Chương 18: Tượng Đá Trấn Lăng
26/04/2025
10
8.5
Chương 18: Tượng Đá Trấn Lăng
Âm thanh rền vang như sấm nổ trong lòng đất. Cát bụi cuồn cuộn, đá vụn văng tung tóe. Ba bóng người đối diện với ba pho tượng khổng lồ, ánh mắt lấp lánh ánh chiến ý, mồ hôi chưa kịp đọng đã bị sát khí xung quanh hong khô.
Căn phòng trong lòng núi rung chuyển như muốn sụp đổ. Những pho tượng đá cao ba trượng, thân thể rắn chắc như đồng sắt, khí thế như hung thần từ cửu u địa ngục. Trên người chúng khắc từng trận văn cổ xưa, ẩn ẩn tỏa ra uy áp của Thánh cảnh cường giả.
"Ngươi – tự lo đi, ta... đang kẹt lắm rồi!" – Hoàng Hạo Thiên cười khổ, tung người né khỏi cú đập trời giáng của tượng đá.
Từ khi bước vào tầng thứ hai của bí cảnh, không ai ngờ phải chạm trán sinh linh chiến đấu cường đại đến mức này. Nếu không nhờ vào đôi mắt tinh tường, hắn đã chẳng kịp nhận ra – phía sau gáy pho tượng có một vết lõm nhỏ hình bát quái – điểm yếu chí mạng.
Nhưng biết là một chuyện. Chạm tới được – lại là chuyện khác.
ẦM!
Mặt đất nứt toác, tượng đá giáng một quyền khiến cả hang động chấn động. Hoàng Hạo Thiên lộn người tránh khỏi cú đánh, chân đạp “Lăng Không Bộ” thân hình như ảo ảnh xẹt qua bên trái, rồi bất ngờ bứt tốc hướng về phía sau tượng đá.
“Cơ hội!”
Chỉ thấy tay hắn rút ra một thanh phi kiếm, ánh sáng bạc lóe lên. Một đòn toàn lực đâm thẳng vào vết lõm.
KENG!!
Một tiếng kim thiết vang lên, tay hắn tê rần. Mũi kiếm bật ngược, không để lại vết xước nào.
“Má nó... điểm yếu gì mà dày như mặt người yêu cũ khi muốn quay lại vậy!” – Hạo Thiên lảo đảo lùi lại, miệng mắng không ngừng.
Tượng đá quay đầu, mắt phát ra hồng quang. Nó gầm lên, hai tay nện xuống, như muốn nghiền hắn thành thịt băm.
Hoàng Hạo Thiên nghiến răng, linh lực dâng trào. Hắn lật tay triệu hồi chuẩn Thánh Khí – một thanh trường kiếm khắc trận văn hỏa hệ. Kiếm khí vừa xuất hiện, nhiệt độ trong phòng tăng vọt.
“Lão tử không tin chọc không thủng mi nữa!” – Hắn vung kiếm, khí thế như muốn xé rách bầu trời.
Trong khi đó, bên kia chiến tuyến...
Bạch Ngọc Phong đang đối đầu với một pho tượng có thân hình dày đặc gai đá, mỗi đòn công kích đều mang theo lực xuyên phá kinh người.
“Ngươi là tượng đá hay nhím tinh vậy?” – Ngọc Phong vừa chửi vừa lui.
Hắn triệu hồi pháp bảo hình tam liên thương, thân thương uốn lượn như rồng. Dù chỉ Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng kỹ năng chiến đấu lại cực kỳ già dặn. Mỗi cú đâm đều nhắm thẳng khớp nối ở chân tượng.
“Đáng tiếc... tốc độ nó nhanh quá!” – Hắn cau mày.
Pho tượng như có linh trí, mỗi lần hắn định t·ấn c·ông vào điểm yếu ở mắt cá chân, nó liền nhấc chân lên hoặc xoay người tránh né. Không chỉ mạnh mẽ, tượng đá còn rất “khôn lỏi”.
Mồ hôi tuôn như suối, ánh mắt Ngọc Phong trở nên u tối. “Không ổn... nếu tiếp tục giằng co, linh lực sẽ cạn trước khi tìm ra cách phá vỡ phòng ngự...”
Phía xa hơn, Tiểu Hắc – kẻ mà bình thường chỉ biết lười biếng và cà khịa, nay lại đang phát uy.
“Ta ghét đánh nhau lắm... nhưng ngươi đánh ta trước, đừng trách ta phản ứng như một con mèo!”
Hắn lật tay, từ trong tay áo bắn ra mấy đạo phù văn – mỗi đạo đều là Bạo Linh Phù cao cấp.
ẦM!!
Tiếng nổ rền vang, bụi đá tung tóe. Pho tượng của hắn bị ép lui ba bước, nhưng sau đó – chỉ lắc lắc thân hình, lập tức quay lại t·ấn c·ông.
“Đùa nhau à? Lão tử nổ banh xác yêu thú cũng được, còn mi... nổ như gãi ngứa?” – Tiểu Hắc nhăn nhó.
Dưới làn khói, hắn lặng lẽ vẽ thêm vài đạo phù, miệng lẩm bẩm: “Ba trăm phù chú một lần, tổn thất như đang đốt linh thạch. Cay vcl ...”
Cùng lúc đó, Hoàng Hạo Thiên đột ngột biến chiêu.
Hắn giả bộ lao tới mặt tượng, rồi bất ngờ lật người, mượn phản lực nhảy vọt lên lưng đối phương. Trong nháy mắt, hắn ghim chuẩn Thánh Khí xuống giữa sống lưng pho tượng, điểm gần nhất với vị trí gáy.
KENG!!!
Vẫn không xi nhê.
“Ngươi đùa ta à? Đây là chuẩn Thánh Khí đó!” – Hạo Thiên gào lên, tức đến run tay.
Giọng nói êm ái vang lên trong đầu hắn – hệ thống kích hoạt chế độ tấu hài lúc không thích hợp:
[Ký chủ nên ngưng hành vi cắm kiếm như phóng tăm. Vị trí tốt, kỹ năng sai. Đề nghị đâm sâu hơn 3 tấc để đạt hiệu quả!]
Hạo Thiên nghiến răng: “Ngươi câm đi!”
[Không đâu, ký chủ đâm tượng còn gãy kiếm, đâm người chắc gãy răng. Khuyên ngươi nên luyện thêm!]
Cả người hắn run rẩy vì tức chứ không phải vì mệt.
Nhưng hắn biết, đây là thời khắc quan trọng. Chỉ cần một sơ suất, hắn có thể bị tượng đá đập c·hết không kịp ngáp.
“Phải rồi... bên dưới vết lõm có một điểm lõm thứ hai, giống cơ quan ngụy trang... Nếu ta dùng linh lực nén thành chỉ... đâm xuyên vào đó thì sao?”
Một ý tưởng lóe lên. Hắn lập tức ngưng tụ linh lực vào đầu kiếm, mũi kiếm chuyển từ sáng bạc sang ánh đỏ sẫm, giống như lưỡi dao nung cháy.
Tượng đá gào lên, cảm nhận được nguy cơ, nó vung tay muốn hất hắn khỏi lưng. Hoàng Hạo Thiên rít lên:
“Đừng hòng!”
Hắn vặn eo, đâm mạnh xuống.
ẦM!
...
Không có t·iếng n·ổ.
Chỉ có rung chuyển mạnh mẽ từ pho tượng. Nó khựng lại – nhưng chưa ngã. Chỉ đôi mắt tắt đi ánh sáng đỏ.
Hạo Thiên lùi lại, cả người ướt đẫm mồ hôi.
“Hừ... không thể tiếp cận dễ dàng. Dù là điểm yếu, nhưng cũng cần chính xác và linh lực cực mạnh... Nếu chệch đi vài ly là công cốc.”
Ở góc kia, Bạch Ngọc Phong hét lớn: “Hạo Thiên, ngươi sống không?”
“Chưa c·hết!”
“Còn ta thì sắp c·hết rồi này! Cái tượng này của ta biết... phản đòn đấy!”
Tượng đá bên hắn xoay tròn như bánh xe, từng đòn quét qua đều khiến Ngọc Phong phải thối lui. Một vết rách lớn trên tay áo, máu rỉ ra.
“Ta... cần thời gian.” – Hắn cắn răng.
Còn Tiểu Hắc... đang ngồi bệt dưới đất, thở hồng hộc. Pho tượng của hắn cũng đứng yên – nhưng... chưa rõ vì sao.
Tiểu Hắc lẩm bẩm: “Ta ném phù tới mức nó tưởng ta điên rồi à?”
Rồi lại lôi thêm phù ra.
“Lỡ nó chỉ giả c·hết thì sao? Ta... ném thêm!”
Cả ba chiến đấu đến mức cạn kiệt linh lực. Không ai biết trận chiến sẽ còn kéo dài bao lâu. Nhưng có một điều chắc chắn – nếu không nhanh chóng tìm ra cách hạ tượng đá, bọn họ sẽ bị g·iết sạch trong tầng mộ này.
Ánh sáng từ bốn phía dần chuyển sang màu đỏ. Những dòng chữ cổ khắc trên tường bỗng nhiên phát sáng, tựa như có một luồng năng lượng cổ xưa b·ị đ·ánh thức. Không khí trở nên nặng nề, khiến cả ba cảm thấy như có tảng đá đè trên ngực.
ẦM! ẦM! ẦM!
Tượng đá bắt đầu thay đổi.
Hoàng Hạo Thiên nghiến răng: "Không phải chứ... chúng đang tiến hóa à?"
Quả thật, trên thân tượng bắt đầu nổi lên từng đường rạn như mạng nhện, nhưng không phải do hư hại. Mà là... lớp vỏ ngoài đang tróc ra, để lộ phần lõi bên trong làm từ hắc thạch kim – một loại vật liệu chỉ có trong di tích Thượng cổ!
"Đâụ xanh... cái thứ này phòng ngự vốn đã biến thái, giờ còn mở buff giai đoạn hai?" – Hạo Thiên cảm thấy nội tâm sụp đổ.
Hệ thống không quên chen vào:
[Chúc mừng ký chủ kích hoạt ẩn cơ: "Tượng Thần Hắc Thạch - chế độ Bá Vương". Độ khó +900%. Vui lòng chuẩn bị di chúc.]
"Ta... mẹ nó chứ ta chưa kịp cưới vợ, sinh con, báo hiếu gia đình!"
Tượng đá phía trước hắn gầm lên, sau khi lột xác, tốc độ đột nhiên tăng gấp đôi. Mỗi bước đi như sấm nổ, đá vụn bị nghiền thành bột dưới chân. Một quyền tung ra, thậm chí xé rách không khí, mang theo sóng xung kích khiến Hoàng Hạo Thiên văng ngược hàng chục trượng, đập mạnh vào tường đá.
Phụt! Một ngụm máu phun ra.
Lồng ngực hắn đau nhức như vỡ vụn, xương sườn gãy ít nhất ba cái. Nhưng đôi mắt vẫn lạnh lẽo, kiên định.
“...Ngươi muốn g·iết ta? Phải xem ngươi có bản lĩnh đó không!”
Hắn đứng dậy, ánh sáng linh lực lại bùng phát.
Cùng lúc đó – bên Bạch Ngọc Phong, tình hình cũng chẳng khá hơn. Pho tượng hắn đang đấu sau khi “lột xác” đã mọc ra bốn cánh tay!
"Quá đáng thế?" – Bạch Ngọc Phong gào lên. "Ngươi lúc hai tay đã đánh ta bỏ mẹ, ngươi bốn tay là sao?!"
Tượng đá giáng một đòn liên hoàn, mỗi cú đánh mang theo lực nghiền nát.
Ngọc Phong vu·ng t·hương chống đỡ, nhưng b·ị đ·ánh bật lên không trung.
ẦM!!
Thân thể hắn bị đập xuống nền đá, cả người in thành một cái lỗ. Pháp bảo tam liên thương cũng b·ị đ·ánh văng xa, suýt nữa gãy làm đôi.
“Khụ… đúng là không thể coi thường mấy cái đồ chơi cổ.” – Hắn ho ra máu, mắt lóe ánh lạnh.
“Được, ta cho ngươi thấy… người chơi xảo quyệt lợi hại hơn cơ bắp!”
Hắn vỗ lên túi trữ vật, triệu ra hơn mười cơ quan trận nhỏ, thả vào khắp mặt đất xung quanh pho tượng. Mỗi cơ quan trận đều ẩn chứa hỏa diễm, phong nhận hoặc băng châm. Tất cả kích hoạt đồng loạt.
ẦM! ẦM! ẦM!
Hàng loạt v·ụ n·ổ vang lên, khói bụi che khuất cả chiến trường.
Trong màn khói, pho tượng phát ra tiếng gầm giận dữ. Nhưng vẫn không có dấu hiệu sụp đổ.
"C·hết tiệt! Không đủ sát thương!"
Tiểu Hắc thì thảm hơn nữa.
Hắn gần như đã hết phù. Trên mặt đầy tro bụi, tóc tai dựng ngược, quần áo rách bươm.
Pho tượng hắn đối đầu không những nhanh nhẹn mà còn biết... nhảy!
“Ngươi là tượng đá mà nhảy như con khỉ thế à?!”
ẦM! – Lại thêm một cú tạt ngang, suýt nữa cắt đôi Tiểu Hắc.
Hắn lăn lộn né tránh, miệng không ngừng chửi thề.
"Ngươi đừng tưởng ta không có át chủ bài..."
Hắn cắn răng, lấy ra một tấm phù đặc biệt – màu đỏ tươi, bên trên khắc hình... con mèo!
"Phù triệu hồi Thánh Miêu – đại sát khí truyền thuyết, một cú cào c·hết luôn Chí Thánh!" – Hắn lẩm bẩm, rồi vung tay ném phù.
Soạt!
Một luồng ánh sáng đỏ lóe lên. Nhưng thứ xuất hiện... chỉ là một con mèo mập ú đang liếm chân.
Tượng đá nhìn nó.
Con mèo... gừ một tiếng. Rồi nằm xuống ngủ.
"..."
"..."
Tiểu Hắc đứng hình ba giây, rồi tru lên: “Đồ chơi quái quỷ gì thế này!”
[Thánh Miêu triệu hồi: “Phiên bản thiếu linh thạch”. Công dụng: gãi ngứa cho đối phương.]
Trong khi cả ba đang xoay sở trong tuyệt vọng, pho tượng của Hoàng Hạo Thiên đột ngột dừng lại.
Nó không t·ấn c·ông nữa – mà đứng yên, ánh mắt đỏ ngầu, nhưng thân thể phát sáng theo một tiết tấu kỳ lạ. Trên trán nó, một ấn ký cổ xưa dần hiện ra – hình dạng... rồng hai đầu nuốt mặt trời.
Hạo Thiên nhìn thấy, lòng chợt run lên.
Hắn nhận ra ký hiệu đó. Là một phù văn từng được ghi chép trong điển tịch của Hoàng gia – thuộc về tộc Chiến Thần cổ xưa.
“Chẳng lẽ... đây không chỉ là tượng đá? Mà là tàn tích của một loại v·ũ k·hí sống?”
Tất cả dường như đi vào bế tắc.
Cả ba đều b·ị t·hương. Cả ba đều đã dốc hết át chủ bài.
Nhưng những pho tượng thì ngày càng mạnh hơn, không có dấu hiệu dừng lại.
Căn phòng bắt đầu thay đổi – từng phiến đá trên tường dịch chuyển, lộ ra những dòng linh văn cổ đại tỏa ánh sáng xanh u tối. Ở giữa phòng, một cánh cửa đá khổng lồ hiện ra, đóng chặt. Trên cánh cửa – có ba lỗ khảm.
Dưới mỗi pho tượng... là một mảnh ngọc!
Hạo Thiên nhìn thấy, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Muốn mở cửa... phải đánh bại ba pho tượng."
Nhưng lúc này, một tiếng gào thét vang lên – là Tiểu Hắc!
"Ta không chịu nổi nữa!! Mau nghĩ cách đi, đừng để ta làm mồi nhử thật sự!!!"
Âm thanh rền vang như sấm nổ trong lòng đất. Cát bụi cuồn cuộn, đá vụn văng tung tóe. Ba bóng người đối diện với ba pho tượng khổng lồ, ánh mắt lấp lánh ánh chiến ý, mồ hôi chưa kịp đọng đã bị sát khí xung quanh hong khô.
Căn phòng trong lòng núi rung chuyển như muốn sụp đổ. Những pho tượng đá cao ba trượng, thân thể rắn chắc như đồng sắt, khí thế như hung thần từ cửu u địa ngục. Trên người chúng khắc từng trận văn cổ xưa, ẩn ẩn tỏa ra uy áp của Thánh cảnh cường giả.
"Ngươi – tự lo đi, ta... đang kẹt lắm rồi!" – Hoàng Hạo Thiên cười khổ, tung người né khỏi cú đập trời giáng của tượng đá.
Từ khi bước vào tầng thứ hai của bí cảnh, không ai ngờ phải chạm trán sinh linh chiến đấu cường đại đến mức này. Nếu không nhờ vào đôi mắt tinh tường, hắn đã chẳng kịp nhận ra – phía sau gáy pho tượng có một vết lõm nhỏ hình bát quái – điểm yếu chí mạng.
Nhưng biết là một chuyện. Chạm tới được – lại là chuyện khác.
ẦM!
Mặt đất nứt toác, tượng đá giáng một quyền khiến cả hang động chấn động. Hoàng Hạo Thiên lộn người tránh khỏi cú đánh, chân đạp “Lăng Không Bộ” thân hình như ảo ảnh xẹt qua bên trái, rồi bất ngờ bứt tốc hướng về phía sau tượng đá.
“Cơ hội!”
Chỉ thấy tay hắn rút ra một thanh phi kiếm, ánh sáng bạc lóe lên. Một đòn toàn lực đâm thẳng vào vết lõm.
KENG!!
Một tiếng kim thiết vang lên, tay hắn tê rần. Mũi kiếm bật ngược, không để lại vết xước nào.
“Má nó... điểm yếu gì mà dày như mặt người yêu cũ khi muốn quay lại vậy!” – Hạo Thiên lảo đảo lùi lại, miệng mắng không ngừng.
Tượng đá quay đầu, mắt phát ra hồng quang. Nó gầm lên, hai tay nện xuống, như muốn nghiền hắn thành thịt băm.
Hoàng Hạo Thiên nghiến răng, linh lực dâng trào. Hắn lật tay triệu hồi chuẩn Thánh Khí – một thanh trường kiếm khắc trận văn hỏa hệ. Kiếm khí vừa xuất hiện, nhiệt độ trong phòng tăng vọt.
“Lão tử không tin chọc không thủng mi nữa!” – Hắn vung kiếm, khí thế như muốn xé rách bầu trời.
Trong khi đó, bên kia chiến tuyến...
Bạch Ngọc Phong đang đối đầu với một pho tượng có thân hình dày đặc gai đá, mỗi đòn công kích đều mang theo lực xuyên phá kinh người.
“Ngươi là tượng đá hay nhím tinh vậy?” – Ngọc Phong vừa chửi vừa lui.
Hắn triệu hồi pháp bảo hình tam liên thương, thân thương uốn lượn như rồng. Dù chỉ Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng kỹ năng chiến đấu lại cực kỳ già dặn. Mỗi cú đâm đều nhắm thẳng khớp nối ở chân tượng.
“Đáng tiếc... tốc độ nó nhanh quá!” – Hắn cau mày.
Pho tượng như có linh trí, mỗi lần hắn định t·ấn c·ông vào điểm yếu ở mắt cá chân, nó liền nhấc chân lên hoặc xoay người tránh né. Không chỉ mạnh mẽ, tượng đá còn rất “khôn lỏi”.
Mồ hôi tuôn như suối, ánh mắt Ngọc Phong trở nên u tối. “Không ổn... nếu tiếp tục giằng co, linh lực sẽ cạn trước khi tìm ra cách phá vỡ phòng ngự...”
Phía xa hơn, Tiểu Hắc – kẻ mà bình thường chỉ biết lười biếng và cà khịa, nay lại đang phát uy.
“Ta ghét đánh nhau lắm... nhưng ngươi đánh ta trước, đừng trách ta phản ứng như một con mèo!”
Hắn lật tay, từ trong tay áo bắn ra mấy đạo phù văn – mỗi đạo đều là Bạo Linh Phù cao cấp.
ẦM!!
Tiếng nổ rền vang, bụi đá tung tóe. Pho tượng của hắn bị ép lui ba bước, nhưng sau đó – chỉ lắc lắc thân hình, lập tức quay lại t·ấn c·ông.
“Đùa nhau à? Lão tử nổ banh xác yêu thú cũng được, còn mi... nổ như gãi ngứa?” – Tiểu Hắc nhăn nhó.
Dưới làn khói, hắn lặng lẽ vẽ thêm vài đạo phù, miệng lẩm bẩm: “Ba trăm phù chú một lần, tổn thất như đang đốt linh thạch. Cay vcl ...”
Cùng lúc đó, Hoàng Hạo Thiên đột ngột biến chiêu.
Hắn giả bộ lao tới mặt tượng, rồi bất ngờ lật người, mượn phản lực nhảy vọt lên lưng đối phương. Trong nháy mắt, hắn ghim chuẩn Thánh Khí xuống giữa sống lưng pho tượng, điểm gần nhất với vị trí gáy.
KENG!!!
Vẫn không xi nhê.
“Ngươi đùa ta à? Đây là chuẩn Thánh Khí đó!” – Hạo Thiên gào lên, tức đến run tay.
Giọng nói êm ái vang lên trong đầu hắn – hệ thống kích hoạt chế độ tấu hài lúc không thích hợp:
[Ký chủ nên ngưng hành vi cắm kiếm như phóng tăm. Vị trí tốt, kỹ năng sai. Đề nghị đâm sâu hơn 3 tấc để đạt hiệu quả!]
Hạo Thiên nghiến răng: “Ngươi câm đi!”
[Không đâu, ký chủ đâm tượng còn gãy kiếm, đâm người chắc gãy răng. Khuyên ngươi nên luyện thêm!]
Cả người hắn run rẩy vì tức chứ không phải vì mệt.
Nhưng hắn biết, đây là thời khắc quan trọng. Chỉ cần một sơ suất, hắn có thể bị tượng đá đập c·hết không kịp ngáp.
“Phải rồi... bên dưới vết lõm có một điểm lõm thứ hai, giống cơ quan ngụy trang... Nếu ta dùng linh lực nén thành chỉ... đâm xuyên vào đó thì sao?”
Một ý tưởng lóe lên. Hắn lập tức ngưng tụ linh lực vào đầu kiếm, mũi kiếm chuyển từ sáng bạc sang ánh đỏ sẫm, giống như lưỡi dao nung cháy.
Tượng đá gào lên, cảm nhận được nguy cơ, nó vung tay muốn hất hắn khỏi lưng. Hoàng Hạo Thiên rít lên:
“Đừng hòng!”
Hắn vặn eo, đâm mạnh xuống.
ẦM!
...
Không có t·iếng n·ổ.
Chỉ có rung chuyển mạnh mẽ từ pho tượng. Nó khựng lại – nhưng chưa ngã. Chỉ đôi mắt tắt đi ánh sáng đỏ.
Hạo Thiên lùi lại, cả người ướt đẫm mồ hôi.
“Hừ... không thể tiếp cận dễ dàng. Dù là điểm yếu, nhưng cũng cần chính xác và linh lực cực mạnh... Nếu chệch đi vài ly là công cốc.”
Ở góc kia, Bạch Ngọc Phong hét lớn: “Hạo Thiên, ngươi sống không?”
“Chưa c·hết!”
“Còn ta thì sắp c·hết rồi này! Cái tượng này của ta biết... phản đòn đấy!”
Tượng đá bên hắn xoay tròn như bánh xe, từng đòn quét qua đều khiến Ngọc Phong phải thối lui. Một vết rách lớn trên tay áo, máu rỉ ra.
“Ta... cần thời gian.” – Hắn cắn răng.
Còn Tiểu Hắc... đang ngồi bệt dưới đất, thở hồng hộc. Pho tượng của hắn cũng đứng yên – nhưng... chưa rõ vì sao.
Tiểu Hắc lẩm bẩm: “Ta ném phù tới mức nó tưởng ta điên rồi à?”
Rồi lại lôi thêm phù ra.
“Lỡ nó chỉ giả c·hết thì sao? Ta... ném thêm!”
Cả ba chiến đấu đến mức cạn kiệt linh lực. Không ai biết trận chiến sẽ còn kéo dài bao lâu. Nhưng có một điều chắc chắn – nếu không nhanh chóng tìm ra cách hạ tượng đá, bọn họ sẽ bị g·iết sạch trong tầng mộ này.
Ánh sáng từ bốn phía dần chuyển sang màu đỏ. Những dòng chữ cổ khắc trên tường bỗng nhiên phát sáng, tựa như có một luồng năng lượng cổ xưa b·ị đ·ánh thức. Không khí trở nên nặng nề, khiến cả ba cảm thấy như có tảng đá đè trên ngực.
ẦM! ẦM! ẦM!
Tượng đá bắt đầu thay đổi.
Hoàng Hạo Thiên nghiến răng: "Không phải chứ... chúng đang tiến hóa à?"
Quả thật, trên thân tượng bắt đầu nổi lên từng đường rạn như mạng nhện, nhưng không phải do hư hại. Mà là... lớp vỏ ngoài đang tróc ra, để lộ phần lõi bên trong làm từ hắc thạch kim – một loại vật liệu chỉ có trong di tích Thượng cổ!
"Đâụ xanh... cái thứ này phòng ngự vốn đã biến thái, giờ còn mở buff giai đoạn hai?" – Hạo Thiên cảm thấy nội tâm sụp đổ.
Hệ thống không quên chen vào:
[Chúc mừng ký chủ kích hoạt ẩn cơ: "Tượng Thần Hắc Thạch - chế độ Bá Vương". Độ khó +900%. Vui lòng chuẩn bị di chúc.]
"Ta... mẹ nó chứ ta chưa kịp cưới vợ, sinh con, báo hiếu gia đình!"
Tượng đá phía trước hắn gầm lên, sau khi lột xác, tốc độ đột nhiên tăng gấp đôi. Mỗi bước đi như sấm nổ, đá vụn bị nghiền thành bột dưới chân. Một quyền tung ra, thậm chí xé rách không khí, mang theo sóng xung kích khiến Hoàng Hạo Thiên văng ngược hàng chục trượng, đập mạnh vào tường đá.
Phụt! Một ngụm máu phun ra.
Lồng ngực hắn đau nhức như vỡ vụn, xương sườn gãy ít nhất ba cái. Nhưng đôi mắt vẫn lạnh lẽo, kiên định.
“...Ngươi muốn g·iết ta? Phải xem ngươi có bản lĩnh đó không!”
Hắn đứng dậy, ánh sáng linh lực lại bùng phát.
Cùng lúc đó – bên Bạch Ngọc Phong, tình hình cũng chẳng khá hơn. Pho tượng hắn đang đấu sau khi “lột xác” đã mọc ra bốn cánh tay!
"Quá đáng thế?" – Bạch Ngọc Phong gào lên. "Ngươi lúc hai tay đã đánh ta bỏ mẹ, ngươi bốn tay là sao?!"
Tượng đá giáng một đòn liên hoàn, mỗi cú đánh mang theo lực nghiền nát.
Ngọc Phong vu·ng t·hương chống đỡ, nhưng b·ị đ·ánh bật lên không trung.
ẦM!!
Thân thể hắn bị đập xuống nền đá, cả người in thành một cái lỗ. Pháp bảo tam liên thương cũng b·ị đ·ánh văng xa, suýt nữa gãy làm đôi.
“Khụ… đúng là không thể coi thường mấy cái đồ chơi cổ.” – Hắn ho ra máu, mắt lóe ánh lạnh.
“Được, ta cho ngươi thấy… người chơi xảo quyệt lợi hại hơn cơ bắp!”
Hắn vỗ lên túi trữ vật, triệu ra hơn mười cơ quan trận nhỏ, thả vào khắp mặt đất xung quanh pho tượng. Mỗi cơ quan trận đều ẩn chứa hỏa diễm, phong nhận hoặc băng châm. Tất cả kích hoạt đồng loạt.
ẦM! ẦM! ẦM!
Hàng loạt v·ụ n·ổ vang lên, khói bụi che khuất cả chiến trường.
Trong màn khói, pho tượng phát ra tiếng gầm giận dữ. Nhưng vẫn không có dấu hiệu sụp đổ.
"C·hết tiệt! Không đủ sát thương!"
Tiểu Hắc thì thảm hơn nữa.
Hắn gần như đã hết phù. Trên mặt đầy tro bụi, tóc tai dựng ngược, quần áo rách bươm.
Pho tượng hắn đối đầu không những nhanh nhẹn mà còn biết... nhảy!
“Ngươi là tượng đá mà nhảy như con khỉ thế à?!”
ẦM! – Lại thêm một cú tạt ngang, suýt nữa cắt đôi Tiểu Hắc.
Hắn lăn lộn né tránh, miệng không ngừng chửi thề.
"Ngươi đừng tưởng ta không có át chủ bài..."
Hắn cắn răng, lấy ra một tấm phù đặc biệt – màu đỏ tươi, bên trên khắc hình... con mèo!
"Phù triệu hồi Thánh Miêu – đại sát khí truyền thuyết, một cú cào c·hết luôn Chí Thánh!" – Hắn lẩm bẩm, rồi vung tay ném phù.
Soạt!
Một luồng ánh sáng đỏ lóe lên. Nhưng thứ xuất hiện... chỉ là một con mèo mập ú đang liếm chân.
Tượng đá nhìn nó.
Con mèo... gừ một tiếng. Rồi nằm xuống ngủ.
"..."
"..."
Tiểu Hắc đứng hình ba giây, rồi tru lên: “Đồ chơi quái quỷ gì thế này!”
[Thánh Miêu triệu hồi: “Phiên bản thiếu linh thạch”. Công dụng: gãi ngứa cho đối phương.]
Trong khi cả ba đang xoay sở trong tuyệt vọng, pho tượng của Hoàng Hạo Thiên đột ngột dừng lại.
Nó không t·ấn c·ông nữa – mà đứng yên, ánh mắt đỏ ngầu, nhưng thân thể phát sáng theo một tiết tấu kỳ lạ. Trên trán nó, một ấn ký cổ xưa dần hiện ra – hình dạng... rồng hai đầu nuốt mặt trời.
Hạo Thiên nhìn thấy, lòng chợt run lên.
Hắn nhận ra ký hiệu đó. Là một phù văn từng được ghi chép trong điển tịch của Hoàng gia – thuộc về tộc Chiến Thần cổ xưa.
“Chẳng lẽ... đây không chỉ là tượng đá? Mà là tàn tích của một loại v·ũ k·hí sống?”
Tất cả dường như đi vào bế tắc.
Cả ba đều b·ị t·hương. Cả ba đều đã dốc hết át chủ bài.
Nhưng những pho tượng thì ngày càng mạnh hơn, không có dấu hiệu dừng lại.
Căn phòng bắt đầu thay đổi – từng phiến đá trên tường dịch chuyển, lộ ra những dòng linh văn cổ đại tỏa ánh sáng xanh u tối. Ở giữa phòng, một cánh cửa đá khổng lồ hiện ra, đóng chặt. Trên cánh cửa – có ba lỗ khảm.
Dưới mỗi pho tượng... là một mảnh ngọc!
Hạo Thiên nhìn thấy, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Muốn mở cửa... phải đánh bại ba pho tượng."
Nhưng lúc này, một tiếng gào thét vang lên – là Tiểu Hắc!
"Ta không chịu nổi nữa!! Mau nghĩ cách đi, đừng để ta làm mồi nhử thật sự!!!"
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan