Chương 14: Khảo Hạch Vân Tiêu Tông.

26/04/2025 10 8.5
Chương 14: Khảo Hạch Vân Tiêu Tông.

Vân Tiêu Tông, một trong thất đại tông môn nhất phẩm tại Hạ Giới, nằm giữa dãy núi Thanh Vân quanh năm mây phủ. Tông môn được xây dựng trên đỉnh ngọn núi cao nhất – Vân Tiêu Phong, sừng sững giữa trời, linh khí dày đặc, trông như một mảnh tiên cảnh lạc chốn trần gian.

Bên dưới chân núi, lúc này đã tụ tập hàng ngàn người trẻ tuổi từ khắp nơi đổ về. Ai cũng mang theo hoài bão, lý tưởng, ánh mắt tràn đầy khát vọng. Chỉ cần trúng tuyển vào Vân Tiêu Tông, coi như một bước lên mây, cá chép hóa rồng.

Giữa đám đông đó, ba bóng người đang ung dung đi tới, nổi bật một cách kỳ lạ. Một tên mặc áo lam, tay đút túi, miệng nhai đùi gà đầy thoải mái. Một tên khác áo trắng tóc dài, vẻ ngoài thư sinh nhưng ánh mắt hơi… không đáng tin. Còn tên cuối cùng, cao to, mặt lạnh như tiền nhưng đứng cạnh hai tên trước thì giống như bị ép theo đoàn diễn hài.

Chính là: Vân Hạo Thiên, Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc – linh thú hóa hình, tạm thời đóng vai hộ vệ.

“Ngươi chắc chắn đây là nơi khảo hạch chứ?” – Hạo Thiên vừa nhai vừa hỏi, mắt nhìn bảng hiệu ghi rõ ba chữ to đùng: ‘Vân Tiêu Tông’.

“Chắc! Trừ khi ngươi cầm nhầm bản đồ thành bản đồ… nhà vệ sinh.” – Ngọc Phong lườm một cái.

“Lần trước ta lỡ đi nhầm vào miếu Thổ Địa, bây giờ cần kiểm tra lại thôi…” – Hạo Thiên thở dài.

Tiểu Hắc đi phía sau, rốt cuộc nhịn không được lẩm bẩm: “Ta bắt đầu thấy hối hận khi đi theo hai tên điên này…”

Ngay lúc đó, từ đỉnh Vân Tiêu Phong bỗng vang lên tiếng chuông ngân dài. Một giọng nói hùng hồn vang vọng khắp nơi:

“Khảo hạch nhập môn Vân Tiêu Tông bắt đầu! Tất cả các thí sinh tập hợp tại quảng trường dưới chân núi!”

Từng người lập tức chen chúc kéo nhau vào quảng trường, tạo thành dòng người tấp nập. Trong phút chốc, nơi đây giống như một chợ phiên tu sĩ, đầy ắp mùi linh đan, pháp khí và… mùi mồ hôi.

“Nhìn đám đông này, khảo hạch kiểu gì đây? Chém g·iết bừa ai còn sống thì trúng tuyển à?” – Hạo Thiên gãi đầu.

“Ta thấy khả năng cao là... ai đẹp trai hơn thì đậu.” – Ngọc Phong nhún vai tự tin, tay vuốt vuốt mái tóc.

“Thế thì ta là người trúng đầu tiên.” – Hạo Thiên vênh mặt.

“Không, ta.” – Ngọc Phong không chịu thua.

Tiểu Hắc: “Hai ngươi điên à?”

Một tiếng “Ầm” vang lên. Từ giữa quảng trường xuất hiện một cánh cửa đá khổng lồ chậm rãi mở ra. Một vị trưởng lão râu dài, áo bào xanh, ánh mắt như điện bước ra. Sau lưng hắn là năm đệ tử nội môn áo trắng, ai nấy đều có tu vi từ Kim Đan trở lên.

“Khảo hạch năm nay chia làm ba vòng: Tâm lực – Thể lực – Linh lực. Mỗi vòng đều có điểm đánh giá riêng. Kẻ vượt qua ba vòng sẽ được nhập môn làm đệ tử ngoại môn Vân Tiêu Tông!”

Lão trưởng lão nói xong, nhẹ nhàng phất tay, cả quảng trường lập tức bị một luồng sáng bao phủ, tạo thành một không gian khảo nghiệm riêng biệt.

“Ta thích khảo hạch kiểu này.” – Hạo Thiên híp mắt.

“Vì sao?” – Ngọc Phong hỏi.

“Vì có thể… lén g·ian l·ận.” – Hắn cười nham hiểm.

Tiểu Hắc run run: “Hai ngươi không nghiêm túc được một lần sao?”

Vòng 1: Tâm lực.

Mỗi người bị đưa vào một ảo cảnh khác nhau. Trong đó sẽ xuất hiện những điều khiến tâm trí dao động, nếu không vượt qua sẽ bị loại ngay lập tức.

Hạo Thiên vừa bước vào ảo cảnh, lập tức thấy cảnh... chính mình bị một nữ nhân tuyệt sắc cưỡng hôn.
“Cái gì... cái ảo giác gì thế này? Có cần thử... chống cự không?” – Hắn vò đầu suy nghĩ, rõ ràng mặt đang đỏ lên nhưng miệng lại cười như thằng biến thái.

Nữ nhân đó nghiêm túc nói: “Nếu ngươi không tu luyện, ta sẽ hôn ngươi mỗi ngày!”

“Ta từ bỏ đạo tâm! Cho ta hôn đi!” – Hạo Thiên giơ tay đầu hàng.

Ầm! – Ảo cảnh tan vỡ.

Ngoài quảng trường, một trưởng lão nhìn cảnh hắn phá ảo ảnh trong ba giây thì ngơ ngác: “Tên này... tâm lực mạnh hay là tâm lý có vấn đề?”

Bạch Ngọc Phong thì bị đưa vào cảnh bị mỹ nữ tát liên tục vì “có gương mặt đểu cáng”. Hắn không hề dao động mà còn chắp tay nói: “Cảm ơn! Đánh tiếp đi!”

Ảo cảnh tan.

Trưởng lão lặng người: “Thằng này hình như... bị nghiện bị h·ành h·ạ?”

Tiểu Hắc thì đơn giản hơn, bị đưa vào cảnh thấy chủ nhân – chính là Hạo Thiên – đang b·ị đ·ánh te tua. Nó lạnh lùng quay lưng: “Tên đó mà c·hết thì ta càng được yên thân.”

Ảo cảnh tan.

“...Cả nhóm này đều không bình thường.”

Vòng 2: Thể lực.

Tất cả thí sinh được đưa vào một bí cảnh, nơi có hàng ngàn tảng đá lớn, mỗi tảng đều nặng cả tấn. Nhiệm vụ: chuyển được 100 tảng từ điểm A sang điểm B trong vòng một canh giờ.

Trong khi mọi người gồng mình nhấc từng cục đá, Hạo Thiên lấy ra một… cái xẻng.

“Ngươi tính xúc đá à?” – Ngọc Phong sững sờ.

“Không, ta đào lối tắt.”

Tiểu Hắc bịt mặt: “Mất mặt quá, đừng để ai biết ta đi chung với ngươi…”

Hạo Thiên thật sự đào hầm, chui thẳng dưới lòng đất, dùng trận pháp nhỏ chuyển từng tảng đá qua phía bên kia. Nửa canh giờ sau, hắn lòi đầu lên với vẻ mặt đắc thắng.

“Một mình ta xong sớm hơn cả đám luôn!”

Ngọc Phong thì đơn giản hơn, hắn thi triển pháp thuật hệ phong, nâng mười tảng đá một lượt. Tuy không phải quá nhanh nhưng cực kỳ ổn định.

Tiểu Hắc thì... lôi mười mấy con thú nhỏ ra kéo đá giùm.

Trưởng lão giá·m s·át gãi đầu: “Đây là khảo hạch thể lực... mà sao giống trò chơi logic vậy trời?”

Vòng 3: Linh lực.

Vòng cuối cùng chính là so tài linh lực – tu vi và khả năng điều khiển linh khí. Từng người phải đứng trước một bức tường đá khổng lồ, dùng toàn bộ linh lực đánh ra một chiêu, để lại dấu vết càng sâu càng tốt.

Người đầu tiên – Luyện Khí hậu kỳ – để lại dấu rạch dài nửa tấc.

Người thứ mười – Trúc Cơ trung kỳ – được ba tấc.
Khi đến lượt Hạo Thiên – Trúc Cơ Tạo Cực – mọi ánh mắt đều nhìn về với thái độ nghi ngờ. Tu vi của hắn là hàng "giữa đường" không yếu nhất, cũng chẳng mạnh nhất.

“Ta mà không đánh sâu, các ngươi đổi họ theo ta!” – Hắn cười vô sỉ, rồi giơ tay, tụ lực.

Ầm!!!

Một dấu rạch sâu… hai mét in thẳng lên tường đá!

Cả quảng trường c·hết lặng.

Trưởng lão giật nảy người: “Ngươi chắc chắn chỉ là Trúc Cơ Tạo Cực?!”

“Đúng vậy. Ta... là thiên tài trúc cơ.” – Hạo Thiên đặt tay lên ngực, tự tin đến mức khiến người ta chỉ muốn đấm cho một phát.

Trưởng lão nào đó run tay cầm bảng ghi chép, lẩm bẩm: “Thiên tài cái đầu ngươi! Ngươi chắc chắn dùng cái gì gian trá, đúng không?”

“Trưởng lão nói vậy oan cho vãn bối rồi!” – Hạo Thiên vội chắp tay, mặt mày vô cùng thành khẩn, nhưng đôi mắt thì lấp lánh ánh sáng gian xảo.

Bạch Ngọc Phong đứng phía sau híp mắt: “Tên này không chỉ vô sỉ mà còn dày mặt gấp ba lần tường thành nữa.”

Tiểu Hắc thở dài, lặng lẽ ghi chép trong lòng: Sau này nếu có ai hỏi ta từng đi chung với ai, ta sẽ nói đi một mình…

Người thi sau Hạo Thiên là một nữ tu Nguyên Anh sơ kỳ, được đánh giá là thí sinh nổi bật nhất từ đầu đến giờ. Cô ta vừa bước lên, đã khiến nhiều người hít một hơi lạnh: Thành tích lần trước là 1.8 mét!

Mọi người đều chăm chú chờ đợi, muốn xem liệu nàng có thể phá kỷ lục mới lập kia không.

Ầm!!!

Một vết lõm cực lớn hiện lên tường… nhưng chỉ sâu 1.85 mét.

Cả quảng trường ồ lên kinh ngạc.

“Quá mạnh!”

“Đúng là thiên tài!”

Thế nhưng, khi ánh mắt mọi người chuyển về phía Hạo Thiên, không hiểu sao lại có chút… nghi ngờ.

“Này, ngươi đánh sâu hơn người ta thật đấy à?” – Có người nhỏ giọng hỏi.

“Dĩ nhiên!” – Hạo Thiên vỗ ngực. “Ta còn cố tình nương tay đấy.”

Tiểu Hắc đứng bên cạnh ngửa mặt lên trời: “Thế giới này… hết thuốc chữa rồi.”

Ngay sau đó, ba người được gọi đến khu vực chờ kết quả cuối cùng. Cả quảng trường đã yên tĩnh lại, ai nấy đều lộ vẻ mỏi mệt. Trưởng lão đứng giữa sân, phất tay:

“Sau ba vòng khảo hạch, người vượt qua cả ba và đạt điểm cao nhất là… Vân Hạo Thiên!”

ẦM! – Cả quảng trường như muốn nổ tung.

“Cái tên vừa đào hầm, vừa bị cưỡng hôn kia hả?”
“Không phải hắn còn đòi bỏ đạo tâm để được hôn nữa sao?!”

“Ta nhớ hắn… từng nhai đùi gà khi bước vào đấy…”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Hạo Thiên, đầy nghi ngờ lẫn… bái phục không cam lòng.

Hạo Thiên ngẩng cao đầu, khoanh tay cười khinh khỉnh như đã l·ên đ·ỉnh cao nhân sinh.

“Chư vị, tại hạ… chỉ là một người bình thường thôi! Thật đó!” – Hắn nói câu đó mà không đỏ mặt, khiến cả Ngọc Phong và Tiểu Hắc suýt phun máu tại chỗ.

“Ngươi mà là bình thường, ta là Bán Tiên!” – Ngọc Phong lẩm bẩm.

“Ta là Đại Đế…” – Tiểu Hắc mệt mỏi bổ sung.

Đúng lúc đó, hệ thống lại lên tiếng:

[Hệ Thống Hài Hước Vô Sỉ Đang Online!]

Chúc mừng ký chủ vượt qua khảo hạch theo phong cách... vô sỉ truyền thống!

Thưởng: 100 điểm vô sỉ, 1 lần quay số “Xem vận đen ký chủ hôm nay”!

Ký chủ có muốn quay ngay không?

A. Quay liền, sợ gì vận đen!

B. Để sau quay, giờ đang đông người…

C. Quay xong nhớ lạy luôn cái số mình…

“Quay!” – Hạo Thiên trả lời trong đầu không chút do dự.

“Ta chính là kẻ luôn đi trên lưỡi dao vận đen để tìm kiếm ánh sáng hy vọng!”

[Đang quay…]

Cạch cạch cạch… Tíng!

Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng: “Cái Búa Vô Dụng” – Không có tác dụng gì, nhưng đẹp.”

Hạo Thiên: “…Lạy.”

Hệ thống:

Đừng nói là vô dụng. Cái gì đẹp… cũng có giá trị riêng! Để đó dọa người cũng được mà!

Vừa lúc đó, một nữ đệ tử bước tới phát lệnh bài nhập môn, ánh mắt nhìn Hạo Thiên vẫn đầy… nghi ngờ lẫn tò mò. Nàng đưa ra một tấm lệnh bài khắc ba chữ “Vân Tiêu Tông” rồi hỏi:

“Ngươi thật sự chỉ là Trúc Cơ cảnh sao?”

Hạo Thiên thở dài, đưa tay lên trán giả bộ buồn bã: “Cô nương à… đẹp trai như ta, lại còn khiêm tốn… sao ai cũng nghi ngờ vậy?”

Bạch Ngọc Phong kéo hắn lại: “Ngươi không thấy xấu hổ à?”

“Không.” – Hạo Thiên thành thật trả lời. “Ta đã vô sỉ thành bản năng rồi.”

Ba người nhận lệnh bài, chính thức trở thành đệ tử ngoại môn Vân Tiêu Tông.
8.5
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025