Chương 27: . Bước Vào Bí Cảnh.
26/04/2025
10
8.5
Chương 25. Bước Vào Bí Cảnh.
Một lát sau.
Tại trung tâm tiền doanh, toàn bộ các thế lực đã tề tựu đông đủ. Cờ phất tung bay, sát khí dâng trào, nhưng không ai ra tay – bởi ai cũng biết, thời khắc bước vào bí cảnh không thể để bản thân trọng thương, kẻ thua sẽ mất cơ hội chạm vào kỳ ngộ và cơ duyên.
Một vùng đất cổ xưa lặng lẽ hiện lên giữa hư không, từng tia linh quang lóe sáng, tạo thành cánh cổng to lớn cao hơn mười trượng – chính là lối vào bí cảnh do lăng mộ Đại Thánh mở ra.
— “Mở rồi!” – Ai đó hô lên, giọng đầy kích động.
Đám đông như vỡ tổ.
Thế lực các tông môn bắt đầu tranh nhau tiến lên. Tuy rằng ngoài mặt giữ lễ độ, nhưng ánh mắt ai cũng ngập tràn dục vọng. Trong một bí cảnh cấp Đại Thánh, dù chỉ là một khối linh thạch còn sót lại cũng đáng giá bằng cả gia sản tông môn nhỏ.
"Đinh! Nhiệm vụ hệ thống: Đánh dấu bí cảnh – Tăng bốc bản thân – Gây náo loạn – Bỏ chạy trong tiếng cười. Phần thưởng: Tùy tâm. Hạn chót: 1 canh giờ sau khi vào."
Hệ thống lại lên tiếng với phong cách vô sỉ thường thấy, khiến Hoàng Hạo Thiên khẽ nhíu mày.
— “Lại bắt gây chuyện nữa?” – Hắn thì thầm.
— “Gây chuyện là nghệ thuật, người gây chuyện là một nghệ sĩ!” – Hệ thống nói triết lý như thể Phật Đà tái thế.
— “Được, đã là nghệ sĩ thì sẽ phải chơi tới cùng!”
Hạo Thiên lúc này vẫn đang áp chế tu vi ở Kim Đan Đỉnh Phong, mặt tươi cười như thiếu niên ngây ngô, đứng cạnh Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc, nhìn quanh chẳng khác gì dân du lịch lần đầu vào khu di tích.
— “Sẵn sàng chưa?” – Bạch Ngọc Phong hỏi, ánh mắt đầy tiếu dung.
— “Lúc nào ta chẳng sẵn sàng. Bí cảnh là để thu thập bảo vật, không phải để làm cảnh mà sợ.” – Hạo Thiên cười khì khì.
— “Ngươi không thấy vừa rồi Tần Khải nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống ngươi à?” – Tiểu Hắc chen vào.
— “Ờ, ta cũng nhìn hắn mà, mắt ta không kém đâu.”
Câu nói tỉnh queo, khiến hai người bạn không biết nên cười hay nên lạy.
Rồi, theo tín hiệu từ mấy trưởng lão giữ cổng, các đội nhóm lần lượt bước vào cổng bí cảnh.
Cảnh tượng tựa như dòng người bước vào địa ngục đầy mê hoặc.
Đến lượt Hạo Thiên và hai đồng bọn.
Ngay khi họ bước qua cổng, cả không gian lập tức xoay chuyển.
ẦMMM!!!
Một lực hút khổng lồ cuốn lấy cả ba, khiến cả ba cảm giác như đang bị nuốt vào hư không.
Mắt hoa lên, đất trời đảo lộn.
Khi mở mắt ra, họ đã đứng giữa một vùng đất hoàn toàn khác.
Núi non trập trùng, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài mấy lần, linh dược mọc đầy trong các khe đá, sương mù màu tím lơ lửng trên không như thể trời đất này vốn dĩ không dành cho người thường.
— “Đây là... bí cảnh?” – Bạch Ngọc Phong thì thào.
— “Không sai, nơi kỳ ngộ và cũng là nơi chôn xác những kẻ tham lam.” – Hạo Thiên đáp.
Tiểu Hắc nhìn quanh, đuôi vẫy vẫy:
— “Ta ngửi thấy có mùi linh quả, có vẻ gần đây!”
— “Ngươi là chó à?” – Bạch Ngọc Phong nhướng mày.
— “Không, là tiểu hổ! Nên có cái mũi tốt!” – Tiểu Hắc vênh mặt.
Hạo Thiên bật cười, nhưng trong lòng lại đang đánh giá toàn bộ địa hình.
— “Nơi này chia làm nhiều khu vực. Linh khí dao động bất ổn. Rất có thể tồn tại các khe nứt không gian hoặc cấm trận. Chúng ta phải cẩn trọng chút.”
— “Thế chúng ta đi đâu trước?” – Bạch Ngọc Phong hỏi.
— “Theo hệ thống... À không, theo cảm giác ta – đi về hướng đông bắc!”
Cả ba liền lao đi như gió, tiến sâu vào khu vực phía đông bắc, nơi mờ ảo và ít người nhắm tới.
__________
Sau nửa canh giờ tiến vào bí cảnh, ba người đã băng qua một khu rừng rậm rạp nơi sương mù tím nhàn nhạt lượn quanh từng tán cây như những con rắn nhỏ.
— “Chỗ này có gì lạ quá.” – Bạch Ngọc Phong đạp một tảng đá, đá ấy mềm nhũn như bùn.
— “Địa mạch nơi này giống như... từng bị một con cự thú nghiền qua.” – Hoàng Hạo Thiên cau mày, ánh mắt sắc bén quét quanh.
— “Lại còn có khí tức của linh thú cấp cao.” – Tiểu Hắc khịt khịt mũi. “Là... Ừm... Đại địa huyết sư?”
— “Thứ gì đó đang đến!” – Hạo Thiên thì thầm, thần thức khuếch tán trong phạm vi mười dặm. Đột nhiên—
RẮC!
Mặt đất dưới chân rung chuyển. Từ bên trái bụi rậm, một đống đất bị đẩy tung lên.
GRAOOO!!!
Một con Cự Thạch Mãng dài mấy trượng, vảy đen xám, cặp mắt đỏ như máu từ dưới lòng đất lao thẳng về phía ba người.
— “Wao! Hàng này trông ngon phết!” – Bạch Ngọc Phong vẻ mặt đầy thèm thuồng, tay chộp lấy phi kiếm.
— “Ta tới!” – Tiểu Hắc lao tới, miệng há rộng, toàn thân phóng đại.
ẦM! Một chưởng vỗ trúng đầu rắn, tạo ra tiếng vang như chuông đồng.
— “Thế nào? Có mạnh không?” – Hạo Thiên hỏi mà mắt vẫn chưa chớp.
— “Vảy cứng thật. Nhưng mùi thì... thúi.”
Con mãng xà giận dữ, há miệng phun ra một luồng dịch độc màu đen sẫm.
— “Cẩn thận!” – Hạo Thiên hét lên, tay vung nhẹ, một tấm phù lục từ tay áo bay ra.
ÙYNH!
Lá phù tự cháy, hóa thành kết giới bán nguyệt chắn trước mặt ba người. Dịch độc vừa chạm vào liền bị hóa giải thành khói đen rồi tan biến.
— “Phù của ngươi lợi hại ghê.” – Bạch Ngọc Phong ngạc nhiên.
— “Bí truyền gia tộc thôi.” – Hạo Thiên thầm cười.
"Ta cũng không hiểu ngươi, rõ ràng tộc ngươi mạnh nhất nhì sever này mà vẫn bỏ trốn?" – Hệ thống lại nhảy ra thắc mắc.
"Ngươi không hiểu đâu. Sự kì vọng quá nhiều đôi khi cũng khiến ta cảm thấy áp lực rất lớn!" – Hạo Thiên thầm thì trong đầu.
___________
Con Cự Thạch Mãng sau khi bị đám người đỡ được chiêu thức thì cảm thấy vô cùng tức giận, nọc độc phun tứ tung. Hạo Thiên cùng lão Bạch nhanh chóng lùi lại, còn Tiểu Hắc thì lợi dụng bản năng thành công né tránh.
Hạo Thiên lúc này rút ra 1 tấm phù lục mà thập bát tổ đã cho để giải quyết nhanh con quái vật.
**RẦM!**
Một bàn chân to đùng từ trên trời giáng xuống, đè bẹp đầu nó xuống đất. Bạch Ngọc Phong đứng trên lưng con mãng xà, tay chống lau mồ hôi hỏi:
— "Phù lục gì đấy!"
— "Bí truyền gia tộc." - Hạo Thiên bĩu môi, mắt liếc nhìn lớp vảy đen bóng trên thân con quái vật.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: *"Nhiệm vụ phụ: Thu thập 100 vảy Cự Thạch Mãng để đổi lấy bộ giáp 'Rồng Đen Giả Hiệu'. Phần thưởng kèm theo: Danh hiệu 'Kẻ Trộm Vảy Rồng'!"*
— "Vãi! Ngươi đùa ta à? Một đống vảy thối này mà bảo là rồng?" - Hạo Thiên lẩm bẩm trong đầu.
Tiểu Hắc đang hì hục cạy vảy, bỗng dừng tay: "Hạo ca, bọn kia đang tới!"
Từ xa, một nhóm tu sĩ áo xám đang tiến lại gần, khí thế hung hăng. Kẻ dẫn đầu hét lên: "Ba người các ngươi, để lại con Cự Thạch Mãng đó cho bản tọa!"
Bạch Ngọc Phong nhướng mày: "Ơ kìa, tụi bây không thấy gia gia đang bận hạ thịt bữa tối à?"
— "Làm càn! Ta là trưởng lão Hàn Sơn tông, các ngươi..."
"Cút m* m** đi"
Một chiếc dép bay từ đâu tới, dính chặt vào mặt gã trưởng lão. Hạo Thiên giả vờ ngơ ngác: "Ái chà, dép của ta tự nhiên biết bay!"
Đám người Hàn Sơn tông trợn mắt giận dữ.
— "Giết chúng!"
Hạo Thiên thở dài, liếc nhìn hệ thống: "Ngươi tính toán cảnh này rồi đúng không?"
Hệ thống đáp lời sung sướng: "Đương nhiên! Nhiệm vụ 'Gây náo loạn' của ngươi đang tiến triển tốt đấy!"
Chưa đợi đám người kia xông tới, Tiểu Hắc đã biến về nguyên hình - một con hổ đen to bằng nhà hai tầng, gầm lên một tiếng khiến cả khu rừng rung chuyển.
— "Nguyên Anh?!" - Đám người Hàn Sơn tông đứng hình.
Bạch Ngọc Phong nhảy lên lưng Tiểu Hắc, rút ra một cây quạt lông phất nhẹ: "Muốn c·hết hay muốn sống?"
Hạo Thiên khoanh tay đứng sau, lẩm bẩm: "Chỉ là mấy tên Kim Đan thôi mà làm quá lên thế..."
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ phía đông, một luồng khí tức kinh khủng ào tới. Một giọng nói trầm ồm vang vọng:
— "Các vị đánh nhau thế này, không sợ đánh thức 'Lão già dưới mộ' sao?"
Một bóng người mặc áo bào đen xuất hiện, khí tức lạnh như băng. Hạo Thiên nhíu mày - đây rõ ràng là một lão già Hóa Thần kỳ!
Hệ thống cảnh báo: *"Thông báo! Tên này là Tần Vô Vi, thuộc hạ của Tần Khải mà ngươi vừa chọc giận hồi nãy!"*
Bạch Ngọc Phong khẽ cười, thì thào với Hạo Thiên: "Lão già Hóa Thần đấy, ngươi xử hay ta xử?"
Hạo Thiên bĩu môi: "Để ta."
Nói rồi hắn bước lên phía trước, hai tay chắp sau lưng, giọng đầy vẻ tiếc nuối: "Lão tiền bối, đáng lẽ chúng ta không cần đánh nhau..."
Tần Vô Vi cười lạnh: "Biết sợ rồi à? Quỳ xuống xin lỗi, ta cho các ngươi toàn thây!"
— "...nếu lão không phải là tay sai của thằng khốn Tần Khải đó." - Hạo Thiên hoàn thành câu nói, đồng thời tay phải giơ lên búng nhẹ.
**Tách!**
Một tiếng búng tay vang lên.
Cả không gian như đóng băng. Tần Vô Vi đột nhiên cảm thấy toàn thân tê cứng, kinh hãi phát hiện tu vi Hóa Thần của mình đang bị áp chế xuống tận Luyện Khí!
— "Ngươi... ngươi là..."
Hạo Thiên cười híp mắt: "Ta chỉ là một tên Kim Đan bình thường thôi mà?"
Nói rồi hắn vung chân đá một cước.
**Bụp!**
Tần Vô Vi bay vèo qua mấy tầng cây, biến mất khỏi tầm mắt.
Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc đồng loạt vỗ tay: "Đẹp đấy! Một cú đá 'Kim Đan' hoàn hảo!"
Hạo Thiên xoa xoa mũi: "Tội nghiệp lão già, chắc giờ đang tự hỏi tại sao bị một tên Kim Đan đá bay nhỉ?"
Hệ thống chợt thông báo: *"Nhiệm vụ 'Gây náo loạn' hoàn thành 200%! Phần thưởng đặc biệt: Kỹ năng 'Giả Hèn Nhát Cấp Độ Thánh Nhân' - cho phép ngươi giả vờ bỏ chạy với tốc độ gấp 10 lần bình thường!"*
— "Cái quái gì thế này?!" - Hạo Thiên trợn mắt.
Đúng lúc đó, từ phía xa vang lên tiếng hét kinh hoàng của Tần Vô Vi:
— "Ma đầu! Ma đầu xuất hiện rồi! Tất cả chạy đi!!!"
Cả bí cảnh đột nhiên náo loạn. Hạo Thiên nhìn hai đồng bọn, cả ba cùng bật cười.
— "Vậy là nhiệm vụ hoàn thành rồi nhỉ?" - Bạch Ngọc Phong hỏi.
— "Ừ, giờ đi tìm chỗ ngủ thôi." - Hạo Thiên vươn vai. "Sáng mai còn phải tiếp tục làm nghệ sĩ nữa."
Tiểu Hắc đang mải nhét vảy rồng vào túi, bỗng dừng lại: "Hạo ca, có mùi linh dược cấp cao phía tây!"
— "Vậy thì còn chờ gì nữa?" - Hạo Thiên nháy mắt. "Đi 'c·ướp' thôi!"
Ba bóng người nhanh như chớp biến mất vào rừng sâu, để lại sau lưng một bí cảnh đang hỗn loạn vì tin đồn "ma đầu xuất hiện"...
Một lát sau.
Tại trung tâm tiền doanh, toàn bộ các thế lực đã tề tựu đông đủ. Cờ phất tung bay, sát khí dâng trào, nhưng không ai ra tay – bởi ai cũng biết, thời khắc bước vào bí cảnh không thể để bản thân trọng thương, kẻ thua sẽ mất cơ hội chạm vào kỳ ngộ và cơ duyên.
Một vùng đất cổ xưa lặng lẽ hiện lên giữa hư không, từng tia linh quang lóe sáng, tạo thành cánh cổng to lớn cao hơn mười trượng – chính là lối vào bí cảnh do lăng mộ Đại Thánh mở ra.
— “Mở rồi!” – Ai đó hô lên, giọng đầy kích động.
Đám đông như vỡ tổ.
Thế lực các tông môn bắt đầu tranh nhau tiến lên. Tuy rằng ngoài mặt giữ lễ độ, nhưng ánh mắt ai cũng ngập tràn dục vọng. Trong một bí cảnh cấp Đại Thánh, dù chỉ là một khối linh thạch còn sót lại cũng đáng giá bằng cả gia sản tông môn nhỏ.
"Đinh! Nhiệm vụ hệ thống: Đánh dấu bí cảnh – Tăng bốc bản thân – Gây náo loạn – Bỏ chạy trong tiếng cười. Phần thưởng: Tùy tâm. Hạn chót: 1 canh giờ sau khi vào."
Hệ thống lại lên tiếng với phong cách vô sỉ thường thấy, khiến Hoàng Hạo Thiên khẽ nhíu mày.
— “Lại bắt gây chuyện nữa?” – Hắn thì thầm.
— “Gây chuyện là nghệ thuật, người gây chuyện là một nghệ sĩ!” – Hệ thống nói triết lý như thể Phật Đà tái thế.
— “Được, đã là nghệ sĩ thì sẽ phải chơi tới cùng!”
Hạo Thiên lúc này vẫn đang áp chế tu vi ở Kim Đan Đỉnh Phong, mặt tươi cười như thiếu niên ngây ngô, đứng cạnh Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc, nhìn quanh chẳng khác gì dân du lịch lần đầu vào khu di tích.
— “Sẵn sàng chưa?” – Bạch Ngọc Phong hỏi, ánh mắt đầy tiếu dung.
— “Lúc nào ta chẳng sẵn sàng. Bí cảnh là để thu thập bảo vật, không phải để làm cảnh mà sợ.” – Hạo Thiên cười khì khì.
— “Ngươi không thấy vừa rồi Tần Khải nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống ngươi à?” – Tiểu Hắc chen vào.
— “Ờ, ta cũng nhìn hắn mà, mắt ta không kém đâu.”
Câu nói tỉnh queo, khiến hai người bạn không biết nên cười hay nên lạy.
Rồi, theo tín hiệu từ mấy trưởng lão giữ cổng, các đội nhóm lần lượt bước vào cổng bí cảnh.
Cảnh tượng tựa như dòng người bước vào địa ngục đầy mê hoặc.
Đến lượt Hạo Thiên và hai đồng bọn.
Ngay khi họ bước qua cổng, cả không gian lập tức xoay chuyển.
ẦMMM!!!
Một lực hút khổng lồ cuốn lấy cả ba, khiến cả ba cảm giác như đang bị nuốt vào hư không.
Mắt hoa lên, đất trời đảo lộn.
Khi mở mắt ra, họ đã đứng giữa một vùng đất hoàn toàn khác.
Núi non trập trùng, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài mấy lần, linh dược mọc đầy trong các khe đá, sương mù màu tím lơ lửng trên không như thể trời đất này vốn dĩ không dành cho người thường.
— “Đây là... bí cảnh?” – Bạch Ngọc Phong thì thào.
— “Không sai, nơi kỳ ngộ và cũng là nơi chôn xác những kẻ tham lam.” – Hạo Thiên đáp.
Tiểu Hắc nhìn quanh, đuôi vẫy vẫy:
— “Ta ngửi thấy có mùi linh quả, có vẻ gần đây!”
— “Ngươi là chó à?” – Bạch Ngọc Phong nhướng mày.
— “Không, là tiểu hổ! Nên có cái mũi tốt!” – Tiểu Hắc vênh mặt.
Hạo Thiên bật cười, nhưng trong lòng lại đang đánh giá toàn bộ địa hình.
— “Nơi này chia làm nhiều khu vực. Linh khí dao động bất ổn. Rất có thể tồn tại các khe nứt không gian hoặc cấm trận. Chúng ta phải cẩn trọng chút.”
— “Thế chúng ta đi đâu trước?” – Bạch Ngọc Phong hỏi.
— “Theo hệ thống... À không, theo cảm giác ta – đi về hướng đông bắc!”
Cả ba liền lao đi như gió, tiến sâu vào khu vực phía đông bắc, nơi mờ ảo và ít người nhắm tới.
__________
Sau nửa canh giờ tiến vào bí cảnh, ba người đã băng qua một khu rừng rậm rạp nơi sương mù tím nhàn nhạt lượn quanh từng tán cây như những con rắn nhỏ.
— “Chỗ này có gì lạ quá.” – Bạch Ngọc Phong đạp một tảng đá, đá ấy mềm nhũn như bùn.
— “Địa mạch nơi này giống như... từng bị một con cự thú nghiền qua.” – Hoàng Hạo Thiên cau mày, ánh mắt sắc bén quét quanh.
— “Lại còn có khí tức của linh thú cấp cao.” – Tiểu Hắc khịt khịt mũi. “Là... Ừm... Đại địa huyết sư?”
— “Thứ gì đó đang đến!” – Hạo Thiên thì thầm, thần thức khuếch tán trong phạm vi mười dặm. Đột nhiên—
RẮC!
Mặt đất dưới chân rung chuyển. Từ bên trái bụi rậm, một đống đất bị đẩy tung lên.
GRAOOO!!!
Một con Cự Thạch Mãng dài mấy trượng, vảy đen xám, cặp mắt đỏ như máu từ dưới lòng đất lao thẳng về phía ba người.
— “Wao! Hàng này trông ngon phết!” – Bạch Ngọc Phong vẻ mặt đầy thèm thuồng, tay chộp lấy phi kiếm.
— “Ta tới!” – Tiểu Hắc lao tới, miệng há rộng, toàn thân phóng đại.
ẦM! Một chưởng vỗ trúng đầu rắn, tạo ra tiếng vang như chuông đồng.
— “Thế nào? Có mạnh không?” – Hạo Thiên hỏi mà mắt vẫn chưa chớp.
— “Vảy cứng thật. Nhưng mùi thì... thúi.”
Con mãng xà giận dữ, há miệng phun ra một luồng dịch độc màu đen sẫm.
— “Cẩn thận!” – Hạo Thiên hét lên, tay vung nhẹ, một tấm phù lục từ tay áo bay ra.
ÙYNH!
Lá phù tự cháy, hóa thành kết giới bán nguyệt chắn trước mặt ba người. Dịch độc vừa chạm vào liền bị hóa giải thành khói đen rồi tan biến.
— “Phù của ngươi lợi hại ghê.” – Bạch Ngọc Phong ngạc nhiên.
— “Bí truyền gia tộc thôi.” – Hạo Thiên thầm cười.
"Ta cũng không hiểu ngươi, rõ ràng tộc ngươi mạnh nhất nhì sever này mà vẫn bỏ trốn?" – Hệ thống lại nhảy ra thắc mắc.
"Ngươi không hiểu đâu. Sự kì vọng quá nhiều đôi khi cũng khiến ta cảm thấy áp lực rất lớn!" – Hạo Thiên thầm thì trong đầu.
___________
Con Cự Thạch Mãng sau khi bị đám người đỡ được chiêu thức thì cảm thấy vô cùng tức giận, nọc độc phun tứ tung. Hạo Thiên cùng lão Bạch nhanh chóng lùi lại, còn Tiểu Hắc thì lợi dụng bản năng thành công né tránh.
Hạo Thiên lúc này rút ra 1 tấm phù lục mà thập bát tổ đã cho để giải quyết nhanh con quái vật.
**RẦM!**
Một bàn chân to đùng từ trên trời giáng xuống, đè bẹp đầu nó xuống đất. Bạch Ngọc Phong đứng trên lưng con mãng xà, tay chống lau mồ hôi hỏi:
— "Phù lục gì đấy!"
— "Bí truyền gia tộc." - Hạo Thiên bĩu môi, mắt liếc nhìn lớp vảy đen bóng trên thân con quái vật.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: *"Nhiệm vụ phụ: Thu thập 100 vảy Cự Thạch Mãng để đổi lấy bộ giáp 'Rồng Đen Giả Hiệu'. Phần thưởng kèm theo: Danh hiệu 'Kẻ Trộm Vảy Rồng'!"*
— "Vãi! Ngươi đùa ta à? Một đống vảy thối này mà bảo là rồng?" - Hạo Thiên lẩm bẩm trong đầu.
Tiểu Hắc đang hì hục cạy vảy, bỗng dừng tay: "Hạo ca, bọn kia đang tới!"
Từ xa, một nhóm tu sĩ áo xám đang tiến lại gần, khí thế hung hăng. Kẻ dẫn đầu hét lên: "Ba người các ngươi, để lại con Cự Thạch Mãng đó cho bản tọa!"
Bạch Ngọc Phong nhướng mày: "Ơ kìa, tụi bây không thấy gia gia đang bận hạ thịt bữa tối à?"
— "Làm càn! Ta là trưởng lão Hàn Sơn tông, các ngươi..."
"Cút m* m** đi"
Một chiếc dép bay từ đâu tới, dính chặt vào mặt gã trưởng lão. Hạo Thiên giả vờ ngơ ngác: "Ái chà, dép của ta tự nhiên biết bay!"
Đám người Hàn Sơn tông trợn mắt giận dữ.
— "Giết chúng!"
Hạo Thiên thở dài, liếc nhìn hệ thống: "Ngươi tính toán cảnh này rồi đúng không?"
Hệ thống đáp lời sung sướng: "Đương nhiên! Nhiệm vụ 'Gây náo loạn' của ngươi đang tiến triển tốt đấy!"
Chưa đợi đám người kia xông tới, Tiểu Hắc đã biến về nguyên hình - một con hổ đen to bằng nhà hai tầng, gầm lên một tiếng khiến cả khu rừng rung chuyển.
— "Nguyên Anh?!" - Đám người Hàn Sơn tông đứng hình.
Bạch Ngọc Phong nhảy lên lưng Tiểu Hắc, rút ra một cây quạt lông phất nhẹ: "Muốn c·hết hay muốn sống?"
Hạo Thiên khoanh tay đứng sau, lẩm bẩm: "Chỉ là mấy tên Kim Đan thôi mà làm quá lên thế..."
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ phía đông, một luồng khí tức kinh khủng ào tới. Một giọng nói trầm ồm vang vọng:
— "Các vị đánh nhau thế này, không sợ đánh thức 'Lão già dưới mộ' sao?"
Một bóng người mặc áo bào đen xuất hiện, khí tức lạnh như băng. Hạo Thiên nhíu mày - đây rõ ràng là một lão già Hóa Thần kỳ!
Hệ thống cảnh báo: *"Thông báo! Tên này là Tần Vô Vi, thuộc hạ của Tần Khải mà ngươi vừa chọc giận hồi nãy!"*
Bạch Ngọc Phong khẽ cười, thì thào với Hạo Thiên: "Lão già Hóa Thần đấy, ngươi xử hay ta xử?"
Hạo Thiên bĩu môi: "Để ta."
Nói rồi hắn bước lên phía trước, hai tay chắp sau lưng, giọng đầy vẻ tiếc nuối: "Lão tiền bối, đáng lẽ chúng ta không cần đánh nhau..."
Tần Vô Vi cười lạnh: "Biết sợ rồi à? Quỳ xuống xin lỗi, ta cho các ngươi toàn thây!"
— "...nếu lão không phải là tay sai của thằng khốn Tần Khải đó." - Hạo Thiên hoàn thành câu nói, đồng thời tay phải giơ lên búng nhẹ.
**Tách!**
Một tiếng búng tay vang lên.
Cả không gian như đóng băng. Tần Vô Vi đột nhiên cảm thấy toàn thân tê cứng, kinh hãi phát hiện tu vi Hóa Thần của mình đang bị áp chế xuống tận Luyện Khí!
— "Ngươi... ngươi là..."
Hạo Thiên cười híp mắt: "Ta chỉ là một tên Kim Đan bình thường thôi mà?"
Nói rồi hắn vung chân đá một cước.
**Bụp!**
Tần Vô Vi bay vèo qua mấy tầng cây, biến mất khỏi tầm mắt.
Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc đồng loạt vỗ tay: "Đẹp đấy! Một cú đá 'Kim Đan' hoàn hảo!"
Hạo Thiên xoa xoa mũi: "Tội nghiệp lão già, chắc giờ đang tự hỏi tại sao bị một tên Kim Đan đá bay nhỉ?"
Hệ thống chợt thông báo: *"Nhiệm vụ 'Gây náo loạn' hoàn thành 200%! Phần thưởng đặc biệt: Kỹ năng 'Giả Hèn Nhát Cấp Độ Thánh Nhân' - cho phép ngươi giả vờ bỏ chạy với tốc độ gấp 10 lần bình thường!"*
— "Cái quái gì thế này?!" - Hạo Thiên trợn mắt.
Đúng lúc đó, từ phía xa vang lên tiếng hét kinh hoàng của Tần Vô Vi:
— "Ma đầu! Ma đầu xuất hiện rồi! Tất cả chạy đi!!!"
Cả bí cảnh đột nhiên náo loạn. Hạo Thiên nhìn hai đồng bọn, cả ba cùng bật cười.
— "Vậy là nhiệm vụ hoàn thành rồi nhỉ?" - Bạch Ngọc Phong hỏi.
— "Ừ, giờ đi tìm chỗ ngủ thôi." - Hạo Thiên vươn vai. "Sáng mai còn phải tiếp tục làm nghệ sĩ nữa."
Tiểu Hắc đang mải nhét vảy rồng vào túi, bỗng dừng lại: "Hạo ca, có mùi linh dược cấp cao phía tây!"
— "Vậy thì còn chờ gì nữa?" - Hạo Thiên nháy mắt. "Đi 'c·ướp' thôi!"
Ba bóng người nhanh như chớp biến mất vào rừng sâu, để lại sau lưng một bí cảnh đang hỗn loạn vì tin đồn "ma đầu xuất hiện"...
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan