Chương 21: . Đột Phá Kim Đan Tạo Cực (1)

26/04/2025 10 8.5
Chương 20. Đột Phá Kim Đan Tạo Cực (1)

Trong khoảnh khắc ánh sáng tím dâng trào như sóng lớn giữa biển mù mịt, cả không gian trong lăng mộ như lặng đi. Một luồng khí tức bùng nổ, quét qua hàng dặm, làm cho không ít tu sĩ đang dò đường phía xa phải dừng lại, ngẩng đầu kinh nghi.

Giữa chiến trường ký ức tan vỡ, thân ảnh gầy gò của một thiếu niên trong bộ y phục xám tro hiện ra – chính là Vân Hạo Thiên, cũng chính là Hoàng Hạo Thiên.

Ánh sáng tím nhạt tỏa ra từ cơ thể hắn, linh lực trong đan điền vận chuyển như n·ước l·ũ cuộn trào. Kim Đan trong cơ thể hắn xoay tít, nở rộ như một mặt trời nhỏ, càng lúc càng sáng rực.

— Hắn… hắn đột phá? – Bạch Ngọc Phong trợn tròn mắt, gần như không tin nổi.

Tiểu Hắc thì lập tức núp sau tảng đá, thầm thì:

— Lúc mới vô bí cảnh là Trúc Cơ, bây giờ đã Kim Đan Tạo Cực… ông nội viết kịch bản cho hắn chắc xài hack rồi!

Hạo Thiên lúc này hoàn toàn không để ý đến lời lảm nhảm của hai tên kia. Hắn đang đắm chìm trong cơn biến đổi của linh hồn và thể chất. Mỗi tế bào như bừng tỉnh, mỗi mạch máu như rực lửa.

Đây không chỉ là một đột phá cảnh giới. Đây là một bước nhảy vượt cấp – một sự chuyển hóa mang tính lột xác.

Trong đầu hắn, hệ thống réo lên:

— “Ding! Chúc mừng ký chủ đột phá Kim Đan Tạo Cực!”

— “Cảnh giới ổn định: Kim Đan Hậu Kỳ Tạo Cực!”

— “Đánh giá: Hấp thụ truyền thừa + tinh hoa linh khí tích tụ từ Hóa Thần cường giả – ngươi đúng là con cưng của vũ trụ!”

— “Tặng thưởng: +1 lần quay ‘Bánh Xe Vận Mệnh Mốc Xì’!”

— Nghe tên quay mà mất niềm tin. – Hạo Thiên khẽ nói trong lúc ngồi xếp bằng. – Để sau, giờ còn phải điều tức.

Lúc này, khí tức trong cơ thể hắn hỗn loạn cực độ. Dù đột phá thành công, nhưng nếu không kịp điều chỉnh, linh lực dư thừa có thể phản phệ, thậm chí nổ đan điền mà c·hết!

Hắn liền vận chuyển công pháp Huyễn Ảnh Nguyên Kinh, vận chuyển theo lộ tuyến mới đã được truyền vào sau khi nhận truyền thừa.

Linh lực tinh thuần được điều hòa, từng dòng linh khí chạy dọc kinh mạch như nước suối rửa sạch bùn nhơ. Sát khí, oán niệm, và khí tức tà ma tích tụ từ các trận chiến vừa qua dần được hóa giải.

Trong lòng Hạo Thiên lặng đi. Hắn cảm nhận rõ sự lớn mạnh của bản thân, nhưng cũng hiểu – lăng mộ này, chưa đến lúc mở hoàn toàn.

— Cảnh tượng thử thách chỉ là một phần ký ức của vị Đại Thánh kia, chưa phải truyền thừa chân chính.

— Nếu ở lại tiếp, e là mình sẽ bị hút vào tầng sâu hơn, có thể… không ra được nữa.

Đúng vậy, lăng mộ vẫn đang ngủ say.

Còn hắn – chưa đủ mạnh để khai mở tất cả.

— “Ding! Cảnh báo: Sau hai canh giờ nữa, lăng mộ sẽ khép lại trong vòng 36 ngày.”

— “Thời gian còn lại: 3 giờ 59 phút.”

— “Đề nghị: Đánh dấu thêm càng nhiều ‘Linh Tâm Thạch’ hoặc c·ướp cành nhiều càng tốt trước khi rút lui.”

— “Mở bản đồ định vị!”

Một bản đồ hiện lên trước mắt hắn, xuất hiện hàng loạt dấu chấm đỏ – Linh Tâm Thạch – nguyên liệu quý giá bậc nhất dùng để đúc pháp bảo, tu luyện công pháp, hoặc thậm chí mở phong ấn địa mạch.

Hoàng Hạo Thiên híp mắt:

— Lăng mộ không mở hoàn toàn, nhưng linh tài vẫn còn rải rác? Vậy thì... xin lỗi nhé, ta không từ chối đâu!

Hắn bật dậy như cá chép, ánh mắt sáng rực như chó thấy xương.

— Ngọc Phong, Tiểu Hắc, chuẩn b·ị c·ướp bóc! Không c·ướp là thiệt!

Bạch Ngọc Phong nhướng mày:

— Không chờ mấy tên khác ra à?

— Chờ tụi nó làm gì? Để tụi nó đụng hàng trước chắc?

— Mà… chẳng phải chúng ta đang trong lăng mộ linh thiêng của một Đại Thánh sao?

— Chính vì vậy mới phải tranh thủ vơ vét trước khi ‘hồn’ của người ta tỉnh dậy! – Hạo Thiên cười ha hả, mặt vô sỉ đến cực độ.
Tiểu Hắc gật gù:

— Nói có lý ghê…

Cả ba lập tức bắt đầu chia tuyến hành động. Bạch Ngọc Phong lo cảnh giới, Tiểu Hắc lo đánh dấu vị trí, còn Hạo Thiên thì dùng hệ thống để “định vị tầm xa” các vị trí linh thạch đang bị vùi lấp hoặc phong ấn.

Cuộc săn bắt đầu.

Một giờ sau – khu vực lòng đất phía đông lăng mộ.

ẦM!

Một phiến đá lớn b·ị c·hém đôi, để lộ ra một khối cầu tím đậm, như trái tim ngưng tụ từ linh khí – chính là Linh Tâm Thạch.

— Cục thứ 12 rồi! – Hoàng Hạo Thiên vung tay cất vào nhẫn trữ vật. – Phát tài rồi, về sau không sợ thiếu nguyên liệu luyện đan, luyện khí!

— Có điều… cảm giác như có thứ gì đang nhìn mình. – Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt liếc về phía không trung.

Hệ thống bất ngờ cảnh báo:

— “Cảnh báo: Phát hiện khí tức Chí Thánh bị áp chế! Có thể là tàn hồn Đại Thánh lưu lại trấn thủ kho báu!”

— “Khuyến nghị: Không nên đánh rắm, không nên cười lớn, không nên kêu tên ‘Vân Hạo Thiên’ quá nhiều lần!”

— …Ta đâu có kêu tên ta làm gì?! – Hạo Thiên lẩm bẩm. – Nhưng được rồi… chuẩn bị cho màn cuối!

Hắn quay người, gọi qua truyền âm:

— Ngọc Phong, gom đồ rồi rút! Mười phút nữa cửa lăng mộ sẽ bắt đầu rung chuyển.

— Ok! Tụi ta xong rồi! – Giọng Bạch Ngọc Phong vang lên, đầy phấn khích.

Và đúng lúc đó…

ẦM!!!

Một đạo ánh sáng đỏ rực từ trung tâm lăng mộ phóng lên trời. Tầng khí lãng mạn vốn yên tĩnh bắt đầu chấn động, mặt đất rạn nứt từng mảng.

— Trời đất! Đó là gì?!

— Là cơ chế đóng cửa lăng mộ! – Tiểu Hắc hô to. – Chạy lẹ! Không thì bị hút vào tầng phụ, chờ 36 ngày sau mới ra được!

Hạo Thiên liếc hệ thống:

— Bao lâu thì lối ra đóng hoàn toàn?

— “Một khắc nữa!”

— Vậy… phi thôi!!!

Cả ba lập tức bứt tốc, như sấm sét lao qua các thông đạo.

Ánh sáng đỏ dần nuốt chửng mọi lối đi. Tiếng động ầm ầm vang lên như vạn mã phi nhanh.

Ngay khoảnh khắc cuối cùng, khi ánh sáng trắng lóe lên ngoài lối ra – ba thân ảnh lảo đảo bay ra ngoài, té chổng vó giữa mặt đất phủ đầy tro bụi.

Sau vài giây im lặng…

— Pha đó… đẹp đấy. – Bạch Ngọc Phong thều thào.

— Đẹp cái đầu ngươi! – Hạo Thiên ngồi bật dậy, phủi bụi. – Quan trọng là… chúng ta mang theo được 21 viên Linh Tâm Thạch! Chuyến này hốt đậm!

Tiểu Hắc vẫy đuôi, cười hề hề:

— Về sau khỏi sợ thiếu lương thực rồi

________

Bầu trời bên ngoài lăng mộ dần chuyển sang sắc đỏ nhạt của hoàng hôn. Những tia nắng le lói cuối cùng đâm xuyên qua đám mây đen vừa tụ lại, phản chiếu lên thân ảnh ba kẻ chật vật ngồi giữa đống đá vụn.

— Mom nó chứ… vừa ra khỏi động là gió thổi bụi bay đầy mồm… – Bạch Ngọc Phong phun phì phì, mặt đen như đáy nồi.
Tiểu Hắc lăn lộn vài vòng rồi bật dậy:

— May mà nhanh chân. Ở lại thì chắc giờ này bị chôn sống rồi!

Hoàng Hạo Thiên thì vẫn điềm nhiên ngồi xếp bằng, tay đặt lên đầu gối, mắt nhắm nghiền. Hắn đang lợi dụng linh khí bên ngoài để điều tức lần cuối, đồng thời âm thầm tiêu hóa lượng linh lực khổng lồ thu được từ 21 viên Linh Tâm Thạch.

— “Ding! Đã hoàn tất đánh dấu ‘Lăng mộ Đại Thánh – tầng 1’.”

— “Thưởng thêm: Tăng 5% tốc độ hồi phục linh lực vĩnh viễn.”

— “Cảnh báo: Hệ thống phát hiện có 3 nhóm tu sĩ đang tiến về phía khu vực này.”

— “Mức độ đe dọa: Trung bình - Cao.”

— Hử? Lại có khách vip à? – Hạo Thiên khẽ mở mắt, ánh nhìn sắc như dao. – Tụi kia đánh hơi nhanh thế…

Bạch Ngọc Phong liếc nhìn mảnh ngọc truyền âm đang lóe sáng trong tay, lẩm bẩm:

— Ta vừa truyền tin cho mấy sư huynh ngoại môn Vân Tiêu Tông là chúng ta ra khỏi bí cảnh. Ai ngờ trong vòng nửa canh giờ mà đã có kẻ lảng vảng tới gần?

— Sư huynh cái đầu ngươi! Bảo mật kiểu đó khác giề livestream bắn tọa độ cho người ta biết? – Tiểu Hắc đá nhẹ một cước, mặt tức giận.

— Ấy, anh em cứ bình tĩnh, mấy con tép riêu thôi. – Hạo Thiên vẫy tay. – Mấy thằng đó đến cũng tốt. Ta đang lo chưa biết cảnh giới mới thế nào.

Bạch Ngọc Phong:

— Ngươi định… đánh hết?

— Không đánh thì về sau tụi kia cũng lén lút rình mò thôi. Ta chỉnh cho vài trận, cho nhớ đời.

Hắn bật người dậy, rút ra một thanh phi kiếm toàn thân xanh đen – Chuẩn Thánh Khí, đã được hắn nhờ hệ thống chế luyện lại phần linh tâm thạch mới gom được.

— Hệ thống, phân tích hướng tiếp cận.

— “Ding! Nhóm 1: 5 người – Nguyên Anh Trung kỳ – từ phía Tây Nam, 200 trượng.”

— “Nhóm 2: 3 người – Kim Đan Hậu kỳ – từ phía Bắc, 120 trượng.”

— “Nhóm 3: 1 người – Hóa Thần Sơ Kỳ (ẩn khí) – từ trên không, độ cao 600 trượng.”

— “Gợi ý: Xử lý nhanh nhóm 2 để làm mồi nhử hai nhóm còn lại.”

— Được, vậy chơi vậy.

Hắn quay lại, ra lệnh:

— Ngọc Phong, ngươi giữ chặt phía Nam. Tiểu Hắc, dẫn dụ nhóm từ phía Tây về hướng đồi đá. Ta xử lý bọn phía Bắc rồi lên cao nghênh chiến Hóa Thần.

— Ngươi chắc chứ? – Cả hai cùng hỏi.

— Ngươi đang nói chuyện với ai vậy? – Hạo Thiên bật cười.

Cả ba nhìn nhau, rồi gật đầu.

Cuộc chơi chính thức bắt đầu.

Cách đó 100 trượng – trong bụi cây.

— Ngươi chắc chứ? Hắn chỉ vừa từ lăng mộ ra thôi, chưa chắc đã có thu hoạch. – Một tên kim đan áo lam khẽ nói.

— Thu hoạch thì chưa biết, nhưng hắn là người sống sót đầu tiên. Có thể đồ vật hắn lấy ra có dấu tích kích hoạt truyền thừa.

— Vậy thì… ra tay thôi!

Ba thân ảnh phóng v·út ra như chớp.

Nhưng chỉ được 3 bước, cả bọn liền cảm thấy một luồng áp lực cực lớn từ trên trời giáng xuống.

ẦM!

Một kiếm ánh xanh bổ xuống như sét xé rách trời chiều, khiến cả ba tên văng ra như lá khô trong gió lốc.
— Là… Kim Đan đỉnh phong! – Một tên hoảng loạn hét lên.

— Không đúng! Là loại linh lực dị biến, giống như đã nén lâu ngày, nay bộc phát!

— Tệ rồi… hắn giấu thực lực!

Trước mặt bọn họ, Hạo Thiên nhếch môi cười:

— Giấu? Ta là đang tiết kiệm đấy, biết không?

Rồi xoẹt! một kiếm nữa tung ra, lần này là kèm theo sát khí khiến cả ba tên không kịp phản ứng. Chỉ trong tích tắc, hai tên nằm bất động, tên cuối cùng run rẩy quỳ xuống.

— Tha cho ta! Ta chỉ… ta chỉ làm theo lệnh!

— Vậy đưa lệnh chủ ngươi ra đây.

— Hắn… hắn là người của Liệt Hỏa Tông… tu vi Hóa Thần sơ kỳ…!

Hạo Thiên nhíu mày, lập tức truyền âm:

— Ngọc Phong, có khách quý trên đầu. Đè hắn xuống cho ta.

— Rõ!

Tiếng gió xé toạc không gian. Bạch Ngọc Phong đạp không mà lên, thi triển một chiêu "Huyễn Quang Phá Vân" đánh thẳng vào tầng mây phía trên.

ẦM!

Từ trên cao, một thân ảnh áo đỏ bị chấn động bay xuống. Người này mang mặt nạ bạc, đôi mắt đỏ như máu, khí tức Hóa Thần tỏa ra ngập trời.

— Hừ! Một tên Kim Đan cũng dám lấn sân? – Gã gằn giọng.

— Kim Đan, nhưng là Kim Đan... có hệ thống. – Hạo Thiên bước ra, miệng cười gian.

— Hệ thống cái gì? – Gã ngơ ngác.

— Đánh xong ngươi sẽ biết!

Và ngay lúc đó – hắn thi triển Huyễn Ảnh Bát Bộ, lao đến như ma ảnh, kiếm khí rực cháy!

Tên Hóa Thần chưa kịp trở tay thì đã bị một đạo kiếm khí xoáy vào cánh tay phải. Máu bắn tung tóe, sát khí tràn ngập.

— Ngươi… ngươi không phải Kim Đan! Ngươi… ít nhất phải Nguyên Anh hậu kỳ!

— Gần đúng. – Hạo Thiên nhe răng cười. – Nhưng mà… ai nói ta phải chơi công bằng?

Tiếng cười hắn vang vọng cả một vùng đất.

Nửa canh giờ sau.

Trận chiến kết thúc.

Trên mặt đất, chỉ còn lại t·hi t·hể ba kẻ xấu số, một tên Hóa Thần bị cấm chế và trói gô lại bằng dây Hồn Tỏa.

Hạo Thiên đứng thở dốc, nhìn hệ thống:

— “Ding! Đánh bại địch cấp cao hơn 2 cảnh giới.”

— “Tặng thưởng: 1 lần nâng cấp v·ũ k·hí miễn phí.”

— “Phát hiện Hỏa Linh Châu trong nhẫn trữ vật – nguyên liệu mở cấm địa tầng hai của Lăng Mộ.”

— Hỏa Linh Châu à? Vậy là… số trời cho ta trở lại? – Hắn cười khẽ.

— Ngươi định quay lại à? – Bạch Ngọc Phong hỏi.

— Không phải bây giờ. Còn phải rèn luyện thêm. Lần sau quay lại, là để lấy toàn bộ truyền thừa!

Tiểu Hắc hỏi:

— Vậy còn tên Hóa Thần này?

— Đừng g·iết. – Hạo Thiên phất tay. – Thả về. Cho nó báo tin: Vân Hạo Thiên từ nay chính thức tuyên chiến với mọi thế lực nào muốn động vào đồ ta c·ướp được!

— Chốt! – Tiểu Hắc hí hửng đá tên kia văng xuống núi.

Ánh chiều tà cuối cùng tan đi. Trong khi nhiều kẻ vẫn đang dò dẫm trong bóng tối, Hạo Thiên đã bước được bước đầu tiên trên con đường… bá đạo đoạt mệnh.
8.5
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025