Chương 17: .
26/04/2025
10
8.5
Chương 17.
Vừa bước qua khe nứt huyết sắc, ánh sáng đỏ lập tức nuốt trọn lấy thân ảnh ba người.
Khi ánh sáng dịu xuống, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Đập vào mắt họ là một hành lang đá rộng lớn, hai bên vách tường được khắc đầy những phù văn cổ ngữ. Dưới chân là một con đường dài hun hút bằng đá đỏ, mơ hồ như được nhuộm bằng máu khô, tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí.
Phía xa xa, ánh sáng lập lòe như những đốm ma trơi.
Còn chưa kịp thốt lời nào, phía sau đã vang lên âm thanh bước chân dồn dập. Hoàng Hạo Thiên, Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc lập tức nghiêng người nép vào vách đá, quan sát cẩn thận.
Chỉ vài tức sau, hơn mười bóng người từ khe nứt lần lượt tiến vào.
Phía trước là một thiếu niên áo xanh, sắc mặt lạnh lùng, lưng đeo trường kiếm. Phía sau hắn là hai gã to con, tỏa ra khí tức Nguyên Anh hậu kỳ. Nhìn đội hình này, rõ ràng là người của đại thế lực.
Ngay sau đó, một đám năm sáu người khác cũng lục tục kéo tới. Trong đó có một nữ tử áo tím che mặt, khí chất cao quý, ánh mắt lại lạnh lùng như băng sương.
“Mấy kẻ này đều không đơn giản.” – Bạch Ngọc Phong hạ giọng.
“Có vẻ như bí cảnh này không chỉ mở cho một mình chúng ta... mà là khảo hạch quy mô lớn.” – Hoàng Hạo Thiên gật đầu, tay vẫn đặt gần v·ũ k·hí, đề phòng bất trắc.
Tiểu Hắc nghiêng đầu: “Ê, ta tưởng ta là linh thú duy nhất chui vô đây. Nhìn kìa, có thằng cưỡi con tê giác đen như... thịt hộp vậy đó.”
“Không ngờ linh thú mà cũng biết phân biệt... ngoại hình.” – Hạo Thiên nhướng mày.
[Đinh! Ghi nhận: Ký chủ có dấu hiệu phân biệt giới linh thú. Hệ thống đang khởi động Luật Bảo Vệ Động Vật Tu Chân.]
“Khởi động cái đầu ngươi!”
Lúc này, thiếu niên áo xanh ở phía trước cũng đảo mắt nhìn quanh. Khi ánh mắt hắn quét qua ba người Hoàng Hạo Thiên, ánh nhìn khẽ dừng lại.
“Các ngươi từ đâu đến?” – giọng hắn lạnh nhạt, nhưng đầy uy nghi.
Hoàng Hạo Thiên bước ra nửa bước, ôm quyền: “Tại hạ Vân Hạo Thiên, đến từ Vân Tiêu Tông. Hai vị đây là bằng hữu ta – Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc.”
“Vâng Tiêu Tông?” – một gã to con phía sau thiếu niên áo xanh hừ lạnh – “Trình độ như các ngươi mà cũng dám vào đây sao? Không sợ m·ất m·ạng à?”
Hoàng Hạo Thiên vẫn cười nhạt: “Nếu người yếu không được vào, thì chẳng phải người mạnh như các hạ nên rút lui để nhường chỗ cho những kẻ sắp c·hết sao?”
“Ngươi...!”
“Đủ rồi.” – thiếu niên áo xanh giơ tay ngăn lại, ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Hoàng Hạo Thiên một lần nữa, rồi xoay người đi: “Đường này nguy hiểm. Không cần phí lời với những kẻ không đủ thực lực.”
Nói xong, cả đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Hoàng Hạo Thiên mỉm cười lạnh: “Tên đó có sát khí. Nếu ta đoán không nhầm, lần tới gặp lại chắc chắn sẽ không yên.”
Bạch Ngọc Phong thở dài: “Lần nào ngươi cũng kéo thù như đi sưu tập pokemon vậy.”
Tiểu Hắc nghiêm nghị gật đầu: “Ta bắt đầu tin là Hạo Thiên thật sự có thiên phú ‘hút sát khí’. Nếu luyện đến cực hạn, có khi đi đâu cũng bị người ta chửi theo.”
[Đinh! Ký chủ vừa lĩnh ngộ Thiên Phú Ẩn: "Thù Oan Truy Tung Thể"!]
[Hiệu quả: Mỗi khi ký chủ xuất hiện, sẽ có 50% khả năng gây thù hằn không lý do với người xung quanh.]
“Cái hệ thống khốn nạn... ngươi có thể ngậm miệng một lần cho ta sống yên không?”
[Hệ thống là 'chúa hmề' không nhận nhân vật làm nền!]
Ba người tiếp tục di chuyển, hòa vào dòng người đang tiến về phía trước. Có vẻ như tất cả đều được dẫn dắt bởi một lực lượng nào đó trong không gian này – con đường bằng máu phía trước thỉnh thoảng lại chia ra làm hai nhánh, rồi nhập lại như mê cung.
Dọc đường, đã có những kẻ mất kiên nhẫn tách đoàn. Có tiếng la hét, tiếng bẫy phát động và thậm chí là... những cơn chấn động linh lực bạo phát dữ dội.
“Cạm bẫy bắt đầu xuất hiện rồi.” – Hạo Thiên dừng lại, ánh mắt lấp lóe.
Hắn quay sang Tiểu Hắc: “Thử đi trước thám thính một đoạn xem có gì không.”
Tiểu Hắc tròn mắt: “Gì? Ta là mèo, không phải chó săn!”
“Ngươi là linh thú ta nuôi, không phải linh sư ta thuê.”
Tiểu Hắc méo mặt, cuối cùng cũng đành bò tới trước vài bước, ngửi ngửi, rồi quay lại: “Có mùi xác c·hết... nhưng là kiểu xác lâu ngày, không phải người mới c·hết. Ta nghĩ phía trước là một khu vực mộ thất.”
Hạo Thiên khẽ nhíu mày: “Mộ thất? Vậy là...”
[Đinh! Phía trước có xác của một cường giả Thánh Giai c·hết hơn năm ngàn năm. Hệ thống đang định vị vị trí…]
[Tút... Tút... Định vị thành công!
Nhiệm vụ mới: Khám phá Mộ Thất Ẩn, yêu cầu: sống sót sau khi mở nắp quan tài!]
“Ngươi có chắc là hệ thống tu chân chứ không phải game sinh tồn không?”
[Có thể cả hai!]
_________
Càng đi sâu vào trong, khí tức âm u càng dày đặc. Không gian bắt đầu thay đổi — những bức phù văn trên tường như phát sáng nhẹ, tỏa ra luồng ánh sáng nhàn nhạt dẫn đường. Mùi máu tanh trong không khí không hề giảm bớt, trái lại còn nồng đậm hơn, khiến Tiểu Hắc phải dùng một cái khăn buộc mũi lại, vừa đi vừa than:
“Không lẽ ai vào đây cũng phải hít mùi máu như trúng lời nguyền ‘nội tạng nướng’ thế này?”
“Ít ra còn đỡ hơn mùi chân của ngươi hôm trước.” – Hoàng Hạo Thiên liếc hắn.
“Ngươi-!”
[Đinh! Phát hiện mức độ hôi chân vượt tiêu chuẩn – hệ thống đề xuất: “Tẩy Thể Phấn – hương cam xạ hương – giảm sát khí, tăng duyên phận, bảo đảm không ai muốn đánh!]
“Ngươi đừng có quảng cáo như livestream mua gói thành viên!”
Đúng lúc ấy, một âm thanh “rắc” vang lên dưới chân.
Bạch Ngọc Phong giật mình, cúi xuống nhìn: “Hạo Thiên, ngươi... giẫm lên cái gì rồi.”
Cả ba lập tức dừng lại.
Một viên gạch màu đen nhô lên giữa nền đá đỏ, trên đó hiện ra hoa văn hình đầu lâu.
ẦM!
Cả nền đất rung chuyển dữ dội. Vách tường phía trước đột nhiên tách ra, để lộ một căn phòng hình bát giác. Ở chính giữa là một cỗ quan tài đá lớn, phủ kín bởi xích sắt đen kịt, bốn góc có bốn pho tượng đá cao hơn ba trượng, hình dạng mơ hồ như thần linh cổ đại – ánh mắt lạnh lẽo như sống, như c·hết.
Không khí lập tức lạnh xuống mấy độ.
“Đây là... mộ thất?” – Bạch Ngọc Phong hạ giọng.
“Chắc chắn là thế.” – Hoàng Hạo Thiên gật đầu, mắt sáng lên: “Là nơi hệ thống chỉ điểm.”
[Đinh! Nhiệm vụ phụ: “Khui mộ lấy đồ” đã bắt đầu.]
[Yêu cầu: Ký chủ tiếp cận quan tài đá – thưởng thần binh hoặc... b·ị đ·ánh sml tùy duyên!]
“Cái gì mà tùy duyên?!”
[Hệ thống làm việc theo đạo lý nhân – quả. Ngươi muốn mở mộ người ta lấy bảo vật, bị đập là đúng thôi!]
Hoàng Hạo Thiên nhìn ba pho tượng đá, nuốt nước bọt: “Ta có linh cảm... đây không phải quan tài bình thường.”
Tiểu Hắc thì đang ngồi gãi đầu: “Ngươi có linh cảm, ta có linh giác – mà linh giác của ta bảo: "Chạy lẹ!"”
Bạch Ngọc Phong không nói gì, lặng lẽ rút ra phi kiếm: “Ta thấy nơi này như bẫy sẵn cho kẻ tham lam. Nhưng... chúng ta cũng không thể bỏ qua.”
“Được.” – Hạo Thiên hít sâu một hơi: “Vậy thì cẩn thận...”
Hắn bước từng bước về phía quan tài đá. Càng đến gần, khí lạnh càng dày, thậm chí linh lực trong cơ thể như bị đông cứng lại.
“Ngươi – ta đứng ngoài cổ vũ nhé?” – Tiểu Hắc rụt rè.
“Không, ngươi theo ta cùng khui!” – Hạo Thiên kéo Tiểu Hắc đi theo, tên mèo giãy dụa như đang bị lôi đi hiến tế.
Khi tay hắn chạm vào quan tài, những xiềng xích bỗng rung lên bần bật, ánh sáng đen lóe lên từ các pho tượng đá.
ẦM – ẦM – ẦM!
Tượng đá sống dậy!
Bốn pho tượng đồng loạt chuyển động, khí tức khủng bố lan ra khiến cả ba không thể thở nổi.
“Mẹ ơi, chơi ngu rồi!” – Tiểu Hắc la lên.
[Đinh! Cảnh báo: Thử thách tượng thần trấn mộ bắt đầu!
Chiến thắng: nhận Thánh Binh cấp đặc biệt.
Thất bại: hậu sự miễn phí, hệ thống tặng khuyến mãi quan tài gỗ kèm mấy anh daden thổi kèn.]
“KHÔNG CẦN ƯU ĐÃI QUAN TÀI!”
Một pho tượng đá gầm lên, đấm thẳng về phía Hoàng Hạo Thiên. Hắn phản ứng cực nhanh, kéo Tiểu Hắc né sang một bên, ánh mắt lóe sáng.
“Ngươi – ta cần chia ra!”
Bạch Ngọc Phong gật đầu, dẫn dụ một pho tượng sang bên trái. Hoàng Hạo Thiên và Tiểu Hắc phối hợp nhắm tượng thứ hai. Hai pho còn lại lù lù như thần binh viễn cổ, bước từng bước như núi đổ.
“Hệ thống! Cho ta biết điểm yếu!”
[Đinh! Điểm yếu nằm ở mắt – nhưng muốn đánh trúng, cần dũng khí và cả may mắn!]
Cuộc chiến với tượng đá chính thức bắt đầu. Khí thế ngút trời. Máu, bụi, linh lực, và một đống câu chửi thề vang lên như pháo hoa.
Vừa bước qua khe nứt huyết sắc, ánh sáng đỏ lập tức nuốt trọn lấy thân ảnh ba người.
Khi ánh sáng dịu xuống, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Đập vào mắt họ là một hành lang đá rộng lớn, hai bên vách tường được khắc đầy những phù văn cổ ngữ. Dưới chân là một con đường dài hun hút bằng đá đỏ, mơ hồ như được nhuộm bằng máu khô, tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí.
Phía xa xa, ánh sáng lập lòe như những đốm ma trơi.
Còn chưa kịp thốt lời nào, phía sau đã vang lên âm thanh bước chân dồn dập. Hoàng Hạo Thiên, Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc lập tức nghiêng người nép vào vách đá, quan sát cẩn thận.
Chỉ vài tức sau, hơn mười bóng người từ khe nứt lần lượt tiến vào.
Phía trước là một thiếu niên áo xanh, sắc mặt lạnh lùng, lưng đeo trường kiếm. Phía sau hắn là hai gã to con, tỏa ra khí tức Nguyên Anh hậu kỳ. Nhìn đội hình này, rõ ràng là người của đại thế lực.
Ngay sau đó, một đám năm sáu người khác cũng lục tục kéo tới. Trong đó có một nữ tử áo tím che mặt, khí chất cao quý, ánh mắt lại lạnh lùng như băng sương.
“Mấy kẻ này đều không đơn giản.” – Bạch Ngọc Phong hạ giọng.
“Có vẻ như bí cảnh này không chỉ mở cho một mình chúng ta... mà là khảo hạch quy mô lớn.” – Hoàng Hạo Thiên gật đầu, tay vẫn đặt gần v·ũ k·hí, đề phòng bất trắc.
Tiểu Hắc nghiêng đầu: “Ê, ta tưởng ta là linh thú duy nhất chui vô đây. Nhìn kìa, có thằng cưỡi con tê giác đen như... thịt hộp vậy đó.”
“Không ngờ linh thú mà cũng biết phân biệt... ngoại hình.” – Hạo Thiên nhướng mày.
[Đinh! Ghi nhận: Ký chủ có dấu hiệu phân biệt giới linh thú. Hệ thống đang khởi động Luật Bảo Vệ Động Vật Tu Chân.]
“Khởi động cái đầu ngươi!”
Lúc này, thiếu niên áo xanh ở phía trước cũng đảo mắt nhìn quanh. Khi ánh mắt hắn quét qua ba người Hoàng Hạo Thiên, ánh nhìn khẽ dừng lại.
“Các ngươi từ đâu đến?” – giọng hắn lạnh nhạt, nhưng đầy uy nghi.
Hoàng Hạo Thiên bước ra nửa bước, ôm quyền: “Tại hạ Vân Hạo Thiên, đến từ Vân Tiêu Tông. Hai vị đây là bằng hữu ta – Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc.”
“Vâng Tiêu Tông?” – một gã to con phía sau thiếu niên áo xanh hừ lạnh – “Trình độ như các ngươi mà cũng dám vào đây sao? Không sợ m·ất m·ạng à?”
Hoàng Hạo Thiên vẫn cười nhạt: “Nếu người yếu không được vào, thì chẳng phải người mạnh như các hạ nên rút lui để nhường chỗ cho những kẻ sắp c·hết sao?”
“Ngươi...!”
“Đủ rồi.” – thiếu niên áo xanh giơ tay ngăn lại, ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Hoàng Hạo Thiên một lần nữa, rồi xoay người đi: “Đường này nguy hiểm. Không cần phí lời với những kẻ không đủ thực lực.”
Nói xong, cả đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Hoàng Hạo Thiên mỉm cười lạnh: “Tên đó có sát khí. Nếu ta đoán không nhầm, lần tới gặp lại chắc chắn sẽ không yên.”
Bạch Ngọc Phong thở dài: “Lần nào ngươi cũng kéo thù như đi sưu tập pokemon vậy.”
Tiểu Hắc nghiêm nghị gật đầu: “Ta bắt đầu tin là Hạo Thiên thật sự có thiên phú ‘hút sát khí’. Nếu luyện đến cực hạn, có khi đi đâu cũng bị người ta chửi theo.”
[Đinh! Ký chủ vừa lĩnh ngộ Thiên Phú Ẩn: "Thù Oan Truy Tung Thể"!]
[Hiệu quả: Mỗi khi ký chủ xuất hiện, sẽ có 50% khả năng gây thù hằn không lý do với người xung quanh.]
“Cái hệ thống khốn nạn... ngươi có thể ngậm miệng một lần cho ta sống yên không?”
[Hệ thống là 'chúa hmề' không nhận nhân vật làm nền!]
Ba người tiếp tục di chuyển, hòa vào dòng người đang tiến về phía trước. Có vẻ như tất cả đều được dẫn dắt bởi một lực lượng nào đó trong không gian này – con đường bằng máu phía trước thỉnh thoảng lại chia ra làm hai nhánh, rồi nhập lại như mê cung.
Dọc đường, đã có những kẻ mất kiên nhẫn tách đoàn. Có tiếng la hét, tiếng bẫy phát động và thậm chí là... những cơn chấn động linh lực bạo phát dữ dội.
“Cạm bẫy bắt đầu xuất hiện rồi.” – Hạo Thiên dừng lại, ánh mắt lấp lóe.
Hắn quay sang Tiểu Hắc: “Thử đi trước thám thính một đoạn xem có gì không.”
Tiểu Hắc tròn mắt: “Gì? Ta là mèo, không phải chó săn!”
“Ngươi là linh thú ta nuôi, không phải linh sư ta thuê.”
Tiểu Hắc méo mặt, cuối cùng cũng đành bò tới trước vài bước, ngửi ngửi, rồi quay lại: “Có mùi xác c·hết... nhưng là kiểu xác lâu ngày, không phải người mới c·hết. Ta nghĩ phía trước là một khu vực mộ thất.”
Hạo Thiên khẽ nhíu mày: “Mộ thất? Vậy là...”
[Đinh! Phía trước có xác của một cường giả Thánh Giai c·hết hơn năm ngàn năm. Hệ thống đang định vị vị trí…]
[Tút... Tút... Định vị thành công!
Nhiệm vụ mới: Khám phá Mộ Thất Ẩn, yêu cầu: sống sót sau khi mở nắp quan tài!]
“Ngươi có chắc là hệ thống tu chân chứ không phải game sinh tồn không?”
[Có thể cả hai!]
_________
Càng đi sâu vào trong, khí tức âm u càng dày đặc. Không gian bắt đầu thay đổi — những bức phù văn trên tường như phát sáng nhẹ, tỏa ra luồng ánh sáng nhàn nhạt dẫn đường. Mùi máu tanh trong không khí không hề giảm bớt, trái lại còn nồng đậm hơn, khiến Tiểu Hắc phải dùng một cái khăn buộc mũi lại, vừa đi vừa than:
“Không lẽ ai vào đây cũng phải hít mùi máu như trúng lời nguyền ‘nội tạng nướng’ thế này?”
“Ít ra còn đỡ hơn mùi chân của ngươi hôm trước.” – Hoàng Hạo Thiên liếc hắn.
“Ngươi-!”
[Đinh! Phát hiện mức độ hôi chân vượt tiêu chuẩn – hệ thống đề xuất: “Tẩy Thể Phấn – hương cam xạ hương – giảm sát khí, tăng duyên phận, bảo đảm không ai muốn đánh!]
“Ngươi đừng có quảng cáo như livestream mua gói thành viên!”
Đúng lúc ấy, một âm thanh “rắc” vang lên dưới chân.
Bạch Ngọc Phong giật mình, cúi xuống nhìn: “Hạo Thiên, ngươi... giẫm lên cái gì rồi.”
Cả ba lập tức dừng lại.
Một viên gạch màu đen nhô lên giữa nền đá đỏ, trên đó hiện ra hoa văn hình đầu lâu.
ẦM!
Cả nền đất rung chuyển dữ dội. Vách tường phía trước đột nhiên tách ra, để lộ một căn phòng hình bát giác. Ở chính giữa là một cỗ quan tài đá lớn, phủ kín bởi xích sắt đen kịt, bốn góc có bốn pho tượng đá cao hơn ba trượng, hình dạng mơ hồ như thần linh cổ đại – ánh mắt lạnh lẽo như sống, như c·hết.
Không khí lập tức lạnh xuống mấy độ.
“Đây là... mộ thất?” – Bạch Ngọc Phong hạ giọng.
“Chắc chắn là thế.” – Hoàng Hạo Thiên gật đầu, mắt sáng lên: “Là nơi hệ thống chỉ điểm.”
[Đinh! Nhiệm vụ phụ: “Khui mộ lấy đồ” đã bắt đầu.]
[Yêu cầu: Ký chủ tiếp cận quan tài đá – thưởng thần binh hoặc... b·ị đ·ánh sml tùy duyên!]
“Cái gì mà tùy duyên?!”
[Hệ thống làm việc theo đạo lý nhân – quả. Ngươi muốn mở mộ người ta lấy bảo vật, bị đập là đúng thôi!]
Hoàng Hạo Thiên nhìn ba pho tượng đá, nuốt nước bọt: “Ta có linh cảm... đây không phải quan tài bình thường.”
Tiểu Hắc thì đang ngồi gãi đầu: “Ngươi có linh cảm, ta có linh giác – mà linh giác của ta bảo: "Chạy lẹ!"”
Bạch Ngọc Phong không nói gì, lặng lẽ rút ra phi kiếm: “Ta thấy nơi này như bẫy sẵn cho kẻ tham lam. Nhưng... chúng ta cũng không thể bỏ qua.”
“Được.” – Hạo Thiên hít sâu một hơi: “Vậy thì cẩn thận...”
Hắn bước từng bước về phía quan tài đá. Càng đến gần, khí lạnh càng dày, thậm chí linh lực trong cơ thể như bị đông cứng lại.
“Ngươi – ta đứng ngoài cổ vũ nhé?” – Tiểu Hắc rụt rè.
“Không, ngươi theo ta cùng khui!” – Hạo Thiên kéo Tiểu Hắc đi theo, tên mèo giãy dụa như đang bị lôi đi hiến tế.
Khi tay hắn chạm vào quan tài, những xiềng xích bỗng rung lên bần bật, ánh sáng đen lóe lên từ các pho tượng đá.
ẦM – ẦM – ẦM!
Tượng đá sống dậy!
Bốn pho tượng đồng loạt chuyển động, khí tức khủng bố lan ra khiến cả ba không thể thở nổi.
“Mẹ ơi, chơi ngu rồi!” – Tiểu Hắc la lên.
[Đinh! Cảnh báo: Thử thách tượng thần trấn mộ bắt đầu!
Chiến thắng: nhận Thánh Binh cấp đặc biệt.
Thất bại: hậu sự miễn phí, hệ thống tặng khuyến mãi quan tài gỗ kèm mấy anh daden thổi kèn.]
“KHÔNG CẦN ƯU ĐÃI QUAN TÀI!”
Một pho tượng đá gầm lên, đấm thẳng về phía Hoàng Hạo Thiên. Hắn phản ứng cực nhanh, kéo Tiểu Hắc né sang một bên, ánh mắt lóe sáng.
“Ngươi – ta cần chia ra!”
Bạch Ngọc Phong gật đầu, dẫn dụ một pho tượng sang bên trái. Hoàng Hạo Thiên và Tiểu Hắc phối hợp nhắm tượng thứ hai. Hai pho còn lại lù lù như thần binh viễn cổ, bước từng bước như núi đổ.
“Hệ thống! Cho ta biết điểm yếu!”
[Đinh! Điểm yếu nằm ở mắt – nhưng muốn đánh trúng, cần dũng khí và cả may mắn!]
Cuộc chiến với tượng đá chính thức bắt đầu. Khí thế ngút trời. Máu, bụi, linh lực, và một đống câu chửi thề vang lên như pháo hoa.
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan