Chương 15: . Thí luyện.

26/04/2025 10 8.5
Chương 15. Thí luyện.

Từ cổng chính của Vân Tiêu Tông, một vị trưởng lão áo xanh dẫn nhóm tân đệ tử đến khu vực ngoại môn. Dọc đường đi, núi non trùng điệp hiện ra trước mắt, linh khí nồng đậm, đâu đâu cũng có thể thấy các đệ tử đang tu luyện, luyện kiếm, luyện thể hoặc chỉ đơn giản là ngồi xếp bằng hấp thu linh khí.

Bạch Ngọc Phong bước đi thong dong, hai tay khoanh trước ngực: “Khung cảnh cũng được đấy. Không biết có nhà tắm riêng không thôi.”

Hoàng Hạo Thiên—à không, hiện tại phải gọi là Vân Hạo Thiên—liếc mắt nhìn hắn: “Vào tông môn mà quan tâm đến nhà tắm là thế nào? Ngươi vào đây để tu luyện hay để… spa dưỡng sinh?”

Tiểu Hắc trên vai hắn giật giật cái tai, lầm bầm: “Ta thì quan tâm có bếp riêng hay không…”

Trưởng lão áo xanh cười nhẹ, như đã quen với những câu hỏi kỳ lạ: “Tông môn chia làm ba khu: khu ngoại môn, nội môn và khu đỉnh phong của các trưởng lão. Ngoại môn có phòng riêng, mỗi người một gian. Nhà tắm, nhà ăn, khu luyện công đều có. Nhưng đừng mơ nhàn nhã, mỗi tháng đều có khảo hạch, ai không đạt sẽ bị trục xuất.”

Hạo Thiên gật đầu, nghiêm túc hẳn lên. Tuy là vào tông môn để trải nghiệm, nhưng hắn không định sống kiểu an nhàn vô dụng. Mà quan trọng hơn… phải có chỗ để "thu hoạch điểm mặt dày" còn làm màu với Ngọc Phong.

Sau một lúc, đoàn người đến khu ngoại môn. Dãy phòng dài tăm tắp, đơn sơ nhưng sạch sẽ, mỗi phòng là một gian nhỏ xây bằng đá linh cương, rất kiên cố.

“Phòng các ngươi ở đây, bảng nhiệm vụ treo ở trung tâm quảng trường ngoại môn. Có thời gian thì tự mình xem qua. Ngày mai sẽ có người đến kiểm tra tên và phát lệnh bài thân phận. Tạm thời nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, trưởng lão phất tay bỏ đi.

Hạo Thiên mở cửa phòng mình, bước vào. Căn phòng tuy không lớn, chỉ khoảng mười mét vuông, nhưng có đầy đủ giường, bàn ghế, đệm tọa tu luyện, thậm chí còn có một bức tường đá dùng để luyện quyền.

Hắn thả người xuống giường, cảm giác mệt mỏi sau một ngày hành trình rã rời tan biến.

Tiểu Hắc nằm vật ra bàn: “Có thịt không? Ta đói!”

Ngọc Phong từ phòng bên ló đầu ra: “Mới vào mà đòi thịt, ngươi tưởng đây là tửu lâu à?”

Hạo Thiên xua tay: “Thôi được rồi, đi ra nhà ăn xem thử. Biết đâu có món ‘thỏ nướng linh khí’ hay ‘gà hấp địa hỏa’…”

Ba người rời phòng, lần theo bảng chỉ dẫn đến nhà ăn. Khu vực này khá náo nhiệt, tiếng người ồn ào, đệ tử ngoại môn chen chúc ngồi ăn trên những chiếc bàn dài.

Đồ ăn đơn giản, chủ yếu là cơm gạo linh khí, canh rau linh cốc và một ít thịt linh thú giá rẻ.

Tiểu Hắc khóc không thành tiếng: “Không có thịt kho trứng… ta sống làm gì nữa…”

Hạo Thiên tiện tay gắp một miếng thịt bỏ vào miệng: “Ừm… vị cũng ổn. Không ngon bằng Ngọc Phong nướng hôm trước nhưng đỡ hơn nhai cỏ.”

Ngọc Phong: “Ta không biết nên vui hay buồn với lời khen này…”
Ăn xong, họ trở về phòng. Trên đường, bọn họ đi ngang qua quảng trường ngoại môn—nơi treo bảng nhiệm vụ. Một đám đệ tử đang tụ lại bàn tán.

Hạo Thiên lặng lẽ tiến lại gần xem thử. Bảng nhiệm vụ chia thành ba loại: nhiệm vụ tu luyện, nhiệm vụ phái, và nhiệm vụ chiến đấu.

Một trong các nhiệm vụ gây chú ý nhất là:

“Dọn sạch khu vực rừng trúc bị yêu thú quấy phá, yêu cầu tu vi Trúc Cơ trung kỳ trở lên. Thưởng: 10 điểm cống hiến.”

Hạo Thiên nhướn mày: “10 điểm cống hiến? Ít vậy mà cũng đăng à?”

Ngọc Phong đứng cạnh: “Ngươi định kiếm mấy trăm điểm ngay ngày đầu à?”

Tiểu Hắc: “Ta chỉ muốn đổi điểm lấy thịt thôi…”

Hạo Thiên nhìn bảng, mắt lóe sáng: “À, có cái này hay nè!”

Hắn chỉ vào một nhiệm vụ đặc biệt:

“Thí luyện Vân Sơn: Cần nhóm ba người, tham gia thí luyện khảo nghiệm trong bí cảnh cấp thấp của tông môn. Giới hạn từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh, không được sử dụng phi hành khí cụ. Thưởng: 100 điểm cống hiến, cộng thêm linh thạch tùy theo biểu hiện.”

Ba người nhìn nhau, ánh mắt đồng loạt phát sáng.

Ngọc Phong gật gù: “100 điểm… đủ cho Tiểu Hắc ăn một tuần…”

Tiểu Hắc: “Ta chấp nhận đánh đổi mạng sống.”

Hạo Thiên cười ha hả: “Tốt! Ghi danh!”

Ngay lúc đó, một thanh niên áo xám chen ngang: “Mấy ngươi mà cũng đòi tham gia thí luyện Vân Sơn? Một tên Trúc Cơ, một tên Nguyên Anh nửa vời, còn một con linh thú không ra hồn? Cười c·hết mất!”

Ba người quay lại nhìn, kẻ vừa nói là một đệ tử ngoại môn tên Triệu Hải, có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, khuôn mặt kiêu ngạo, sau lưng là hai tên đồng bọn đang cười hô hố.

Hạo Thiên nheo mắt: “Ngươi là ai?”

“Triệu Hải, đệ tử ngoại môn đứng top 3 kỳ khảo hạch năm ngoái. Hạng ba. Thấy sợ chưa?”

Hạo Thiên thản nhiên: “Không. Ta chỉ thấy… ngươi nói nhiều.”

Ngọc Phong khoanh tay: “Một người có thực lực, không cần tự giới thiệu. Kẻ cần tự nói ra thường là vì sợ bị lãng quên.”
Tiểu Hắc bồi thêm: “Đúng rồi, mà ngươi xếp hạng ba à? Sao trông như xếp hạng… bét vậy?”

Triệu Hải mặt đỏ bừng, nghiến răng: “Được! Các ngươi chờ đó, đừng để ta gặp trong thí luyện, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là nhục nhã!”

Hạo Thiên nhún vai, quay đầu bước đi, nhưng miệng không quên lầm bầm: “Thí luyện mà cũng đem thù riêng vô… thật thiếu đạo đức nghề nghiệp.”

Ba người rời quảng trường, trở về phòng nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mai.

Tối đó, Vân Hạo Thiên ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, hít sâu, bắt đầu tu luyện.

Linh khí nơi đây tuy không bằng Thượng Giới, nhưng với hắn bây giờ—ở Trúc Cơ Tạo Cực—lại là môi trường vô cùng lý tưởng để củng cố căn cơ và đột phá.

Tiểu Hắc thì nằm ngủ như heo trong góc phòng, thi thoảng còn ngáy khò khò.

Ngọc Phong ở phòng bên cũng đang luyện công, ánh linh quang lấp ló qua khe cửa sổ.

Sáng sớm hôm sau, cả khu ngoại môn chìm trong làn sương mờ nhạt. Ánh nắng chiếu xiên qua rừng trúc, phản chiếu những tia sáng long lanh như ngọc thạch. Vân Hạo Thiên mở mắt, kết thúc buổi tu luyện đêm qua.

"Không tệ, cảnh giới càng lúc càng ổn định, linh khí cũng thuần hơn." – Hắn lẩm bẩm rồi đứng dậy vươn vai, ánh mắt lấp lóe tia tinh quang.

Hôm nay là ngày thí luyện tại Vân Sơn, hắn không thể qua loa.

Tiểu Hắc thì vẫn nằm ngủ ngáy khò khò như heo c·hết. Hạo Thiên vỗ bốp vào mông nó một cái, Tiểu Hắc bật dậy hét lớn: “Địch t·ấn c·ông! Địch t·ấn c·ông!”

Ngọc Phong bên kia ló đầu qua, cười khẩy: “Yên tâm đi, ‘địch’ của ngươi là cái bụng đói thôi.”

Hạo Thiên cười nhạt rồi nghiêm túc: “Hôm nay không được đùa. Ta có cảm giác thí luyện này không đơn giản như vẻ ngoài.”

Ngọc Phong gật đầu: “Ta cũng cảm nhận được. Tông môn không rảnh rỗi cho điểm cống hiến cao thế nếu không có ẩn ý.”

Tiểu Hắc nhảy xuống đất, vừa gãi tai vừa lẩm bẩm: “Không phải chỉ là cái bí cảnh cấp thấp thôi sao… lỡ đâu có boss ẩn?”

[Đinh! Nhắc tới boss là tới liền!]

Âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu Hạo Thiên. Hệ thống hài đã lên tiếng.
[Nhiệm vụ phụ khẩn cấp: Trong thí luyện, nếu gặp được boss ẩn, hãy… chạy thật nhanh!]

“…”

[Thưởng: 100 điểm mặt dày, 1 vé cầu nguyện sống sót! Nếu c·hết, hệ thống không hoàn tiền!]

Hạo Thiên: “…Tao tưởng mày chỉ tấu hài khi cần thiết?”

[Thì bây giờ là lúc cần thiết đấy! Ngươi tưởng boss ẩn là con gà à?]

Mặt Hạo Thiên tối sầm, nhưng hắn nhanh chóng tắt hệ thống, lấy lại vẻ nghiêm túc.

“Ngọc Phong, nếu là ngươi, khi vào bí cảnh, ngươi sẽ làm gì trước tiên?”

Ngọc Phong trầm ngâm: “Tìm địa hình cao, quan sát toàn bộ địa thế. Ưu tiên nắm bắt phạm vi nguy hiểm.”

“Giống ta nghĩ.” – Hạo Thiên gật đầu, rồi tiếp: “Sau đó phân chia khu vực có khả năng có linh dược, nơi dễ phục kích, nơi có khả năng xuất hiện yêu thú. Tránh di chuyển tùy tiện.”

Tiểu Hắc nghe xong, mắt chớp chớp: “Còn ta thì đi tìm… bếp.”

“…”

Hai người nhìn nó như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.

“Thôi được rồi, ngươi đi theo tụi ta, đừng xông bậy là được.” – Hạo Thiên xoa đầu Tiểu Hắc, trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch.

Cả nhóm không còn thái độ ngông nghênh như trước nữa. Họ biết rõ—từ giờ phút này—mỗi hành động, mỗi lựa chọn đều có thể là mấu chốt giữa sống và c·hết. (Cả 2 đều có người hộ đạo đi theo nhưng ko bt mà thôi)

Lúc ba người đến quảng trường tập hợp, đã có khoảng hơn ba mươi đệ tử khác đứng chờ. Người nào cũng chuẩn bị kỹ lưỡng, gương mặt đầy cảnh giác. Không còn là những tân đệ tử háo hức, mà là tu sĩ thực thụ sắp bước vào chiến trường.

Triệu Hải cũng có mặt, đứng một góc, nhìn Hạo Thiên và đồng bọn bằng ánh mắt đầy khiêu khích. Nhưng lần này hắn không lên tiếng chọc quê. Có vẻ hắn cũng nhận ra… thí luyện Vân Sơn không phải trò đùa.

Một vị trưởng lão xuất hiện giữa quảng trường, quét mắt nhìn tất cả.

“Thí luyện Vân Sơn lần này không giới hạn số lượng nhóm. Các ngươi có thể tự do liên minh, hành động độc lập hay tổ đội. Mục tiêu của các ngươi là tìm được ba viên Linh Tâm Thạch trong bí cảnh. Ai mang được một viên ra sẽ qua khảo hạch. Mang càng nhiều, điểm cống hiến càng cao. Nếu có thể diệt được yêu thú cấp ba trở lên, phần thưởng sẽ đặc biệt hơn nữa.”

Mọi người bắt đầu xôn xao.

Hạo Thiên nheo mắt: “Linh Tâm Thạch? Chỉ có ba viên?”

Ngọc Phong cười khẩy: “Không. Là ít nhất ba viên, chứ không phải chỉ có ba viên. Tông môn cố ý tạo hiểu nhầm để đệ tử tranh đoạt lẫn nhau. Ai khôn thì nghe được chỗ ‘càng nhiều, càng cao’.”

Hạo Thiên khẽ gật đầu. Bắt đầu rồi.

Thí luyện, không chỉ là sức mạnh… mà còn là trí tuệ.
8.5
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025