Chương 10: . Ăn Mừng - Xuất Hiện Kẻ Lạ Mặt.
26/04/2025
10
8.5
Chương 10. Ăn Mừng - Xuất Hiện Kẻ Lạ Mặt.
Vừa bước xuống khán đài, Hoàng Hạo Thiên đã thấy Bạch Ngọc Phong đứng đó, khoanh tay với vẻ mặt không thể khó chịu hơn.
“Này, sao trông ngươi như vừa mất sổ gạo vậy?”
Bạch Ngọc Phong hừ lạnh, ánh mắt đầy u oán. “Ngươi còn hỏi? Lão tử còn chưa đòi lại công bằng vụ bị ngươi đá vào hạ bộ đấy!”
Hắn bật cười, vỗ vai bạn mình đầy an ủi. “Thôi nào, chuyện đã qua thì cho qua. Đau một lát rồi cũng hết, nhưng vinh quang của ta thì mãi mãi tồn tại.”
“… Ta muốn đấm vỡ mồm ngươi quá.”
Ngay lúc đó, hệ thống nhảy ra, giọng điệu hớn hở:
[Chúc mừng ký chủ giành chiến thắng! Kích hoạt phần thưởng chiến thắng!]
Mắt hắn sáng rực. “Ồ? Hôm nay ngươi hào phóng thế?”
[Hệ thống luôn công bằng và uy tín!]
“Hừm, lần trước ta suýt c·hết mà ngươi chỉ cho một bát mì là sao?”
[Lần đó ký chủ chưa đạt điều kiện, còn lần này… chúc mừng, ngươi có một lần quay vòng quay đại thưởng!]
Ngay trước mắt hắn, một bánh xe khổng lồ xuất hiện, trên đó có đủ loại phần thưởng hấp dẫn:
Bí tịch võ học thần bí
Pháp bảo cấp Chí Tôn
Đan dược nghịch thiên
Tiền tài vô tận
… và một ô nhỏ ghi “Được một cái bánh bao”
Hắn nhíu mày. “Cái bánh bao kia là sao?”
[Bánh bao thượng phẩm, ăn vào no bụng cả ngày!]
“… Nếu trúng ô đó, ta sẽ tháo hệ thống ra bảo trì.”
Không chần chừ, hắn vận lực xoay bánh xe. Vòng quay xoay tít, ánh sáng loé lên liên tục. Tim hắn đập mạnh khi kim chỉ bắt đầu chậm lại…
“Dừng ở ô Bí tịch võ học thần bí!”
Hắn bật cười sảng khoái. “Hahaha! Lần này ta phát tài rồi!”
[Chúc mừng ký chủ nhận được “Huyễn Ảnh Kiếm Pháp” – Bộ kiếm pháp thần bí, biến ảo khôn lường, giúp đánh lừa đối thủ trong chiến đấu!]
Một quyển sách ánh vàng xuất hiện trên tay. Vừa mở ra, một luồng kiến thức tràn vào tâm trí, khiến hắn kinh ngạc trước độ huyền ảo của kiếm pháp này.
Bạch Ngọc Phong nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Sao ngươi không đi tiếp?"
“Không có gì!”
“Vậy thì tốc độ nào vô sỉ tình kiếm, nay phải đi tửu lâu để giải mối hận trong lòng!”
Hắn phẩy tay, nói một cách từ tốn: "Đi ăn, hôm nay nhà vô địch được giảm 50%!"
Bạch Ngọc Phong hít sâu. “Tốt, hôm nay ta nhịn. Nhưng ngươi phải đãi ta một bữa!”
___
Quán thịt nướng nổi tiếng nhất thành phố hôm nay đông hơn bình thường. Ai cũng muốn nhìn mặt kẻ vừa chiến thắng trận chung kết.
Vừa bước vào, hắn đã nghe thấy vài người xì xào.
“Chính là hắn sao? Nhìn cũng thường thôi mà.”
“Nhưng phải công nhận hắn ra tay nhanh thật, một cước khiến đối thủ ôm hạ bộ lăn lộn…”
“Đúng rồi, trận đó ta cũng xem, đáng thương nhất chính là Bạch Ngọc Phong!”
Bên cạnh, bạn hắn mặt đen như đáy nồi. “Ngươi thấy chưa? Vì ngươi mà danh tiếng ta bị hủy hoại!”
Hắn vỗ vai an ủi. “Thôi nào, người ta nhớ tới ngươi cũng là một dạng vinh quang.”
“… Vinh quang cái đầu ngươi!”
Sau khi gọi cả bàn đầy thịt, hắn bắt đầu nướng và thưởng thức. Mỗi miếng thịt nướng vàng ươm, chấm với nước sốt đậm đà, hương vị bùng nổ trong miệng.
Bạch Ngọc Phong nhìn hắn ăn mà tức không chịu được. “Này, ngươi có cần ăn ngon lành vậy không?”
Hắn nhồm nhoàm đáp: “Ta chiến thắng, ta có quyền!”
Bạch Ngọc Phong lườm hắn. “Tốt, lần sau ta cũng sẽ thắng và bắt ngươi trả giá!”
Hắn nhướng mày. “Muốn thắng ta? Ngủ là được!”
“Chờ đó mà xem!”
Bỗng, hệ thống nhảy ra một cách đầy thần bí.
[Ký chủ, chuẩn bị tinh thần đi…]
Hắn nhíu mày. “Chuẩn bị gì?”
[Ngươi nghĩ rằng một kẻ chiến thắng oanh liệt như ngươi sẽ không có kẻ thù sao?]
Ngay lúc đó, cửa quán bật mở. Một nhóm người bước vào, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người trong quán, cuối cùng dừng lại ở hắn.
Bạch Ngọc Phong nhận ra bầu không khí bất thường, khẽ nhíu mày. “Này, hình như có kẻ đến tìm ngươi kìa.”
Hắn liếc nhìn, cầm xiên thịt gặm một cách bình tĩnh. “Ờ, ta thấy rồi.”
Người dẫn đầu nhóm bước tới, gõ nhẹ lên bàn. “Hoàng Hạo Thiên, ngươi có biết ngươi vừa gây chuyện lớn không?”
Hắn chậm rãi nuốt miếng thịt xuống, ngẩng đầu cười tươi. “Ồ? Ta gây chuyện gì thế?”
Tên kia cười lạnh. “Ngươi đánh bại người của chúng ta, khiến danh dự của bọn ta mất sạch. Hôm nay ngươi phải trả giá!”
Hắn nhíu mày, giả vờ hoảng hốt. “Thật sao? Nhưng ta nhớ rõ ràng là ta thắng đường đường chính chính mà.”
“Bớt nói nhảm! Bước ra ngoài, đấu một trận đi!”
Hắn liếc nhìn bàn thịt nướng vẫn còn đầy, sau đó quay sang Bạch Ngọc Phong. “Ngươi thấy sao?”
Bạch Ngọc Phong nhún vai. “Ngươi gây chuyện thì tự xử lý, nhưng làm nhanh lên, ta còn muốn ăn tiếp.”
Hắn thở dài, đứng dậy phủi tay. “Được rồi, các ngươi muốn đánh thì đánh, nhưng nhanh lên nhé, ta còn bận ăn.”
Bước ra ngoài, hắn đối diện với bốn kẻ trước mặt, khóe miệng nhếch lên đầy khiêu khích. “Bé nào muốn lên trước, hehe?”
_____
Bốn kẻ đứng trước mặt Hoàng Hạo Thiên, mỗi tên đều lộ ra sát khí lạnh lẽo. Người dẫn đầu, một gã tóc đỏ có cơ bắp cuồn cuộn, nở nụ cười đầy trào phúng.
“Ngươi đánh bại huynh đệ của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”
Hắn nhướng mày, khoanh tay cười khẩy. “Thế nào là lễ độ? Là để ta đá hạ bộ ngươi à?”
Sắc mặt tên tóc đỏ lập tức tối sầm. “Đánh c·hết hắn cho ta!”
Ngay khi lời vừa dứt, ba tên còn lại đồng loạt lao lên như hổ đói. Hắn nheo mắt, cơ thể nhanh chóng di chuyển, dùng Thiên Ma Biến để né tránh đòn đánh đầu tiên.
Bịch!
Hắn lướt qua một tên, lách sang trái tránh được cú đấm của tên khác. Cứ tưởng sẽ chiếm thế thượng phong, ai ngờ…
Bốp!
Một quyền cực mạnh đấm thẳng vào bụng hắn.
Rắc!
Xương sườn rung lên, hắn suýt chút nữa phun ra cả bữa thịt nướng.
“Khụ khụ… Ta, ta chưa sẵn sàng… đánh lén không đẹp trai chút nào!”
Nhưng đối thủ chẳng quan tâm. Một tên khác đạp mạnh vào ngực hắn, khiến hắn bay thẳng vào tường.
RẦM!
Hoàng Hạo Thiên ôm bụng, gượng dậy. Hắn ngẩng lên nhìn bốn kẻ kia với ánh mắt đầy nghi hoặc. “Chờ đã, các ngươi rốt cuộc là cấp gì?”
Tên tóc đỏ cười lạnh: “Ba Hóa Thần Sơ Kỳ, một Hóa Thần Trung Kỳ.”
Hắn trợn tròn mắt. “Mẹ nó! Hệ thống, ngươi có chơi ta không đấy?”
[Ký chủ, hãy cố gắng tận hưởng quá trình trưởng thành.]
“Trưởng thành cái đầu ngươi! Ta sắp trưởng thành thành vong hồn rồi đây này!”
Nhưng hắn không có thời gian chửi rủa lâu, vì bốn tên kia đã lao đến một lần nữa.
Bốn bóng người vây lấy hắn, từng quyền cước như mưa rơi xuống.
Bốp! Bốp! Bốp!
Hắn cố gắng phản kích, nhưng chỉ đánh trúng được một đòn, rồi lại bị đập cho tơi bời. Mặt hắn sưng vù, quần áo rách rưới, cả người như một con mèo bị dội nước.
Không chịu nổi nữa, hắn hét toáng lên:
“Bạch Ngọc Phong, chạy mau! Chúng ta không đánh lại đâu!”
Bạch Ngọc Phong trong quán vừa gặm miếng thịt nướng, nghe vậy thì sặc ngay lập tức. “Khụ khụ… Cái gì?!”
“CHẠY MAU! NẾU KHÔNG NGƯƠI SẼ BỊ ĐÁ HẠ BỘ LẦN NỮA ĐẤY!”
Vừa nghe thấy câu đó, sắc mặt Bạch Ngọc Phong lập tức thay đổi. Không cần biết huynh đệ sống c·hết thế nào, hắn lập tức xách quần bỏ chạy, tốc độ còn nhanh hơn thỏ.
Hoàng Hạo Thiên nhìn theo bóng lưng bạn mình, nước mắt lưng tròng. “Đồ phản bội, không có lương tâm!”
Nhưng không có thời gian khóc thương tình huynh đệ, vì cú đấm tiếp theo đã giáng xuống đầu hắn.
BỐP!
Hắn lập tức hóa thành một đường cong hoàn mỹ, bay thẳng lên trời trước khi đập mạnh xuống đất.
Đau đớn lan tràn toàn thân, hắn lẩm bẩm:
“Mẹ nó… hôm nay đúng là ngày xui xẻo…”
Còn đám người kia thì cười lạnh, tiến lại gần chuẩn bị "xử lý" hắn triệt để…
Vừa bước xuống khán đài, Hoàng Hạo Thiên đã thấy Bạch Ngọc Phong đứng đó, khoanh tay với vẻ mặt không thể khó chịu hơn.
“Này, sao trông ngươi như vừa mất sổ gạo vậy?”
Bạch Ngọc Phong hừ lạnh, ánh mắt đầy u oán. “Ngươi còn hỏi? Lão tử còn chưa đòi lại công bằng vụ bị ngươi đá vào hạ bộ đấy!”
Hắn bật cười, vỗ vai bạn mình đầy an ủi. “Thôi nào, chuyện đã qua thì cho qua. Đau một lát rồi cũng hết, nhưng vinh quang của ta thì mãi mãi tồn tại.”
“… Ta muốn đấm vỡ mồm ngươi quá.”
Ngay lúc đó, hệ thống nhảy ra, giọng điệu hớn hở:
[Chúc mừng ký chủ giành chiến thắng! Kích hoạt phần thưởng chiến thắng!]
Mắt hắn sáng rực. “Ồ? Hôm nay ngươi hào phóng thế?”
[Hệ thống luôn công bằng và uy tín!]
“Hừm, lần trước ta suýt c·hết mà ngươi chỉ cho một bát mì là sao?”
[Lần đó ký chủ chưa đạt điều kiện, còn lần này… chúc mừng, ngươi có một lần quay vòng quay đại thưởng!]
Ngay trước mắt hắn, một bánh xe khổng lồ xuất hiện, trên đó có đủ loại phần thưởng hấp dẫn:
Bí tịch võ học thần bí
Pháp bảo cấp Chí Tôn
Đan dược nghịch thiên
Tiền tài vô tận
… và một ô nhỏ ghi “Được một cái bánh bao”
Hắn nhíu mày. “Cái bánh bao kia là sao?”
[Bánh bao thượng phẩm, ăn vào no bụng cả ngày!]
“… Nếu trúng ô đó, ta sẽ tháo hệ thống ra bảo trì.”
Không chần chừ, hắn vận lực xoay bánh xe. Vòng quay xoay tít, ánh sáng loé lên liên tục. Tim hắn đập mạnh khi kim chỉ bắt đầu chậm lại…
“Dừng ở ô Bí tịch võ học thần bí!”
Hắn bật cười sảng khoái. “Hahaha! Lần này ta phát tài rồi!”
[Chúc mừng ký chủ nhận được “Huyễn Ảnh Kiếm Pháp” – Bộ kiếm pháp thần bí, biến ảo khôn lường, giúp đánh lừa đối thủ trong chiến đấu!]
Một quyển sách ánh vàng xuất hiện trên tay. Vừa mở ra, một luồng kiến thức tràn vào tâm trí, khiến hắn kinh ngạc trước độ huyền ảo của kiếm pháp này.
Bạch Ngọc Phong nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Sao ngươi không đi tiếp?"
“Không có gì!”
“Vậy thì tốc độ nào vô sỉ tình kiếm, nay phải đi tửu lâu để giải mối hận trong lòng!”
Hắn phẩy tay, nói một cách từ tốn: "Đi ăn, hôm nay nhà vô địch được giảm 50%!"
Bạch Ngọc Phong hít sâu. “Tốt, hôm nay ta nhịn. Nhưng ngươi phải đãi ta một bữa!”
___
Quán thịt nướng nổi tiếng nhất thành phố hôm nay đông hơn bình thường. Ai cũng muốn nhìn mặt kẻ vừa chiến thắng trận chung kết.
Vừa bước vào, hắn đã nghe thấy vài người xì xào.
“Chính là hắn sao? Nhìn cũng thường thôi mà.”
“Nhưng phải công nhận hắn ra tay nhanh thật, một cước khiến đối thủ ôm hạ bộ lăn lộn…”
“Đúng rồi, trận đó ta cũng xem, đáng thương nhất chính là Bạch Ngọc Phong!”
Bên cạnh, bạn hắn mặt đen như đáy nồi. “Ngươi thấy chưa? Vì ngươi mà danh tiếng ta bị hủy hoại!”
Hắn vỗ vai an ủi. “Thôi nào, người ta nhớ tới ngươi cũng là một dạng vinh quang.”
“… Vinh quang cái đầu ngươi!”
Sau khi gọi cả bàn đầy thịt, hắn bắt đầu nướng và thưởng thức. Mỗi miếng thịt nướng vàng ươm, chấm với nước sốt đậm đà, hương vị bùng nổ trong miệng.
Bạch Ngọc Phong nhìn hắn ăn mà tức không chịu được. “Này, ngươi có cần ăn ngon lành vậy không?”
Hắn nhồm nhoàm đáp: “Ta chiến thắng, ta có quyền!”
Bạch Ngọc Phong lườm hắn. “Tốt, lần sau ta cũng sẽ thắng và bắt ngươi trả giá!”
Hắn nhướng mày. “Muốn thắng ta? Ngủ là được!”
“Chờ đó mà xem!”
Bỗng, hệ thống nhảy ra một cách đầy thần bí.
[Ký chủ, chuẩn bị tinh thần đi…]
Hắn nhíu mày. “Chuẩn bị gì?”
[Ngươi nghĩ rằng một kẻ chiến thắng oanh liệt như ngươi sẽ không có kẻ thù sao?]
Ngay lúc đó, cửa quán bật mở. Một nhóm người bước vào, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người trong quán, cuối cùng dừng lại ở hắn.
Bạch Ngọc Phong nhận ra bầu không khí bất thường, khẽ nhíu mày. “Này, hình như có kẻ đến tìm ngươi kìa.”
Hắn liếc nhìn, cầm xiên thịt gặm một cách bình tĩnh. “Ờ, ta thấy rồi.”
Người dẫn đầu nhóm bước tới, gõ nhẹ lên bàn. “Hoàng Hạo Thiên, ngươi có biết ngươi vừa gây chuyện lớn không?”
Hắn chậm rãi nuốt miếng thịt xuống, ngẩng đầu cười tươi. “Ồ? Ta gây chuyện gì thế?”
Tên kia cười lạnh. “Ngươi đánh bại người của chúng ta, khiến danh dự của bọn ta mất sạch. Hôm nay ngươi phải trả giá!”
Hắn nhíu mày, giả vờ hoảng hốt. “Thật sao? Nhưng ta nhớ rõ ràng là ta thắng đường đường chính chính mà.”
“Bớt nói nhảm! Bước ra ngoài, đấu một trận đi!”
Hắn liếc nhìn bàn thịt nướng vẫn còn đầy, sau đó quay sang Bạch Ngọc Phong. “Ngươi thấy sao?”
Bạch Ngọc Phong nhún vai. “Ngươi gây chuyện thì tự xử lý, nhưng làm nhanh lên, ta còn muốn ăn tiếp.”
Hắn thở dài, đứng dậy phủi tay. “Được rồi, các ngươi muốn đánh thì đánh, nhưng nhanh lên nhé, ta còn bận ăn.”
Bước ra ngoài, hắn đối diện với bốn kẻ trước mặt, khóe miệng nhếch lên đầy khiêu khích. “Bé nào muốn lên trước, hehe?”
_____
Bốn kẻ đứng trước mặt Hoàng Hạo Thiên, mỗi tên đều lộ ra sát khí lạnh lẽo. Người dẫn đầu, một gã tóc đỏ có cơ bắp cuồn cuộn, nở nụ cười đầy trào phúng.
“Ngươi đánh bại huynh đệ của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”
Hắn nhướng mày, khoanh tay cười khẩy. “Thế nào là lễ độ? Là để ta đá hạ bộ ngươi à?”
Sắc mặt tên tóc đỏ lập tức tối sầm. “Đánh c·hết hắn cho ta!”
Ngay khi lời vừa dứt, ba tên còn lại đồng loạt lao lên như hổ đói. Hắn nheo mắt, cơ thể nhanh chóng di chuyển, dùng Thiên Ma Biến để né tránh đòn đánh đầu tiên.
Bịch!
Hắn lướt qua một tên, lách sang trái tránh được cú đấm của tên khác. Cứ tưởng sẽ chiếm thế thượng phong, ai ngờ…
Bốp!
Một quyền cực mạnh đấm thẳng vào bụng hắn.
Rắc!
Xương sườn rung lên, hắn suýt chút nữa phun ra cả bữa thịt nướng.
“Khụ khụ… Ta, ta chưa sẵn sàng… đánh lén không đẹp trai chút nào!”
Nhưng đối thủ chẳng quan tâm. Một tên khác đạp mạnh vào ngực hắn, khiến hắn bay thẳng vào tường.
RẦM!
Hoàng Hạo Thiên ôm bụng, gượng dậy. Hắn ngẩng lên nhìn bốn kẻ kia với ánh mắt đầy nghi hoặc. “Chờ đã, các ngươi rốt cuộc là cấp gì?”
Tên tóc đỏ cười lạnh: “Ba Hóa Thần Sơ Kỳ, một Hóa Thần Trung Kỳ.”
Hắn trợn tròn mắt. “Mẹ nó! Hệ thống, ngươi có chơi ta không đấy?”
[Ký chủ, hãy cố gắng tận hưởng quá trình trưởng thành.]
“Trưởng thành cái đầu ngươi! Ta sắp trưởng thành thành vong hồn rồi đây này!”
Nhưng hắn không có thời gian chửi rủa lâu, vì bốn tên kia đã lao đến một lần nữa.
Bốn bóng người vây lấy hắn, từng quyền cước như mưa rơi xuống.
Bốp! Bốp! Bốp!
Hắn cố gắng phản kích, nhưng chỉ đánh trúng được một đòn, rồi lại bị đập cho tơi bời. Mặt hắn sưng vù, quần áo rách rưới, cả người như một con mèo bị dội nước.
Không chịu nổi nữa, hắn hét toáng lên:
“Bạch Ngọc Phong, chạy mau! Chúng ta không đánh lại đâu!”
Bạch Ngọc Phong trong quán vừa gặm miếng thịt nướng, nghe vậy thì sặc ngay lập tức. “Khụ khụ… Cái gì?!”
“CHẠY MAU! NẾU KHÔNG NGƯƠI SẼ BỊ ĐÁ HẠ BỘ LẦN NỮA ĐẤY!”
Vừa nghe thấy câu đó, sắc mặt Bạch Ngọc Phong lập tức thay đổi. Không cần biết huynh đệ sống c·hết thế nào, hắn lập tức xách quần bỏ chạy, tốc độ còn nhanh hơn thỏ.
Hoàng Hạo Thiên nhìn theo bóng lưng bạn mình, nước mắt lưng tròng. “Đồ phản bội, không có lương tâm!”
Nhưng không có thời gian khóc thương tình huynh đệ, vì cú đấm tiếp theo đã giáng xuống đầu hắn.
BỐP!
Hắn lập tức hóa thành một đường cong hoàn mỹ, bay thẳng lên trời trước khi đập mạnh xuống đất.
Đau đớn lan tràn toàn thân, hắn lẩm bẩm:
“Mẹ nó… hôm nay đúng là ngày xui xẻo…”
Còn đám người kia thì cười lạnh, tiến lại gần chuẩn bị "xử lý" hắn triệt để…
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan