Chương 25: Gặp Lại Cố Nhân
26/04/2025
10
8.5
Chương 23: Gặp Lại Cố Nhân
Ánh hoàng hôn trải dài như tấm thảm đỏ trên đại địa. Vạn trượng mây hồng phản chiếu xuống khu vực tiền doanh của lăng mộ Đại Thánh, nơi hàng trăm thế lực lớn nhỏ từ Hạ Giới và cả Thượng Giới tụ hội.
Trong không khí căng thẳng ấy, lại có ba cái bóng bước đi vô cùng... thư giãn: một thiếu niên mặt dày cười toe toét, một thanh niên thanh tú nho nhã, và một con mèo đen đang cưỡi trên vai thiếu niên, gặm dưa.
— “Này, dưa này ngươi mua ở đâu vậy, Tiểu Hắc? Giòn quá!” – Hạo Thiên cắn một miếng, rôm rốp.
— “Không mua, ăn trộ… à không, xin từ vị sư tỷ trong trại. Nàng cười với ta đó.” – Tiểu Hắc nghểnh mõm khoe khoang.
— “Với cái đầu to như trái mít của ngươi mà cũng có gái cười? Thế giới này loạn rồi.” – Bạch Ngọc Phong hừ một tiếng.
Ngay lúc đó, một tiếng quát trong trẻo vang lên từ xa, kèm theo là một luồng sát khí sắc bén như dao cạo lướt ngang qua đầu cả ba.
— “VÂN. HẠO. THIÊN!!!”
Hạo Thiên vừa cho miếng dưa vào miệng, giật mình suýt nghẹn, quay phắt lại. Khoảnh khắc ấy, thời gian như đông cứng lại.
Thân ảnh đó, dung mạo đó đã khiến vạn hoa thẹn sắc – gương mặt thanh tú, đôi mắt lạnh băng, khí chất như tuyết đầu đông. Nàng là một nữ tu mạnh mẽ, cao ngạo, từng bước chân như sấm đi về phía hắn.
— “Ai vậy nhỉ, nhìn quen thế?” – Hạo Thiên ngớ người, miệng vẫn còn ngậm dưa.
— "Nàng là ai thế?” – Bạch Ngọc Phong nheo mắt.
— "Ta cũng không biết." — Hạo Thiên trả lời
— “Chờ chút… ta nghĩ ta từng thấy hình nàng ở đâu rồi…” – Tiểu Hắc gãi đầu, rồi trợn mắt – “CÓ PHẢI CHÍNH LÀ… người mà ngươi tỏ tình giả trong trận chung kết không?!”
— “Tỏ tình cái gì, hmm ... à ta nhớ ra rồi. Đó gọi là chiến thuật bất ngờ! ” – Hạo Thiên phản bác yếu ớt, nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào nàng.
— “Chiến thuật hả? Chiến thuật gì mà hét to ‘Ta thích nàng, ta yêu nàng, gả cho ta đi!’ giữa sàn đấu rồi chớp thời cơ đánh trúng?” – Tiểu Hắc cười khan.
— "Ta cũng nhớ rồi. Hắn thắng cô ta ở trận chung kết." Bạch Ngọc Phong nhớ lại.
Ngay lúc đó…
— “CHẠY!!!”
Hạo Thiên bỗng hét lên, vứt luôn miếng dưa, xoay người bỏ chạy.
— “ĐỪNG CÓ MƠ!!!”
Lâm Thanh Tuyết tung người đuổi theo, tốc độ nhanh như điện xẹt, khí thế như muốn lột da kẻ trước mặt.
Một cuộc rượt đuổi long trời lở đất bắt đầu giữa doanh trại, khiến các đệ tử khác phải nhảy tránh tán loạn.
— “Thánh nữ của Nguyệt Thần Cung làm sao vậy?!”
— “Có người chọc giận nàng? Còn sống à?!”
— “Ê ê, người bị đuổi là ai vậy?”
— “Hả?! Là hắn sao?!”
— "Hắn là người thắng trận chung kết bằng cách tỏ tình khiến đối thủ."
— “HAHAHA, đáng đời, nhìn cái mặt là biết dạng chuyên ‘thả thính rồi chạy’!”
Trong khi đó…
[Kí chủ nhận được trạng thái đặc biệt: Truy sát tình cảm – Nàng từng nhường ngươi, giờ sẽ đánh ngươi nhừ tử!]
— “Hệ thống, im dùm cái đi!!”
[Kí chủ tránh né thành công: +1 điểm Né Vô Sỉ!]
[Kí chủ b·ị đ·ánh trúng mông: -1 điểm Uy Nghiêm!]
— “TA ĐANG ĐAU MÔNG ĐÂY NÀY!!!”
Tiếng hét thảm vang vọng khắp doanh trại, đi kèm tiếng rên rỉ và những bước chân vụng về của một kẻ mặc áo rách, tóc tai rối bù đang cố chạy trốn.
— “Ngươi dám lừa ta giữa trận chiến?! Dám giả vờ tỏ tình chỉ để thắng trận?!”
— “Khoan! Nghe ta giải thích! Ta... ta... chỉ muốn thắng thôi chứ không có ý gì khác!” – Hạo Thiên vừa chạy vừa hét.
— “VẬY LÀ CÓ Ý GÌ?!”
ẦM!!
Một chưởng băng hàn nện xuống, suýt nữa khiến hắn hóa thành tượng đá. Hạo Thiên lao qua ba cái lều trại, đâm đầu vào một đống đùi gà nướng của người ta, tay vớ lấy hai cái định ăn thì... lại trúng thêm một cú lôi điện giáng xuống từ phía nàng.
— “Hạo Thiên! Ngươi nói yêu ta mà giờ dám ăn đùi gà trước mặt ta?!”
— “Thì đói quá mà... không ăn thì mất sức chạy đó nàng ơi!”
— “ĐỪNG CÓ GỌI TA LÀ ‘NÀNG’!!”
ẦMMMM!
Mãi một lúc sau, khi mặt trời đã gần lặn, Lâm Thanh Tuyết mới chịu dừng tay.
Hạo Thiên nằm bẹp dưới gốc cây, thở hổn hển, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù như tổ quạ.
— “Ngươi… còn mặt mũi xuất hiện trước mặt ta sao?”
Lâm Thanh Tuyết khoanh tay, ánh mắt nhìn hắn vừa tức giận vừa… khó hiểu.
— “Khi đó… ta thật sự nghĩ ngươi nghiêm túc…”
Hạo Thiên im lặng. Trước ánh mắt như vậy, hắn không thể tiếp tục cười đùa như mọi khi. Trận chung kết năm đó, hắn chỉ muốn thắng, hắn dùng chiêu “vô sỉ” đó mà không nghĩ nàng sẽ tin.
— “Ta xin lỗi.”
Ba từ đơn giản nhưng nghiêm túc, phát ra từ đáy lòng. Đây là lần hiếm hoi Hạo Thiên không tấu hài, không né tránh.
Lâm Thanh Tuyết hơi sững người. Nhưng rồi nàng khẽ quay đi:
— “Xin lỗi chẳng thay đổi được gì cả.”
— “Ta không yêu nàng.” – Hạo Thiên tiếp – “Nhưng ta không ghét nàng. Khi ấy… ta chỉ muốn chiến thắng, dù bằng cách nào.”
— “Ta đã biết.” – Nàng gật đầu, giọng nhẹ hơn.
Cả hai im lặng một lúc.
Cuối cùng, nàng quay lại nhìn hắn, môi nhếch khẽ:
— “Lần tới, nếu muốn thắng, tự dùng thực lực đi.”
— “Nhớ rồi, thưa sư tỷ đại nhân.” – Hạo Thiên ngồi dậy, nhăn nhó ôm mông.
Ngay lúc đó, Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc cũng chạy tới, mặt cười như hoa:
— “Xong chưa? Còn đánh nữa không để ta quay clip phát tán?”
— “Ta tính livestream để thu tiền nữa đó.” – Tiểu Hắc hí hửng.
— “Các ngươi… không biết xấu hổ hả?” – Hạo Thiên nhăn mặt.
— “Ngươi hỏi sai rồi. Phải là: ‘Bọn ta học ngươi đó, sư phụ!’” – Cả hai đồng thanh, khiến Hạo Thiên suýt tức ói máu.
Lâm Thanh Tuyết đứng đó nhìn cả ba, khẽ mỉm cười. Ánh mắt nàng dịu lại, lần đầu tiên sau bao năm.
_______
Sau khi b·ị t·ruy s·át gần nửa canh giờ, Hạo Thiên cuối cùng cũng được tha mạng—có thể gọi là “tạm tha” thì đúng hơn. Cái mông hắn vẫn còn rát như bị nung lửa, mỗi lần cử động là méo mặt, còn Tiểu Hắc và Bạch Ngọc Phong thì cười đến muốn nội thương.
Cả ba đang nằm dài trên bãi cỏ sau núi, một nơi vắng vẻ mà ít đệ tử lui tới. Ánh chiều tà rọi xuống nhẹ nhàng, khiến khung cảnh trở nên yên bình hơn sau một trận giông bão đầy tiếng hét và bụi bay.
— “Ê Hạo Thiên, thật đấy… sao lúc trước ngươi lại nghĩ ra được chiêu đó vậy?” – Bạch Ngọc Phong cười mà bụng đau.
— “Thì… ta thấy nàng hơi phân tâm. Mà trận đấu đang nghiên về 1 phía, không tranh thủ thì sao thắng?” – Hạo Thiên lẩm bẩm, tay vẫn xoa mông.
— “Công nhận, chỉ có ngươi dám làm thế. Đối mặt một mỹ nữ thiên tài, đang tỷ thí trước hàng ngàn người, tự nhiên hét ‘Ta yêu nàng!’ rồi bổ chưởng.” – Tiểu Hắc lắc đầu bái phục – “Nếu là ta, ta cảm động quá cũng nhường.”
— “Ừ, nhường thì nhường, nhưng không ai nhớ nhường xong còn bị bỏ chạy như chạy giặc cả...” – Bạch Ngọc Phong lại ôm bụng cười.
— “Cười nữa ta cho ăn đòn!” – Hạo Thiên trừng mắt.
[Chúc mừng ký chủ! Kỹ năng "Thả Thính Đỉnh Cấp" đã đạt trình độ: "Nghe xong muốn tát". Xin giữ gìn mạng sống!]
— “Hệ thống, ngươi im miệng lại giùm ta một ngày được không?” – Hạo Thiên gào lên trong đầu.
[Không thể. Cười ngươi là chức trách của ta!]
Hắn thở dài, ngước nhìn bầu trời.
Lâm Thanh Tuyết năm ấy vốn là một thiên kiêu nữ, xuất thân bất phàm, tính cách lạnh lùng nghiêm nghị. Không ít người tôn nàng làm thánh nữ trong lòng. Vậy mà chỉ vì một câu nói vớ vẩn, nàng nhường hắn thắng một trận chung kết. Khi ấy hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hồi tưởng lại… không thể không cảm thấy chút áy náy.
Dù gì thì cũng là một trận đấu quan trọng, với một nữ tử tự tôn như nàng, cú "tỏ tình giả" đó chẳng khác nào sỉ nhục. Mà hắn thì… chỉ biết cười trừ.
— “Này… hai ngươi nghĩ… nàng còn giận ta lâu không?” – Hạo Thiên đột nhiên hỏi.
— “Giận tới khi nào ngươi cưới nàng chắc mới nguôi.” – Tiểu Hắc phán.
— “Lấy nàng thì khỏi lo b·ị đ·ánh nữa.” – Bạch Ngọc Phong gật gù.
— “Hai cái tên này… ta nói thật các ngươi đừng đùa nữa!” – Hạo Thiên hét lên.
Cả hai im lặng đúng ba giây, rồi cười như điên.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng cười vang vọng sau núi.
Một màn gặp gỡ bất ngờ, tưởng chừng chỉ là trò cười nhất thời, nhưng đâu ai ngờ, mầm mống cảm xúc đã bắt đầu lặng lẽ nảy nở trong lòng một người... và có lẽ, cả hai người.
Ánh hoàng hôn trải dài như tấm thảm đỏ trên đại địa. Vạn trượng mây hồng phản chiếu xuống khu vực tiền doanh của lăng mộ Đại Thánh, nơi hàng trăm thế lực lớn nhỏ từ Hạ Giới và cả Thượng Giới tụ hội.
Trong không khí căng thẳng ấy, lại có ba cái bóng bước đi vô cùng... thư giãn: một thiếu niên mặt dày cười toe toét, một thanh niên thanh tú nho nhã, và một con mèo đen đang cưỡi trên vai thiếu niên, gặm dưa.
— “Này, dưa này ngươi mua ở đâu vậy, Tiểu Hắc? Giòn quá!” – Hạo Thiên cắn một miếng, rôm rốp.
— “Không mua, ăn trộ… à không, xin từ vị sư tỷ trong trại. Nàng cười với ta đó.” – Tiểu Hắc nghểnh mõm khoe khoang.
— “Với cái đầu to như trái mít của ngươi mà cũng có gái cười? Thế giới này loạn rồi.” – Bạch Ngọc Phong hừ một tiếng.
Ngay lúc đó, một tiếng quát trong trẻo vang lên từ xa, kèm theo là một luồng sát khí sắc bén như dao cạo lướt ngang qua đầu cả ba.
— “VÂN. HẠO. THIÊN!!!”
Hạo Thiên vừa cho miếng dưa vào miệng, giật mình suýt nghẹn, quay phắt lại. Khoảnh khắc ấy, thời gian như đông cứng lại.
Thân ảnh đó, dung mạo đó đã khiến vạn hoa thẹn sắc – gương mặt thanh tú, đôi mắt lạnh băng, khí chất như tuyết đầu đông. Nàng là một nữ tu mạnh mẽ, cao ngạo, từng bước chân như sấm đi về phía hắn.
— “Ai vậy nhỉ, nhìn quen thế?” – Hạo Thiên ngớ người, miệng vẫn còn ngậm dưa.
— "Nàng là ai thế?” – Bạch Ngọc Phong nheo mắt.
— "Ta cũng không biết." — Hạo Thiên trả lời
— “Chờ chút… ta nghĩ ta từng thấy hình nàng ở đâu rồi…” – Tiểu Hắc gãi đầu, rồi trợn mắt – “CÓ PHẢI CHÍNH LÀ… người mà ngươi tỏ tình giả trong trận chung kết không?!”
— “Tỏ tình cái gì, hmm ... à ta nhớ ra rồi. Đó gọi là chiến thuật bất ngờ! ” – Hạo Thiên phản bác yếu ớt, nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào nàng.
— “Chiến thuật hả? Chiến thuật gì mà hét to ‘Ta thích nàng, ta yêu nàng, gả cho ta đi!’ giữa sàn đấu rồi chớp thời cơ đánh trúng?” – Tiểu Hắc cười khan.
— "Ta cũng nhớ rồi. Hắn thắng cô ta ở trận chung kết." Bạch Ngọc Phong nhớ lại.
Ngay lúc đó…
— “CHẠY!!!”
Hạo Thiên bỗng hét lên, vứt luôn miếng dưa, xoay người bỏ chạy.
— “ĐỪNG CÓ MƠ!!!”
Lâm Thanh Tuyết tung người đuổi theo, tốc độ nhanh như điện xẹt, khí thế như muốn lột da kẻ trước mặt.
Một cuộc rượt đuổi long trời lở đất bắt đầu giữa doanh trại, khiến các đệ tử khác phải nhảy tránh tán loạn.
— “Thánh nữ của Nguyệt Thần Cung làm sao vậy?!”
— “Có người chọc giận nàng? Còn sống à?!”
— “Ê ê, người bị đuổi là ai vậy?”
— “Hả?! Là hắn sao?!”
— "Hắn là người thắng trận chung kết bằng cách tỏ tình khiến đối thủ."
— “HAHAHA, đáng đời, nhìn cái mặt là biết dạng chuyên ‘thả thính rồi chạy’!”
Trong khi đó…
[Kí chủ nhận được trạng thái đặc biệt: Truy sát tình cảm – Nàng từng nhường ngươi, giờ sẽ đánh ngươi nhừ tử!]
— “Hệ thống, im dùm cái đi!!”
[Kí chủ tránh né thành công: +1 điểm Né Vô Sỉ!]
[Kí chủ b·ị đ·ánh trúng mông: -1 điểm Uy Nghiêm!]
— “TA ĐANG ĐAU MÔNG ĐÂY NÀY!!!”
Tiếng hét thảm vang vọng khắp doanh trại, đi kèm tiếng rên rỉ và những bước chân vụng về của một kẻ mặc áo rách, tóc tai rối bù đang cố chạy trốn.
— “Ngươi dám lừa ta giữa trận chiến?! Dám giả vờ tỏ tình chỉ để thắng trận?!”
— “Khoan! Nghe ta giải thích! Ta... ta... chỉ muốn thắng thôi chứ không có ý gì khác!” – Hạo Thiên vừa chạy vừa hét.
— “VẬY LÀ CÓ Ý GÌ?!”
ẦM!!
Một chưởng băng hàn nện xuống, suýt nữa khiến hắn hóa thành tượng đá. Hạo Thiên lao qua ba cái lều trại, đâm đầu vào một đống đùi gà nướng của người ta, tay vớ lấy hai cái định ăn thì... lại trúng thêm một cú lôi điện giáng xuống từ phía nàng.
— “Hạo Thiên! Ngươi nói yêu ta mà giờ dám ăn đùi gà trước mặt ta?!”
— “Thì đói quá mà... không ăn thì mất sức chạy đó nàng ơi!”
— “ĐỪNG CÓ GỌI TA LÀ ‘NÀNG’!!”
ẦMMMM!
Mãi một lúc sau, khi mặt trời đã gần lặn, Lâm Thanh Tuyết mới chịu dừng tay.
Hạo Thiên nằm bẹp dưới gốc cây, thở hổn hển, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù như tổ quạ.
— “Ngươi… còn mặt mũi xuất hiện trước mặt ta sao?”
Lâm Thanh Tuyết khoanh tay, ánh mắt nhìn hắn vừa tức giận vừa… khó hiểu.
— “Khi đó… ta thật sự nghĩ ngươi nghiêm túc…”
Hạo Thiên im lặng. Trước ánh mắt như vậy, hắn không thể tiếp tục cười đùa như mọi khi. Trận chung kết năm đó, hắn chỉ muốn thắng, hắn dùng chiêu “vô sỉ” đó mà không nghĩ nàng sẽ tin.
— “Ta xin lỗi.”
Ba từ đơn giản nhưng nghiêm túc, phát ra từ đáy lòng. Đây là lần hiếm hoi Hạo Thiên không tấu hài, không né tránh.
Lâm Thanh Tuyết hơi sững người. Nhưng rồi nàng khẽ quay đi:
— “Xin lỗi chẳng thay đổi được gì cả.”
— “Ta không yêu nàng.” – Hạo Thiên tiếp – “Nhưng ta không ghét nàng. Khi ấy… ta chỉ muốn chiến thắng, dù bằng cách nào.”
— “Ta đã biết.” – Nàng gật đầu, giọng nhẹ hơn.
Cả hai im lặng một lúc.
Cuối cùng, nàng quay lại nhìn hắn, môi nhếch khẽ:
— “Lần tới, nếu muốn thắng, tự dùng thực lực đi.”
— “Nhớ rồi, thưa sư tỷ đại nhân.” – Hạo Thiên ngồi dậy, nhăn nhó ôm mông.
Ngay lúc đó, Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc cũng chạy tới, mặt cười như hoa:
— “Xong chưa? Còn đánh nữa không để ta quay clip phát tán?”
— “Ta tính livestream để thu tiền nữa đó.” – Tiểu Hắc hí hửng.
— “Các ngươi… không biết xấu hổ hả?” – Hạo Thiên nhăn mặt.
— “Ngươi hỏi sai rồi. Phải là: ‘Bọn ta học ngươi đó, sư phụ!’” – Cả hai đồng thanh, khiến Hạo Thiên suýt tức ói máu.
Lâm Thanh Tuyết đứng đó nhìn cả ba, khẽ mỉm cười. Ánh mắt nàng dịu lại, lần đầu tiên sau bao năm.
_______
Sau khi b·ị t·ruy s·át gần nửa canh giờ, Hạo Thiên cuối cùng cũng được tha mạng—có thể gọi là “tạm tha” thì đúng hơn. Cái mông hắn vẫn còn rát như bị nung lửa, mỗi lần cử động là méo mặt, còn Tiểu Hắc và Bạch Ngọc Phong thì cười đến muốn nội thương.
Cả ba đang nằm dài trên bãi cỏ sau núi, một nơi vắng vẻ mà ít đệ tử lui tới. Ánh chiều tà rọi xuống nhẹ nhàng, khiến khung cảnh trở nên yên bình hơn sau một trận giông bão đầy tiếng hét và bụi bay.
— “Ê Hạo Thiên, thật đấy… sao lúc trước ngươi lại nghĩ ra được chiêu đó vậy?” – Bạch Ngọc Phong cười mà bụng đau.
— “Thì… ta thấy nàng hơi phân tâm. Mà trận đấu đang nghiên về 1 phía, không tranh thủ thì sao thắng?” – Hạo Thiên lẩm bẩm, tay vẫn xoa mông.
— “Công nhận, chỉ có ngươi dám làm thế. Đối mặt một mỹ nữ thiên tài, đang tỷ thí trước hàng ngàn người, tự nhiên hét ‘Ta yêu nàng!’ rồi bổ chưởng.” – Tiểu Hắc lắc đầu bái phục – “Nếu là ta, ta cảm động quá cũng nhường.”
— “Ừ, nhường thì nhường, nhưng không ai nhớ nhường xong còn bị bỏ chạy như chạy giặc cả...” – Bạch Ngọc Phong lại ôm bụng cười.
— “Cười nữa ta cho ăn đòn!” – Hạo Thiên trừng mắt.
[Chúc mừng ký chủ! Kỹ năng "Thả Thính Đỉnh Cấp" đã đạt trình độ: "Nghe xong muốn tát". Xin giữ gìn mạng sống!]
— “Hệ thống, ngươi im miệng lại giùm ta một ngày được không?” – Hạo Thiên gào lên trong đầu.
[Không thể. Cười ngươi là chức trách của ta!]
Hắn thở dài, ngước nhìn bầu trời.
Lâm Thanh Tuyết năm ấy vốn là một thiên kiêu nữ, xuất thân bất phàm, tính cách lạnh lùng nghiêm nghị. Không ít người tôn nàng làm thánh nữ trong lòng. Vậy mà chỉ vì một câu nói vớ vẩn, nàng nhường hắn thắng một trận chung kết. Khi ấy hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hồi tưởng lại… không thể không cảm thấy chút áy náy.
Dù gì thì cũng là một trận đấu quan trọng, với một nữ tử tự tôn như nàng, cú "tỏ tình giả" đó chẳng khác nào sỉ nhục. Mà hắn thì… chỉ biết cười trừ.
— “Này… hai ngươi nghĩ… nàng còn giận ta lâu không?” – Hạo Thiên đột nhiên hỏi.
— “Giận tới khi nào ngươi cưới nàng chắc mới nguôi.” – Tiểu Hắc phán.
— “Lấy nàng thì khỏi lo b·ị đ·ánh nữa.” – Bạch Ngọc Phong gật gù.
— “Hai cái tên này… ta nói thật các ngươi đừng đùa nữa!” – Hạo Thiên hét lên.
Cả hai im lặng đúng ba giây, rồi cười như điên.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng cười vang vọng sau núi.
Một màn gặp gỡ bất ngờ, tưởng chừng chỉ là trò cười nhất thời, nhưng đâu ai ngờ, mầm mống cảm xúc đã bắt đầu lặng lẽ nảy nở trong lòng một người... và có lẽ, cả hai người.
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan