Chương 23: . Dấu Hiệu

26/04/2025 10 8.5
Chương 22. Dấu Hiệu

Tám năm bế quan, thế sự đổi thay.

Sau khi Hạo Thiên, Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc đồng loạt xuất quan, Vân Tiêu Tông liền chấn động. Không chỉ vì tốc độ đột phá kinh người của ba người, mà còn bởi một sự kiện quan trọng: Trung tâm của lăng mộ Đại Thánh sắp mở ra.

Tin tức này như sấm sét giữa trời quang, nhanh chóng lan truyền khắp các thế lực lớn nhỏ. Cả Hạ Giới lẫn Thượng Giới đều dồn ánh mắt về vùng đất cổ xưa ấy, nơi ẩn giấu vô số bí mật của một vị tồn tại cường đại từng khiến thiên địa biến sắc.

Tại đại điện Vân Tiêu Tông, các trưởng lão đang họp bàn về kế hoạch tiến vào lăng mộ. Mặc dù tông môn đã thu được một vài cơ duyên từ những khu vực bên ngoài, nhưng khu vực trung tâm vẫn là cấm địa, chưa ai từng đặt chân vào.

Một trưởng lão vuốt râu, trầm giọng:

— "Theo tin tức từ Thượng Giới, lần này không chỉ có các đại tông môn của Hạ Giới tham gia, mà ngay cả Nguyệt Thần Cung, Lôi Vân Tông, Thánh Hỏa Môn và cả Tần Gia cũng đã cử người xuống. Bọn họ e rằng không đơn giản chỉ muốn tranh đoạt bảo vật, mà còn có mục tiêu khác."

— "Ta nghe nói Huyết Ma Tông cũng đã cử người trà trộn vào. Đám đó xưa nay hành tung bí ẩn, chuyên săn tìm di tích cổ. Nếu bọn chúng nhắm đến trung tâm lăng mộ, e rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản."

Một trưởng lão khác gật đầu:

— "Lần này, chúng ta cũng sẽ cử một nhóm đệ tử tham gia thám hiểm. Mặc dù thực lực tổng thể không bằng đệ tử chân truyền, nhưng lại có vài nhân tố xuất sắc..."

Nói đến đây, ánh mắt của không ít người đều liếc về một góc đại điện, nơi có ba cái tên đang vô tư... chia nhau túi điểm tâm.

— "Tiểu Hắc, miếng cá kia của ta!"

— "Hừ, ai chạm trước thì là của người đó!"

— "Hai người có thể nghiêm túc một chút không? Chúng ta đang ngồi trong đại điện của tông môn đấy!"

— "Ôi dào, đằng nào lát nữa cũng bị lôi ra chiến đấu, cứ ăn no trước đã."

Các trưởng lão: "..."

Một vị trưởng lão hắng giọng:
— "Vân Hạo Thiên, Bạch Ngọc Phong, Tiểu Hắc. Các ngươi vừa mới xuất quan, nhưng danh tiếng đã truyền xa. Lần này, các ngươi sẽ tham gia đội hình của ngoại môn, tiến vào lăng mộ Đại Thánh. Có ý kiến gì không?"

Hạo Thiên vừa nhai điểm tâm, vừa lười biếng phất tay:

— "Không thành vấn đề, nhưng chúng ta tự hành động, không muốn bị ràng buộc theo đoàn."

Bạch Ngọc Phong thì thản nhiên:

— "Ta chỉ quan tâm đến kiếm đạo. Nếu lăng mộ có cơ duyên về kiếm, ta sẽ lấy."

Tiểu Hắc đang gặm cá, liếm mép:

— "Miễn có đồ ăn và không ai cản trở ta ngủ, thế nào cũng được."

Các trưởng lão: "..."

Một vị trưởng lão chép miệng:

— "Tùy các ngươi vậy. Nhưng nhớ, lăng mộ Đại Thánh không phải trò đùa. Mọi người đều nói rằng trung tâm của nó là kho báu, nhưng có một sự thật mà ít ai biết: Nó cũng là một nhà tù."

Ba người đồng loạt nhướng mày.

Hạo Thiên hỏi:

— "Ý ngài là gì?"

Vị trưởng lão thở dài:

— "Nhiều năm trước, một vài tông môn từng thử phá giải phong ấn lăng mộ, nhưng không ai trở về. Có giả thuyết cho rằng thứ bị phong ấn bên trong không chỉ là bảo vật, mà còn có một tồn tại khủng kh·iếp nào đó."

Không khí trong đại điện chợt trở nên trầm lặng.
Hạo Thiên nhếch môi:

— "Vậy thì lại càng đáng để đi xem."

_________

Sau cuộc họp, toàn bộ Vân Tiêu Tông bắt đầu ráo riết chuẩn bị. Các đệ tử nội môn và ngoại môn lần lượt tập trung tại quảng trường, nơi trưởng lão sẽ phân chia đội hình tiến vào lăng mộ.

Tuy nhiên, khi danh sách được công bố, một số người không khỏi ngạc nhiên.

— "Ba người họ không nằm trong đội hình chính?!"

— "Chẳng lẽ vì họ chỉ là ngoại môn, nên không được xem trọng?"

Nhưng thực tế, đây là yêu cầu của chính Hạo Thiên.

Bên cạnh quảng trường, Bạch Ngọc Phong khoanh tay:

— "Ngươi thực sự muốn hành động riêng? Đi cùng tông môn có thể an toàn hơn."

Hạo Thiên cười nhạt:

— "Càng đông người càng dễ lộ mục tiêu. Chúng ta chỉ có ba người, hành động linh hoạt hơn."

Tiểu Hắc ngáp dài:

— "Miễn là không bắt ta phải chạy quá nhiều, thế nào cũng được."

Hạo Thiên chỉ cười khổ.

Đêm trước khi xuất phát
Trong một góc vắng vẻ của Vân Tiêu Tông, ba người tụ tập dưới bầu trời đầy sao.

Bạch Ngọc Phong đang lau kiếm, Tiểu Hắc cuộn tròn bên đống xương cá, còn Hạo Thiên thì ngồi tựa lưng vào một gốc cây, lặng lẽ ngước nhìn trời.

— "Tám năm trước, khi rời khỏi lăng mộ, ta đã có một dự cảm. Rằng có thứ gì đó đang chờ đợi ta quay lại."

Bạch Ngọc Phong không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ nói:

— "Ngươi sợ sao?"

Hạo Thiên bật cười:

— "Sợ thì không. Nhưng ta biết... trận chiến thật sự còn chưa bắt đầu."

Tiểu Hắc lẩm bẩm trong giấc ngủ:

— "Miễn là có đồ ăn, chuyện gì cũng giải quyết được."

Bạch Ngọc Phong lắc đầu, nhìn lên bầu trời.

Xa xa, một ngôi sao băng xẹt qua màn đêm tĩnh lặng.

Hôm sau, bọn họ sẽ lại bước vào vùng đất của cơn bão.

_____________

Sáng hôm sau

Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng luồng linh khí cuộn xoáy, hội tụ về một điểm nơi sâu trong vùng cấm địa. Cả vùng trời mịt mù linh quang, hư không vặn vẹo, báo hiệu bí cảnh sắp mở ra. Tin tức này chẳng mấy chốc lan rộng khắp nơi, khiến vô số cao thủ đều đổ dồn ánh mắt về đây.

Hạo Thiên đứng trên một vách đá cao, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phương xa. Bên dưới, đồng bọn của hắn Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc đều sẵn sàng hành động.

“Chúng ta xuất phát ngay chứ?” Bạch Ngọc Phong lên tiếng, tay siết chặt thanh trường kiếm, chiến ý dâng trào.

“Không thể chậm trễ. Những thế lực khác chắc chắn đã lên đường.” Hạo Thiên đáp, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. Hắn biết rằng, trong bí cảnh không chỉ có cơ duyên mà còn là hiểm họa chồng chất.

Cả nhóm lập tức khởi hành, lao v·út về phía cấm địa. Dọc đường, họ bắt gặp nhiều nhóm người khác cũng đang hướng về bí cảnh. Có những tán tu đơn độc, có cả những đoàn đội lớn thuộc các đại tông môn, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc.
8.5
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025