Chương 26: . Gió Lặng Trước Cơn Bão.
26/04/2025
10
8.5
Chương 24. Gió Lặng Trước Cơn Bão.
Sáng hôm sau.
Doanh trại bắt đầu xôn xao. Có tiếng tù và vang lên phía tiền phương, báo hiệu thêm một nhóm thế lực từ Thượng Giới đang tiếp cận khu trung tâm của tiền doanh – nơi lối vào lăng mộ sắp được mở ra.
Hạo Thiên, Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc cũng chen vào đám đông quan sát.
Lúc ấy, một đội hình hùng hậu bước tới – người dẫn đầu là một thanh niên khoác chiến giáp màu bạc, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt đầy cao ngạo.
— “Tần Khải!” – Bạch Ngọc Phong khẽ nói.
— “Tần Khải nào?” – Hạo Thiên hỏi lại.
— “Thiên tài số một của Tần gia – Nhất phẩm thế lực của Thượng Giới. Tên này là ác mộng với tất cả các thế lực nhị phẩm trở xuống vì bá đạo. Mặc dù hắn chỉ là hoá thần sơ kì nhưng gia tộc hắn có đại thánh toạ trấn.”
— “Ghê vậy cơ à?”
— “Với lại nghe nói hắn từng một chưởng đánh bại ba trưởng lão Hoá Thần của tông môn khác. Nên đa phần không ai dám đối đầu.”
— “Thế thì liên quan gì tới ta?” – Hạo Thiên nhíu mày.
Bạch Ngọc Phong chưa kịp nói gì thì… một bóng người áo trắng lướt ra từ trướng lều phía xa.
Lâm Thanh Tuyết.
Khi nàng xuất hiện, đám người phía trước lập tức tách ra như nước gặp sóng.
Tần Khải nhìn thấy nàng, lập tức nở nụ cười nhàn nhã:
— “Thanh Tuyết muội, đã lâu không gặp. Lần này xuống đây, xem ra vận mệnh sắp định trước.”
Lâm Thanh Tuyết không thèm đáp, chỉ lạnh lùng liếc qua.
Ánh mắt đó... khiến Tần Khải khựng lại một chút. Nhưng hắn nhanh chóng cười gượng:
— “Nghe nói lần trước, muội bại bởi một tên vô danh?”
Câu này hắn cố ý nói lớn để mọi người đều nghe thấy.
Thằng này chắc chắn cố tình đào lại chuyện cũ!
— "Vả mặt nó đê kí chủ ới!!!" Hệ thống said
Lâm Thanh Tuyết cũng nhíu mày, đôi mắt hiện lên sát khí:
— “Chuyện giữa ta và hắn, không liên quan tới ngươi.”
Tần Khải nheo mắt:
— “Ồ? Vậy ta càng có hứng thú hơn rồi.”
Đám đông xung quanh bắt đầu rì rầm bàn tán.
— “Tên vô danh năm đó là ai vậy?”
— “Nghe đâu dùng chiêu tỏ tình đánh lạc hướng nàng.”
— “Lâm Thanh Tuyết mà cũng bị lừa tình?”
— “Hắn đâu? Ở đây không?”
Giữa lúc đó, Tiểu Hắc khều nhẹ tay Hạo Thiên:
— “Ê, ngươi đó.”
— “Đừng nói ra!!” – Hạo Thiên lập tức bịt miệng nó lại.
Nhưng không kịp nữa.
Một tên tu sĩ của Tần gia đã liếc thấy phản ứng của hắn, nhanh chóng thì thầm vào tai Tần Khải.
Tần Khải quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, khóa chặt vào Hoàng Hạo Thiên:
— “Ngươi… chính là kẻ đánh bại Thanh Tuyết muội năm đó?”
Toàn doanh trại lập tức im bặt.
Hoàng Hạo Thiên nhếch môi, giơ tay:
— “Ờ... chào... ta là Vân Hạo Thiên. Đúng là người ngươi đang nói... nhưng mà có gì đó... hiểu lầm rồi...”
Tần Khải không đợi hắn nói hết, thân ảnh lóe lên.
ẦMMMM!!
Một chưởng mang theo uy áp Hoá Thần sơ kì giáng thẳng về phía Hạo Thiên
Chưởng lực như thiên thạch phá không, gió rít gào, linh lực xoáy cuộn thành vòi rồng, quét sạch bụi đất trong bán kính trăm trượng.
— “Lùi lại!!” – Một vài tu sĩ Hóa Thần cảnh phía sau lập tức vận linh lực dựng kết giới bảo hộ đám đông đang đứng xem.
Trong mắt mọi người, Hạo Thiên dù lợi hại đến mấy cũng chỉ là Kim Đan cảnh, căn bản không có khả năng tiếp nổi một chưởng này. Vậy mà...
Vút!
Thân ảnh Hạo Thiên nhẹ nhàng lách qua đường chưởng, như thể gió thoảng qua khe cửa, thân pháp nhanh đến mức dư âm còn đọng lại sau khi hắn đã né sang một bên.
— “Ồ?” – Lâm Thanh Tuyết nhướng mày.
Tần Khải dừng lại giữa không trung, tay vẫn giữ nguyên tư thế vừa ra chưởng, ánh mắt nheo lại đầy sát khí:
— “Hóa ra... ngươi không phải phế vật. Tu vi gì vậy?”
— “Kim đan chăng.” – Hạo Thiên nhún vai.
— “Kim đan?!” – Tần Khải bật cười, tiếng cười khinh miệt như xát muối vào mặt người nghe. – “Với tu vi đó, ngươi dám trêu ghẹo Lâm Thanh Tuyết của ta, còn khiến nàng thua trên luận võ đài? Hôm nay ta sẽ đánh ít nhất là gãy chân ngươi!”
— “Vãi cả lý do để đánh người à?” – Hạo Thiên liếc xéo. – “Ngươi thích thì tự đi tỏ tình đi. Đánh ta làm c.h.ó gì?”
“Đúng rồi đó, ai thèm yêu cái thứ ghen mù quáng như ngươi?" – Hệ thống gào thét trong đầu.
— “Câm miệng!” – Tần Khải gầm lên, lần này dùng cả pháp bảo!
Một cây thương bạc dài bảy thước hiện ra, mang theo uy áp chuẩn Thánh Khí, mũi thương run lên phát ra tiếng ngân như long ngâm.
— “C·hết đi!!”
ẦM!!!
Thương ảnh phá không, như sét xé tan mây, mang theo khí thế trấn áp vạn vật!
— “Ngon!” – Hạo Thiên cười khẽ.
Tay hắn vung lên, Thánh Khí (chuẩn thánh khí nhưng main nên lên thành thánh khí và nhờ hệ thống đổi từ thương sang kiếm). Một thanh kiếm đen mảnh khảnh đột ngột hiện ra trong tay. Cùng lúc đó, hệ thống rít lên:
[DING! Kích hoạt chế độ “giả heo ăn thịt hổ”! Lực chiến tăng 300% trong 5 giây.]
KENG!!!
Tiếng kim thiết chạm nhau vang vọng. Thương ảnh b·ị đ·ánh lệch hướng, lướt qua người Hạo Thiên, cắm phập xuống mặt đất tạo thành một hố sâu.
Tần Khải lùi lại ba bước, sắc mặt biến đổi. Cánh tay cầm thương tê rần – hắn... thua về lực đạo?
— “Không thể nào!”
Cả doanh trại nổ tung tiếng bàn tán:
— “Hắn... chặn được Tần Khải?”
— “Bằng một thanh kiếm đen? Hắn không phải chỉ là kim đan sao?”
— “Cái phản ứng đó... quá nhanh.
Lâm Thanh Tuyết cũng ngẩng đầu, đôi mắt nàng dao động, như đang nhìn một người hoàn toàn khác.
Bạch Ngọc Phong vỗ tay lộp bộp:
— “Trời ơi, có người đánh không lại kim đan rồi này! Mặt mũi Tần gia đâu còn nữa?”
— “Ngươi!” – Tần Khải nghiến răng.
Nhưng chưa kịp làm gì, một đạo khí tức cổ xưa bỗng nhiên từ sâu trong tiền doanh lan ra.
Oonggg...
Toàn bộ mặt đất rung chuyển, không gian nhè nhẹ vặn vẹo như sắp rách ra.
Một lão giả áo xám đột nhiên xuất hiện trên một đài cao gần đó, chắp tay nhìn khắp mọi người:
— “Cửa vào lăng mộ... sắp mở.”
Tần Khải lập tức thu thương, ánh mắt lạnh băng lướt qua Hạo Thiên:
— “Lần này ta tha cho ngươi. Trong lăng mộ, nhớ cầu trời đừng chạm mặt ta.”
Hắn xoay người bước đi, vạt áo khẽ tung bay, nhưng rõ ràng... là bước đi có chút mất mặt.
Sau lưng hắn, một vài thiên kiêu khác của Tần gia thì thào:
— “Không ngờ... lại bị chặn.”
— “Tên đó không đơn giản.”
— “Tần Khải sợ vạch áo cho người xem lưng nên mới lui...”
Bên này, Bạch Ngọc Phong bước lại:
— “Sao ngươi giấu tu vi?”
Hạo Thiên cười cười:
— “Để trang bức, vả mặt.”
Tiểu Hắc chui ra từ góc lều, ngoác mồm:
— “Lại thêm kẻ thù mới rồi. Sao ngươi không chịu yên đi một ngày nào hả?”
— “Vậy mới thú vị.” – Hạo Thiên nhún vai.
Cùng lúc đó, trong đám đông, ánh mắt của Lâm Thanh Tuyết vẫn dõi theo hắn. Nàng không nói gì, nhưng tay lại nắm chặt vạt áo.
Chuyện quá khứ... xem ra chưa kết thúc.
Cánh cổng không gian lăng mộ ở trung tâm tiền doanh lúc này bắt đầu chấn động dữ dội. Ánh sáng vàng kim bắn lên trời, linh khí hội tụ như sóng vỗ bờ.
Sáng hôm sau.
Doanh trại bắt đầu xôn xao. Có tiếng tù và vang lên phía tiền phương, báo hiệu thêm một nhóm thế lực từ Thượng Giới đang tiếp cận khu trung tâm của tiền doanh – nơi lối vào lăng mộ sắp được mở ra.
Hạo Thiên, Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc cũng chen vào đám đông quan sát.
Lúc ấy, một đội hình hùng hậu bước tới – người dẫn đầu là một thanh niên khoác chiến giáp màu bạc, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt đầy cao ngạo.
— “Tần Khải!” – Bạch Ngọc Phong khẽ nói.
— “Tần Khải nào?” – Hạo Thiên hỏi lại.
— “Thiên tài số một của Tần gia – Nhất phẩm thế lực của Thượng Giới. Tên này là ác mộng với tất cả các thế lực nhị phẩm trở xuống vì bá đạo. Mặc dù hắn chỉ là hoá thần sơ kì nhưng gia tộc hắn có đại thánh toạ trấn.”
— “Ghê vậy cơ à?”
— “Với lại nghe nói hắn từng một chưởng đánh bại ba trưởng lão Hoá Thần của tông môn khác. Nên đa phần không ai dám đối đầu.”
— “Thế thì liên quan gì tới ta?” – Hạo Thiên nhíu mày.
Bạch Ngọc Phong chưa kịp nói gì thì… một bóng người áo trắng lướt ra từ trướng lều phía xa.
Lâm Thanh Tuyết.
Khi nàng xuất hiện, đám người phía trước lập tức tách ra như nước gặp sóng.
Tần Khải nhìn thấy nàng, lập tức nở nụ cười nhàn nhã:
— “Thanh Tuyết muội, đã lâu không gặp. Lần này xuống đây, xem ra vận mệnh sắp định trước.”
Lâm Thanh Tuyết không thèm đáp, chỉ lạnh lùng liếc qua.
Ánh mắt đó... khiến Tần Khải khựng lại một chút. Nhưng hắn nhanh chóng cười gượng:
— “Nghe nói lần trước, muội bại bởi một tên vô danh?”
Câu này hắn cố ý nói lớn để mọi người đều nghe thấy.
Thằng này chắc chắn cố tình đào lại chuyện cũ!
— "Vả mặt nó đê kí chủ ới!!!" Hệ thống said
Lâm Thanh Tuyết cũng nhíu mày, đôi mắt hiện lên sát khí:
— “Chuyện giữa ta và hắn, không liên quan tới ngươi.”
Tần Khải nheo mắt:
— “Ồ? Vậy ta càng có hứng thú hơn rồi.”
Đám đông xung quanh bắt đầu rì rầm bàn tán.
— “Tên vô danh năm đó là ai vậy?”
— “Nghe đâu dùng chiêu tỏ tình đánh lạc hướng nàng.”
— “Lâm Thanh Tuyết mà cũng bị lừa tình?”
— “Hắn đâu? Ở đây không?”
Giữa lúc đó, Tiểu Hắc khều nhẹ tay Hạo Thiên:
— “Ê, ngươi đó.”
— “Đừng nói ra!!” – Hạo Thiên lập tức bịt miệng nó lại.
Nhưng không kịp nữa.
Một tên tu sĩ của Tần gia đã liếc thấy phản ứng của hắn, nhanh chóng thì thầm vào tai Tần Khải.
Tần Khải quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, khóa chặt vào Hoàng Hạo Thiên:
— “Ngươi… chính là kẻ đánh bại Thanh Tuyết muội năm đó?”
Toàn doanh trại lập tức im bặt.
Hoàng Hạo Thiên nhếch môi, giơ tay:
— “Ờ... chào... ta là Vân Hạo Thiên. Đúng là người ngươi đang nói... nhưng mà có gì đó... hiểu lầm rồi...”
Tần Khải không đợi hắn nói hết, thân ảnh lóe lên.
ẦMMMM!!
Một chưởng mang theo uy áp Hoá Thần sơ kì giáng thẳng về phía Hạo Thiên
Chưởng lực như thiên thạch phá không, gió rít gào, linh lực xoáy cuộn thành vòi rồng, quét sạch bụi đất trong bán kính trăm trượng.
— “Lùi lại!!” – Một vài tu sĩ Hóa Thần cảnh phía sau lập tức vận linh lực dựng kết giới bảo hộ đám đông đang đứng xem.
Trong mắt mọi người, Hạo Thiên dù lợi hại đến mấy cũng chỉ là Kim Đan cảnh, căn bản không có khả năng tiếp nổi một chưởng này. Vậy mà...
Vút!
Thân ảnh Hạo Thiên nhẹ nhàng lách qua đường chưởng, như thể gió thoảng qua khe cửa, thân pháp nhanh đến mức dư âm còn đọng lại sau khi hắn đã né sang một bên.
— “Ồ?” – Lâm Thanh Tuyết nhướng mày.
Tần Khải dừng lại giữa không trung, tay vẫn giữ nguyên tư thế vừa ra chưởng, ánh mắt nheo lại đầy sát khí:
— “Hóa ra... ngươi không phải phế vật. Tu vi gì vậy?”
— “Kim đan chăng.” – Hạo Thiên nhún vai.
— “Kim đan?!” – Tần Khải bật cười, tiếng cười khinh miệt như xát muối vào mặt người nghe. – “Với tu vi đó, ngươi dám trêu ghẹo Lâm Thanh Tuyết của ta, còn khiến nàng thua trên luận võ đài? Hôm nay ta sẽ đánh ít nhất là gãy chân ngươi!”
— “Vãi cả lý do để đánh người à?” – Hạo Thiên liếc xéo. – “Ngươi thích thì tự đi tỏ tình đi. Đánh ta làm c.h.ó gì?”
“Đúng rồi đó, ai thèm yêu cái thứ ghen mù quáng như ngươi?" – Hệ thống gào thét trong đầu.
— “Câm miệng!” – Tần Khải gầm lên, lần này dùng cả pháp bảo!
Một cây thương bạc dài bảy thước hiện ra, mang theo uy áp chuẩn Thánh Khí, mũi thương run lên phát ra tiếng ngân như long ngâm.
— “C·hết đi!!”
ẦM!!!
Thương ảnh phá không, như sét xé tan mây, mang theo khí thế trấn áp vạn vật!
— “Ngon!” – Hạo Thiên cười khẽ.
Tay hắn vung lên, Thánh Khí (chuẩn thánh khí nhưng main nên lên thành thánh khí và nhờ hệ thống đổi từ thương sang kiếm). Một thanh kiếm đen mảnh khảnh đột ngột hiện ra trong tay. Cùng lúc đó, hệ thống rít lên:
[DING! Kích hoạt chế độ “giả heo ăn thịt hổ”! Lực chiến tăng 300% trong 5 giây.]
KENG!!!
Tiếng kim thiết chạm nhau vang vọng. Thương ảnh b·ị đ·ánh lệch hướng, lướt qua người Hạo Thiên, cắm phập xuống mặt đất tạo thành một hố sâu.
Tần Khải lùi lại ba bước, sắc mặt biến đổi. Cánh tay cầm thương tê rần – hắn... thua về lực đạo?
— “Không thể nào!”
Cả doanh trại nổ tung tiếng bàn tán:
— “Hắn... chặn được Tần Khải?”
— “Bằng một thanh kiếm đen? Hắn không phải chỉ là kim đan sao?”
— “Cái phản ứng đó... quá nhanh.
Lâm Thanh Tuyết cũng ngẩng đầu, đôi mắt nàng dao động, như đang nhìn một người hoàn toàn khác.
Bạch Ngọc Phong vỗ tay lộp bộp:
— “Trời ơi, có người đánh không lại kim đan rồi này! Mặt mũi Tần gia đâu còn nữa?”
— “Ngươi!” – Tần Khải nghiến răng.
Nhưng chưa kịp làm gì, một đạo khí tức cổ xưa bỗng nhiên từ sâu trong tiền doanh lan ra.
Oonggg...
Toàn bộ mặt đất rung chuyển, không gian nhè nhẹ vặn vẹo như sắp rách ra.
Một lão giả áo xám đột nhiên xuất hiện trên một đài cao gần đó, chắp tay nhìn khắp mọi người:
— “Cửa vào lăng mộ... sắp mở.”
Tần Khải lập tức thu thương, ánh mắt lạnh băng lướt qua Hạo Thiên:
— “Lần này ta tha cho ngươi. Trong lăng mộ, nhớ cầu trời đừng chạm mặt ta.”
Hắn xoay người bước đi, vạt áo khẽ tung bay, nhưng rõ ràng... là bước đi có chút mất mặt.
Sau lưng hắn, một vài thiên kiêu khác của Tần gia thì thào:
— “Không ngờ... lại bị chặn.”
— “Tên đó không đơn giản.”
— “Tần Khải sợ vạch áo cho người xem lưng nên mới lui...”
Bên này, Bạch Ngọc Phong bước lại:
— “Sao ngươi giấu tu vi?”
Hạo Thiên cười cười:
— “Để trang bức, vả mặt.”
Tiểu Hắc chui ra từ góc lều, ngoác mồm:
— “Lại thêm kẻ thù mới rồi. Sao ngươi không chịu yên đi một ngày nào hả?”
— “Vậy mới thú vị.” – Hạo Thiên nhún vai.
Cùng lúc đó, trong đám đông, ánh mắt của Lâm Thanh Tuyết vẫn dõi theo hắn. Nàng không nói gì, nhưng tay lại nắm chặt vạt áo.
Chuyện quá khứ... xem ra chưa kết thúc.
Cánh cổng không gian lăng mộ ở trung tâm tiền doanh lúc này bắt đầu chấn động dữ dội. Ánh sáng vàng kim bắn lên trời, linh khí hội tụ như sóng vỗ bờ.
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan