Chương 22: Tám Năm Tu Luyện, Phong Vân Tái Khởi
26/04/2025
10
8.5
Chương 21: Tám Năm Tu Luyện, Phong Vân Tái Khởi
Sau khi rời khỏi phần lăng mộ của vị Đại Thánh kia, ba người không lập tức thám hiểm sâu hơn. Dù cơ duyên chưa tận, nhưng Hoàng Hạo Thiên đã cảm nhận được một thứ gì đó ẩn sâu trong lòng đất — một uy áp cổ xưa, mờ nhạt mà nguy hiểm.
Hắn lẩm bẩm:
— “Phần trung tâm vẫn chưa mở… nếu cưỡng ép xâm nhập, chỉ có đường c·hết.”
Cả ba liền quyết định tạm thời rút lui, trở về Vân Tiêu Tông, chuẩn bị cho đại biến sắp tới. Trên đường về, không ai trong số họ nói nhiều. Ánh mắt đều trở nên nghiêm nghị, bởi bọn họ hiểu: sau kỳ ngộ kia, thế giới này đã không còn như trước nữa. Một kỷ nguyên mới đang chực chờ khai mở, và họ, muốn đứng ở đỉnh cao quan sát mọi thứ.
Khi trở về, toàn bộ ngoại môn Vân Tiêu Tông đều chấn động.
Bạch Ngọc Phong — người từng được xém vào nội môn, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, giờ lại khí tức mênh mông, từng bước chân như có kiếm ngân văng vẳng.
Tiểu Hắc — con mèo đen hay nằm phơi nắng, bất ngờ bạo phát tu vi, khiến không ít tu sĩ cảm thấy lạnh gáy mỗi khi nó lướt qua.
Còn Hạo Thiên?
Vẫn là nụ cười vô sỉ ấy, vẫn là dáng vẻ biếng nhác ngáp dài kia... Nhưng không ai còn dám coi thường hắn. Có người từng âm thầm chọc ghẹo, cuối cùng bị hắn "lỡ tay" búng nhẹ — pháp bảo nổ tung, người thì mất nửa cái mông.
Từ đó, ba người được xếp vào khu vực tu luyện cao cấp nhất dành cho ngoại môn, nơi vốn chỉ dành cho những thiên tài được kỳ vọng sớm trở thành nội môn đệ tử. Thậm chí, còn có vài vị trưởng lão đích thân dặn dò người dưới không được tùy tiện tiếp cận bọn họ.
Người đời âm thầm gọi họ bằng biệt danh: “Tam Quái Ngoại Môn” — ba cái tên không ai dám trêu vào.
______
Từ khi trở về, Bạch Ngọc Phong liền đóng cửa bế quan, không hề bước ra ngoài nửa bước. Trong động phủ tĩnh lặng, chỉ có tiếng kiếm ngân vang vọng ngày đêm. Hắn là người tu kiếm, lại có thiên phú cực cao, chỉ là trước đó thiếu một cơ hội thức tỉnh bản tâm.
Nay sau khi bước ra từ lăng mộ, hắn như cá gặp nước, thần hồn minh ngộ, kiếm ý tự sinh.
Năm đầu tiên, đột phá Nguyên Anh trung kỳ.
Năm thứ hai, bước vào hậu kỳ, nắm giữ Kiếm Ý sơ thành.
Cuối năm ba, ngưng tụ chân nguyên, tiến vào Hóa Thần sơ kỳ, kiếm pháp lột xác.
Đến cuối năm thứ tư, đã đạt Hóa Thần hậu kỳ, mỗi kiếm xuất ra mang theo khí cơ trời đất.
Năm thứ sáu, tu vi ổn định ở Luyện Hư sơ kỳ, thần thức như sóng biển.
Dùng thêm hai năm để củng cố chắc tu vi.
Đêm nọ, hắn đứng trên đỉnh núi, ngửa mặt nhìn trời, nhẹ giọng thốt:
— “Ta, Bạch Ngọc Phong, cuối cùng cũng hiểu được... Kiếm, là để chém!”
Một câu nói tưởng như ngớ ngẩn, nhưng lại là chân lý hắn lĩnh ngộ sau tám năm rèn luyện không ngừng.
Hệ thống (ngẩn người):
— “Vãi cả chân lý… tám năm ngộ đạo, rút ra được đúng cái thứ ai cũng biết...”
________
Ai nói mèo đen không thể thành tiên?
Trong động phủ phủ đầy xương cá khô, mùi cá nướng cùng... lông mèo bay tứ tung, Tiểu Hắc uể oải nằm cuộn tròn. Nhưng đừng để vẻ ngoài lười nhác đánh lừa — hắn là hậu duệ của Thiên Linh Miêu, huyết mạch yêu tộc cổ xưa từng thống trị một phương.
Năm đầu tiên, tu vi từ Kim Đan sơ kỳ nhảy vọt lên hậu kỳ, toàn bộ nhờ ngủ… và mộng cảnh tu luyện!
Năm thứ hai và ba, hắn cắn xé linh thảo và đan dược do Hạo Thiên vứt ra, rèn luyện yêu hồn và thể chất.
Năm thứ tư, hắn chạm ngưỡng Nguyên Anh, thiên kiếp giáng xuống.
Giữa sân, một con mèo đen ngồi giữa trận pháp, gào to:
— “Tới đây! Ta không sợ! Nhưng mà… đừng đánh mặt, lông ta chưa mọc lại!”
Mây đen kéo đến, lôi đình giáng xuống. Cảnh tượng một con mèo nhảy múa giữa trời giông, vừa b·ị đ·ánh vừa la ó, khiến cả Vân Tiêu Tông tưởng đang… diễn tuồng.
Hạo Thiên và Ngọc Phong ngồi ngoài nhâm nhi trà, bình luận:
— “Tiểu Hắc b·ị đ·ánh mà còn kêu được là tốt rồi.”
— “Nhưng gào kiểu đó cũng không giúp tránh được thiên kiếp đâu…”
Rốt cuộc hắn vẫn đột phá thành công, lên Nguyên Anh sơ kỳ.
Rồi đến năm thứ sáu, hắn ổn định ở Nguyên Anh trung kỳ.
Năm thứ tám, tu vi đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, thần thức tinh thuần, cảm ứng thiên địa, hành tung như ma ảnh.
Đừng bao giờ coi thường một con mèo… nhất là khi nó có thể tàng hình, đọc tâm, và cắn mất túi trữ vật của ngươi trong ba giây.
________
Còn Hạo Thiên?
Hắn có hệ thống.
Hắn có chuẩn thánh khí.
Hắn có vô số "phúc lợi" mà người đời chỉ dám mơ.
Nhưng tu luyện, lại chẳng dễ chút nào.
“Ding!
Kích hoạt chuỗi tu luyện tám năm – Nhiệm vụ chính: Đột phá Hóa Thần Cảnh!”
“Yêu cầu: Không dùng đan dược, không dựa bảo vật. Chỉ dùng căn cơ bản thân.”
“Thưởng: Mở khóa ‘Thần Thức Chân Hồn’ tăng 1 cấp trí tuệ vĩnh viễn, lĩnh ngộ 1 lần Đế Kinh.”
Năm đầu tiên, hắn bước vào Kim Đan Tạo Cực, hợp nhất ngũ hành.
Năm thứ hai, ngưng tụ Nguyên Anh, mở ra linh hồn bản nguyên.
Hắn nhìn hệ thống chờ đợi:
— “Phần thưởng đâu?”
“Ta cũng đang bế quan tối ưu hóa. Ngươi tưởng chỉ mình ngươi tiến bộ thôi à?”
— “...Thế ngươi bế quan xong chưa?”
“Đợi ngươi Hóa Thần rồi ta nói chuyện tiếp.”
Hạo Thiên suýt hộc máu.
Năm thứ tư, hắn đã nắm giữ quy tắc thôn phệ, từng chiêu pháp như nuốt trọn thiên địa.
Năm thứ sáu, hắn chạm đến cánh cửa Hóa Thần. Nhưng lần này, hắn không muốn dùng đến Thiên Ma Biến như trước.
Hắn ngồi giữa trời đất, tiếp nhận Thiên Kiếp bằng chính bản thân mình.
Sấm sét giáng xuống, thân thể hắn nứt nẻ. Nhưng hắn vẫn đứng vững.
— “Lần này, ta phải chính diện đột phá. Không g·ian l·ận!”
Sau 72 canh giờ, hắn vẫn đứng đó.
Mái tóc rối tung, áo bào rách nát, nhưng ánh mắt như bầu trời cuồng nộ.
ẦM!
Khí tức bạo phát.
Một vòng linh khí lượn quanh người, thần thức như biển cả, dung hợp cùng thiên đạo.
Cuối cùng, năm thứ tám, Hoàng Hạo Thiên – Hóa Thần Tạo Cực chính thức thành tựu!
“Ding!
Chúc mừng ký chủ đột phá Hóa Thần Tạo Cực.
Thưởng: +1 lần lĩnh ngộ Đế Kinh.
Mở khóa kỹ năng: Nhất Niệm Phá Vạn Pháp – 1 lần/ngày.”
— “Tên nghe ổn áp phết. Thế tác dụng nó là gì?"
— "Như tên. Ký chủ chỉ cần hét 'phá' là mọi chiêu thức của tu sĩ dưới chuẩn thánh sơ kì sẽ biến mất không dấu vết"
— "Ổn đấy chứ."
— "Sời, dăm ba chuyện này nói một tiếng, anh tặng chú luôn đấy chứ".
__________
Ba bóng người đồng loạt bước ra khỏi động phủ sau tám năm dài đằng đẵng.
Ánh sáng từ bầu trời chiếu rọi, gió lồng lộng thổi tung áo bào. Một người lười biếng vươn vai, một người kiếm ý tung hoành, còn một con mèo đen nhảy phóc lên vai người kia, ngáp một cái đầy kiêu ngạo.
Tiếng chuông từ Vân Tiêu Tông ngân vang. Tất cả đệ tử đều hướng mắt về khu vực tu luyện cao cấp ngoại môn.
Ngay khoảnh khắc ấy…
Một đệ tử nội môn bước tới, lạnh giọng:
— “Ngươi là Vân Hạo Thiên? Hôm nay ta muốn thách đấu!”
Hạo Thiên nhìn hắn từ đầu đến chân, tay chống hông hỏi ngược lại:
— “Ngươi tên gì?”
— “Trương Khải Minh, nội môn bài danh 98!”
Hạo Thiên gật đầu, giơ tay vẫy nhẹ:
— “Bùng!”
ẦM!
Trương Khải Minh còn chưa kịp rút kiếm đã bị chấn động pháp lực đánh bay ba trượng, quần áo tả tơi, tóc tai dựng đứng như bị sét đánh.
Cả sân luyện võ nín lặng.
Một vị trưởng lão đang lơ lửng trên không, nhấp trà đến khựng lại:
— “Tên này… tám năm không xuất hiện, một chiêu đánh bay nội môn? Cái này là… Hóa Thần cảnh?”
Bên cạnh có người thì thầm:
— “Không phải hắn từng là trúc cơ sao?”
Có kẻ khác nuốt nước miếng:
— “Mới tám năm…”
Một trưởng lão khác đăm chiêu nhìn ba người, đặc biệt là mèo đen:
— “Con mèo kia… hình như có huyết mạch Thiên Linh Miêu? Đáng sợ…”
Ngay sau đó, tin đồn lan khắp tông môn.
“Tên Hạo Thiên kia tám năm đột phá tới Hóa Thần gần tới luyện hư!”
“Kiếm tu Bạch Ngọc Phong, một kiếm chẻ đôi thác nước Linh Tuyền Sơn!”
“Mèo đen biết nói, còn chửi thiên kiếp – đích thị là yêu quái!”
Chưa đầy ba ngày, danh hiệu Tam Quái Ngoại Môn đã vang xa, khiến cả nội môn dè chừng.
Thậm chí, một tên nội môn từng cao ngạo đi ngang qua động phủ của ba người, thấy mèo đen nằm sưởi nắng cũng vội vàng… khom lưng cúi đầu.
— “Cung kính… Tiểu Hắc đạo hữu!”
Tiểu Hắc hé mắt, chẳng buồn đáp, chỉ vươn chân gãi gãi cái bụng, bộ dạng lười nhác khiến đối phương chảy mồ hôi lạnh.
Hệ thống lúc này mới lên tiếng:
“Chúc mừng ký chủ: hoàn thành chuỗi nhiệm vụ 8 năm tu luyện!”
“Mở khóa tính năng mới: Danh Vọng Tông Môn!”
“Hiện tại danh vọng của ngươi tại Vân Tiêu Tông: ‘Kẻ mà cả mèo cũng không nên đụng vào’.”
Hạo Thiên chửi thề:
— “Tên gì như cái hệ thống dở hơi thế?!”
“Suỵt. Baby không nên nói thế đâu!”
— “????”
“Vì ngươi bế quan tám năm mà vẫn kịp để lại lời nhắn ‘Ai gọi ta trong lúc bế quan thì hãy sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của ta’ trước cửa động phủ…"
Hệ thống còn cười nhẹ:
— “Ta lúc đầu tưởng hắn để lại ngôn phong đạo mạo gì đó, ai ngờ đúng là trẻ trâu .”
Tiểu Hắc:
— “Mấy năm qua ta toàn nghe mấy tên nội môn gọi hắn là ‘Lão Tổ Ngoại Môn’... chắc không phải khen.”
Ba người nhìn nhau, cười phá lên.
Nhưng chỉ bọn họ biết — tám năm tu luyện này, không chỉ là bế quan.
Là chuẩn bị.
Là đặt nền móng.
Là tích tụ cho một cú bật tung trời khi lăng mộ thật sự mở ra.
Hạo Thiên siết chặt tay, mắt nhìn xa xăm:
— “Khi phần trung tâm của lăng mộ Đại Thánh mở ra… chính là lúc chúng ta bước ra ánh sáng.”
Bạch Ngọc Phong lặng lẽ rút kiếm, đặt ngang trước ngực.
Tiểu Hắc nhảy khỏi vai Hạo Thiên, hai mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, miệng lầm bầm:
— “Lần tới… ta muốn gặm xương rồng, không phải xương cá nữa!”
Sau khi rời khỏi phần lăng mộ của vị Đại Thánh kia, ba người không lập tức thám hiểm sâu hơn. Dù cơ duyên chưa tận, nhưng Hoàng Hạo Thiên đã cảm nhận được một thứ gì đó ẩn sâu trong lòng đất — một uy áp cổ xưa, mờ nhạt mà nguy hiểm.
Hắn lẩm bẩm:
— “Phần trung tâm vẫn chưa mở… nếu cưỡng ép xâm nhập, chỉ có đường c·hết.”
Cả ba liền quyết định tạm thời rút lui, trở về Vân Tiêu Tông, chuẩn bị cho đại biến sắp tới. Trên đường về, không ai trong số họ nói nhiều. Ánh mắt đều trở nên nghiêm nghị, bởi bọn họ hiểu: sau kỳ ngộ kia, thế giới này đã không còn như trước nữa. Một kỷ nguyên mới đang chực chờ khai mở, và họ, muốn đứng ở đỉnh cao quan sát mọi thứ.
Khi trở về, toàn bộ ngoại môn Vân Tiêu Tông đều chấn động.
Bạch Ngọc Phong — người từng được xém vào nội môn, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, giờ lại khí tức mênh mông, từng bước chân như có kiếm ngân văng vẳng.
Tiểu Hắc — con mèo đen hay nằm phơi nắng, bất ngờ bạo phát tu vi, khiến không ít tu sĩ cảm thấy lạnh gáy mỗi khi nó lướt qua.
Còn Hạo Thiên?
Vẫn là nụ cười vô sỉ ấy, vẫn là dáng vẻ biếng nhác ngáp dài kia... Nhưng không ai còn dám coi thường hắn. Có người từng âm thầm chọc ghẹo, cuối cùng bị hắn "lỡ tay" búng nhẹ — pháp bảo nổ tung, người thì mất nửa cái mông.
Từ đó, ba người được xếp vào khu vực tu luyện cao cấp nhất dành cho ngoại môn, nơi vốn chỉ dành cho những thiên tài được kỳ vọng sớm trở thành nội môn đệ tử. Thậm chí, còn có vài vị trưởng lão đích thân dặn dò người dưới không được tùy tiện tiếp cận bọn họ.
Người đời âm thầm gọi họ bằng biệt danh: “Tam Quái Ngoại Môn” — ba cái tên không ai dám trêu vào.
______
Từ khi trở về, Bạch Ngọc Phong liền đóng cửa bế quan, không hề bước ra ngoài nửa bước. Trong động phủ tĩnh lặng, chỉ có tiếng kiếm ngân vang vọng ngày đêm. Hắn là người tu kiếm, lại có thiên phú cực cao, chỉ là trước đó thiếu một cơ hội thức tỉnh bản tâm.
Nay sau khi bước ra từ lăng mộ, hắn như cá gặp nước, thần hồn minh ngộ, kiếm ý tự sinh.
Năm đầu tiên, đột phá Nguyên Anh trung kỳ.
Năm thứ hai, bước vào hậu kỳ, nắm giữ Kiếm Ý sơ thành.
Cuối năm ba, ngưng tụ chân nguyên, tiến vào Hóa Thần sơ kỳ, kiếm pháp lột xác.
Đến cuối năm thứ tư, đã đạt Hóa Thần hậu kỳ, mỗi kiếm xuất ra mang theo khí cơ trời đất.
Năm thứ sáu, tu vi ổn định ở Luyện Hư sơ kỳ, thần thức như sóng biển.
Dùng thêm hai năm để củng cố chắc tu vi.
Đêm nọ, hắn đứng trên đỉnh núi, ngửa mặt nhìn trời, nhẹ giọng thốt:
— “Ta, Bạch Ngọc Phong, cuối cùng cũng hiểu được... Kiếm, là để chém!”
Một câu nói tưởng như ngớ ngẩn, nhưng lại là chân lý hắn lĩnh ngộ sau tám năm rèn luyện không ngừng.
Hệ thống (ngẩn người):
— “Vãi cả chân lý… tám năm ngộ đạo, rút ra được đúng cái thứ ai cũng biết...”
________
Ai nói mèo đen không thể thành tiên?
Trong động phủ phủ đầy xương cá khô, mùi cá nướng cùng... lông mèo bay tứ tung, Tiểu Hắc uể oải nằm cuộn tròn. Nhưng đừng để vẻ ngoài lười nhác đánh lừa — hắn là hậu duệ của Thiên Linh Miêu, huyết mạch yêu tộc cổ xưa từng thống trị một phương.
Năm đầu tiên, tu vi từ Kim Đan sơ kỳ nhảy vọt lên hậu kỳ, toàn bộ nhờ ngủ… và mộng cảnh tu luyện!
Năm thứ hai và ba, hắn cắn xé linh thảo và đan dược do Hạo Thiên vứt ra, rèn luyện yêu hồn và thể chất.
Năm thứ tư, hắn chạm ngưỡng Nguyên Anh, thiên kiếp giáng xuống.
Giữa sân, một con mèo đen ngồi giữa trận pháp, gào to:
— “Tới đây! Ta không sợ! Nhưng mà… đừng đánh mặt, lông ta chưa mọc lại!”
Mây đen kéo đến, lôi đình giáng xuống. Cảnh tượng một con mèo nhảy múa giữa trời giông, vừa b·ị đ·ánh vừa la ó, khiến cả Vân Tiêu Tông tưởng đang… diễn tuồng.
Hạo Thiên và Ngọc Phong ngồi ngoài nhâm nhi trà, bình luận:
— “Tiểu Hắc b·ị đ·ánh mà còn kêu được là tốt rồi.”
— “Nhưng gào kiểu đó cũng không giúp tránh được thiên kiếp đâu…”
Rốt cuộc hắn vẫn đột phá thành công, lên Nguyên Anh sơ kỳ.
Rồi đến năm thứ sáu, hắn ổn định ở Nguyên Anh trung kỳ.
Năm thứ tám, tu vi đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, thần thức tinh thuần, cảm ứng thiên địa, hành tung như ma ảnh.
Đừng bao giờ coi thường một con mèo… nhất là khi nó có thể tàng hình, đọc tâm, và cắn mất túi trữ vật của ngươi trong ba giây.
________
Còn Hạo Thiên?
Hắn có hệ thống.
Hắn có chuẩn thánh khí.
Hắn có vô số "phúc lợi" mà người đời chỉ dám mơ.
Nhưng tu luyện, lại chẳng dễ chút nào.
“Ding!
Kích hoạt chuỗi tu luyện tám năm – Nhiệm vụ chính: Đột phá Hóa Thần Cảnh!”
“Yêu cầu: Không dùng đan dược, không dựa bảo vật. Chỉ dùng căn cơ bản thân.”
“Thưởng: Mở khóa ‘Thần Thức Chân Hồn’ tăng 1 cấp trí tuệ vĩnh viễn, lĩnh ngộ 1 lần Đế Kinh.”
Năm đầu tiên, hắn bước vào Kim Đan Tạo Cực, hợp nhất ngũ hành.
Năm thứ hai, ngưng tụ Nguyên Anh, mở ra linh hồn bản nguyên.
Hắn nhìn hệ thống chờ đợi:
— “Phần thưởng đâu?”
“Ta cũng đang bế quan tối ưu hóa. Ngươi tưởng chỉ mình ngươi tiến bộ thôi à?”
— “...Thế ngươi bế quan xong chưa?”
“Đợi ngươi Hóa Thần rồi ta nói chuyện tiếp.”
Hạo Thiên suýt hộc máu.
Năm thứ tư, hắn đã nắm giữ quy tắc thôn phệ, từng chiêu pháp như nuốt trọn thiên địa.
Năm thứ sáu, hắn chạm đến cánh cửa Hóa Thần. Nhưng lần này, hắn không muốn dùng đến Thiên Ma Biến như trước.
Hắn ngồi giữa trời đất, tiếp nhận Thiên Kiếp bằng chính bản thân mình.
Sấm sét giáng xuống, thân thể hắn nứt nẻ. Nhưng hắn vẫn đứng vững.
— “Lần này, ta phải chính diện đột phá. Không g·ian l·ận!”
Sau 72 canh giờ, hắn vẫn đứng đó.
Mái tóc rối tung, áo bào rách nát, nhưng ánh mắt như bầu trời cuồng nộ.
ẦM!
Khí tức bạo phát.
Một vòng linh khí lượn quanh người, thần thức như biển cả, dung hợp cùng thiên đạo.
Cuối cùng, năm thứ tám, Hoàng Hạo Thiên – Hóa Thần Tạo Cực chính thức thành tựu!
“Ding!
Chúc mừng ký chủ đột phá Hóa Thần Tạo Cực.
Thưởng: +1 lần lĩnh ngộ Đế Kinh.
Mở khóa kỹ năng: Nhất Niệm Phá Vạn Pháp – 1 lần/ngày.”
— “Tên nghe ổn áp phết. Thế tác dụng nó là gì?"
— "Như tên. Ký chủ chỉ cần hét 'phá' là mọi chiêu thức của tu sĩ dưới chuẩn thánh sơ kì sẽ biến mất không dấu vết"
— "Ổn đấy chứ."
— "Sời, dăm ba chuyện này nói một tiếng, anh tặng chú luôn đấy chứ".
__________
Ba bóng người đồng loạt bước ra khỏi động phủ sau tám năm dài đằng đẵng.
Ánh sáng từ bầu trời chiếu rọi, gió lồng lộng thổi tung áo bào. Một người lười biếng vươn vai, một người kiếm ý tung hoành, còn một con mèo đen nhảy phóc lên vai người kia, ngáp một cái đầy kiêu ngạo.
Tiếng chuông từ Vân Tiêu Tông ngân vang. Tất cả đệ tử đều hướng mắt về khu vực tu luyện cao cấp ngoại môn.
Ngay khoảnh khắc ấy…
Một đệ tử nội môn bước tới, lạnh giọng:
— “Ngươi là Vân Hạo Thiên? Hôm nay ta muốn thách đấu!”
Hạo Thiên nhìn hắn từ đầu đến chân, tay chống hông hỏi ngược lại:
— “Ngươi tên gì?”
— “Trương Khải Minh, nội môn bài danh 98!”
Hạo Thiên gật đầu, giơ tay vẫy nhẹ:
— “Bùng!”
ẦM!
Trương Khải Minh còn chưa kịp rút kiếm đã bị chấn động pháp lực đánh bay ba trượng, quần áo tả tơi, tóc tai dựng đứng như bị sét đánh.
Cả sân luyện võ nín lặng.
Một vị trưởng lão đang lơ lửng trên không, nhấp trà đến khựng lại:
— “Tên này… tám năm không xuất hiện, một chiêu đánh bay nội môn? Cái này là… Hóa Thần cảnh?”
Bên cạnh có người thì thầm:
— “Không phải hắn từng là trúc cơ sao?”
Có kẻ khác nuốt nước miếng:
— “Mới tám năm…”
Một trưởng lão khác đăm chiêu nhìn ba người, đặc biệt là mèo đen:
— “Con mèo kia… hình như có huyết mạch Thiên Linh Miêu? Đáng sợ…”
Ngay sau đó, tin đồn lan khắp tông môn.
“Tên Hạo Thiên kia tám năm đột phá tới Hóa Thần gần tới luyện hư!”
“Kiếm tu Bạch Ngọc Phong, một kiếm chẻ đôi thác nước Linh Tuyền Sơn!”
“Mèo đen biết nói, còn chửi thiên kiếp – đích thị là yêu quái!”
Chưa đầy ba ngày, danh hiệu Tam Quái Ngoại Môn đã vang xa, khiến cả nội môn dè chừng.
Thậm chí, một tên nội môn từng cao ngạo đi ngang qua động phủ của ba người, thấy mèo đen nằm sưởi nắng cũng vội vàng… khom lưng cúi đầu.
— “Cung kính… Tiểu Hắc đạo hữu!”
Tiểu Hắc hé mắt, chẳng buồn đáp, chỉ vươn chân gãi gãi cái bụng, bộ dạng lười nhác khiến đối phương chảy mồ hôi lạnh.
Hệ thống lúc này mới lên tiếng:
“Chúc mừng ký chủ: hoàn thành chuỗi nhiệm vụ 8 năm tu luyện!”
“Mở khóa tính năng mới: Danh Vọng Tông Môn!”
“Hiện tại danh vọng của ngươi tại Vân Tiêu Tông: ‘Kẻ mà cả mèo cũng không nên đụng vào’.”
Hạo Thiên chửi thề:
— “Tên gì như cái hệ thống dở hơi thế?!”
“Suỵt. Baby không nên nói thế đâu!”
— “????”
“Vì ngươi bế quan tám năm mà vẫn kịp để lại lời nhắn ‘Ai gọi ta trong lúc bế quan thì hãy sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của ta’ trước cửa động phủ…"
Hệ thống còn cười nhẹ:
— “Ta lúc đầu tưởng hắn để lại ngôn phong đạo mạo gì đó, ai ngờ đúng là trẻ trâu .”
Tiểu Hắc:
— “Mấy năm qua ta toàn nghe mấy tên nội môn gọi hắn là ‘Lão Tổ Ngoại Môn’... chắc không phải khen.”
Ba người nhìn nhau, cười phá lên.
Nhưng chỉ bọn họ biết — tám năm tu luyện này, không chỉ là bế quan.
Là chuẩn bị.
Là đặt nền móng.
Là tích tụ cho một cú bật tung trời khi lăng mộ thật sự mở ra.
Hạo Thiên siết chặt tay, mắt nhìn xa xăm:
— “Khi phần trung tâm của lăng mộ Đại Thánh mở ra… chính là lúc chúng ta bước ra ánh sáng.”
Bạch Ngọc Phong lặng lẽ rút kiếm, đặt ngang trước ngực.
Tiểu Hắc nhảy khỏi vai Hạo Thiên, hai mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, miệng lầm bầm:
— “Lần tới… ta muốn gặm xương rồng, không phải xương cá nữa!”
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan