Chương 19: . Chiến hỏa bùng nổ (Phần 1)
26/04/2025
10
8.5
Chương 19. Chiến hỏa bùng nổ (Phần 1)
Ầm!!!
Một t·iếng n·ổ long trời vang vọng giữa lòng hang động khổng lồ, đánh tan cả không khí u tĩnh vốn có. Một mảnh đất rung chuyển, bụi đá văng tung tóe, sương mù dày đặc từ vách đá đổ xuống như tấm màn mờ ảo.
"Khốn kiếp! Cái pho tượng này rốt cuộc làm bằng cái gì vậy?" – Hoàng Hạo Thiên nghiến răng, trên trán toát mồ hôi lạnh. Hai chân hắn lún sâu vào nền đá, xung lực từ cú v·a c·hạm vừa rồi khiến xương cốt cũng vang lên tiếng rạn nứt nhẹ.
Trước mặt hắn là pho tượng đá cao hơn ba trượng, hình dáng là một chiến binh cổ đại, tay cầm cự phủ, thân mặc chiến giáp, đôi mắt vô hồn đỏ rực như máu. Lúc đứng yên, nó như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo. Nhưng khi ra tay... thì đúng là một cỗ máy hủy diệt!
"Đòn vừa rồi ta đã đánh vào đúng điểm yếu rồi kia mà…" – Hạo Thiên hít sâu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía khe hở mờ nhạt ở cổ pho tượng.
Ngay lúc đó, âm thanh vô sỉ quen thuộc vang lên trong đầu hắn:
[Đinh! Cảnh cáo ký chủ: Đừng tưởng biết điểm yếu là có thể làm màu! Có đánh trúng nổi đâu mà ảo tưởng!]
Hạo Thiên: "…"
"Ta biết rồi, nhưng ngươi cũng nói gì hữu ích đi chứ, giờ ngươi cười trên nỗi đau của người khác à?"
[Đinh! Hệ thống vui vẻ ghi nhận sự đau khổ của ký chủ. Đây là phần thưởng cho sự bất lực: Một cú tát từ đời thực – đến từ tượng đá!]
ẦM!!!
Quả nhiên, không đợi hắn nói thêm câu nào, pho tượng đá lại vung cự phủ bổ xuống. Hạo Thiên vội né sang bên, song xung lực từ đòn đánh khiến đất đá xung quanh nứt vỡ, thân hình hắn bay ngược ra sau, đập mạnh vào vách đá.
"Khặc… khốn thật, không ngờ Trúc Cơ Tạo Cực vẫn không đủ dùng trong cái nơi c·hết tiệt này!" – Hắn ho ra một ngụm máu tươi, mặt tái nhợt.
Ở một hướng khác, Bạch Ngọc Phong cũng đang vật lộn với một con quái vật kỳ dị mang hình dạng bán nhân, bán thú, bốn tay sáu mắt, da thịt l·ở l·oét nhưng tốc độ lại nhanh không tưởng.
"Ngươi đánh mãi không c·hết à!?" – Ngọc Phong tung ra một chiêu băng hỏa đồng thi triển, nhưng chỉ khiến đối phương lùi lại vài bước rồi tiếp tục lao tới như điên.
Tiểu Hắc thì đỡ thảm không kém. Đối thủ của nó là một… cái đầu bay. Đúng vậy, một cái đầu đá khổng lồ biết bay, không có thân, nhưng miệng biết niệm chú, mắt phóng ra tia sáng.
"Meo meo meo mẹ nó! Tên nào thiết kế cái bí cảnh này vậy? Đầu biết bay, lại còn biết nói tiếng người!" – Tiểu Hắc vừa chạy vừa chửi, đuôi dựng ngược, linh khí tản ra hỗn loạn.
Bên ngoài nhìn vào có lẽ là một màn chiến đấu bi tráng và khốc liệt. Nhưng trong lòng ba tên vô sỉ này, chỉ có một câu: "Cmn, chúng ta vào nhầm cửa rồi… chắc luôn!"
Hoàng Hạo Thiên quệt máu bên miệng, ánh mắt lạnh lùng: "Không thể cứ bị động mãi…"
[Đinh! Gợi ý nho nhỏ cho ký chủ yêu dấu – thật ra pho tượng đá rất ghét… bị chọc vào mắt!]
"Ngươi tưởng ta là khỉ à?"
[Đinh! Không, ký chủ là heo. Vì ít nhất khỉ còn biết né nhanh!]
Hạo Thiên: "Ngươi có tin ta t·ự s·át không?"
[Ngươi t·ự s·át xong, ta sẽ tổ chức đám tang hoành tráng trong hệ thống. Mời toàn bộ NPC đến dự. Có nhạc sống, có múa lửa!]
Hoàng Hạo Thiên tức đến run tay. Nhưng lúc này, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh: "Chờ đã… nếu đúng là mắt là điểm yếu, thì lúc nó chém ta hụt, phần cổ và mặt sẽ có độ trễ vài nhịp..."
Hắn bắt đầu tính toán góc độ, khoảng cách và thời gian xuất chiêu của tượng đá. Nếu vận dụng đúng thời điểm lướt qua khe hở ấy, hắn có thể tiến sát một khoảng đủ để…
"Đâm vào mắt!"
Mắt hắn trầm xuống, chân giậm mạnh, linh lực toàn thân bộc phát. Tuy hắn chỉ là Trúc Cơ Tạo Cực, nhưng độ nhạy bén trong chiến đấu không kém ai.
Cùng lúc đó, ở phía Bạch Ngọc Phong…
"Phong nhận liên hoàn!"
Một tràng kiếm ảnh bay ra như tuyết rơi, xé rách không khí, nhưng quái vật sáu mắt kia lại dùng móng vuốt đỡ đòn. Thân thể bị cắt rách nhiều chỗ, nhưng nó vẫn gầm gừ lao lên.
"Ngươi dai như đỉa bám…!"
Ngọc Phong nghiến răng, trong mắt lóe sát ý. Nhưng khi hắn định dùng chiêu mạnh hơn, đột nhiên con quái lại bắt đầu… múa.
"…?"
Cả khán đài c·hết lặng.
Thậm chí cả Tiểu Hắc đang chạy loạn cũng phải dừng lại một nhịp: "Ủa? Nó múa thiệt kìa?!"
Ngay lúc này…
[Đinh! Hệ thống thông báo: Không phải nó múa, mà nó đang chuẩn bị đại chiêu. Múa càng lâu, chiêu càng to! Ký chủ nên sợ đi là vừa!]
Hạo Thiên: "… Ngươi muốn nói là nó là kiểu… tụ khí bằng động tác?"
[Chính xác! Nhảy càng sung, c·hết càng chắc!]
_______
Trong khi con quái sáu mắt tiếp tục điệu múa “tiền đại chiêu” Bạch Ngọc Phong nhìn mà thấy gai cả người. Đôi tay nắm chặt chuôi kiếm, linh lực lượn lờ quanh thân, từng tia băng sương hòa cùng hỏa khí tạo nên một vầng sáng rực rỡ.
“Không thể để nó múa xong… nếu để nó múa đến đoạn bốc đầu chắc chúng ta xác định luôn!”
“Ngọc Băng Phong Trảm!”
ẦM!!!
Một cột sáng hình lưỡi kiếm bay thẳng về phía con quái đang… xoạc chân xoay vòng. Trong khoảnh khắc, mắt nó lóe sáng, sáu tròng mắt quay cuồng như bánh xe, thân thể nghiêng người uốn lượn, né trúng.
"Mé!" – Bạch Ngọc Phong rít lên.
Nó không né đòn, mà là đòn… bay vòng và tự trượt!
“Ngươi nói xem ta có nên buông kiếm mà quỳ lạy nó không?” – Ngọc Phong nghiến răng.
Ở một góc khác, Tiểu Hắc vẫn tiếp tục chạy bán sống bán c·hết khỏi cái đầu bay kia. Mắt nó bắt đầu đỏ lên.
“Ngươi có biết, ngươi là cái loại đối thủ khốn nạn nhất ta từng gặp không?”
Cái đầu bay kia không trả lời, chỉ xoẹt bắn ra một tia laser thẳng về phía nó. Tiểu Hắc nhảy vọt lên không trung, thân hình xoay tròn ba vòng như mèo nhào lộn rồi tiếp đất.
"Meooo!!! Ta không chơi nữa! Ngươi có chơi thì đừng bắn cái đó!"
[Đinh! Phát hiện tiểu đồng bọn đang gặp nguy hiểm]
ẦM!
Một tia sáng bay sượt qua lông đuôi Tiểu Hắc, làm nó dựng cả sống lưng, miệng hét lên: “TA SẼ QUAY LẠI VỚI PHÁP KHÍ!!!”
Quay trở lại phía Hạo Thiên, hắn lúc này đã bắt đầu thích nghi với tiết tấu của pho tượng đá. Mỗi lần công kích, cự phủ bổ xuống luôn có một khoảng trễ nhỏ, đặc biệt là khi xoay người từ trái sang phải. Đây chính là sơ hở nhỏ mà hắn chờ đợi.
"Chỉ cần tiếp cận đủ gần… đánh vào mắt… nếu không g·iết được, chí ít cũng làm nó tạm t·ê l·iệt."
[Đinh! Hệ thống góp vui: Cẩn thận đừng chọc mù rồi lại khóc vì tượng khóc ngược!]
"Ngươi im hộ ta một phút đi."
[Ok. Nhưng nếu ngươi c·hết trong lúc đó thì đừng trách hệ thống không nhắc.]
Hoàng Hạo Thiên khẽ hít sâu. Từng bước chân nhẹ nhàng, thân ảnh hắn như hòa vào bóng tối, né từng đòn của tượng đá một cách sát sao. Mỗi lần lưỡi phủ xẹt qua là một lần gió lốc thổi tung áo bào, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, mắt chăm chăm nhìn vào sơ hở duy nhất.
"Chính là lúc này!"
Hắn vận toàn lực, bùng nổ tốc độ, như một luồng sáng lao đến sát mặt tượng đá.
Cùng lúc, pho tượng gầm lên, cự phủ đập xuống từ trên cao, khí thế hủy thiên diệt địa!
ẦM!!!
Một tia sáng bạc lóe lên.
Thân ảnh Hạo Thiên biến mất.
Tượng đá khựng lại trong một thoáng. Còn hắn đã lướt ngang qua, máu tươi văng ra từ vai, nhưng đầu mũi kiếm của hắn đã chạm vào… mí mắt trái của pho tượng.
Không đủ lực để xuyên thủng, nhưng cũng khiến đôi mắt kia lóe sáng rực rồi chớp tắt.
"Hiệu quả rồi!"
Hắn nhanh chóng lùi về sau, tránh xa khỏi phạm vi t·ấn c·ông trực tiếp.
Ngay lúc đó, tượng đá khựng lại, cả thân thể run nhẹ, linh khí từ cơ thể nó bắt đầu dao động hỗn loạn.
[Đinh! Ký chủ đáng khen! Đã tìm đúng điểm yếu, đánh chưa thủng nhưng làm nó nghẹn khí.]
"Ngươi có thể nói những câu tử tế hơn được không?"
[Có thể. Nhưng đọc giả sẽ mất đi tiếng cười. Ngươi nỡ lòng sao?]
Trong khi Hạo Thiên thở dốc, thì ở phía bên kia, Bạch Ngọc Phong đã bắt đầu chơi… bẩn.
“Ngươi múa đúng không? Ta cắm kiếm ngay chỗ ngươi múa đây! Ngươi dẫm trúng ta đốt ngươi!”
Hắn ném một loạt phù triện ra khắp mặt đất, xếp thành một trận pháp tạm thời. Lúc con quái sáu mắt tiếp tục xoay người xoạc chân, đúng là… đạp trúng một cái phù hỏa.
BOOM!!!
Nó bay ngược lại, thân thể b·ốc k·hói, sáu mắt rụng còn ba.
Bạch Ngọc Phong bật ngón cái về phía chính mình: “Trí tuệ là v·ũ k·hí mạnh nhất!”
Tiểu Hắc ở xa la lên: “Ngươi nói câu đó từ năm ngoái rồi!”
[Đinh! Hệ thống ghi nhận Ngọc Phong đã học được "Thuật chơi bẩn sơ cấp". Có muốn nhập môn không, ký chủ?]
Hoàng Hạo Thiên: "… Không. Ngươi nhập luôn đi."
Ầm!!!
Một t·iếng n·ổ long trời vang vọng giữa lòng hang động khổng lồ, đánh tan cả không khí u tĩnh vốn có. Một mảnh đất rung chuyển, bụi đá văng tung tóe, sương mù dày đặc từ vách đá đổ xuống như tấm màn mờ ảo.
"Khốn kiếp! Cái pho tượng này rốt cuộc làm bằng cái gì vậy?" – Hoàng Hạo Thiên nghiến răng, trên trán toát mồ hôi lạnh. Hai chân hắn lún sâu vào nền đá, xung lực từ cú v·a c·hạm vừa rồi khiến xương cốt cũng vang lên tiếng rạn nứt nhẹ.
Trước mặt hắn là pho tượng đá cao hơn ba trượng, hình dáng là một chiến binh cổ đại, tay cầm cự phủ, thân mặc chiến giáp, đôi mắt vô hồn đỏ rực như máu. Lúc đứng yên, nó như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo. Nhưng khi ra tay... thì đúng là một cỗ máy hủy diệt!
"Đòn vừa rồi ta đã đánh vào đúng điểm yếu rồi kia mà…" – Hạo Thiên hít sâu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía khe hở mờ nhạt ở cổ pho tượng.
Ngay lúc đó, âm thanh vô sỉ quen thuộc vang lên trong đầu hắn:
[Đinh! Cảnh cáo ký chủ: Đừng tưởng biết điểm yếu là có thể làm màu! Có đánh trúng nổi đâu mà ảo tưởng!]
Hạo Thiên: "…"
"Ta biết rồi, nhưng ngươi cũng nói gì hữu ích đi chứ, giờ ngươi cười trên nỗi đau của người khác à?"
[Đinh! Hệ thống vui vẻ ghi nhận sự đau khổ của ký chủ. Đây là phần thưởng cho sự bất lực: Một cú tát từ đời thực – đến từ tượng đá!]
ẦM!!!
Quả nhiên, không đợi hắn nói thêm câu nào, pho tượng đá lại vung cự phủ bổ xuống. Hạo Thiên vội né sang bên, song xung lực từ đòn đánh khiến đất đá xung quanh nứt vỡ, thân hình hắn bay ngược ra sau, đập mạnh vào vách đá.
"Khặc… khốn thật, không ngờ Trúc Cơ Tạo Cực vẫn không đủ dùng trong cái nơi c·hết tiệt này!" – Hắn ho ra một ngụm máu tươi, mặt tái nhợt.
Ở một hướng khác, Bạch Ngọc Phong cũng đang vật lộn với một con quái vật kỳ dị mang hình dạng bán nhân, bán thú, bốn tay sáu mắt, da thịt l·ở l·oét nhưng tốc độ lại nhanh không tưởng.
"Ngươi đánh mãi không c·hết à!?" – Ngọc Phong tung ra một chiêu băng hỏa đồng thi triển, nhưng chỉ khiến đối phương lùi lại vài bước rồi tiếp tục lao tới như điên.
Tiểu Hắc thì đỡ thảm không kém. Đối thủ của nó là một… cái đầu bay. Đúng vậy, một cái đầu đá khổng lồ biết bay, không có thân, nhưng miệng biết niệm chú, mắt phóng ra tia sáng.
"Meo meo meo mẹ nó! Tên nào thiết kế cái bí cảnh này vậy? Đầu biết bay, lại còn biết nói tiếng người!" – Tiểu Hắc vừa chạy vừa chửi, đuôi dựng ngược, linh khí tản ra hỗn loạn.
Bên ngoài nhìn vào có lẽ là một màn chiến đấu bi tráng và khốc liệt. Nhưng trong lòng ba tên vô sỉ này, chỉ có một câu: "Cmn, chúng ta vào nhầm cửa rồi… chắc luôn!"
Hoàng Hạo Thiên quệt máu bên miệng, ánh mắt lạnh lùng: "Không thể cứ bị động mãi…"
[Đinh! Gợi ý nho nhỏ cho ký chủ yêu dấu – thật ra pho tượng đá rất ghét… bị chọc vào mắt!]
"Ngươi tưởng ta là khỉ à?"
[Đinh! Không, ký chủ là heo. Vì ít nhất khỉ còn biết né nhanh!]
Hạo Thiên: "Ngươi có tin ta t·ự s·át không?"
[Ngươi t·ự s·át xong, ta sẽ tổ chức đám tang hoành tráng trong hệ thống. Mời toàn bộ NPC đến dự. Có nhạc sống, có múa lửa!]
Hoàng Hạo Thiên tức đến run tay. Nhưng lúc này, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh: "Chờ đã… nếu đúng là mắt là điểm yếu, thì lúc nó chém ta hụt, phần cổ và mặt sẽ có độ trễ vài nhịp..."
Hắn bắt đầu tính toán góc độ, khoảng cách và thời gian xuất chiêu của tượng đá. Nếu vận dụng đúng thời điểm lướt qua khe hở ấy, hắn có thể tiến sát một khoảng đủ để…
"Đâm vào mắt!"
Mắt hắn trầm xuống, chân giậm mạnh, linh lực toàn thân bộc phát. Tuy hắn chỉ là Trúc Cơ Tạo Cực, nhưng độ nhạy bén trong chiến đấu không kém ai.
Cùng lúc đó, ở phía Bạch Ngọc Phong…
"Phong nhận liên hoàn!"
Một tràng kiếm ảnh bay ra như tuyết rơi, xé rách không khí, nhưng quái vật sáu mắt kia lại dùng móng vuốt đỡ đòn. Thân thể bị cắt rách nhiều chỗ, nhưng nó vẫn gầm gừ lao lên.
"Ngươi dai như đỉa bám…!"
Ngọc Phong nghiến răng, trong mắt lóe sát ý. Nhưng khi hắn định dùng chiêu mạnh hơn, đột nhiên con quái lại bắt đầu… múa.
"…?"
Cả khán đài c·hết lặng.
Thậm chí cả Tiểu Hắc đang chạy loạn cũng phải dừng lại một nhịp: "Ủa? Nó múa thiệt kìa?!"
Ngay lúc này…
[Đinh! Hệ thống thông báo: Không phải nó múa, mà nó đang chuẩn bị đại chiêu. Múa càng lâu, chiêu càng to! Ký chủ nên sợ đi là vừa!]
Hạo Thiên: "… Ngươi muốn nói là nó là kiểu… tụ khí bằng động tác?"
[Chính xác! Nhảy càng sung, c·hết càng chắc!]
_______
Trong khi con quái sáu mắt tiếp tục điệu múa “tiền đại chiêu” Bạch Ngọc Phong nhìn mà thấy gai cả người. Đôi tay nắm chặt chuôi kiếm, linh lực lượn lờ quanh thân, từng tia băng sương hòa cùng hỏa khí tạo nên một vầng sáng rực rỡ.
“Không thể để nó múa xong… nếu để nó múa đến đoạn bốc đầu chắc chúng ta xác định luôn!”
“Ngọc Băng Phong Trảm!”
ẦM!!!
Một cột sáng hình lưỡi kiếm bay thẳng về phía con quái đang… xoạc chân xoay vòng. Trong khoảnh khắc, mắt nó lóe sáng, sáu tròng mắt quay cuồng như bánh xe, thân thể nghiêng người uốn lượn, né trúng.
"Mé!" – Bạch Ngọc Phong rít lên.
Nó không né đòn, mà là đòn… bay vòng và tự trượt!
“Ngươi nói xem ta có nên buông kiếm mà quỳ lạy nó không?” – Ngọc Phong nghiến răng.
Ở một góc khác, Tiểu Hắc vẫn tiếp tục chạy bán sống bán c·hết khỏi cái đầu bay kia. Mắt nó bắt đầu đỏ lên.
“Ngươi có biết, ngươi là cái loại đối thủ khốn nạn nhất ta từng gặp không?”
Cái đầu bay kia không trả lời, chỉ xoẹt bắn ra một tia laser thẳng về phía nó. Tiểu Hắc nhảy vọt lên không trung, thân hình xoay tròn ba vòng như mèo nhào lộn rồi tiếp đất.
"Meooo!!! Ta không chơi nữa! Ngươi có chơi thì đừng bắn cái đó!"
[Đinh! Phát hiện tiểu đồng bọn đang gặp nguy hiểm]
ẦM!
Một tia sáng bay sượt qua lông đuôi Tiểu Hắc, làm nó dựng cả sống lưng, miệng hét lên: “TA SẼ QUAY LẠI VỚI PHÁP KHÍ!!!”
Quay trở lại phía Hạo Thiên, hắn lúc này đã bắt đầu thích nghi với tiết tấu của pho tượng đá. Mỗi lần công kích, cự phủ bổ xuống luôn có một khoảng trễ nhỏ, đặc biệt là khi xoay người từ trái sang phải. Đây chính là sơ hở nhỏ mà hắn chờ đợi.
"Chỉ cần tiếp cận đủ gần… đánh vào mắt… nếu không g·iết được, chí ít cũng làm nó tạm t·ê l·iệt."
[Đinh! Hệ thống góp vui: Cẩn thận đừng chọc mù rồi lại khóc vì tượng khóc ngược!]
"Ngươi im hộ ta một phút đi."
[Ok. Nhưng nếu ngươi c·hết trong lúc đó thì đừng trách hệ thống không nhắc.]
Hoàng Hạo Thiên khẽ hít sâu. Từng bước chân nhẹ nhàng, thân ảnh hắn như hòa vào bóng tối, né từng đòn của tượng đá một cách sát sao. Mỗi lần lưỡi phủ xẹt qua là một lần gió lốc thổi tung áo bào, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, mắt chăm chăm nhìn vào sơ hở duy nhất.
"Chính là lúc này!"
Hắn vận toàn lực, bùng nổ tốc độ, như một luồng sáng lao đến sát mặt tượng đá.
Cùng lúc, pho tượng gầm lên, cự phủ đập xuống từ trên cao, khí thế hủy thiên diệt địa!
ẦM!!!
Một tia sáng bạc lóe lên.
Thân ảnh Hạo Thiên biến mất.
Tượng đá khựng lại trong một thoáng. Còn hắn đã lướt ngang qua, máu tươi văng ra từ vai, nhưng đầu mũi kiếm của hắn đã chạm vào… mí mắt trái của pho tượng.
Không đủ lực để xuyên thủng, nhưng cũng khiến đôi mắt kia lóe sáng rực rồi chớp tắt.
"Hiệu quả rồi!"
Hắn nhanh chóng lùi về sau, tránh xa khỏi phạm vi t·ấn c·ông trực tiếp.
Ngay lúc đó, tượng đá khựng lại, cả thân thể run nhẹ, linh khí từ cơ thể nó bắt đầu dao động hỗn loạn.
[Đinh! Ký chủ đáng khen! Đã tìm đúng điểm yếu, đánh chưa thủng nhưng làm nó nghẹn khí.]
"Ngươi có thể nói những câu tử tế hơn được không?"
[Có thể. Nhưng đọc giả sẽ mất đi tiếng cười. Ngươi nỡ lòng sao?]
Trong khi Hạo Thiên thở dốc, thì ở phía bên kia, Bạch Ngọc Phong đã bắt đầu chơi… bẩn.
“Ngươi múa đúng không? Ta cắm kiếm ngay chỗ ngươi múa đây! Ngươi dẫm trúng ta đốt ngươi!”
Hắn ném một loạt phù triện ra khắp mặt đất, xếp thành một trận pháp tạm thời. Lúc con quái sáu mắt tiếp tục xoay người xoạc chân, đúng là… đạp trúng một cái phù hỏa.
BOOM!!!
Nó bay ngược lại, thân thể b·ốc k·hói, sáu mắt rụng còn ba.
Bạch Ngọc Phong bật ngón cái về phía chính mình: “Trí tuệ là v·ũ k·hí mạnh nhất!”
Tiểu Hắc ở xa la lên: “Ngươi nói câu đó từ năm ngoái rồi!”
[Đinh! Hệ thống ghi nhận Ngọc Phong đã học được "Thuật chơi bẩn sơ cấp". Có muốn nhập môn không, ký chủ?]
Hoàng Hạo Thiên: "… Không. Ngươi nhập luôn đi."
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan