Chương 49: Phiên ngoại hai - Tô Ngôn (trung)

21/04/2025 10 8.7

Tô Ngôn cười cười rút tay ra, nàng nhìn cái bóng kéo dài trong đại điện, bóng dáng hai người đều cô đơn, cách nhau không xa nhưng không ai đến gần ai được.

Nguyên đế nghe nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía nàng có chút phức tạp không nói rõ, môi mỏng khẽ động, giống như muốn nói gì rồi lại nhíu mày nuốt những lời đó vào bụng, hắn đứng thẳng dậy sải bước đi ra ngoài, ánh sáng vàng rực cũng biến mất trong đại điện.

Chỉ còn lại một mình Tô Ngôn ngồi trên vị trí cao hơn người, trong đại điện không có tiếng người, cô đơn đáng sợ, nàng nhìn hoàng hôn đằng xa, không biết là đang nghĩ gì.

Vào đêm, trong cung nổi gió, cơn gió chui vào cổ áo khiến người ta không khỏi rùng mình, xa xa trong Trường Minh Điện truyền tới tiếng sáo trúc, nghe nói tối nay Tân đế mở tiệc chiêu đãi chư vị đại thần và gia quyến, nói là mở tiệc chiêu đã gia quyến, thật ra người sáng suốt đều biết trong hậu cung muốn tuyển thêm người mới, sẽ là tiểu thư của Lại bộ đại nhân hay là thiên kiêm nhà Ngự sử đại nhân đây, chuyện này cũng không quan trọng, dù sao thì đối với những người trong cung thì cuộc sống cũng chỉ là ngày này qua ngày khác mà thôi.

Tô Ngôn cũng nghĩ như vậy, nàng cầm ly rượu nhìn lướt qua các thiếu nữ đang cười xinh đẹp diễm lệ, giống như tìm được bóng dáng của mình khi còn trẻ ở trong những ánh mắt tò mò lại nhút nhát kia, tuổi trẻ thật tốt mà.

Nàng biết các nàng ấy đang đánh giá nàng, dò xét vết sẹo trên gương mặt nàng, dò xét bên chân tàn tật của nàng, nàng thẳng thắn nghênh đón những ánh mắt đó, mỉm cười đáp lại các nàng ấy, những người đang nhìn nàng chợt sững sờ, rõ ràng là không ngờ rằng các nàng bị phát hiện và còn được đáp lại như thế.

“Thánh thượng đến!” Giọng nói của Thái giám vọng vào từ bên ngoài đại điện, Tô Ngôn và mọi người cùng đứng dậy nhìn người nọ mang theo khí lạnh bước vào, ngay cả trên mặt cũng mang theo sương lạnh, hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng, trong mắt không có cảm xúc nào cả, hắn quay mặt đi, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Rõ ràng là sự xuất hiện của Tân đế làm cho ánh mắt vốn đang tò mò đều tập trung về một chỗ, trong đó còn có không ít người vẫn còn tâm tư thiếu nữ, khuôn mặt đỏ bừng, Tô Ngôn dùng ly rượu che đi cảm xúc nơi đáy mắt, nhấp ngụm rượu, chỉ cảm thấy rượu kia rất khó uống, không thể nói rõ là mùi vị gì nhưng mà nàng vẫn phải nuốt xuống.

Chỉ là nàng còn chưa buông ly rượu xuống thì Ngự sử đã dẫn theo một cô nương đi đến, quỳ dưới đất nói: “Thánh nhân, đây là tiểu nữ nhà thần, không biết có thể lọt vào mắt Thánh nhân không?”

Người bên cạnh chợt dừng lại: “Ngẩng đầu.”

Đợi đến khi nữ nhi của Ngự sử ngẩng đầu lên, ly rượu trong tay Tô Ngôn chợt loạng choạng, nàng chỉ cảm thấy trước mắt như lóa sáng, người này có vẻ ngoài nổi bật như đào, đôi mắt thông minh chuyển động, quan trọng là nàng ta có vài phần, có vài phần giống với bộ dáng khi nàng còn trẻ.

“Hoàng hậu cảm thấy thế nào?”

Tô Ngôn không biết nói gì, nàng há to miệng, hơi thở đè nặng trong ngực, nàng muốn mượn rượu nói ra lời thật lòng nhưng lại nhớ tới thân phận của mình, trong tay siết chặt ly rượu kia, móng tay cắm sâu vào trong thịt có hơi đau, nàng cảm thấy đau, thế nhưng nàng vẫn nghe thấy mình bình tĩnh nói: “Thần thiếp cảm thấy nữ nhân này rất tốt, mọi chuyện nghe theo Thánh thượng an bài.”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tân đế vẫn không có cảm xúc nào, ly rượu trong tay lập tức nát bấy, âm thanh ca múa trong đại điện ngừng lại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người đế hậu.

Chỉ nghe người kia nói: “Vậy thì tốt, vậy thì sắc phong nàng ta thành Tần, tối nay nhập chủ Vân Đài Điện.”

Tiếng hít khí nổi lên trong đại điện, cảm xúc của Tô Ngôn lại không dao động quá nhiều, nàng cảm thấy có lẽ là mình say rồi, nàng đứng dậy nói với người bên cạnh: “Thánh thượng, tửu lượng thần thiếp không tốt, xin cáo lui trước.”

Nói xong, nàng khập khiễng đi ra ngoài trước mặt mọi người, nữ tử đang quỳ vẫn còn trẻ con, nàng ta muốn nhìn Tân đế thêm vài lần, chỉ thấy người ngồi phía trước cứ nhìn ra bên ngoài ngoài điện, dường như trong mắt không thể chứa được người nào khác nữa.

Tô Ngôn không biết mình trở về thế nào, chỉ nhận ra nàng đang ngồi bên cửa sổ, gió lạnh thổi vào khiến cho đầu óc nàng cũng tỉnh táo lại, nàng bắt đầu có một ý niệm.

Vì sao nàng lại ở trong tường cao này?

Vì sao nàng lại làm Hoàng hậu?

Nghĩ đến đây, nàng nhìn ra bên ngoài bức tường cao, như thể có cảm giác khát khao, giống như nàng có thể mượn sức mạnh của rượu hôm nay mà làm những điều mà ngày thường nàng không dám nghĩ và cũng không dám làm.

Nàng đứng dậy thay quần áo, lấy lệnh bài tùy thân, gọi cung nữ thiếp thân vào, cung nữ này là nha hoàn hồi môn mà nàng mang tới từ Tô phủ, nếu tính ra thì nhà của nàng ấy đều là người hầu sống trong Tô gia, quan hệ giữa bọn họ giống như người thân.

Cung nữ vừa vào nhìn thấy bộ dáng của Tô Ngôn thì chợt hoảng hốt, mở to hai mắt, vội vàng giữ chặt tay nàng: “Nương nương, ngài làm gì vậy?”

“Xuất cung.” Tô Ngôn đáp dứt khoát.

Cung nữ nghe đến đây, suýt nữa thì kêu lên thành tiếng, bàn tay Tô Ngôn che miệng nàng ấy: “Ngươi đi cùng ta không?”

“Nhưng phải đi đâu đây? Nếu Thánh thượng muốn tìm thì ngài có đi đâu cũng sẽ bị tìm thấy mà thôi.”

Tô Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng cây phản chiếu lên tường, nàng thản nhiên nói: “Ta không biết, nhưng ta chỉ muốn ra ngoài giải sầu, ở lâu trong bức tường này, cuộc sống không còn ý nghĩa nữa.”

Lúc này lại có cơn gió thổi vào từ ngoài cửa sổ, thổi bay trang giấy trên bàn xuống đất, cung nữ chạy chậm đến nhặt những tờ giấy rải rác kia lên, đây đều là giấy viết chữ mà ngày thường Tô Ngôn tiện tay viết, đột nhiên có một lá thư rơi ra, nàng ấy đang định cúi người nhặt lên thì lại thấy một bàn tay thon dài nhặt lá thư lên, cầm trên tay, như có điều suy nghĩ lẩm bẩm nói: “Tương Nghi, Tô Hàng.”

Cung nữ ấy sững sờ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy người hiếm cười đột nhiên mỉm cười, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, nàng dịu dàng nói: “Đi, ta biết nên đi đâu rồi.”

Mà dưới cùng một bầu trời đêm, vài ngọn nến thắp trong Vân Đài Điện, nữ nhi của Ngự sử đại nhân ngồi trước gương, khuôn mặt ửng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng, cung nhân phía sau đang chải đầu cho nàng ta, chiếc lược chải theo mái tóc suôn mượt như thác nước, nàng ta nhìn về phía người trong gương, nhẹ nhàng hỏi: “Nè, ngươi nói xem, ta có đẹp không?”

Cung nhân khẽ ngẩng đầu, cười nói: “Đương nhiên là cô nương đẹp rồi, từ lúc Thánh nhân đăng cơ thì hậu cung này chưa từng có người nào vào cả, thế nhưng hôm nay trên đại điện có nhiều tiểu thư như vậy, Thánh nhân vừa liếc mắt đã nhìn trúng ngài, sao ngài lại không đẹp được đây?”

Thiếu nữ nghe nói như thế, trên mặt càng thêm thẹn thùng, nghĩ đến bóng dáng thon dài của nam tử trên đại điện, trong mắt phản chiếu ánh nến lấp lóe, nàng ta nhỏ giọng nói: “Thật sao? Ngươi đừng trêu ta.”

Đột nhiên nàng ta nghĩ đến Tô hoàng hậu kiệm lời: “Ngươi nói xem… Quan hệ giữa Tô hoàng hậu và Hoàng thượng không tốt sao?”

Cung nhân chợt dừng lại, nghiêm mặt nói: “Cô nương, đừng trách ta lắm lời, nếu như ngài còn muốn bình an ở lại trong cung này thì không nên tùy tiện nhắc về Tô hoàng hậu trước mặt Thánh nhân.”

Thiếu nữ “À” đáp, trong mắt có chút mơ màng, nghe lời này dường như đã hiểu mà lại không hiểu.

“Thánh nhân đến!”

Có tiếng thông báo truyền đến, cửa bị đẩy ra, Nguyên đế bước vào từ bên ngoài, nàng ta và cung nhân vội vàng quỳ dưới đất, Nguyên Đế không nói gì mà chỉ lướt qua bên người nàng ta, nàng ta chỉ cảm nhận được mùi hương lạnh không nói nên lời, nàng ta lén lút nhìn bộ dáng hắn ngồi xuống, chỉ cảm thấy trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao quý.

Nàng ta quỳ dưới đất rất lâu cũng không có ai gọi nàng ta đứng dậy, mãi đến khi hai chân tê rần, nàng ta mới nghe người nọ lạnh lùng nói: “Ngẩng mặt lên.”

Thiếu nữ nghe lời ngẩng đầu lên, khi ánh mắt tràn đầy chờ mong đối diện với người này thì chợt hóa thành bọt nước, ánh mắt hắn nhìn nàng ta vừa hờ hững lại mang theo vài phần ớn lạnh, ngẫu nhiên dò xét bên trong, giống như mang theo tình cảm dịu dàng, thế nhưng cảm xúc ấy chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó từ trên người nàng ta.

“Thánh…”

Nàng ta lấy hết can đảm muốn lên tiếng, đột nhiên có tiếng người vội vàng truyền vào: “Thánh thượng! Không xong rồi, Phúc Ninh Điện bên kia…”

Sắc mặt của người đang ngồi ở đó lập tức thay đổi, hắn nghiêm nghị nói: “Phúc Ninh Điện làm sao?”

Bóng dáng người bên ngoài chiếu lên bình phong, khom người run rẩy nói: “Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương ngài ấy, rời cung bỏ đi rồi.”

Thiếu nữ giương mắt lên thì chỉ nhìn thấy sắc mặt Quân vương uy nghiêm đột nhiên thay đổi, hắn nhấc chân định rời đi, nàng ta khẽ cắn môi ôm chặt chân hắn, ngẩng mặt lên dịu dàng gọi: “Thánh thượng.”

Sắc mặt Nguyên đế u ám nhìn người dưới chân: “Ngày mai trẫm sẽ đưa ngươi xuất cung, tìm một nhà tốt giúp ngươi.”

Trong lòng thiếu nữ căng thẳng, nàng ta không ngờ hắn lại có ý định này, thế nhưng nếu nàng ta đã tiến cung thì cũng đã quyết định sẽ liều mạng, nàng ta nặn ra chút nước mắt: “Thánh thượng, thiếp đã tiến cung, đã là người của ngài, thiếp không định ra ngoài nữa…”

Nàng ta đang nói những lời tình cảm xúc động, thế nhưng vừa ngước mắt lên lại thấy vẻ mặt nam nhân đối diện nặng nề như nước, cực kỳ đáng sợ.

“Thánh, Thánh nhân…”

Cảm giác khủng hoảng không nói nên lời đè nặng trái tim nàng ta, làm cho toàn thân nàng ta như rơi vào hầm băng, hắn muốn giết nàng ta, nàng ta sợ hãi buông tay ra, không dám phát ra âm thanh nào nữa mà chỉ cúi đầu run rẩy, không dám tự chủ trương nói thêm lời nào nữa.

Nàng ta chỉ nghe người kia lạnh lùng nói: “Đưa nàng ta ra khỏi cung.”

Khi ngẩng đầu lên thì người nọ đã lạnh lùng rời đi, thiếu nữ co quắp ngồi dưới đất, lúc này mới phát hiện vạt áo ướt đẫm mồ hôi, nàng ta nhìn về phía bộ dáng chật vật của mình trong gương lúc này, đột nhiên chợt hiểu ra, thì ra, thì ra người mà trong mắt Thánh nhân đang nhìn vẫn luôn không phải là nàng ta.

8.7
Tiến độ: 100% 50/50 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025