Chương 28: Âm Mưu Trong Bóng Tối.

26/04/2025 10 8.5
Chương 26: Âm Mưu Trong Bóng Tối.

Sau khi náo loạn một trận với đám người Hàn Sơn Tông và đá bay một lão Hóa Thần, Vân Hạo Thiên cùng hai đồng bọn quyết định tiến sâu hơn vào bí cảnh.

Dựa theo linh giác của Tiểu Hắc, cả nhóm hướng về phía tây, nơi phát ra mùi hương của linh dược cấp cao. Đi được một đoạn, cảnh vật dần thay đổi. Đất đá xung quanh mang màu đỏ sẫm như bị máu thấm đẫm qua hàng vạn năm, không gian lạnh lẽo u ám, thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh kỳ quái như vọng lại từ thế giới khác.

— “Chỗ này có vẻ không ổn.” – Bạch Ngọc Phong cau mày, tay siết chặt phi kiếm.

— “Ừm… không chỉ có linh dược, mà còn có thứ khác đang đợi chúng ta.” – Hạo Thiên vuốt cằm, ánh mắt sắc bén quét qua địa hình xung quanh.

Tiểu Hắc đột nhiên nhảy lên một mỏm đá, mắt hổ nheo lại: “Có người đến trước rồi, ít nhất là hai nhóm.”

Hạo Thiên nhìn theo, thấy xa xa có vài bóng người đang lén lút di chuyển giữa những tảng đá đen. Hạo Thiên nhíu mày chính là hai lão giả đi giữa đoàn người kia, khí tức thâm trầm khó dò.

— “Ai vậy? Chúng chạy vào đây làm gì?” – Bạch Ngọc Phong hỏi khẽ.

— “Chắc chắn không đơn giản là tìm bảo vật.” – Hạo Thiên trầm giọng.

Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên vang lên t·iếng n·ổ lớn.

ẦM!

Cả một góc bí cảnh rung chuyển, từ lòng đất hiện ra một tòa cung điện khổng lồ bị c·hôn v·ùi trong tro tàn. Cánh cửa đá nặng nề dần mở ra, để lộ một lối vào tối om, sâu thẳm như miệng quái vật khổng lồ.
— “Đó là gì?!” – Tiểu Hắc trố mắt.

— “Một tòa di tích… Không, có thể là mộ của Đại Thánh thật sự.” – Hạo Thiên thầm nghĩ, bàn tay bất giác siết chặt.

Cùng lúc đó, nhóm người áo đen nhanh chóng tiến vào trong, không hề do dự. Nhìn bóng dáng của họ biến mất sau cánh cửa đá, Hạo Thiên thở dài:

— “Có vẻ bí mật mà chúng ta muốn biết… đang nằm trong đó.”

Ba người nhìn nhau rồi gật đầu, không chậm trễ mà nhanh chóng bám theo. Khi họ đặt chân vào trong, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi.

Bên trong cung điện, những bức tường cao chót vót phủ đầy ký hiệu cổ xưa, ánh sáng từ hỏa châu lập lòe phản chiếu lên những bức phù điêu khắc họa cảnh tượng c·hiến t·ranh hủy diệt giữa các thế lực.

Hạo Thiên vừa lướt qua những hình ảnh này, tim chợt đập mạnh.

Trên một bức phù điêu, hắn thấy cảnh một vị Đại Thánh khoác chiến bào, tay cầm chiến kích, đơn độc chiến đấu với một đám cường giả mang dấu hiệu của Bát Hoang Minh. Phía sau vị Đại Thánh là một tòa thành nguy nga, bên trên có khắc ba chữ Cửu Thiên Thành!

— “Cửu Thiên Tiên Vực!” – Hạo Thiên giật mình, thì thào.

Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc cũng nhận ra điều bất thường.
— “Đây… không phải là di tích đơn thuần. Nó có lẽ liên quan đến đại chiến giữa Bát Hoang và Cửu Thiên Tiên Vực năm xưa!” – Bạch Ngọc Phong hít sâu một hơi.

— “Vậy chắc đám người kia đến từ bát hoang minh. Với lại âm mưu này rốt cuộc là gì?” – Hạo Thiên nheo mắt, ánh nhìn sắc như dao.

Bỗng nhiên, cửa vào đóng lại. Hắn cùng đồng bọn nhanh chóng tìm chỗ núp.

Dưới ánh sáng leo lét của những hỏa châu lập lòe, không gian bên trong cung điện trở nên u ám và đầy áp lực. Hạo Thiên khẽ nhíu mày, bàn tay vô thức siết chặt.

— “Cửa đóng rồi.” – Bạch Ngọc Phong nói khẽ, giọng có chút căng thẳng.

— “Không ngoài dự đoán. Bọn chúng không muốn bị kẻ khác quấy rầy.” – Hạo Thiên nhếch môi.

Hắn đảo mắt nhìn kĩ, phát hiện trên những bức tường chạm khắc đầy ký tự cổ đại và những bức phù điêu ghi lại lịch sử về một trận chiến kinh thiên động địa. Trong những bức tranh chạm nổi, một vị Đại Thánh oai phong lẫm liệt đang chống lại những thế lực đến từ Bát Hoang, xung quanh ông là vô số t·hi t·hể cường giả, trời đất như muốn sụp đổ.

— “Chúng ta cần phải tìm hiểu rõ hơn.” – Tiểu Hắc lên tiếng, đôi mắt vàng kim sắc lạnh.

Bọn họ nhanh chóng lặng lẽ di chuyển dọc theo hành lang đá, tránh né sự chú ý của nhóm người áo đen.

Tiếng thì thầm vọng lại từ một góc cung điện:

— “Thiên Sát trưởng lão, đây chính là nơi ghi chép lại lịch sử về Đại Thánh Viễn Cổ từng trấn thủ đường lên Cửu Thiên Tiên Vực.”

— “Hừ, lũ người cao cao tại thượng đó năm xưa đã đánh bại tổ tiên chúng ta, nhưng giờ đây, bọn chúng sẽ phải quỳ gối trước Bát Hoang.”
Nghe vậy, ánh mắt Hạo Thiên lóe lên tia sắc bén.

— “Âm mưu của bọn chúng thực sự liên quan đến Cửu Thiên Tiên Vực.” – Hắn trầm giọng.

Bạch Ngọc Phong cau mày: “Có lẽ di tích này không chỉ đơn thuần là lăng mộ. Có thể nó đang ẩn chứa một bí mật kinh thiên!”

Tiểu Hắc bỗng ngửi thấy một mùi hương kỳ dị, bộ lông toàn thân dựng đứng:

— “Có thứ gì đó… không ổn!”

Hạo Thiên cũng cảm nhận được sự dao động kỳ lạ trong không gian. Không để chậm trễ, hắn vẫy tay ra hiệu cho cả nhóm tiếp tục tiến sâu vào trong.

Bọn họ bám theo đám người áo đen, đi qua một đại sảnh rộng lớn, nơi những pho tượng khổng lồ đứng sừng sững, như những chiến thần ngủ say.

Bất ngờ, một cánh cửa đá mở ra, để lộ một tế đàn cổ đại nằm giữa căn phòng lớn. Ở trung tâm tế đàn, một viên Hỗn Độn Thạch lơ lửng, tỏa ra ánh sáng u ám.

Một lão giả vận hắc bào đứng trước tế đàn, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.

— “Bát Hoang chúng ta đã chờ đợi ngày này suốt vạn năm! Chỉ cần mở ra phong ấn này, chúng ta sẽ giải phóng được sức mạnh bị phong ấn của tổ tiên, nghịch chuyển càn khôn và triệu hồi đế thú để lật đổ Cửu Thiên Tiên Vực!”

Nghe đến đây, sắc mặt Hạo Thiên trầm xuống.

— “Bát Hoang Minh muốn khai mở sức mạnh với đế thú bị phong ấn? Nếu để bọn chúng thành công, Thượng Giới e rằng sẽ đại loạn.”
8.5
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025