Chương 11: .
26/04/2025
10
8.5
Chương 11.
"Ngăn hắn lại!
"Đừng để tên tiểu tử đó chạy thoát!"
Tiếng quát tháo ầm ĩ vang vọng cả khu phố phía đông Thiên Vũ Thành. Đám tu sĩ đang đuổi theo hai bóng người đang lướt đi như gió, dáng vẻ bảnh bao nhưng chạy trối c·hết.
“Truy đuổi gì gắt vậy chứ? Chỉ là ta ‘lỡ chân’ đá người của các ngươi thôi mà!” – Hoàng Hạo Thiên vừa chạy vừa thở hổn hển, trong lòng âm thầm nguyền rủa.
Chuyện bắt đầu từ một giải đấu. Chính xác là… bán kết
Hạo Thiên chỉ định thắng thôi mà.
Kết quả? Truy sát.
“Các ngươi có phải quá keo kiệt rồi không?” – Hắn tức tối lẩm bẩm, vừa thấy ngã tư phía trước liền nhảy vụt qua tường, thân ảnh lướt vào một tòa kiến trúc rực rỡ ánh đèn, đầy mùi hương phấn.
Biển hiệu trên cổng đề ba chữ lớn: Phong Hoa Các.
“Thanh lâu… cũng được! Còn hơn bị rượt đến sáng!” – Hạo Thiên lao vào như trốn giặc, không quên vuốt tóc cho bớt lộn xộn.
Hắn vừa bước vào trong, mùi hương mê người đã phả thẳng vào mặt. Đèn lồng treo cao, âm nhạc dìu dặt, mỹ nữ cười nói líu lo, yểu điệu lướt qua như tiên nữ giữa hồng trần.
“Tuyệt cảnh nhân gian chính là đây…” – Hạo Thiên vừa thở dốc vừa cười như kẻ si.
“Lâu quá không ghé, lối về suýt lạc!” – Một giọng nói quen thuộc vang lên phía trong.
Hạo Thiên xoay đầu, thấy một kẻ bước tới ghế ngồi, tay phe phẩy quạt ngọc, bắt đầu ngồi xuống, chân vắt chéo, dáng vẻ trông rất “mặt dày thiên hạ vô song”.
“Ngươi cũng theo ta vào đây?” – Hạo Thiên trố mắt.
“Ồ?” – Bạch Ngọc Phong nhìn hắn, mỉm cười gian xảo – “Thì ra ngươi cũng là người yêu nghệ thuật như ta.”
“Yêu nghệ thuật cái đầu ngươi.” – Hạo Thiên ngồi sụp xuống bên cạnh.
Hai tên nhìn nhau, cùng thở dài.
Một lúc sau, khi đã yên vị trong phòng riêng tầng ba, mỗi người một ly rượu, y phục thay sạch sẽ, mặt mày giãn ra như được tái sinh, Hạo Thiên mới lẩm bẩm:
“Ngươi có từng nghĩ... Hạ Giới là nơi thế nào chưa?”
Ngọc Phong liếc mắt: “Ngươi muốn xuống đó à?”
“Ừ. Ta muốn dạo chơi một phen.”
“Vì sao?”
“Vì... ta cảm thấy chỗ này chật chội quá.”
Ngọc Phong nhìn hắn, khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại mỉm cười: “Ta theo.”
“Dứt khoát vậy?” – Hạo Thiên hơi bất ngờ.
“Dù sao cũng không có gì để làm. Mà biết đâu... dưới đó có nữ nhân chưa ai từng thấy.”
“Ngươi sống thật có lý tưởng.”
“Cảm ơn. Ta biết.”
Ngay lúc ấy, trong đầu Hạo Thiên vang lên âm thanh quen thuộc:
[Hệ thống khởi động: Thiên Mệnh Lữ Trình]
Nhiệm vụ chính tuyến mới: Đánh dấu sự tồn tại tại Hạ Giới!
Yêu cầu: Xuống Hạ Giới trong vòng 3 ngày.
Mục tiêu: Ghi dấu tại ít nhất 5 tông môn lớn và 3 thành trì trọng yếu.
Phần thưởng: Một lần rút thưởng ngẫu nhiên (phẩm chất Chí Tôn trở lên).
Thất bại: Tự hủy Kim Đan. Không có đường lui.
Hạo Thiên khẽ run nhẹ, nhưng mặt không đổi sắc, nhấc ly rượu uống cạn.
“Ngươi sao vậy?” – Ngọc Phong hỏi.
“Không có gì. Ta chỉ… đột nhiên thấy chuyện xuống Hạ Giới rất quan trọng.”
“Ngươi nói chuyện nghe như chuẩn bị đi đánh giặc.” – Ngọc Phong ngáp dài – “Nhưng này… xuống đó kiểu gì?”
Cả hai cùng im lặng.
Rồi cùng quay sang nhìn nhau.
Sau một lúc vắt óc (chính xác là uống ba bình rượu) Hạo Thiên đập bàn:
“Ta nhớ rồi! Ở Phong Hoa Các có một người gọi là Mị Trận Sư, giỏi dùng Toái Lộ Trận để xé rách không gian! Truyền thuyết nói bà ta từng giúp một Đại Thánh giả trốn t·ruy s·át xuống Hạ Giới!”
“Ngươi chắc không phải đồn?”
“Chín phần là đồn… nhưng còn một phần là thật!”
“Ngươi muốn đặt tính mạng lên một phần?”
“Ngươi thì sao? Muốn bị đám người kia đuổi đánh tiếp không?”
“…Đi!”
Tầng năm Phong Hoa Các, trong gian phòng lụa là hương phấn.
Mị Trận Sư — một nữ nhân tóc tím, ánh mắt yêu mị, nụ cười như rắn nước — nhìn hai tên trước mặt, chậm rãi hỏi:
“Muốn mở Toái Lộ Trận? Đổi lấy gì?”
“Hắn.” – Hạo Thiên chỉ sang Ngọc Phong.
“Cái gì!?”
“Mỹ nam như ngọc, mùi thơm trời ban, không ai sánh kịp. Ta dâng tặng!”
“Ngươi bán ta!?”
“Không, ta tặng miễn phí.”
Mị Trận Sư bật cười: “Thú vị! Thú vị lắm! Ta sẽ mở cho các ngươi. Nhưng trận chỉ giữ được một nén hương. Xuống được hay không… thì tùy mệnh.”
Ánh sáng chói lòa bùng lên, pháp trận vận chuyển, không gian bị xé rách tạo thành một hố xoáy khổng lồ. Cả hai bị hút vào như cọng cỏ trước cơn bão.
“Lỡ như rơi xuống hố phân thì sao!?” – Ngọc Phong hét lên.
“Thì ngươi đánh dấu Hạ Giới bằng... mùi!”
“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!”
Ầm!
Hai thân ảnh rơi xuống một vùng núi hoang vu, bụi đất mù mịt.
Hạo Thiên bò dậy, tóc tai rối tung, y phục xộc xệch, mắt đỏ hoe vì bụi.
“Ngươi còn sống không?” – Hắn quay đầu.
Từ trong bụi cây, Ngọc Phong lồm cồm chui ra, cả người đầy bùn đất, mặt như bánh bao bị giẫm.
“Ta thề…” – Ngọc Phong rít lên – “Về sau ngươi mà rủ ta làm chuyện gì… ta sẽ vẫn theo. Nhưng ta sẽ nguyền rủa ngươi mỗi ngày!”
“Thế mới là bằng… à không.
Hạo Thiên kịp nuốt lại chữ “bằng hữu” suýt buột miệng. Hắn chột dạ nhớ lại: bản thân cũng chẳng biết Ngọc Phong rốt cuộc là người thế nào, gia thế gì. Tên này cả ngày ba hoa chích chòe, miệng đầy vô sỉ, nhưng luôn ra tay đúng lúc, có đôi lúc còn khiến người ta cảm thấy… không đơn giản.
Còn về mình?
Gia đình à? Có đấy… nhưng nói ra cũng chẳng ai tin.
Ngay cả chuyện hệ thống, hắn từng thử nói với phụ mẫu, kết quả nhận lại là ánh mắt "đứa nhỏ này chắc tu luyện đến tẩu hỏa rồi" và một bữa canh bổ tâm an thần đắng đến tận xương.
Hoàng Hạo Thiên thở dài. Hắn vỗ vỗ đất trên người, nhìn quanh. Khung cảnh nơi đây đúng là khác xa Thượng Giới: linh khí thưa thớt, đất đá cằn cỗi, cây cối ít ỏi và còi cọc.
“Chỗ quỷ gì vậy?” – Ngọc Phong ngáp dài, khịt mũi ngửi ngửi – “Có mùi bùn… và mùi phân trâu.”
“Chúc mừng, ngươi đã đánh dấu Hạ Giới thành công.”
“Ta g·iết ngươi giờ được không?”
“Ngươi có chắc đánh thắng ta không?”
“…Không chắc, nhưng ta có thể cùng c·hết.”
Hai tên lại trừng mắt, rồi cùng cười phá lên.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo theo tiếng gào rú từ xa vọng lại.
Cả hai đồng thời im bặt, quay về hướng âm thanh.
Từ đằng xa, một đàn yêu thú hạng thấp đang gào rú chạy loạn, dẫn đầu là một con sói rừng cấp Linh thú Nhất Giai. Nhưng lạ lùng là: chúng đang chạy tránh xa một điểm nào đó phía sau.
“Có gì đó…” – Hạo Thiên lẩm bẩm.
Không để phí thời gian, hắn kéo Ngọc Phong chạy tới.
Chỉ vài dặm sau, hai người thấy một cái miếu cũ nát, vách vữa rêu phong, cỏ dại mọc kín. Trên cửa miếu còn treo tấm biển rách mờ chữ: Miếu Thổ Địa.
“Tới miếu làm gì?” – Ngọc Phong khó hiểu.
“Ngươi không thấy à? Đám yêu thú kia rõ ràng tránh chỗ này. Hẳn nơi này có gì đó khác thường.”
“Hay là... nó có mùi giống ngươi nên tụi nó tránh?”
“Muốn ăn đấm?”
“Chỉ hỏi thử thôi mà.”
Bỏ qua lời khiêu khích, Hạo Thiên bước vào trong. Không khí trong miếu khô lạnh, có chút ẩm mốc. Chính giữa có một tượng đá bị mẻ mặt, nhưng ánh sáng mờ mờ lại khiến tượng phát ra luồng khí tức... kỳ lạ.
Ngay lúc hắn đặt tay lên bệ thờ, hệ thống đột ngột vang lên:
[Kích hoạt điểm đánh dấu đầu tiên: Miếu Thổ Địa Cổ Kính]
Ghi nhận: Vị trí đặc thù tại Hạ Giới
Tiến độ nhiệm vụ: 1/8
Khen thưởng phụ: Tặng miễn phí một lần “Bốc bài may mắn”!
[Đang tiến hành rút bài...]
[Chúc mừng! Ngươi nhận được – Tẩy Tủy Đan: Địa phẩm Thượng giai]
“Một viên Địa phẩm Thượng giai?” – Hạo Thiên ngạc nhiên – “Không tệ!”
Ngọc Phong bên cạnh thấy hắn tự nhiên nói một mình, lại còn cười híp mắt, liền khẽ lùi ra sau nửa bước.
“Ngươi ổn chứ?”
“Rất ổn!” – Hạo Thiên hưng phấn – “Ngươi biết không, ta cảm thấy chúng ta xuống đây là một quyết định đúng đắn. Hạ Giới tuy nghèo nhưng có tài nguyên, có cơ duyên, có người đẹp!”
“Câu cuối là trọng điểm?”
“Đúng vậy.”
Ngọc Phong xoa trán: “Ta bắt đầu hối hận rồi…”
“Muộn rồi, ngươi đã ‘đánh dấu’ rồi còn gì.” – Hạo Thiên cười gian.
“Ngươi dám nhắc lại nữa ta thực sự đánh dấu mặt ngươi đấy.”
Khi trời dần ngả về chiều, cả hai rời khỏi miếu. Phía trước là một con đường đất nhỏ, dẫn vào một vùng quê có vẻ nghèo nàn.
Người dân nơi đây tu vi cực thấp, phần lớn chỉ là Phàm nhân hoặc Luyện Khí cảnh, thấy hai người khí chất bất phàm liền không dám đến gần.
“Chỗ này... xem ra là vùng sâu vùng xa của Hạ Giới.” – Ngọc Phong đánh giá – “Muốn tìm tông môn thì phải rời khỏi nơi này.”
“Vậy thì đi thôi.” – Hạo Thiên dứt khoát.
“Không bao lâu, họ đi ngang một vùng quê nhỏ, nhà tranh rách nát, dân chúng mặt mũi khắc khổ. Có vài đứa trẻ đang chơi bùn sau đống rơm, thấy hai người y phục bất phàm liền tròn mắt nhìn.
Hạo Thiên đảo mắt một vòng, bỗng chỉ vào một nhóc tì mặc áo rách, đầu bù tóc rối:
“Tiểu huynh đệ, lại đây một chút.”
Thằng bé bước tới, đôi mắt đen láy nhìn bọn họ đầy tò mò lẫn sợ hãi.
“Ở gần đây có tông môn siêu cấp vip pro nào không?” – Hạo Thiên mỉm cười dịu dàng, cố gắng phát huy khí chất thân thiện (hiếm có).
Thằng bé gãi gãi mũi, nói nhỏ: “Có… Vân Tiêu Tông… cách đây ba ngày đường… nghe nói là đại tông môn, có tiên nhân biết bay…”
Hạo Thiên nghe xong lập tức nheo mắt cười: “Tốt, ta chính là tiên nhân biết bay.”
Ngọc Phong lườm hắn: “Tiên nhân thì không đi bộ.”
Hạo Thiên đáp ngay: “Tiên nhân cũng cần vận động để giữ dáng.”
[Hệ thống: Tiên nhân cũng cần người vả à?]
Thằng bé nghiêng đầu nhìn hai tên ca ca trước mặt cãi nhau như tiểu hài tử, không hiểu gì, liền cúi đầu chạy mất hút.
Còn lại hai người đứng đó, ánh hoàng hôn nhuộm lên bóng họ kéo dài trên đất.
“Ba ngày đường… đi hay không?” – Ngọc Phong hỏi.
“Đi.” – Hạo Thiên gật đầu – “Không chỉ để tham quan, mà còn để trêu chọc… à không, ‘giao lưu’ với mấy vị cao nhân Vân Tiêu Tông.”
“Lại muốn gây chuyện?”
“Không, ta là người rất khiêm tốn và tuân thủ luật pháp địa phương.”
Ngọc Phong thở dài: “Thế nào rồi cũng b·ị t·ruy s·át…”
“Không sao, ta quen rồi.”
Sau khi ăn uống đạm bạc tại một quán ven đường (tạm gọi là quán, vì cơ bản chỉ là một cái lều tranh) hai người tiếp tục lên đường, hướng về phía bắc – nơi tọa lạc của Vân Tiêu Tông.
Trên đường, Hạo Thiên vừa đi vừa tính toán:
“Một tông môn chắc chắn có điểm lưu trữ tiền tài, ta sẽ nhẹ nhàng lẻn vào, chôm xong rồi chuồn.”
“Và nếu bị phát hiện?”
“Thì ta sẽ mỉm cười, ngẩng đầu, dõng dạc nói—‘Ta không cố ý!’”
“Rồi chạy?”
“Chạy là tất nhiên!”
Ngọc Phong không biết nên khóc hay cười.
[Hệ thống: Ta xin phép đi ngủ. Khi nào ngươi b·ị t·ruy s·át đến mức không cứu được nữa thì gọi ta dậy.]
“Ngươi ngủ đi, ta sẽ không gọi.” – Hạo Thiên gật đầu nghiêm túc – “Khi nào c·hết ta sẽ kéo ngươi theo.”
[Hệ thống: …]
Cứ thế, bộ ba tấu hài: tên chính đạo vô sỉ, tên bạn mặt dày và hệ thống chuyên hố chủ, lại bắt đầu hành trình mới ở Hạ Giới—nơi linh khí thì loãng, cơ duyên thì nhiều, nhưng quan trọng nhất… là chưa ai biết đến bọn họ!
Một chương mới, một tông môn mới… và một mớ hỗn loạn mới đang chờ phía trước
Hạ Giới, chuẩn bị run rẩy đi. Hai tên vô sỉ đã bắt đầu hành trình—
Một người cười, một người tấu, cả thiên cũng nhức đầu!
"Ngăn hắn lại!
"Đừng để tên tiểu tử đó chạy thoát!"
Tiếng quát tháo ầm ĩ vang vọng cả khu phố phía đông Thiên Vũ Thành. Đám tu sĩ đang đuổi theo hai bóng người đang lướt đi như gió, dáng vẻ bảnh bao nhưng chạy trối c·hết.
“Truy đuổi gì gắt vậy chứ? Chỉ là ta ‘lỡ chân’ đá người của các ngươi thôi mà!” – Hoàng Hạo Thiên vừa chạy vừa thở hổn hển, trong lòng âm thầm nguyền rủa.
Chuyện bắt đầu từ một giải đấu. Chính xác là… bán kết
Hạo Thiên chỉ định thắng thôi mà.
Kết quả? Truy sát.
“Các ngươi có phải quá keo kiệt rồi không?” – Hắn tức tối lẩm bẩm, vừa thấy ngã tư phía trước liền nhảy vụt qua tường, thân ảnh lướt vào một tòa kiến trúc rực rỡ ánh đèn, đầy mùi hương phấn.
Biển hiệu trên cổng đề ba chữ lớn: Phong Hoa Các.
“Thanh lâu… cũng được! Còn hơn bị rượt đến sáng!” – Hạo Thiên lao vào như trốn giặc, không quên vuốt tóc cho bớt lộn xộn.
Hắn vừa bước vào trong, mùi hương mê người đã phả thẳng vào mặt. Đèn lồng treo cao, âm nhạc dìu dặt, mỹ nữ cười nói líu lo, yểu điệu lướt qua như tiên nữ giữa hồng trần.
“Tuyệt cảnh nhân gian chính là đây…” – Hạo Thiên vừa thở dốc vừa cười như kẻ si.
“Lâu quá không ghé, lối về suýt lạc!” – Một giọng nói quen thuộc vang lên phía trong.
Hạo Thiên xoay đầu, thấy một kẻ bước tới ghế ngồi, tay phe phẩy quạt ngọc, bắt đầu ngồi xuống, chân vắt chéo, dáng vẻ trông rất “mặt dày thiên hạ vô song”.
“Ngươi cũng theo ta vào đây?” – Hạo Thiên trố mắt.
“Ồ?” – Bạch Ngọc Phong nhìn hắn, mỉm cười gian xảo – “Thì ra ngươi cũng là người yêu nghệ thuật như ta.”
“Yêu nghệ thuật cái đầu ngươi.” – Hạo Thiên ngồi sụp xuống bên cạnh.
Hai tên nhìn nhau, cùng thở dài.
Một lúc sau, khi đã yên vị trong phòng riêng tầng ba, mỗi người một ly rượu, y phục thay sạch sẽ, mặt mày giãn ra như được tái sinh, Hạo Thiên mới lẩm bẩm:
“Ngươi có từng nghĩ... Hạ Giới là nơi thế nào chưa?”
Ngọc Phong liếc mắt: “Ngươi muốn xuống đó à?”
“Ừ. Ta muốn dạo chơi một phen.”
“Vì sao?”
“Vì... ta cảm thấy chỗ này chật chội quá.”
Ngọc Phong nhìn hắn, khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại mỉm cười: “Ta theo.”
“Dứt khoát vậy?” – Hạo Thiên hơi bất ngờ.
“Dù sao cũng không có gì để làm. Mà biết đâu... dưới đó có nữ nhân chưa ai từng thấy.”
“Ngươi sống thật có lý tưởng.”
“Cảm ơn. Ta biết.”
Ngay lúc ấy, trong đầu Hạo Thiên vang lên âm thanh quen thuộc:
[Hệ thống khởi động: Thiên Mệnh Lữ Trình]
Nhiệm vụ chính tuyến mới: Đánh dấu sự tồn tại tại Hạ Giới!
Yêu cầu: Xuống Hạ Giới trong vòng 3 ngày.
Mục tiêu: Ghi dấu tại ít nhất 5 tông môn lớn và 3 thành trì trọng yếu.
Phần thưởng: Một lần rút thưởng ngẫu nhiên (phẩm chất Chí Tôn trở lên).
Thất bại: Tự hủy Kim Đan. Không có đường lui.
Hạo Thiên khẽ run nhẹ, nhưng mặt không đổi sắc, nhấc ly rượu uống cạn.
“Ngươi sao vậy?” – Ngọc Phong hỏi.
“Không có gì. Ta chỉ… đột nhiên thấy chuyện xuống Hạ Giới rất quan trọng.”
“Ngươi nói chuyện nghe như chuẩn bị đi đánh giặc.” – Ngọc Phong ngáp dài – “Nhưng này… xuống đó kiểu gì?”
Cả hai cùng im lặng.
Rồi cùng quay sang nhìn nhau.
Sau một lúc vắt óc (chính xác là uống ba bình rượu) Hạo Thiên đập bàn:
“Ta nhớ rồi! Ở Phong Hoa Các có một người gọi là Mị Trận Sư, giỏi dùng Toái Lộ Trận để xé rách không gian! Truyền thuyết nói bà ta từng giúp một Đại Thánh giả trốn t·ruy s·át xuống Hạ Giới!”
“Ngươi chắc không phải đồn?”
“Chín phần là đồn… nhưng còn một phần là thật!”
“Ngươi muốn đặt tính mạng lên một phần?”
“Ngươi thì sao? Muốn bị đám người kia đuổi đánh tiếp không?”
“…Đi!”
Tầng năm Phong Hoa Các, trong gian phòng lụa là hương phấn.
Mị Trận Sư — một nữ nhân tóc tím, ánh mắt yêu mị, nụ cười như rắn nước — nhìn hai tên trước mặt, chậm rãi hỏi:
“Muốn mở Toái Lộ Trận? Đổi lấy gì?”
“Hắn.” – Hạo Thiên chỉ sang Ngọc Phong.
“Cái gì!?”
“Mỹ nam như ngọc, mùi thơm trời ban, không ai sánh kịp. Ta dâng tặng!”
“Ngươi bán ta!?”
“Không, ta tặng miễn phí.”
Mị Trận Sư bật cười: “Thú vị! Thú vị lắm! Ta sẽ mở cho các ngươi. Nhưng trận chỉ giữ được một nén hương. Xuống được hay không… thì tùy mệnh.”
Ánh sáng chói lòa bùng lên, pháp trận vận chuyển, không gian bị xé rách tạo thành một hố xoáy khổng lồ. Cả hai bị hút vào như cọng cỏ trước cơn bão.
“Lỡ như rơi xuống hố phân thì sao!?” – Ngọc Phong hét lên.
“Thì ngươi đánh dấu Hạ Giới bằng... mùi!”
“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!”
Ầm!
Hai thân ảnh rơi xuống một vùng núi hoang vu, bụi đất mù mịt.
Hạo Thiên bò dậy, tóc tai rối tung, y phục xộc xệch, mắt đỏ hoe vì bụi.
“Ngươi còn sống không?” – Hắn quay đầu.
Từ trong bụi cây, Ngọc Phong lồm cồm chui ra, cả người đầy bùn đất, mặt như bánh bao bị giẫm.
“Ta thề…” – Ngọc Phong rít lên – “Về sau ngươi mà rủ ta làm chuyện gì… ta sẽ vẫn theo. Nhưng ta sẽ nguyền rủa ngươi mỗi ngày!”
“Thế mới là bằng… à không.
Hạo Thiên kịp nuốt lại chữ “bằng hữu” suýt buột miệng. Hắn chột dạ nhớ lại: bản thân cũng chẳng biết Ngọc Phong rốt cuộc là người thế nào, gia thế gì. Tên này cả ngày ba hoa chích chòe, miệng đầy vô sỉ, nhưng luôn ra tay đúng lúc, có đôi lúc còn khiến người ta cảm thấy… không đơn giản.
Còn về mình?
Gia đình à? Có đấy… nhưng nói ra cũng chẳng ai tin.
Ngay cả chuyện hệ thống, hắn từng thử nói với phụ mẫu, kết quả nhận lại là ánh mắt "đứa nhỏ này chắc tu luyện đến tẩu hỏa rồi" và một bữa canh bổ tâm an thần đắng đến tận xương.
Hoàng Hạo Thiên thở dài. Hắn vỗ vỗ đất trên người, nhìn quanh. Khung cảnh nơi đây đúng là khác xa Thượng Giới: linh khí thưa thớt, đất đá cằn cỗi, cây cối ít ỏi và còi cọc.
“Chỗ quỷ gì vậy?” – Ngọc Phong ngáp dài, khịt mũi ngửi ngửi – “Có mùi bùn… và mùi phân trâu.”
“Chúc mừng, ngươi đã đánh dấu Hạ Giới thành công.”
“Ta g·iết ngươi giờ được không?”
“Ngươi có chắc đánh thắng ta không?”
“…Không chắc, nhưng ta có thể cùng c·hết.”
Hai tên lại trừng mắt, rồi cùng cười phá lên.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo theo tiếng gào rú từ xa vọng lại.
Cả hai đồng thời im bặt, quay về hướng âm thanh.
Từ đằng xa, một đàn yêu thú hạng thấp đang gào rú chạy loạn, dẫn đầu là một con sói rừng cấp Linh thú Nhất Giai. Nhưng lạ lùng là: chúng đang chạy tránh xa một điểm nào đó phía sau.
“Có gì đó…” – Hạo Thiên lẩm bẩm.
Không để phí thời gian, hắn kéo Ngọc Phong chạy tới.
Chỉ vài dặm sau, hai người thấy một cái miếu cũ nát, vách vữa rêu phong, cỏ dại mọc kín. Trên cửa miếu còn treo tấm biển rách mờ chữ: Miếu Thổ Địa.
“Tới miếu làm gì?” – Ngọc Phong khó hiểu.
“Ngươi không thấy à? Đám yêu thú kia rõ ràng tránh chỗ này. Hẳn nơi này có gì đó khác thường.”
“Hay là... nó có mùi giống ngươi nên tụi nó tránh?”
“Muốn ăn đấm?”
“Chỉ hỏi thử thôi mà.”
Bỏ qua lời khiêu khích, Hạo Thiên bước vào trong. Không khí trong miếu khô lạnh, có chút ẩm mốc. Chính giữa có một tượng đá bị mẻ mặt, nhưng ánh sáng mờ mờ lại khiến tượng phát ra luồng khí tức... kỳ lạ.
Ngay lúc hắn đặt tay lên bệ thờ, hệ thống đột ngột vang lên:
[Kích hoạt điểm đánh dấu đầu tiên: Miếu Thổ Địa Cổ Kính]
Ghi nhận: Vị trí đặc thù tại Hạ Giới
Tiến độ nhiệm vụ: 1/8
Khen thưởng phụ: Tặng miễn phí một lần “Bốc bài may mắn”!
[Đang tiến hành rút bài...]
[Chúc mừng! Ngươi nhận được – Tẩy Tủy Đan: Địa phẩm Thượng giai]
“Một viên Địa phẩm Thượng giai?” – Hạo Thiên ngạc nhiên – “Không tệ!”
Ngọc Phong bên cạnh thấy hắn tự nhiên nói một mình, lại còn cười híp mắt, liền khẽ lùi ra sau nửa bước.
“Ngươi ổn chứ?”
“Rất ổn!” – Hạo Thiên hưng phấn – “Ngươi biết không, ta cảm thấy chúng ta xuống đây là một quyết định đúng đắn. Hạ Giới tuy nghèo nhưng có tài nguyên, có cơ duyên, có người đẹp!”
“Câu cuối là trọng điểm?”
“Đúng vậy.”
Ngọc Phong xoa trán: “Ta bắt đầu hối hận rồi…”
“Muộn rồi, ngươi đã ‘đánh dấu’ rồi còn gì.” – Hạo Thiên cười gian.
“Ngươi dám nhắc lại nữa ta thực sự đánh dấu mặt ngươi đấy.”
Khi trời dần ngả về chiều, cả hai rời khỏi miếu. Phía trước là một con đường đất nhỏ, dẫn vào một vùng quê có vẻ nghèo nàn.
Người dân nơi đây tu vi cực thấp, phần lớn chỉ là Phàm nhân hoặc Luyện Khí cảnh, thấy hai người khí chất bất phàm liền không dám đến gần.
“Chỗ này... xem ra là vùng sâu vùng xa của Hạ Giới.” – Ngọc Phong đánh giá – “Muốn tìm tông môn thì phải rời khỏi nơi này.”
“Vậy thì đi thôi.” – Hạo Thiên dứt khoát.
“Không bao lâu, họ đi ngang một vùng quê nhỏ, nhà tranh rách nát, dân chúng mặt mũi khắc khổ. Có vài đứa trẻ đang chơi bùn sau đống rơm, thấy hai người y phục bất phàm liền tròn mắt nhìn.
Hạo Thiên đảo mắt một vòng, bỗng chỉ vào một nhóc tì mặc áo rách, đầu bù tóc rối:
“Tiểu huynh đệ, lại đây một chút.”
Thằng bé bước tới, đôi mắt đen láy nhìn bọn họ đầy tò mò lẫn sợ hãi.
“Ở gần đây có tông môn siêu cấp vip pro nào không?” – Hạo Thiên mỉm cười dịu dàng, cố gắng phát huy khí chất thân thiện (hiếm có).
Thằng bé gãi gãi mũi, nói nhỏ: “Có… Vân Tiêu Tông… cách đây ba ngày đường… nghe nói là đại tông môn, có tiên nhân biết bay…”
Hạo Thiên nghe xong lập tức nheo mắt cười: “Tốt, ta chính là tiên nhân biết bay.”
Ngọc Phong lườm hắn: “Tiên nhân thì không đi bộ.”
Hạo Thiên đáp ngay: “Tiên nhân cũng cần vận động để giữ dáng.”
[Hệ thống: Tiên nhân cũng cần người vả à?]
Thằng bé nghiêng đầu nhìn hai tên ca ca trước mặt cãi nhau như tiểu hài tử, không hiểu gì, liền cúi đầu chạy mất hút.
Còn lại hai người đứng đó, ánh hoàng hôn nhuộm lên bóng họ kéo dài trên đất.
“Ba ngày đường… đi hay không?” – Ngọc Phong hỏi.
“Đi.” – Hạo Thiên gật đầu – “Không chỉ để tham quan, mà còn để trêu chọc… à không, ‘giao lưu’ với mấy vị cao nhân Vân Tiêu Tông.”
“Lại muốn gây chuyện?”
“Không, ta là người rất khiêm tốn và tuân thủ luật pháp địa phương.”
Ngọc Phong thở dài: “Thế nào rồi cũng b·ị t·ruy s·át…”
“Không sao, ta quen rồi.”
Sau khi ăn uống đạm bạc tại một quán ven đường (tạm gọi là quán, vì cơ bản chỉ là một cái lều tranh) hai người tiếp tục lên đường, hướng về phía bắc – nơi tọa lạc của Vân Tiêu Tông.
Trên đường, Hạo Thiên vừa đi vừa tính toán:
“Một tông môn chắc chắn có điểm lưu trữ tiền tài, ta sẽ nhẹ nhàng lẻn vào, chôm xong rồi chuồn.”
“Và nếu bị phát hiện?”
“Thì ta sẽ mỉm cười, ngẩng đầu, dõng dạc nói—‘Ta không cố ý!’”
“Rồi chạy?”
“Chạy là tất nhiên!”
Ngọc Phong không biết nên khóc hay cười.
[Hệ thống: Ta xin phép đi ngủ. Khi nào ngươi b·ị t·ruy s·át đến mức không cứu được nữa thì gọi ta dậy.]
“Ngươi ngủ đi, ta sẽ không gọi.” – Hạo Thiên gật đầu nghiêm túc – “Khi nào c·hết ta sẽ kéo ngươi theo.”
[Hệ thống: …]
Cứ thế, bộ ba tấu hài: tên chính đạo vô sỉ, tên bạn mặt dày và hệ thống chuyên hố chủ, lại bắt đầu hành trình mới ở Hạ Giới—nơi linh khí thì loãng, cơ duyên thì nhiều, nhưng quan trọng nhất… là chưa ai biết đến bọn họ!
Một chương mới, một tông môn mới… và một mớ hỗn loạn mới đang chờ phía trước
Hạ Giới, chuẩn bị run rẩy đi. Hai tên vô sỉ đã bắt đầu hành trình—
Một người cười, một người tấu, cả thiên cũng nhức đầu!
Tiến độ: 100%
38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan