Chương 13: Lên đường đến Vân Tiêu Tông

26/04/2025 10 8.5
Chương 13: Lên đường đến Vân Tiêu Tông

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ rọi qua những tán cây già cỗi ven đường. Chim hót líu lo, gió nhẹ lướt qua mặt cỏ, cả khu rừng như bừng tỉnh sau một đêm yên ắng. Bầu không khí trong lành của Hạ Giới khiến người ta chỉ muốn nằm dài tận hưởng, quên hết mọi sầu lo của kiếp tu hành.

Hoàng Hạo Thiên – à không, giờ là Vân Hạo Thiên – đang co quắp ngồi dưới gốc cây, ánh mắt đầy bất mãn nhìn về phía một tên nào đó đang thoải mái gác chân ngủ như heo rừng say nắng.

“Dậy! Trời sáng rồi! Ta tưởng ngươi Nguyên Anh sơ kỳ thì không cần ngủ nữa cơ mà?”

Bạch Ngọc Phong uể oải mở mắt, phất tay một cái như đuổi ruồi:

“Ngươi thì biết gì… Ta gọi đây là thiền ngủ – vừa nghỉ ngơi vừa cảm ngộ thiên địa. Tu sĩ chân chính là phải biết kết hợp giữa động và tĩnh, ăn và ngủ, chửi và tu!”

“Ngươi đang nguỵ biện cho sự lười biếng đấy biết không?”

“Cũng giống như ngươi nguỵ biện việc tu luyện chậm bằng câu ‘ta thích chậm mà chắc’.”

“...”

Sau một hồi lườm nguýt lẫn nhau, cuối cùng cả hai cũng đứng dậy, phủi bụi trên người, tiếp tục hành trình đến Vân Tiêu Tông.

Theo lời kể của một dân làng tối qua, Vân Tiêu Tông nằm cách đây khoảng hai ngày đường, tọa lạc trên dãy núi Trường Không – một trong những dãy núi linh khí dồi dào bậc nhất vùng Tây Nam Hạ Giới.

Vân Hạo Thiên vừa nghe đến "nơi linh khí dồi dào" ánh mắt đã sáng lên như gặp được túi linh thạch cấp cao. Dù hiện tại hắn chỉ là Trúc Cơ Tạo Cực, nhưng hắn có lý tưởng – lý tưởng được làm cá chép ngược dòng, sau đó nhảy ra khỏi chảo dầu, à không, nhảy qua long môn!

Dọc đường đi, cảnh vật hai bên đường dần thay đổi. Từ vùng rừng rậm rạp với những loài yêu thú cấp thấp, bọn họ bắt đầu tiến vào khu vực có dấu hiệu của nhân loại: ruộng đồng, thôn xóm, và những con đường đá được lát sơ sài.

“Chúng ta đang đi đúng đường đấy chứ?” – Hạo Thiên nhìn quanh, vẻ mặt nghi hoặc khi thấy một cái bảng gỗ xiêu vẹo bên đường ghi dòng chữ: Thôn Đầu Trọc – rẽ trái 10 dặm.

“Yên tâm.” – Ngọc Phong nhún vai – “Theo lời dân làng, Vân Tiêu Tông cách thôn này không xa. Mà tên thôn nghe có vẻ... đặc biệt nhỉ?”

“Đặc biệt cái đầu ngươi. Nghe là biết nơi toàn đầu hói.”

“Vậy ngươi hợp đấy. Trán ngươi cao sẵn rồi.”

“Cao cái đầu ngươi, đây gọi là ‘trán uy nghi’!”
Hai kẻ vô sỉ tiếp tục đấu khẩu suốt cả đoạn đường. Trên lưng mỗi người đều có một túi nhỏ vắt chéo, bên trong toàn là… lương khô, bình nước, và một vài viên linh thạch cấp thấp – đủ để hai kẻ nghèo rớt mồng tơi sống sót vài ngày mà không cần bày trò c·ướp b·óc.

Đến trưa, mặt trời bắt đầu đứng bóng. Nắng đổ xuống làm đá cũng muốn tan, khiến cả hai phải tìm một gốc cây lớn bên đường nghỉ ngơi.

Hạo Thiên vừa ngồi xuống đã lấy ra mảnh da thú cũ nát – chính là bản đồ thu được từ miếu Thổ Địa hôm qua.

“Ngươi nhìn nè… Ở chỗ này, có một dấu x đỏ. Có khi nào là nơi cất giấu bảo vật không?” – Hạo Thiên chọt ngón tay lên bản đồ.

Ngọc Phong ghé vào nhìn kỹ, rồi nhíu mày: “Vị trí đó... hình như gần khu vực rừng Trúc Đen, cách Vân Tiêu Tông không xa.”

“Thế thì sau khi nhập tông, rảnh rỗi mình ghé thử!”

“Ngươi không định lo việc tu luyện trước à?”

“Lo chứ. Nhưng nếu tu mãi không lên được, thì kiếm bảo vật tăng lực chiến cũng là cách, đúng không?”

“Ngươi đang định biến Vân Tiêu Tông thành nhà nghỉ, rảnh thì tu, bận thì săn bảo vật đúng không?”

“Chính xác!”

Ngọc Phong thở dài. Hắn không hiểu tại sao, từ lúc quen tên này, mọi quan niệm tu hành nghiêm túc trong đầu hắn bắt đầu méo mó.



Chiều đến, họ đến cổng ngoài Vân Tiêu Tông.

Trước mắt là một dãy núi hùng vĩ mờ trong mây, từng bậc thềm đá dẫn lên cao như con đường lên trời. Trên đỉnh cao nhất, từng tòa kiến trúc thanh thoát ẩn hiện giữa tầng mây, lấp ló ánh sáng nhàn nhạt – chính là Vân Tiêu Tông, một trong tứ đại thế lực khu vực Tây Nam.

Trấn giữ cổng ngoài là một vị sư huynh áo lam, cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ. Thấy có người đến, hắn bước ra, mặt nghiêm túc:

“Ngươi là…?”

Vân Hạo Thiên bước tới, chắp tay cung kính:

“Tại hạ Vân Hạo Thiên, cùng bằng hữu là Bạch Ngọc Phong, nghe danh Vân Tiêu Tông là nơi linh khí thịnh vượng, mong được gia nhập tu luyện.”
“Ngươi là… Trúc Cơ Tạo Cực?”

Sư huynh áo lam liếc qua tu vi của Hạo Thiên, hơi ngạc nhiên. Hắn từng thấy vài kẻ Trúc Cơ đến xin nhập tông, nhưng đa phần đều là sơ kỳ hoặc trung kỳ. Ít ai đạt đến Tạo Cực mà chưa có tông môn.

“Phải.” – Hạo Thiên gật đầu – “Tiểu nhân thích lang bạt giang hồ, luyện tu theo cảm hứng. Giờ mới quyết định tìm chốn nương thân.”

Ngọc Phong chen vào: “Còn ta là Nguyên Anh sơ kỳ, đi cùng hắn cho vui. Nếu được thì ta không cần nhập tông, chỉ xin ở nhờ một thời gian.”

Nghe đến "Nguyên Anh sơ kỳ" sư huynh áo lam lập tức nghiêm túc hơn vài phần. Dù chỉ là khách, nhưng một kẻ có tu vi cao như vậy cũng không thể xem thường.

“Được. Các ngươi chờ tại đây. Ta sẽ bẩm báo lên trưởng lão phụ trách ngoại môn.”

Sau một hồi chờ đợi, một nữ tu áo trắng nhẹ nhàng hạ xuống từ trên trời. Dung nhan xinh đẹp, tu vi đạt Kim Đan Hậu Kỳ, ánh mắt dịu dàng nhưng không mất uy nghiêm.

“Các ngươi là người mới muốn gia nhập Vân Tiêu Tông?”

“Phải.”

“Vân Tiêu Tông mở cửa thu đồ đệ mỗi ba năm, nhưng đối với những người có căn cơ tốt, hoặc đạt đến Trúc Cơ Tạo Cực như ngươi… ta có thể phá lệ.”

Nghe vậy, Hạo Thiên vui như trúng thưởng.

“Đa tạ tiên tử!”

Nữ tu mỉm cười:

“Gọi ta là Tô sư tỷ là được. Ngươi hãy đi theo con đường này là có thể tới tông môn. Ta có việc bận. Xin cáo từ.”

____

Dọc đường đi, hai tên d·u c·ôn chính hiệu chẳng tỏ vẻ gì là đang trên đường bái sư nhập tông. Kẻ thì nhàn nhã nằm dài trên lưng một con hắc mã linh thú lông bóng loáng, kẻ thì vừa đi vừa ngắm cây cối, thỉnh thoảng lại đá văng vài hòn đá cho... đỡ buồn chân.
“Ta nói này, nếu vào tông môn mà không có bài kiểm tra nào thì hơi thiếu muối đấy,” Vân Hạo Thiên vừa gãi đầu vừa nói, ánh mắt không che giấu vẻ tiếc nuối.

Bạch Ngọc Phong ngáp dài: “Thế ngươi muốn sao? Gặp một đám đệ tử Vân Tiêu Tông ra gây sự rồi bị ngươi ‘vô tình’ đánh bay cả lũ, sau đó trưởng lão nào đó mắt sáng như sao xuất hiện, cảm khái nhân tài, rước ngươi vào tông như đón tổ tiên?”

“Không, ta chỉ muốn được ngươi tặng thêm hai cái vỗ tay khen ngợi sau màn ra oai ấy thôi.”

Bạch Ngọc Phong không nhịn được cười: “Ngươi cần vỗ tay à? Để ta vỗ cho ba cái, tiện thể in dấu luôn trên mặt.”

Vân Hạo Thiên nheo mắt: “Ngươi có tin ta cho ngươi nằm ngủ luôn dưới đất không?”

“Với tu vi Trúc Cơ của ngươi, nằm là chắc rồi. Có điều là ngươi nằm, ta ngồi.”

Hai tên nhìn nhau cười phá lên như hai gã du đãng làng trên xóm dưới. Chẳng ai nghĩ bọn họ là những tu sĩ đến từ Thượng Giới, huống chi còn là tồn tại từng lấy mạng cả cường giả Hóa Thần!

Trên đường đi, không ít người dân nhìn thấy hai thiếu niên kỳ lạ, một kẻ phóng khoáng tự do, một kẻ nho nhã bễ nghễ. Có người đoán họ là đệ tử nhà giàu xuống núi du ngoạn, có người lại tưởng họ là công tử đào hôn bị truy nã. Cũng có vài tiểu cô nương lén liếc trộm ánh mắt si mê, chỉ là không dám lại gần vì khí chất… vừa vô sỉ vừa nguy hiểm của họ.

Khoảng quá trưa, hai người cuối cùng cũng đặt chân đến sườn dốc nơi Vân Tiêu Tông tọa lạc. Từ xa nhìn lại, cổng lớn Vân Tiêu Tông như treo lơ lửng giữa tầng mây, xung quanh sương khói lượn lờ, khí tức linh lực nhè nhẹ tỏa ra khiến cả một vùng đất như được tẩy rửa, thanh tịnh vô cùng.

Trước cổng là hai đệ tử trẻ tuổi, mỗi người khoác y phục màu lam thêu mây trắng, bên hông đeo lệnh bài ghi ba chữ: “Vân Tiêu Tông.”

Thấy có người tiến đến, một tên lập tức chặn lại: “Hai vị đạo hữu dừng bước! Đây là cổng chính Vân Tiêu Tông, nếu không có thư mời hoặc không tham gia khảo hạch, xin mời rời đi.”

Vân Hạo Thiên bước lên, mặt mũi nghiêm chỉnh, ôm quyền nói: “Tại hạ Vân Hạo Thiên, cùng bằng hữu đến tham gia khảo hạch nhập môn. Xin nhị vị huynh đài thông báo một tiếng.”

Hai đệ tử liếc mắt nhìn nhau, một người nhíu mày, có vẻ không mấy tin tưởng. Trúc Cơ Tạo Cực Cảnh còn tới Vân Tiêu Tông? Nhưng vừa định mở miệng đuổi khéo, thì ánh mắt người còn lại lại dừng lại ở bên cạnh Hạo Thiên – nơi Bạch Ngọc Phong đang thảnh thơi cười nhạt.

Nguyên Anh sơ kỳ!

Tên đệ tử lập tức đổi thái độ, chắp tay cung kính: “Ra là hai vị tu giả cao nhân. Xin thứ lỗi vì thất lễ. Mời hai vị vào đại điện phía trước, nơi đó đang tổ chức đăng ký khảo hạch.”

Vân Hạo Thiên nháy mắt với Bạch Ngọc Phong: “Ngươi thấy chưa, nhờ khí chất đĩnh đạc của ta đấy!”

Bạch Ngọc Phong lườm: “Phải rồi, ngươi tỏa ra khí chất ‘dưới cơ’ ta chỉ đành tỏa ra khí chất... trên đầu ngươi.”

Cả hai vừa cười vừa tiến vào trong, không biết rằng ở nơi cao nhất của Vân Tiêu Tông, một vị trưởng lão tóc bạc đang nhắm mắt bỗng hé mở một con ngươi sáng như sao.

“Khí tức... kỳ lạ.”

____

Vậy là hành trình lang bạt tạm thời khép lại. Vân Hạo Thiên và Bạch Ngọc Phong đã chính thức đặt chân vào Vân Tiêu Tông – một mảnh đất mới, những thử thách mới... và cả những trò cười trời đánh đang chờ phía trước.
8.5
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025