đen, không còn ánh sáng nào chiếu rọi được nữa.
Hạo Thiên đứng sừng sững như ngọn núi, ánh mắt lạnh lẽo không có chút gợn sóng. Hắn đưa tay, một thanh kiếm hỗn độn ngưng tụ trong tay hắn – thân kiếm không có hình dạng cố định, lúc thì như hư vô, lúc thì sắc bén đến mức xé rách không gian.
“Ngươi muốn chiến, ta phụng bồi!”
ẦM!
Hai thân ảnh hóa thành hai vệt sáng, v·a c·hạm giữa bầu trời tan nát. Mỗi lần đánh vào nhau là một hư không sụp đổ, thời gian ngưng trệ, linh khí thiên địa bị rút cạn từng đợt.
Người áo choàng đen đánh ra Thiên Ma Trảm, một chiêu có thể phân tách linh hồn của vạn vật.
Hạo Thiên thì thi triển Hỗn Độn Kiếm Quyết, từng chiêu từng thức đều dẫn dắt lực lượng nguyên thủy, khiến hư không vặn vẹo, thực tại trở nên mơ hồ.
“ẦM!!!”
Một đòn v·a c·hạm cuối cùng khiến cả thiên không sụp đổ, tạo ra một hố đen khổng lồ nuốt chửng toàn bộ ánh sáng. Cả hai thân ảnh đều bị thổi lùi hàng trăm dặm, để lại một vùng tử địa không ai dám đến gần.
Cả hai đều mang thương tích, nhưng khí thế không hề suy giảm.
Người áo choàng đen thở dốc, tay hắn đã rớm máu.
“Ngươi... thật sự là tai họa... không thể để tồn tại!”
Hạo Thiên nhếch môi: “Chính ngươi mới là họa loạn.”
Ánh mắt hai người lại khóa chặt nhau. Hơi thở chiến đấu tiếp tục bùng lên…
_________________
Cuồng phong gào thét, linh khí đảo loạn, thiên địa rít gào như muốn sụp đổ.
Hai thân ảnh đẫm máu đối diện giữa không trung tan vỡ, chiến ý chưa hề suy giảm. Dưới đất, vô số tu sĩ không dám nhìn thẳng, chỉ biết run rẩy cầu nguyện. Đây không còn là cuộc chiến, mà là t·hảm h·ọa.
“Hạo Thiên!” – Người áo choàng đen rít gào, cặp mắt đỏ ngầu như muốn thiêu đốt cả cõi trời.
Hắn chắp tay, quát lớn một tiếng:
“Thiên Ma Giáng Thế – Tam Trọng Huyết Tế!”
ẦM!!!
Từ mi tâm hắn bắn ra ba luồng huyết quang, hóa thành ba vòng sáng huyết sắc bao trùm bầu trời. Từ bên trong đó, từng thân ảnh mơ hồ hiện lên – đều là ma đế cổ xưa từng chém g·iết vạn tộc trong Cửu Thiên Chi Kiếp!
Ba thân ảnh ấy gào rú, khí tức ma đạo xuyên thấu cả không gian và thời gian. Mỗi một tiếng gào là một đạo lôi đình ngập trời giáng xuống, càn quét thiên địa.
Hạo Thiên ngẩng đầu, mắt lấp lánh hào quang lạnh lẽo. Khí tức quanh hắn lúc này không còn đơn thuần là Hỗn Độn Thể, mà còn ẩn chứa một luồng uy nghiêm chí cao vô thượng.
Trong chớp mắt, một hình bóng mơ hồ hiện lên phía sau hắn – một người mặc áo hoàng bào, thêm một toà thiên đế cung cổ xưa, nguy nga, từng cột trụ chạm khắc chữ “Hoàng Gia” linh văn phủ khắp.
Người áo choàng đen rùng mình, toàn thân lạnh toát: “Đó là… Hoàng Gia? Không thể nào! Ngươi không thể là người của bọn họ!”
Hạo Thiên mỉm cười, thanh âm lạnh như băng tuyết:
“Ai nói ta không thể?”
ẦM!!!
Một luồng kiếm khí hỗn độn từ thân thể Hạo Thiên bùng phát, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài ngàn trượng, thân kiếm mờ ảo, chớp động ký hiệu thần văn vô thượng.
“Trảm Ma Chi Kiếm – Phá Thiên Thức!”
Kiếm khí lóe lên như xé rách cả không gian, mang theo uy thế nghiền nát tất cả. Bầu trời vốn đã sụp đổ nay hoàn toàn hóa thành tro bụi, mặt đất bên dưới bị chẻ đôi như đại địa bị bổ thành hai mảnh!
Ba ma thần cổ xưa rít gào trong bất lực, b·ị c·hém tan thành tro bụi ngay trong nháy mắt. Không gian quanh người áo choàng đen bị chấn nát, thân thể hắn run rẩy, một cánh tay b·ị c·hém đứt, máu đen bắn tung tóe.
Hắn gào lên điên cuồng, miệng phun máu, hai mắt vằn đỏ:
“KHÔNG THỂ! Ngươi không thể có loại lực lượng này! Ngươi là Hỗn Độn Thể đã đủ khủng bố, sao còn có khí tức của Hoàng Gia!? Với lại họ đã kí hiệp ước không can thiệp vào Cửu Thiên Tiên Vực từ thời Thái Cổ rồi mà!?”
"Nếu đã dám làm trái khế ước thì hãy đợi Bát Hoang hủy diệt đi. Hahahaha!!!!"
Hạo Thiên nắm chặt Trảm Ma Chi Kiếm, tiến lại gần, bước đi vững chãi giữa không gian vỡ nát.
“Ta không cần ngươi hiểu.”
“Vì ta sẽ tiễn ngươi... đi đầu thai lần nữa.”
VÙ!
Hắn biến mất ngay tại chỗ.
Người áo choàng đen trợn mắt – một kiếm phá không, xuất hiện ngay trước mặt hắn, chém xuống như thiên thần phán xét.
HẮN GIƠ TAY CHẮN!
ẦMMMMM!!!
Một luồng ánh sáng cực lớn nổ tung. Không gian nghìn dặm rực sáng như ban ngày rồi bị nuốt trọn bởi hắc động khổng lồ.
Khi ánh sáng tan đi... chỉ còn một thân ảnh lặng lẽ đứng giữa hư không: Hạo Thiên.
Không còn bóng dáng người áo choàng đen. Không còn ma khí, không còn dư âm của Thiên Ma Chi Huyết Tế. Cả trời đất như bị tẩy trắng, chỉ còn lại sự yên lặng c·hết chóc.
Hạo Thiên thu lại Trảm Ma Chi Kiếm, thân ảnh khẽ run. Sau lưng hắn, bóng người mặc hoàng bào và tòa thiên đế cung dần nhạt đi như chưa từng xuất hiện. Mái tóc dài rối tung, quần áo rách tả tơi, trên ngực hắn máu chảy ròng ròng, thấm đẫm cả vạt áo.
Hắn thở dốc, ánh mắt lạnh lùng cũng dần thu liễm. Khí tức Hỗn Độn Thể tan biến, thân thể khôi phục lại vẻ yếu ớt như một thiếu niên Hoá Thần vừa thoát c·hết trong hiểm cảnh.
"Xem ra lần này... hơi quá tay rồi." – Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười nửa thật nửa giả, mang theo chút mệt mỏi, chút châm biếm và cả một tia... vô lại.
Ngay khoảnh khắc đó, từng đạo độn quang từ chân trời gấp rút lao đến.
"Xảy ra chuyện gì!?"
"Trời ơi, sao thiên địa lại thành ra thế này?"
"Đây là... tử vực à!?"
Hơn mười cường giả cấp Hợp Thể trở lên của Thiên Vân Thành xuất hiện, ai nấy sắc mặt tái mét khi nhìn cảnh tượng hoang tàn: bầu trời nứt vỡ, linh khí loạn xạ, đất đai cháy khét, từng khe nứt sâu không thấy đáy như dẫn đến hoàng tuyền.
Còn Hạo Thiên – thiếu niên áo rách, đứng giữa tâm bão, hai tay chống đầu gối, thở phì phò, miệng nhếch nhác đầy máu.
Khi thấy ánh mắt của mọi người dồn tới, hắn vội vàng “rụng rời chân tay” ngồi bệt xuống đất, vừa ho vừa rên:
"Khụ khụ... ta... ta suýt nữa c·hết rồi... Không biết là cao nhân phương nào ra tay tương trợ… chứ ta vừa đánh thì bị thằng mặc áo choàng đen kia đánh bay mấy chục lần. May mà cuối cùng hắn... tự nổ c·hết."
Mọi người: “…”
Một vị trưởng lão nào đó nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Thế còn cái vùng tử địa mấy ngàn dặm này thì sao?”
Hạo Thiên yếu ớt chỉ tay về phía hố sâu:
“À... chắc do hắn dùng bí pháp rồi tự bạo. Ta đứng ngoài mép thôi. Cũng... suýt bị c·hết chùm.”
Hắn cố nặn ra vẻ mặt vô tội nhất có thể.
Một vị trưởng lão khác nhìn hắn từ đầu tới chân, ánh mắt âm u, nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ khí tức gì vượt cảnh giới Hoá Thần.
Cuối cùng đành thở dài: “Thiên phú thì ngươi có, nhưng vẫn nên... khiêm tốn thì hơn.”
“Vâng vâng, tiểu bối ghi nhớ!” – Hạo Thiên chắp tay, trong lòng thầm cười: Khiêm tốn chính là bản sắc của bản thiếu gia.
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan