Chương 9: . Gặp Phải Mỹ Nữ Tuyệt Sắc - Thắng?
26/04/2025
10
8.5
Chương 9. Gặp Phải Mỹ Nữ Tuyệt Sắc - Thắng?
Sau bao gian nan, Hoàng Hạo Thiên đường đường chính chính bước vào trận chung kết!
Nhưng khi hắn vừa đặt chân lên võ đài, cả người bỗng đơ cứng.
Đối thủ của hắn... là một mỹ nữ tuyệt sắc!
Lâm Thanh Tuyết – thiên tài nữ đệ nhất giải đấu, người được mệnh danh "Băng Tuyết Kiếm Tiên".
Cô ấy mặc trường bào trắng tinh khôi, dáng người uyển chuyển mềm mại, mái tóc dài khẽ bay trong gió, khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là đôi mắt lạnh như băng, tràn đầy sát ý!
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi đừng để bị sắc đẹp mê hoặc!]
Hắn nuốt nước bọt, nhìn nàng chằm chằm.
“Lâm cô nương, ta thấy trận này ta nhận thua luôn có được không?”
Lâm Thanh Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn:
“Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi rời đi dễ dàng sao?”
Hệ thống: [Ký chủ, ta có cảm giác nàng ấy muốn đ·ánh c·hết ngươi thật đấy!]
Hắn toát mồ hôi, cảm thấy không ổn chút nào.
"Trận chung kết! Bắt đầu!!!"
Ngay khi tiếng hô vang lên, Lâm Thanh Tuyết đã ra tay!
Một luồng kiếm khí sắc bén xé gió lao tới mặt hắn!
Hoàng Hạo Thiên hốt hoảng lăn một vòng, suýt chút nữa mất nửa cái đầu.
Xoẹt!!!
Một cọng tóc hắn bay theo gió.
Hắn run rẩy:
“Ê ê! Chúng ta chỉ đấu giao hữu thôi mà? Đâu cần ác liệt vậy?!”
Lâm Thanh Tuyết không nói một lời, vung kiếm lần nữa!
Vù vù vù!!!
Kiếm khí dày đặc như m·ưa b·ão bao phủ toàn bộ võ đài!
Hắn lăn lộn như con lươn, né tránh trong gang tấc.
Hệ thống: [Ký chủ! Nếu cứ né mãi thế này thì mất mặt quá! Mau phản công!]
Hắn nghiến răng, quyết định phản đòn!
"Xem tuyệt chiêu của ta!"
Hắn lao tới, vung nắm đấm—
Nhưng Lâm Thanh Tuyết chỉ nghiêng người nhẹ nhàng, hắn đấm trượt vào không khí!
Mất đà, hắn lao thẳng về phía nàng…
Bốp!!!
Hắn đập mặt vào bờ vai mềm mại của nàng!
Khán giả: "???"
Hệ thống: [Ký chủ! Ngươi lại v·a c·hạm mỹ nữ trên võ đài!]
Lâm Thanh Tuyết cau mày, giọng lạnh như băng:
“Ngươi c·hết chắc rồi.”
Hoàng Hạo Thiên toát mồ hôi, lập tức giơ hai tay đầu hàng.
“Khoan đã! Ta không cố ý!”
Nhưng không ai tin hắn cả!
Hệ thống: [Ký chủ, chúc ngươi may mắn…]
BỐP!
Hoàng Hạo Thiên bay thẳng ra ngoài, lộn một vòng trên không trung rồi đáp xuống đất bằng một tư thế cực kỳ… nhục nhã.
Hắn ôm mặt, vừa bò dậy vừa khóc lóc ăn vạ.
Lâm Thanh Tuyết không trả lời, chỉ lạnh lùng bước tới, giọng điềm tĩnh:
“Ngươi xong chưa? Nếu rồi thì ta tiếp tục đánh.”
Khán giả cười nghiêng ngả.
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi có nên tập trung vào trận đấu không? Ta thấy nếu tiếp tục như thế này, ngươi sẽ c·hết mà không kịp viết di chúc đó!]
Hoàng Hạo Thiên thở dài, phủi bụi trên người, rồi vung tay lên:
“Thôi được! Ta đành phải dùng thực lực!”
Hắn bắt đầu vận chuyển chân khí, cơ thể phát ra một luồng uy áp mạnh mẽ.
Nhưng ngay khi khí thế của hắn vừa bộc phát—
VÈO!
ẦM!
Một tia kiếm khí chém xuống ngay trước mặt hắn, tạo thành một cái hố sâu hoắm.
Hoàng Hạo Thiên sững người, mặt xanh mét.
Hắn chưa kịp ra chiêu mà đã bị Lâm Thanh Tuyết cảnh cáo trước rồi!
“Đùa sao… chênh lệch lớn vậy à?”
Lâm Thanh Tuyết không nói một lời, lập tức lao tới.
VÙ!
Nàng tung ra một chuỗi kiếm ảnh, nhanh đến mức chỉ để lại những vệt sáng mờ ảo.
Hoàng Hạo Thiên vội vàng né tránh, lăn qua lăn lại như một con cá chạch.
Hệ thống: [Ký chủ! Phản công đi chứ!]
Hoàng Hạo Thiên: "Phản công cái gì?! Né còn không kịp đây này!!!"
BỐP!
Một cú đá tạt ngang vào eo hắn.
ẦM!
Hắn bị hất văng ra ngoài, đập mạnh vào hàng rào võ đài.
Hoàng Hạo Thiên ôm bụng, nằm rạp trên đất, mặt méo xệch.
“Cái trận chung kết gì mà ta toàn b·ị đ·ánh vậy?!”
Hắn chật vật đứng dậy, nghiến răng:
“Không thể để bị hành đơn phương thế này được! Ta phải phản công!”
Hắn bất ngờ dùng tốc độ tối đa, lao thẳng về phía nàng.
VÙ!
BÙM!
Một quyền mạnh mẽ đánh thẳng tới, chấn động không khí.
Lâm Thanh Tuyết lùi lại, nhưng vẫn ung dung giơ kiếm chặn đòn.
KENG!
Một âm thanh sắc bén vang lên.
Lâm Thanh Tuyết hơi cau mày.
Cú đấm của hắn… mạnh hơn trước?!
Hoàng Hạo Thiên cười nham nhở:
“Không ngờ chứ gì? Ta không chỉ có miệng lưỡi vô sỉ đâu, ta cũng có thực lực đấy!”
Hệ thống: [Ký chủ, ta nghe câu này quen quen…]
Hoàng Hạo Thiên: "Im ngay! Để ta có chút sĩ diện đi!"
Hắn thừa thế xông lên, liên tục tung ra những cú đấm mạnh mẽ.
BÙM! BÙM!
Sóng khí lan tỏa, võ đài đang dần không chịu nổi mà bắt đầu sụp đổ.
Khán giả sửng sốt.
“Hoàng Hạo Thiên… hắn đang áp đảo sao?!”
Nhưng đúng lúc hắn tưởng chừng mình chiếm thế thượng phong—
Lâm Thanh Tuyết đột nhiên biến mất!
“Cái gì?!”
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
VÙ!
ẦM!!!
Một cú chém từ trên trời giáng xuống, đánh bật hắn văng xa hàng chục mét!
Hoàng Hạo Thiên nằm bẹp dí, toàn thân tê rần.
Hệ thống: [Ký chủ… có cần ta đặt lịch khám bệnh cho ngươi không?]
Hoàng Hạo Thiên: "Câm miệng! Ta còn chưa thua!"
Hắn chật vật bò dậy, lau v·ết m·áu trên khóe miệng.
Trên võ đài đã vỡ nát, hai bóng người đứng đối diện nhau.
Ánh mắt lóe lên tia nghiêm túc.
“…Được lắm. Nếu không còn cách nào khác… thì ta sẽ dùng đến tuyệt chiêu!”
Khán giả nín thở.
Lâm Thanh Tuyết cũng khẽ cau mày, đề phòng.
Hoàng Hạo Thiên hít một hơi sâu, sau đó hét lớn—
“TUYỆT CHIÊU—THẢ THÍNH CUỐI CÙNG!!!”
Lâm Thanh Tuyết tay cầm kiếm, hơi thở ổn định, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như băng sương.
Hoàng Hạo Thiên quần áo rách nát, máu khô dính trên mặt nhưng vẫn cười hề hề, trông không khác gì một tên ăn mày vô lại.
"Ngươi không thể thắng ta." – Lâm Thanh Tuyết thản nhiên nói.
Hạo Thiên bật cười: “Đúng, ta không thể thắng nàng bằng sức mạnh.”
Hắn chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Nhưng ta có thể thắng nàng… bằng trái tim.”
Hệ thống: [Ủa? Ngươi tính giở trò gì nữa đây?]
Hạo Thiên (trầm giọng): “Làm điều mà ta đã muốn làm từ lâu.”
Hắn ngẩng đầu, giọng nói vang lên rõ ràng:
"Lâm Thanh Tuyết, ta yêu nàng!"
Cả đấu trường hoàn toàn câm lặng.
Khán giả: "HẢ?????"
Lâm Thanh Tuyết thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Nàng hờ hững nói: "Ngươi lại đang giở trò đùa gì đây?"
“Không.”
Hắn tiến thêm một bước, giọng nói đầy chân thành:
"Ta đã yêu nàng từ rất lâu rồi. Nhưng ta biết... mình không xứng với nàng."
Hắn cười nhạt, trong giọng nói có chút chua chát:
"Nàng là thiên tài vô song, luôn đứng trên đỉnh cao, còn ta thì sao? Chỉ là một kẻ lông bông, bị người ta coi là phế vật."
"Nàng nhìn về phía bầu trời, còn ta thì chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nàng mà thôi."
"Nàng có hậu thuẫn là Lâm gia, mà ta thì chẳng có ai cạnh bên."
Hệ thống: [Ơ khoan, ký chủ, có phải ngươi đang tự bôi đen chính mình không vậy?]
Hạo Thiên: "Im lặng đi, ta đang nhập vai!"
Lâm Thanh Tuyết khẽ nhíu mày, nhưng không ngắt lời.
Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, rồi cất giọng đọc thơ:
"Nàng nếu không thích mong nàng thờ ơ
Đừng làm ta trông như một kẻ khờ
Khiến ta chờ trong muôn vàn nỗi nhớ
Lòng ta đau cớ sao vậy nàng thơ?"
(Thơ tui lụm đc trên tiktok nên mn thông cảm)
Cả đấu trường nổ tung.
Khán giả: “CÁI GÌ???”
Hệ thống: [Ủa? Ngươi còn biết làm thơ á?]
Hạo Thiên: "Đây là bí kíp tán gái của ta đó!"
Lâm Thanh Tuyết không nói gì, nhưng có thể thấy ngón tay nàng khẽ siết chặt chuôi kiếm.
Nàng không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Nhưng nàng vẫn cứng giọng nói: "Ngươi làm tất cả những thứ này... chỉ để khiến ta nhường ngươi thắng sao?"
“Không.”
Hạo Thiên mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng nhưng lại mang theo một chút buồn bã.
"Ta không cần nàng nhường."
"Ta chỉ muốn nàng nhớ lấy... rằng đã từng có một người, vì nàng mà có thể làm tất cả."
Lâm Thanh Tuyết khẽ run lên.
Nàng nhìn vào mắt hắn, trong đó không có sự trêu chọc, không có sự giả dối—chỉ có sự chân thành tuyệt đối.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng nàng càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Trong phút chốc, nàng cảm thấy…
Nếu hắn đã cố gắng đến mức này…
Nếu hắn đã dốc hết tất cả…
Vậy thì, tại sao nàng lại không thể nhường hắn một lần?
Nàng hít sâu, rồi chậm rãi hạ kiếm xuống.
Cả đấu trường trợn mắt há hốc mồm.
Khán giả: “KHÔNG THỂ NÀO!!”
Hệ thống: [Hả? Khoan khoan, ta có đang nhìn nhầm không???]
Hạo Thiên (mắt sáng lên): “Nàng thật sự…”
Lâm Thanh Tuyết liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói:
"Chỉ lần này thôi."
Hạo Thiên cười lớn, hưng phấn hét lên:
"HAHAHA! MỘT LẦN LÀ QUÁ ĐỦ!"
Trọng tài: “Lâm Thanh Tuyết nhận thua! Hoàng Hạo Thiên chiến thắng!”
CẢ ĐẤU TRƯỜNG BÙNG NỔ.
Khán giả: “TRỜI ĐẤT QUỶ THẦN ƠI!!!”
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi thật sự làm được rồi sao??]
Hạo Thiên (cười xảo quyệt): “Hehe, xem ra ta có sức hút quá mạnh mẽ mà~”
Hệ thống: [Ta không tin được! Ta không tin được!]
"Hạo Thiên."
Hắn giật mình, quay lại nhìn Lâm Thanh Tuyết.
Nàng đang nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
Nàng mở miệng, nhẹ nhàng nói:
"Chỉ một lần thôi, đừng ảo tưởng quá nhiều."
Rồi nàng quay lưng rời đi, để lại Hoàng Hạo Thiên đứng như trời trồng.
Hệ thống: [HAHAHAHAHA! NGƯƠI VẪN BỊ ĐÁ RỒI!]
Hạo Thiên: “Đá cái gì mà đá?! Ta đã thắng!!!”
Hắn vươn tay lên trời, hét lớn:
"TA THẮNG RỒI!!!!"
Sau bao gian nan, Hoàng Hạo Thiên đường đường chính chính bước vào trận chung kết!
Nhưng khi hắn vừa đặt chân lên võ đài, cả người bỗng đơ cứng.
Đối thủ của hắn... là một mỹ nữ tuyệt sắc!
Lâm Thanh Tuyết – thiên tài nữ đệ nhất giải đấu, người được mệnh danh "Băng Tuyết Kiếm Tiên".
Cô ấy mặc trường bào trắng tinh khôi, dáng người uyển chuyển mềm mại, mái tóc dài khẽ bay trong gió, khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là đôi mắt lạnh như băng, tràn đầy sát ý!
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi đừng để bị sắc đẹp mê hoặc!]
Hắn nuốt nước bọt, nhìn nàng chằm chằm.
“Lâm cô nương, ta thấy trận này ta nhận thua luôn có được không?”
Lâm Thanh Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn:
“Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi rời đi dễ dàng sao?”
Hệ thống: [Ký chủ, ta có cảm giác nàng ấy muốn đ·ánh c·hết ngươi thật đấy!]
Hắn toát mồ hôi, cảm thấy không ổn chút nào.
"Trận chung kết! Bắt đầu!!!"
Ngay khi tiếng hô vang lên, Lâm Thanh Tuyết đã ra tay!
Một luồng kiếm khí sắc bén xé gió lao tới mặt hắn!
Hoàng Hạo Thiên hốt hoảng lăn một vòng, suýt chút nữa mất nửa cái đầu.
Xoẹt!!!
Một cọng tóc hắn bay theo gió.
Hắn run rẩy:
“Ê ê! Chúng ta chỉ đấu giao hữu thôi mà? Đâu cần ác liệt vậy?!”
Lâm Thanh Tuyết không nói một lời, vung kiếm lần nữa!
Vù vù vù!!!
Kiếm khí dày đặc như m·ưa b·ão bao phủ toàn bộ võ đài!
Hắn lăn lộn như con lươn, né tránh trong gang tấc.
Hệ thống: [Ký chủ! Nếu cứ né mãi thế này thì mất mặt quá! Mau phản công!]
Hắn nghiến răng, quyết định phản đòn!
"Xem tuyệt chiêu của ta!"
Hắn lao tới, vung nắm đấm—
Nhưng Lâm Thanh Tuyết chỉ nghiêng người nhẹ nhàng, hắn đấm trượt vào không khí!
Mất đà, hắn lao thẳng về phía nàng…
Bốp!!!
Hắn đập mặt vào bờ vai mềm mại của nàng!
Khán giả: "???"
Hệ thống: [Ký chủ! Ngươi lại v·a c·hạm mỹ nữ trên võ đài!]
Lâm Thanh Tuyết cau mày, giọng lạnh như băng:
“Ngươi c·hết chắc rồi.”
Hoàng Hạo Thiên toát mồ hôi, lập tức giơ hai tay đầu hàng.
“Khoan đã! Ta không cố ý!”
Nhưng không ai tin hắn cả!
Hệ thống: [Ký chủ, chúc ngươi may mắn…]
BỐP!
Hoàng Hạo Thiên bay thẳng ra ngoài, lộn một vòng trên không trung rồi đáp xuống đất bằng một tư thế cực kỳ… nhục nhã.
Hắn ôm mặt, vừa bò dậy vừa khóc lóc ăn vạ.
Lâm Thanh Tuyết không trả lời, chỉ lạnh lùng bước tới, giọng điềm tĩnh:
“Ngươi xong chưa? Nếu rồi thì ta tiếp tục đánh.”
Khán giả cười nghiêng ngả.
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi có nên tập trung vào trận đấu không? Ta thấy nếu tiếp tục như thế này, ngươi sẽ c·hết mà không kịp viết di chúc đó!]
Hoàng Hạo Thiên thở dài, phủi bụi trên người, rồi vung tay lên:
“Thôi được! Ta đành phải dùng thực lực!”
Hắn bắt đầu vận chuyển chân khí, cơ thể phát ra một luồng uy áp mạnh mẽ.
Nhưng ngay khi khí thế của hắn vừa bộc phát—
VÈO!
ẦM!
Một tia kiếm khí chém xuống ngay trước mặt hắn, tạo thành một cái hố sâu hoắm.
Hoàng Hạo Thiên sững người, mặt xanh mét.
Hắn chưa kịp ra chiêu mà đã bị Lâm Thanh Tuyết cảnh cáo trước rồi!
“Đùa sao… chênh lệch lớn vậy à?”
Lâm Thanh Tuyết không nói một lời, lập tức lao tới.
VÙ!
Nàng tung ra một chuỗi kiếm ảnh, nhanh đến mức chỉ để lại những vệt sáng mờ ảo.
Hoàng Hạo Thiên vội vàng né tránh, lăn qua lăn lại như một con cá chạch.
Hệ thống: [Ký chủ! Phản công đi chứ!]
Hoàng Hạo Thiên: "Phản công cái gì?! Né còn không kịp đây này!!!"
BỐP!
Một cú đá tạt ngang vào eo hắn.
ẦM!
Hắn bị hất văng ra ngoài, đập mạnh vào hàng rào võ đài.
Hoàng Hạo Thiên ôm bụng, nằm rạp trên đất, mặt méo xệch.
“Cái trận chung kết gì mà ta toàn b·ị đ·ánh vậy?!”
Hắn chật vật đứng dậy, nghiến răng:
“Không thể để bị hành đơn phương thế này được! Ta phải phản công!”
Hắn bất ngờ dùng tốc độ tối đa, lao thẳng về phía nàng.
VÙ!
BÙM!
Một quyền mạnh mẽ đánh thẳng tới, chấn động không khí.
Lâm Thanh Tuyết lùi lại, nhưng vẫn ung dung giơ kiếm chặn đòn.
KENG!
Một âm thanh sắc bén vang lên.
Lâm Thanh Tuyết hơi cau mày.
Cú đấm của hắn… mạnh hơn trước?!
Hoàng Hạo Thiên cười nham nhở:
“Không ngờ chứ gì? Ta không chỉ có miệng lưỡi vô sỉ đâu, ta cũng có thực lực đấy!”
Hệ thống: [Ký chủ, ta nghe câu này quen quen…]
Hoàng Hạo Thiên: "Im ngay! Để ta có chút sĩ diện đi!"
Hắn thừa thế xông lên, liên tục tung ra những cú đấm mạnh mẽ.
BÙM! BÙM!
Sóng khí lan tỏa, võ đài đang dần không chịu nổi mà bắt đầu sụp đổ.
Khán giả sửng sốt.
“Hoàng Hạo Thiên… hắn đang áp đảo sao?!”
Nhưng đúng lúc hắn tưởng chừng mình chiếm thế thượng phong—
Lâm Thanh Tuyết đột nhiên biến mất!
“Cái gì?!”
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
VÙ!
ẦM!!!
Một cú chém từ trên trời giáng xuống, đánh bật hắn văng xa hàng chục mét!
Hoàng Hạo Thiên nằm bẹp dí, toàn thân tê rần.
Hệ thống: [Ký chủ… có cần ta đặt lịch khám bệnh cho ngươi không?]
Hoàng Hạo Thiên: "Câm miệng! Ta còn chưa thua!"
Hắn chật vật bò dậy, lau v·ết m·áu trên khóe miệng.
Trên võ đài đã vỡ nát, hai bóng người đứng đối diện nhau.
Ánh mắt lóe lên tia nghiêm túc.
“…Được lắm. Nếu không còn cách nào khác… thì ta sẽ dùng đến tuyệt chiêu!”
Khán giả nín thở.
Lâm Thanh Tuyết cũng khẽ cau mày, đề phòng.
Hoàng Hạo Thiên hít một hơi sâu, sau đó hét lớn—
“TUYỆT CHIÊU—THẢ THÍNH CUỐI CÙNG!!!”
Lâm Thanh Tuyết tay cầm kiếm, hơi thở ổn định, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như băng sương.
Hoàng Hạo Thiên quần áo rách nát, máu khô dính trên mặt nhưng vẫn cười hề hề, trông không khác gì một tên ăn mày vô lại.
"Ngươi không thể thắng ta." – Lâm Thanh Tuyết thản nhiên nói.
Hạo Thiên bật cười: “Đúng, ta không thể thắng nàng bằng sức mạnh.”
Hắn chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Nhưng ta có thể thắng nàng… bằng trái tim.”
Hệ thống: [Ủa? Ngươi tính giở trò gì nữa đây?]
Hạo Thiên (trầm giọng): “Làm điều mà ta đã muốn làm từ lâu.”
Hắn ngẩng đầu, giọng nói vang lên rõ ràng:
"Lâm Thanh Tuyết, ta yêu nàng!"
Cả đấu trường hoàn toàn câm lặng.
Khán giả: "HẢ?????"
Lâm Thanh Tuyết thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Nàng hờ hững nói: "Ngươi lại đang giở trò đùa gì đây?"
“Không.”
Hắn tiến thêm một bước, giọng nói đầy chân thành:
"Ta đã yêu nàng từ rất lâu rồi. Nhưng ta biết... mình không xứng với nàng."
Hắn cười nhạt, trong giọng nói có chút chua chát:
"Nàng là thiên tài vô song, luôn đứng trên đỉnh cao, còn ta thì sao? Chỉ là một kẻ lông bông, bị người ta coi là phế vật."
"Nàng nhìn về phía bầu trời, còn ta thì chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nàng mà thôi."
"Nàng có hậu thuẫn là Lâm gia, mà ta thì chẳng có ai cạnh bên."
Hệ thống: [Ơ khoan, ký chủ, có phải ngươi đang tự bôi đen chính mình không vậy?]
Hạo Thiên: "Im lặng đi, ta đang nhập vai!"
Lâm Thanh Tuyết khẽ nhíu mày, nhưng không ngắt lời.
Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, rồi cất giọng đọc thơ:
"Nàng nếu không thích mong nàng thờ ơ
Đừng làm ta trông như một kẻ khờ
Khiến ta chờ trong muôn vàn nỗi nhớ
Lòng ta đau cớ sao vậy nàng thơ?"
(Thơ tui lụm đc trên tiktok nên mn thông cảm)
Cả đấu trường nổ tung.
Khán giả: “CÁI GÌ???”
Hệ thống: [Ủa? Ngươi còn biết làm thơ á?]
Hạo Thiên: "Đây là bí kíp tán gái của ta đó!"
Lâm Thanh Tuyết không nói gì, nhưng có thể thấy ngón tay nàng khẽ siết chặt chuôi kiếm.
Nàng không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Nhưng nàng vẫn cứng giọng nói: "Ngươi làm tất cả những thứ này... chỉ để khiến ta nhường ngươi thắng sao?"
“Không.”
Hạo Thiên mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng nhưng lại mang theo một chút buồn bã.
"Ta không cần nàng nhường."
"Ta chỉ muốn nàng nhớ lấy... rằng đã từng có một người, vì nàng mà có thể làm tất cả."
Lâm Thanh Tuyết khẽ run lên.
Nàng nhìn vào mắt hắn, trong đó không có sự trêu chọc, không có sự giả dối—chỉ có sự chân thành tuyệt đối.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng nàng càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Trong phút chốc, nàng cảm thấy…
Nếu hắn đã cố gắng đến mức này…
Nếu hắn đã dốc hết tất cả…
Vậy thì, tại sao nàng lại không thể nhường hắn một lần?
Nàng hít sâu, rồi chậm rãi hạ kiếm xuống.
Cả đấu trường trợn mắt há hốc mồm.
Khán giả: “KHÔNG THỂ NÀO!!”
Hệ thống: [Hả? Khoan khoan, ta có đang nhìn nhầm không???]
Hạo Thiên (mắt sáng lên): “Nàng thật sự…”
Lâm Thanh Tuyết liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói:
"Chỉ lần này thôi."
Hạo Thiên cười lớn, hưng phấn hét lên:
"HAHAHA! MỘT LẦN LÀ QUÁ ĐỦ!"
Trọng tài: “Lâm Thanh Tuyết nhận thua! Hoàng Hạo Thiên chiến thắng!”
CẢ ĐẤU TRƯỜNG BÙNG NỔ.
Khán giả: “TRỜI ĐẤT QUỶ THẦN ƠI!!!”
Hệ thống: [Ký chủ, ngươi thật sự làm được rồi sao??]
Hạo Thiên (cười xảo quyệt): “Hehe, xem ra ta có sức hút quá mạnh mẽ mà~”
Hệ thống: [Ta không tin được! Ta không tin được!]
"Hạo Thiên."
Hắn giật mình, quay lại nhìn Lâm Thanh Tuyết.
Nàng đang nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
Nàng mở miệng, nhẹ nhàng nói:
"Chỉ một lần thôi, đừng ảo tưởng quá nhiều."
Rồi nàng quay lưng rời đi, để lại Hoàng Hạo Thiên đứng như trời trồng.
Hệ thống: [HAHAHAHAHA! NGƯƠI VẪN BỊ ĐÁ RỒI!]
Hạo Thiên: “Đá cái gì mà đá?! Ta đã thắng!!!”
Hắn vươn tay lên trời, hét lớn:
"TA THẮNG RỒI!!!!"
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan