Chương 29: . Gặp Yêu Thú.
26/04/2025
10
8.5
Chương 27. Gặp Yêu Thú.
Bí cảnh, trước tế đàn cổ.
Không khí ngột ngạt, nặng nề như chứa đầy sát khí. Những ký tự cổ trên tế đàn dần sáng lên, phát ra thứ ánh sáng đỏ như máu, lan tỏa khắp không gian.
— "Thiên Sát trưởng lão, chúng ta sắp thành công rồi!" — Một tên áo đen hô to, giọng đầy phấn khích.
Lão giả hắc bào — Thiên Sát trưởng lão — nhe răng cười gằn, hai tay bấm niệm pháp quyết, từng đợt hắc khí cuồn cuộn tuôn ra từ cơ thể hắn, hòa vào viên Hỗn Độn Thạch.
— "Lấy máu của ta làm dẫn, lấy linh hồn của các ngươi làm giá, mở ra phong ấn vạn cổ!"
Ầm!
Một t·iếng n·ổ kinh thiên vang lên, cả tế đàn rung chuyển dữ dội. Những tên áo đen đồng loạt ngã quỵ, thân thể co giật, từ miệng phun ra từng dòng máu đen. Linh hồn của chúng bị hút thẳng vào viên đá, thân thể khô quắt như xác ướp.
Hạo Thiên, Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc đứng nép sau một cột đá lớn, sắc mặt đều biến đổi.
— "Bọn chúng đang hiến tế chính mình!" — Bạch Ngọc Phong trừng mắt.
— "Không ổn rồi, cái thứ bị phong ấn kia sắp ra!" — Tiểu Hắc gầm gừ, bộ lông dựng đứng.
Hạo Thiên nghiến răng, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả. "Nếu để thứ đó thoát ra, hạ giới này sẽ tan thành tro bụi!"
Cả ba đồng loạt tế ra các loại lục phù nhưng
*RẦM!*
Cả bí cảnh đột nhiên rung lên dữ dội, từng vết nứt lớn xuất hiện trên nền đá, như thể có một thứ gì đó khủng kh·iếp đang giãy giụa phía dưới.
— "Chạy!" — Hạo Thiên hét lên, không chần chừ nữa, quay người bám lấy Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc, thúc toàn lực phóng về phía cửa ra.
Nhưng đã muộn.
Bùm!
Một tiếng gầm kinh hoàng vang lên, cả tòa cung điện sụp đổ trong nháy mắt. Từ đ·ống đ·ổ n·át, một bàn tay khổng lồ màu đen như bóng đêm vươn ra, móng vuốt sắc nhọn cào xé không gian, khiến cả vùng trời tối sầm lại.
— "Hahaha! Thành công rồi! Đế Thú của Bát Hoang đã thức tỉnh!" — Thiên Sát trưởng lão cười điên cuồng, nhưng ngay sau đó, một luồng hắc ám từ bàn tay khổng lồ kia quét ngang, xé nát hắn thành từng mảnh.
RẦM RẦM!
Những sợi xích thần bí đột ngột xuất hiện từ hư không, quấn chặt lấy cánh tay yêu thú, cố gắng kéo nó trở lại. Nhưng tất cả đều vô ích. Từng sợi xích vỡ tan như sợi chỉ, yêu thú gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, uy áp hủy thiên diệt địa bùng nổ.
Ầm!
Cả bí cảnh như bị một bàn tay vô hình đè nén, đất đá vỡ vụn, không gian méo mó. Những tu sĩ đang trốn chạy bỗng chốc hóa thành tro bụi, kẻ thì bị uy áp ép nổ tung, kẻ thì bị hắc khí xâm nhập, biến thành quái vật mất lý trí.
Hạo Thiên cùng đồng bọn bị sóng xung kích đánh trúng, cả người bay v·út ra xa, đập mạnh vào vách đá.
— "Khụ... đau quá!" — Tiểu Hắc ho sặc sụa, miệng trào ra máu.
— "Không thể ở lại nữa, phải chạy ngay!" — Bạch Ngọc Phong gượng đứng dậy, mặt tái mét.
Đúng lúc này, hệ thống đột ngột vang lên trong đầu Hạo Thiên:
"Nhiệm vụ khẩn cấp: Chạy khỏi hạ giới ngay lập tức! Đế Thú này không phải thứ ngươi có thể đối phó!"
Hạo Thiên trợn mắt: "Chạy khỏi hạ giới? Mẹ nó, ta mới Hoá Thần thôi, làm sao phá vỡ giới bích lên Thượng Giới?!"
Hệ thống: "Đã mở khóa tạm thời Lôi Đài Phi Thăng. Chỉ cần chạy đến trung tâm bí cảnh, ngươi có thể rời đi!"
Không kịp suy nghĩ thêm, Hạo Thiên nắm chặt tay hai người bạn:
— "Đi theo ta, mau!"
Cả nhóm lao đi như bay, né tránh từng đợt hắc khí cuồn cuộn và những mảnh vỡ không gian. Yêu thú đã hoàn toàn thoát khỏi phong ấn, thân hình khổng lồ của nó dần hiện rõ — một con quái vật hình hổ nhưng có tới chín đuôi, mỗi chiếc đuôi đều phủ đầy vảy rồng, mắt đỏ như máu, miệng phun ra từng luồng khí độc ăn mòn cả không gian.
Đột nhiên, một bóng trắng từ đ·ống đ·ổ n·át phóng ra, thẳng đến trước mặt họ.
— "Các ngươi còn sống?!"
Một thiếu nữ áo trắng dính đầy máu, khuôn mặt xinh đẹp giờ đầy vẻ hoảng loạn — Lâm Thanh Tuyết!
— "Ngươi không sao chứ, đồng đội ngươi đâu?!" — Hạo Thiên trợn mắt.
— "Nhóm ta bị yêu thú t·ấn c·ông... tất cả đều c·hết... chỉ còn mình ta!" — Nàng nói trong hơi thở gấp gáp, buồn bã.
Không chần chừ, Hạo Thiên vươn tay ra:
— "Đi cùng bọn ta, nếu không ngươi sẽ c·hết!"
Lâm Thanh Tuyết do dự một giây, rồi gật đầu, nắm lấy tay hắn.
Bốn người như tên bắn lao về phía trung tâm bí cảnh, nơi một đài sen bằng ngọc đang tỏa sáng.
Phía sau, yêu thú đã phát hiện ra bọn họ.
Gầm!
Đế Thú chín đuôi gào thét, uy áp hủy diệt như s·óng t·hần ập xuống. Hạo Thiên cảm thấy toàn thân như bị đè dưới ngọn núi vạn cân, đầu gối khuỵu xuống đất, máu từ khóe miệng chảy thành dòng đỏ thẫm trên nền đá nứt nẻ.
"Không thể... chống cự...!" Hắn nghiến răng đến bật máu, xương cốt kêu răng rắc dưới sức ép khủng kh·iếp.
Bạch Ngọc Phong bên cạnh cũng không khá hơn, thân thể áp sát mặt đất, Băng Phong Kiếm trong tay rạn nứt từng mảng. Tiểu Hắc thì đã biến về hình dạng tiểu hắc mao, lông đen dựng đứng, miệng không ngừng phun ra máu tươi. Còn Lâm Thanh Tuyết thì mặt đã tái nhợt nay còn tái nhợt hơn, thân thể đã áp sát mặt đất, quần áo thì dính đầy máu.
"Làm sao bây giờ?" Lâm Thanh Tuyết ôm chặt ngực, khuôn mặt xinh đẹp giờ tái nhợt như tờ giấy.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, hai luồng khí tức cường đại bỗng xé tan không gian xuất hiện.
"Hừ! Yêu thú cả gan làm thần tử/thiếu chủ b·ị t·hương!"
Tiếng quát vang lên như sấm rền. Hoàng Long trong bộ hoàng bào lộng lẫy bước ra từ hư không, tay phải cầm Hoàng Long Kiếm tỏa ánh vàng rực rỡ. Chỉ một nhát kiếm vung lên, đạo kiếm khí vàng óng như mặt trời xé toạc không gian, tạm thời đẩy lùi uy áp Đế Thú.
Cố Thanh Tiêu áo xanh xuất hiện bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm, tay bấm nhanh một chuỗi pháp quyết phức tạp. "Cửu Thiên Độn Thiên Phù - Khai!"
Một vòng tròn bạc sáng rực hiện lên dưới chân cả nhóm, không gian xung quanh bắt đầu xoáy cuộn như nước chảy.
Hạo Thiên cố ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc: "Vân Tiêu Tông..."
Hoàng Long cười ha hả, một tay xách áo Hạo Thiên lên: "Lão tổ bọn họ là một tôn Đại Thánh, c·hết làm sao dễ thế? Còn thần tử ở lại chỉ thêm xác c·hết vô ích!"
Đế Thú dường như phát hiện mục tiêu sắp trốn thoát, gầm lên một tiếng kinh thiên. Chín chiếc đuôi vung lên quét ngang không gian, phóng ra vô số tia hắc ám xuyên thủng hư không, bắn thẳng về phía nhóm người.
"Phiền phức!" Cố Thanh Tiêu nhíu mày, đưa tay vẽ một vòng tròn trước ngực. Một tấm khiên băng xanh hiện lên, dễ dàng chặn đứng mọi tia hắc ám. "Chuẩn bị đi!"
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, Hạo Thiên kịp thấy:
Hoàng Long cười hắc hắc, Hoàng Long Kiếm trong tay bỗng hóa thành một con rồng vàng khổng lồ, lao thẳng về phía Đế Thú. "Cho lão tử một chiếc đuôi làm kỷ niệm nào bé yêu!"
*Xoẹt!*
Một chiếc đuôi đen nhánh b·ị c·hém đứt lìa, máu đen phun thành thác.
Cố Thanh Tiêu thì như một con diều hâu, lao thẳng vào trung tâm hắc ám, tay nhanh như chớp giật lấy viên Hỗn Độn Thạch đang lơ lửng giữa không trung.
*Oanh!*
Ánh sáng trắng xóa bao trùm mọi thứ.
_________
Khi Hạo Thiên tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trên một đám cỏ ngũ sắc mềm mại. Hoàng Long ngồi bệt xuống thở phào: "May quá, lão tử còn kịp tiêu hết 3000 đấu linh thạch ở Túy Tiên lâu chứ không mất hết rồi"
Cố Thanh Tiêu đứng bên cạnh, mặt vẫn lạnh như tiền, ném một viên đá đen nhánh cho Hạo Thiên: "Hỗn độn thể sao? Cho ngươi đấy. Đổi cái Hạ giới phế vật này lấy viên Hỗn Độn Thạch - không hề lỗ!"
Hạo Thiên trợn mắt nhìn viên đá trong tay, rồi lại nhìn xuống phía dưới - qua lớp mây mỏng, cả Hạ giới đang nổ tung từng mảng trong biển lửa đen, những vết nứt không gian như mạng nhện lan ra khắp nơi.
"Thật là..." Hắn nuốt nước bọt, không biết nên cảm thấy may mắn hay là áy náy.
Bạch Ngọc Phong đứng dậy phủi áo, mắt nhìn về phía chân trời xa: "Cửu Thiên Tiên Vực... Chúng ta đã về rồi."
Tiểu Hắc nhảy lên vai Hạo Thiên, gầm gừ: "Nhưng cái con quái vật kia..."
Hoàng Long vỗ vai Hạo Thiên một cái đau điếng: "Yên tâm đi, đã có lão già nhà ngươi và mấy vị khác ở đây xử lý. Một con Đế Thú phân thân thôi, còn chưa đủ làm loạn Cửu Thiên!"
Bí cảnh, trước tế đàn cổ.
Không khí ngột ngạt, nặng nề như chứa đầy sát khí. Những ký tự cổ trên tế đàn dần sáng lên, phát ra thứ ánh sáng đỏ như máu, lan tỏa khắp không gian.
— "Thiên Sát trưởng lão, chúng ta sắp thành công rồi!" — Một tên áo đen hô to, giọng đầy phấn khích.
Lão giả hắc bào — Thiên Sát trưởng lão — nhe răng cười gằn, hai tay bấm niệm pháp quyết, từng đợt hắc khí cuồn cuộn tuôn ra từ cơ thể hắn, hòa vào viên Hỗn Độn Thạch.
— "Lấy máu của ta làm dẫn, lấy linh hồn của các ngươi làm giá, mở ra phong ấn vạn cổ!"
Ầm!
Một t·iếng n·ổ kinh thiên vang lên, cả tế đàn rung chuyển dữ dội. Những tên áo đen đồng loạt ngã quỵ, thân thể co giật, từ miệng phun ra từng dòng máu đen. Linh hồn của chúng bị hút thẳng vào viên đá, thân thể khô quắt như xác ướp.
Hạo Thiên, Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc đứng nép sau một cột đá lớn, sắc mặt đều biến đổi.
— "Bọn chúng đang hiến tế chính mình!" — Bạch Ngọc Phong trừng mắt.
— "Không ổn rồi, cái thứ bị phong ấn kia sắp ra!" — Tiểu Hắc gầm gừ, bộ lông dựng đứng.
Hạo Thiên nghiến răng, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả. "Nếu để thứ đó thoát ra, hạ giới này sẽ tan thành tro bụi!"
Cả ba đồng loạt tế ra các loại lục phù nhưng
*RẦM!*
Cả bí cảnh đột nhiên rung lên dữ dội, từng vết nứt lớn xuất hiện trên nền đá, như thể có một thứ gì đó khủng kh·iếp đang giãy giụa phía dưới.
— "Chạy!" — Hạo Thiên hét lên, không chần chừ nữa, quay người bám lấy Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc, thúc toàn lực phóng về phía cửa ra.
Nhưng đã muộn.
Bùm!
Một tiếng gầm kinh hoàng vang lên, cả tòa cung điện sụp đổ trong nháy mắt. Từ đ·ống đ·ổ n·át, một bàn tay khổng lồ màu đen như bóng đêm vươn ra, móng vuốt sắc nhọn cào xé không gian, khiến cả vùng trời tối sầm lại.
— "Hahaha! Thành công rồi! Đế Thú của Bát Hoang đã thức tỉnh!" — Thiên Sát trưởng lão cười điên cuồng, nhưng ngay sau đó, một luồng hắc ám từ bàn tay khổng lồ kia quét ngang, xé nát hắn thành từng mảnh.
RẦM RẦM!
Những sợi xích thần bí đột ngột xuất hiện từ hư không, quấn chặt lấy cánh tay yêu thú, cố gắng kéo nó trở lại. Nhưng tất cả đều vô ích. Từng sợi xích vỡ tan như sợi chỉ, yêu thú gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, uy áp hủy thiên diệt địa bùng nổ.
Ầm!
Cả bí cảnh như bị một bàn tay vô hình đè nén, đất đá vỡ vụn, không gian méo mó. Những tu sĩ đang trốn chạy bỗng chốc hóa thành tro bụi, kẻ thì bị uy áp ép nổ tung, kẻ thì bị hắc khí xâm nhập, biến thành quái vật mất lý trí.
Hạo Thiên cùng đồng bọn bị sóng xung kích đánh trúng, cả người bay v·út ra xa, đập mạnh vào vách đá.
— "Khụ... đau quá!" — Tiểu Hắc ho sặc sụa, miệng trào ra máu.
— "Không thể ở lại nữa, phải chạy ngay!" — Bạch Ngọc Phong gượng đứng dậy, mặt tái mét.
Đúng lúc này, hệ thống đột ngột vang lên trong đầu Hạo Thiên:
"Nhiệm vụ khẩn cấp: Chạy khỏi hạ giới ngay lập tức! Đế Thú này không phải thứ ngươi có thể đối phó!"
Hạo Thiên trợn mắt: "Chạy khỏi hạ giới? Mẹ nó, ta mới Hoá Thần thôi, làm sao phá vỡ giới bích lên Thượng Giới?!"
Hệ thống: "Đã mở khóa tạm thời Lôi Đài Phi Thăng. Chỉ cần chạy đến trung tâm bí cảnh, ngươi có thể rời đi!"
Không kịp suy nghĩ thêm, Hạo Thiên nắm chặt tay hai người bạn:
— "Đi theo ta, mau!"
Cả nhóm lao đi như bay, né tránh từng đợt hắc khí cuồn cuộn và những mảnh vỡ không gian. Yêu thú đã hoàn toàn thoát khỏi phong ấn, thân hình khổng lồ của nó dần hiện rõ — một con quái vật hình hổ nhưng có tới chín đuôi, mỗi chiếc đuôi đều phủ đầy vảy rồng, mắt đỏ như máu, miệng phun ra từng luồng khí độc ăn mòn cả không gian.
Đột nhiên, một bóng trắng từ đ·ống đ·ổ n·át phóng ra, thẳng đến trước mặt họ.
— "Các ngươi còn sống?!"
Một thiếu nữ áo trắng dính đầy máu, khuôn mặt xinh đẹp giờ đầy vẻ hoảng loạn — Lâm Thanh Tuyết!
— "Ngươi không sao chứ, đồng đội ngươi đâu?!" — Hạo Thiên trợn mắt.
— "Nhóm ta bị yêu thú t·ấn c·ông... tất cả đều c·hết... chỉ còn mình ta!" — Nàng nói trong hơi thở gấp gáp, buồn bã.
Không chần chừ, Hạo Thiên vươn tay ra:
— "Đi cùng bọn ta, nếu không ngươi sẽ c·hết!"
Lâm Thanh Tuyết do dự một giây, rồi gật đầu, nắm lấy tay hắn.
Bốn người như tên bắn lao về phía trung tâm bí cảnh, nơi một đài sen bằng ngọc đang tỏa sáng.
Phía sau, yêu thú đã phát hiện ra bọn họ.
Gầm!
Đế Thú chín đuôi gào thét, uy áp hủy diệt như s·óng t·hần ập xuống. Hạo Thiên cảm thấy toàn thân như bị đè dưới ngọn núi vạn cân, đầu gối khuỵu xuống đất, máu từ khóe miệng chảy thành dòng đỏ thẫm trên nền đá nứt nẻ.
"Không thể... chống cự...!" Hắn nghiến răng đến bật máu, xương cốt kêu răng rắc dưới sức ép khủng kh·iếp.
Bạch Ngọc Phong bên cạnh cũng không khá hơn, thân thể áp sát mặt đất, Băng Phong Kiếm trong tay rạn nứt từng mảng. Tiểu Hắc thì đã biến về hình dạng tiểu hắc mao, lông đen dựng đứng, miệng không ngừng phun ra máu tươi. Còn Lâm Thanh Tuyết thì mặt đã tái nhợt nay còn tái nhợt hơn, thân thể đã áp sát mặt đất, quần áo thì dính đầy máu.
"Làm sao bây giờ?" Lâm Thanh Tuyết ôm chặt ngực, khuôn mặt xinh đẹp giờ tái nhợt như tờ giấy.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, hai luồng khí tức cường đại bỗng xé tan không gian xuất hiện.
"Hừ! Yêu thú cả gan làm thần tử/thiếu chủ b·ị t·hương!"
Tiếng quát vang lên như sấm rền. Hoàng Long trong bộ hoàng bào lộng lẫy bước ra từ hư không, tay phải cầm Hoàng Long Kiếm tỏa ánh vàng rực rỡ. Chỉ một nhát kiếm vung lên, đạo kiếm khí vàng óng như mặt trời xé toạc không gian, tạm thời đẩy lùi uy áp Đế Thú.
Cố Thanh Tiêu áo xanh xuất hiện bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm, tay bấm nhanh một chuỗi pháp quyết phức tạp. "Cửu Thiên Độn Thiên Phù - Khai!"
Một vòng tròn bạc sáng rực hiện lên dưới chân cả nhóm, không gian xung quanh bắt đầu xoáy cuộn như nước chảy.
Hạo Thiên cố ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc: "Vân Tiêu Tông..."
Hoàng Long cười ha hả, một tay xách áo Hạo Thiên lên: "Lão tổ bọn họ là một tôn Đại Thánh, c·hết làm sao dễ thế? Còn thần tử ở lại chỉ thêm xác c·hết vô ích!"
Đế Thú dường như phát hiện mục tiêu sắp trốn thoát, gầm lên một tiếng kinh thiên. Chín chiếc đuôi vung lên quét ngang không gian, phóng ra vô số tia hắc ám xuyên thủng hư không, bắn thẳng về phía nhóm người.
"Phiền phức!" Cố Thanh Tiêu nhíu mày, đưa tay vẽ một vòng tròn trước ngực. Một tấm khiên băng xanh hiện lên, dễ dàng chặn đứng mọi tia hắc ám. "Chuẩn bị đi!"
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, Hạo Thiên kịp thấy:
Hoàng Long cười hắc hắc, Hoàng Long Kiếm trong tay bỗng hóa thành một con rồng vàng khổng lồ, lao thẳng về phía Đế Thú. "Cho lão tử một chiếc đuôi làm kỷ niệm nào bé yêu!"
*Xoẹt!*
Một chiếc đuôi đen nhánh b·ị c·hém đứt lìa, máu đen phun thành thác.
Cố Thanh Tiêu thì như một con diều hâu, lao thẳng vào trung tâm hắc ám, tay nhanh như chớp giật lấy viên Hỗn Độn Thạch đang lơ lửng giữa không trung.
*Oanh!*
Ánh sáng trắng xóa bao trùm mọi thứ.
_________
Khi Hạo Thiên tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trên một đám cỏ ngũ sắc mềm mại. Hoàng Long ngồi bệt xuống thở phào: "May quá, lão tử còn kịp tiêu hết 3000 đấu linh thạch ở Túy Tiên lâu chứ không mất hết rồi"
Cố Thanh Tiêu đứng bên cạnh, mặt vẫn lạnh như tiền, ném một viên đá đen nhánh cho Hạo Thiên: "Hỗn độn thể sao? Cho ngươi đấy. Đổi cái Hạ giới phế vật này lấy viên Hỗn Độn Thạch - không hề lỗ!"
Hạo Thiên trợn mắt nhìn viên đá trong tay, rồi lại nhìn xuống phía dưới - qua lớp mây mỏng, cả Hạ giới đang nổ tung từng mảng trong biển lửa đen, những vết nứt không gian như mạng nhện lan ra khắp nơi.
"Thật là..." Hắn nuốt nước bọt, không biết nên cảm thấy may mắn hay là áy náy.
Bạch Ngọc Phong đứng dậy phủi áo, mắt nhìn về phía chân trời xa: "Cửu Thiên Tiên Vực... Chúng ta đã về rồi."
Tiểu Hắc nhảy lên vai Hạo Thiên, gầm gừ: "Nhưng cái con quái vật kia..."
Hoàng Long vỗ vai Hạo Thiên một cái đau điếng: "Yên tâm đi, đã có lão già nhà ngươi và mấy vị khác ở đây xử lý. Một con Đế Thú phân thân thôi, còn chưa đủ làm loạn Cửu Thiên!"
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan