Chương 16: Bí Cảnh Khai Mở – Trận Chiến Đầu Tiên

26/04/2025 10 8.5
Chương 16: Bí Cảnh Khai Mở – Trận Chiến Đầu Tiên

Trên quảng trường phía sau ngọn núi chính của Vân Tiêu Tông, từng luồng ánh sáng từ mặt trời buổi sớm len lỏi xuyên qua tầng mây mỏng, rọi xuống bức phù điêu đá cổ xưa nằm giữa trung tâm. Hàng trăm đệ tử tụ tập xung quanh, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy mọi vật, ai nấy đều hưng phấn tột độ.

Hoàng Hạo Thiên, à không, giờ là Vân Hạo Thiên, đang đứng giữa đám đông, tay khoanh trước ngực, ánh mắt bình thản như thể bản thân chỉ đến đây để… hóng biến.

Cạnh hắn, Bạch Ngọc Phong vẻ mặt lười biếng: “Ta đoán ba trăm đứa ở đây thì ít nhất hai trăm chín mươi bảy đứa sẽ ch*t ngu.”

Tiểu Hắc chen vào: “Còn lại ba người là ai?”

Ngọc Phong nhướng mày, tay chỉ vào mình rồi chuyển qua Hạo Thiên: “Ta, và cái tên mặt dày kia.”

“Khụ…” Hạo Thiên ho nhẹ, vẻ mặt đầy chính khí. “Đừng vội tuyên bố sớm vậy chứ. Biết đâu ta còn sống sót, nhưng ngươi thì... rớt vào hố phân c·hết ngạt.”

Tiểu Hắc trợn tròn mắt: “Cái bí cảnh gì mà rớt vô cũng có hố phân hả?! Đúng là đẳng cấp Vân Tiêu Tông!”

Trong lúc cả ba đang vô tư tấu hài giữa bầy hổ đói chuẩn bị xông vào bí cảnh sống còn, từ trên trời đột nhiên có một đạo ánh sáng xanh biếc giáng xuống, đọng lại ngay giữa phù điêu đá.

Ầm!

Mặt đất rung chuyển nhẹ, phù điêu vỡ nứt một đường, từ đó một cánh cổng không gian xoáy tròn hiện ra, từng luồng khí tức cổ xưa tràn ra ngoài, mang theo hương vị t·ang t·hương của thời đại đã mất.

Một vị trưởng lão bước ra, ánh mắt lạnh như băng, quét qua từng đệ tử: “Bí cảnh lần này chỉ mở ra ba ngày. Bên trong nguy hiểm khôn lường, chỉ cần sống sót đi ra thì đã là thành tựu. Ai lấy được kỳ vật, nếu không muốn nộp thì... phải có bản lĩnh giữ!”

Cả quảng trường như bị một luồng khí lạnh bao trùm. Dưới mặt đất, từng trận linh quang chấn động, có kẻ tay run run, có người lại mỉm cười đầy dã tâm.

Vân Hạo Thiên nhướng mày: “Nói trắng ra là… được phép c·ướp.”

Ngọc Phong gật gù: “C·ướp xong thì còn phải g·iết, để khỏi bị kiện.”

Tiểu Hắc ngáp dài: “Bí cảnh gì mà cứ như livestream đấu võ đường phố.”

Ngay lúc cả ba đang bàn luận theo hướng càng lúc càng… lạc đề, giọng nói ồm ồm, khàn khàn nhưng tràn ngập sức sống vang lên trong đầu Hạo Thiên.

[Ting!]

Hệ thống vô sỉ chào mừng Ký chủ bước vào bí cảnh đầu tiên – Lăng Mộ Đại Thánh (Phiên bản giới hạn)!

Địa điểm: Ngoại vực số 7 – Lối vào thử thách tầng 1

Yêu cầu đánh dấu: Đặt mông xuống một tảng đá trong bí cảnh để hoàn tất thủ tục “xác nhận chủ quyền”

Thưởng sau khi đánh dấu: Ẩn – Tùy độ vô sỉ khi ngồi!

Chúc Ký chủ... ngồi đúng chỗ!

Hạo Thiên suýt bật cười thành tiếng.

“Ngươi bị trúng tà à?” – Ngọc Phong nhìn sang, nghi hoặc.

“Không… ta chỉ đang suy nghĩ nghiêm túc về việc... đặt mông ở đâu cho có phong thủy.”

Tiểu Hắc không nhịn được: “Phong thủy? Ngươi tính ngồi đại tiện giữa bí cảnh hả?”
Hạo Thiên vỗ vai hắn đầy cảm động: “Tiểu Hắc à, cái đầu này nếu đem đi dọa người chắc không ai dám ngủ luôn.”

Ầm một tiếng!

Cánh cổng không gian mở rộng, dòng xoáy ánh sáng xanh thẫm rít lên như quỷ khóc thần gào. Từng đệ tử bắt đầu lần lượt bước vào, người cẩn trọng, kẻ liều lĩnh, vài tên thậm chí còn liếc nhìn nhau đầy sát khí trước khi biến mất vào ánh sáng.

“Đi thôi.” – Ngọc Phong nói, ánh mắt trở nên sắc bén.

Hạo Thiên không nói gì, bước tới. Trước khi vào, hắn dừng lại, nhìn thoáng qua bầu trời – ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt nửa vô tư, nửa lãnh đạm.

Hắn biết, mỗi bước đi sau này... đều không còn đơn giản.

CẢNH BÊN TRONG BÍ CẢNH

Không gian chuyển động mạnh như thể bị lôi đi bởi một cơn lốc vô hình. Ba người vừa bước qua liền bị tách ra trong tích tắc. Tuy nhiên, nhờ thủ đoạn đặc biệt của Ngọc Phong – một tấm lệnh bài liên kết thần thức – cả nhóm nhanh chóng hội tụ tại một vị trí.

Khung cảnh trước mắt như một thế giới khác: Bầu trời âm u, mặt đất nứt nẻ, từng bức tượng đá cao lớn dựng khắp nơi – giống như những trụ cột thần linh đã bị quên lãng. Xa xa, một tòa cung điện đổ nát lặng lẽ ẩn trong sương mù, linh khí loãng nhưng kèm theo cảm giác uy nghiêm khôn tả.

Tiểu Hắc gãi đầu: “Đây gọi là... bí cảnh? Trông giống lăng mộ hơn!”

“Không sai.” – Hạo Thiên đáp. “Mà là lăng mộ của Đại Thánh.”

“Chậc… lăng mộ mà đặt giữa bí cảnh? Chơi lớn thật.”

Ngọc Phong nghiêng đầu: “Ta cảm thấy… mỗi tượng đá ở đây đều mang khí tức cổ xưa, không chừng là một loại trận pháp phong ấn.”

Hạo Thiên chợt cười nhạt: “Không chỉ là phong ấn. Ta nghĩ… đây là thử thách.”

“Thử thách?”

“Phải.” – Hắn giơ tay chỉ về phía xa: “Cung điện kia là trung tâm. Nhưng để đến đó, chúng ta phải vượt qua những ‘người gác cổng’ bằng đá này.”

Ngay lúc hắn nói xong, một âm thanh rắc rắc vang lên.

Một trong những bức tượng đá khổng lồ từ từ chuyển động, mắt phát ra quang mang đỏ rực, ánh sáng như xuyên thấu linh hồn người nhìn. Trên tay nó – một thanh trường thương đá đen kịt, tựa như khắc từ thiên thạch.

“Đệch... nó sống!” – Tiểu Hắc hét lớn.

“Không, nó chưa sống.” – Ngọc Phong bình tĩnh đáp. “Nó chỉ được... đánh thức.”

“Khác gì nhau?!”

Hạo Thiên lại cười nhẹ, nhích nhích mông, thì thào trong đầu: “Tảng đá đâu, cho ta ngồi đánh dấu phát…”

[Ting!]

Tảng đá mục tiêu đã xác nhận. Hệ thống bật chế độ... ghế đá Vô Sỉ!

Yêu cầu: Ngồi thật bá đạo. Tốt nhất là kiểu... khoanh chân, nghênh chiến, trịch thượng vạn phần.

Thưởng tiềm ẩn: Còn tùy độ ‘cà khịa’ khi ngồi.
Hạo Thiên không chần chừ, nhảy lên tảng đá gần nhất, khoanh chân ngồi xuống, một tay chống má, tay còn lại chỉ về phía tượng đá khổng lồ:

“Đến đây! Để xem ngươi gác được mấy phút!”

Ngọc Phong: “...”

Tiểu Hắc: “Ta phục! Tên này đúng là trời sinh ra để... ngồi cà khịa!”

________

ẦM!!!

Tượng đá vừa được đánh thức liền giáng mạnh cây thương đen kịt xuống mặt đất, tạo ra một làn sóng linh lực cuộn trào. Mặt đất nứt toác, bụi đá bắn tung tóe. Cả khu vực rung chuyển như có địa long thức tỉnh.

Cây thương khổng lồ từ trên cao giáng xuống như trời giáng, mang theo uy thế kinh thiên. Mặt đất nứt toác thành hình mạng nhện, đá vụn văng tung tóe. Tượng đá cao gần ba trượng đứng sừng sững, toàn thân tỏa ra uy áp cổ xưa khiến không khí cũng trở nên đặc quánh.

“Vãi! Thằng nào gọi nó dậy thế?!” – Tiểu Hắc la oai oái, vừa nói vừa ôm đầu lăn sang một bên tránh đá rơi.

Bạch Ngọc Phong rút kiếm, mặt đầy nghiêm trọng: “Là tượng hộ lăng... Có lẽ mô phỏng lại một phần uy thế của Đại Thánh thời xưa.”

Hạo Thiên nheo mắt đánh giá: “Kích hoạt lúc tụi ta bước vào, vậy chắc chắn đây là ải đầu tiên trong bí cảnh. Mục tiêu không phải g·iết mà là khảo nghiệm.”

“Vậy ý ngươi là—”

“Đúng vậy, cố gắng đừng có c·hết.”

Nghe xong, cả ba không biết nên yên tâm hay tuyệt vọng.

Tượng đá gầm lên một tiếng vô thanh nhưng vang vọng tâm trí, vu·ng t·hương quét ngang. Một luồng phong áp như cơn bão ập tới.

“Tránh ra!”

Ngọc Phong tung người lên không, kiếm khí lượn quanh thân, chém thẳng xuống cánh tay của tượng đá.

“Phong Vũ – Nhất Kiếm Tàn Phong!”

ẦM!

Một vết chém mờ mờ lưu lại trên cánh tay, nhưng không đủ phá lớp đá đen đặc.

Hạo Thiên lắc đầu: “Vỏ ngoài này... chắc phải Thánh Khí đâm mới thủng. Được, để ta thử.”

Hắn lao lên, thân ảnh như điện xẹt, quyền phong ngưng tụ u ám.

“Thiên Ma Quyền – Trùng Kích!”

ẦMMMM!!!

Một cú đấm giáng thẳng vào vai tượng đá, đá nứt ra thành khe nhỏ, nhưng chưa đủ làm nó khựng lại. Đổi lại, tượng đá nổi giận, mắt đỏ rực, vu·ng t·hương phản công.

Tiểu Hắc la lớn: “Lùi ra! Ta thử một trò!”
Cậu rút ra một xấp phù chú, cắm xuống đất bốn góc, miệng lầm rầm. Một vòng sáng tím nhạt hiện lên dưới chân tượng.

ẦM!!

Mặt đất dưới tượng sụp xuống một đoạn, khiến nó khựng lại trong chớp mắt.

“Giờ!”

Hạo Thiên không bỏ lỡ cơ hội, mượn lực xoay người, dùng hai ngón tay… kẹp lấy mũi thương.

“Hắn điên rồi!?”

Ngọc Phong trợn mắt.

Nhưng đúng là Hạo Thiên... hai ngón tay lóe lên ánh sáng đen, bộc phát sức mạnh kèm chấn động nội tức, cứng rắn kẹp chặt mũi thương khiến cả pho tượng khựng lại.

Miệng hắn nhếch lên: “Không phải kẹp chơi đâu.”

ẦM!

Một luồng phản chấn truyền ngược, ép ngược cánh tay pho tượng lệch đi.

Tượng đá rít lên, nhưng chưa kịp làm gì thì—

Tiểu Hắc đã lao tới phía sau, đập vào lưng tượng một lá phù đặc biệt.

“Phong Ấn Phù – Bạo Kết!”

ẦMMM—!!!

Một v·ụ n·ổ nhỏ khiến phần sau lưng tượng nứt toác, để lộ một lõi sáng như hạch tâm.

“Chỗ yếu kìa!” – Hạo Thiên quát.

Ngọc Phong gật đầu, đạp không lướt tới, tụ khí vào mũi kiếm.

“Phong Vũ – Trảm Tâm!”

Kiếm khí xé gió, đâm xuyên qua khe nứt, trúng lõi sáng.

ẦM!!!

Tượng đá lắc mạnh, mắt lóe lên lần cuối trước khi vỡ vụn thành từng khối đá vụn.

Bụi mù tan đi, cả ba đứng thở hồng hộc.

Tiểu Hắc ngồi bệt xuống đất: “Ta thề… tượng thôi mà đánh nhau như boss cuối...”

Hạo Thiên phủi tay, quần áo dính đầy bụi: “Thường thôi. Đây mới chỉ là khởi động.”

Ngọc Phong cạn lời: "nếu khởi động đã như thế, chắc ta cút từ vòng gửi xe mất."

Cả ba chưa kịp cười, thì từ sau tấm bia đá đổ sụp, một cầu thang âm u lộ ra, dẫn xuống sâu bên dưới.

Hạo Thiên nheo mắt, cười nhạt: “Xem ra, lăng mộ mới chỉ bắt đầu.”
8.5
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025