Chương 48: Phiên ngoại hai - Tô Ngôn (thượng)

21/04/2025 10 8.7

“Nương nương, Thánh nhân tuyên ngài đến Chính điện.”

Thái giám khom người cẩn thận nhìn người trước mắt.

Trong Phúc Ninh Điện đốt ít hương lạnh, nghe nói Hoàng hậu nương nương yêu sách, Nguyên đế cố ý đốt hương trong điện mười hai canh giờ, từ điều này có thể nhìn ra được rằng vị trí của Hoàng hậu nương nương trong lòng Tân đế không tầm thường.

Theo lý thuyết Tân đế kế vị, trong hậu cung cũng chỉ có một người, đây là vinh sủng lớn cỡ nào, thế nhưng dường như vị nương nương này là người băng, nàng hờ hững với tất cả mọi chuyện, đối xử với thánh thượng cũng lạnh nhạt như vậy, quanh năm suốt tháng trong đại điện trống rỗng không có hơi người, làm cho người ta không hiểu thể được.

Người đang dựa vào cửa sổ hơi quay đầu lại, gió thổi qua bên tóc mai, mái tóc đen rủ xuống sườn mặt dịu dàng, giọng nói buồn chán: “Ta thấy trong người khó chịu, không đi được.”

Dứt lời, nàng đứng dậy muốn đi về phía nội điện, hình như chân của vị nương nương này bị thương, dáng đi khập khiễng, gặp phải nấc thang còn cần người đỡ mới bước lên được, trông cũng có vài phần đáng thương.

“Nương nương.” Thái giám hơi đứng thẳng dậy, giọng nói cao hơn: “Thánh thượng nói bảo người qua.”

Lời nói nặng nề vang lên mang theo vài phần không được từ chối của người nọ.

Thân hình người phía trước chợt dừng lại, nàng hơi nghiêng mặt để lộ nửa gương mặt xinh đẹp, một nửa chìm trong bóng tối, một nửa lộ ra ngoài ánh sáng: “Hắn nói vậy sao?”

Chẳng biết tại sao, thái giám bị hỏi lời này cảm thấy chột dạ, chỉ cúi đầu đáp: “Nương nương, tiểu nhân cũng chỉ truyền lời mà thôi.”

Tô Ngôn chậm rãi thu hồi tầm mắt, nàng xoay người thản nhiên nói: “Trang điểm đi.”

Lúc này Thái giám mới thở phào nhẹ nhõm, hắn ta phất tay, cung nữ bưng mâm nối đuôi nhau đi vào, cung nữ trang điểm nhấc một chút son phấn nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng: “Gương mặt nương nương trắng nõn cao quý, nếu dùng màu sắc quá diễm lệ thì sẽ không làm nổi bật được vẻ đẹp của ngài, màu sắc đơn giản một chút sẽ tốt hơn, nổi bật vẻ đẹp riêng của mỗi người, cũng như…”

Ngón tay cung nữ dừng trên vết sẹo dữ tợn bên mặt nàng, đầu ngón tay cuộn tròn ngừng lại, lúc này nàng ta mới ý thức được là mình lỡ lời, nàng ta vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: “Nương nương, tiểu nhân đáng chết.”

Tô Ngôn nhìn người trong gương, ánh mắt dừng trên vết sẹo không thể xóa mờ, nàng luôn cảm thấy có chút tự lừa mình dối người, rõ ràng là hắn có thể nhìn thấy mà còn nhất định phải ép nàng giả vờ không nhìn thấy, còn muốn nàng sống cùng hắn, điều này làm cho lòng nàng buồn chán cỡ nào, nàng cũng không biết, hắn muốn nữ nhân nào mà lại không có, thế nhưng hắn cứ giữ nàng ở bên cạnh, rốt cuộc là vì điều gì?

“Không sao, cứ như vậy đi.”

Tô Ngôn đứng dậy, cung nữ vây quanh giúp nàng mặc huy y màu xanh đậm hoa văn ngũ sắc tượng trưng cho Hoàng hậu, giống như gông xiềng trói chặt nàng trong thành cung này, nhớ lại lời phụ thân đã nói với nàng vào ngày sắc phong, Tô Ngôn con phải trở thành Hoàng hậu tốt, đây cũng là mệnh của con, mệnh này đã được ghi lại từ lâu, không cho phép con từ chối.

Cẩn thận nghĩ lại thì dường như nàng chưa bao giờ làm chuyện gì khác thường, từ nhỏ người ngoài đã nói nàng dịu dàng thục nghi, nàng cũng chậm rãi bước lên con đường ấy, thế nhưng sự nặng nề này bắt đầu từ khi nào đây?

Rõ ràng là nàng cũng có thời kỳ thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy, khi đó người nàng yêu cũng ở bên cạnh, nàng đã từng nằm mơ rất nhiều lần.

Tô Ngôn đi theo cung nữ xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, nàng dừng bước trước cung đường, ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm thâm trầm trên mái hiên, bầu trời trống rỗng giống như đã được tẩy sạch các vì sao.

Có lẽ là từ khi nữ tử tên Giang Ứng Liên xuất hiện, hoặc là từ khi người nọ đã được định sẵn sẽ bước lên đại điển.

Nàng chợt tỉnh ngộ, hóa ra tình cảm là nói cho người có tình nghe, nếu như trong lòng người đó không có ngươi, cho dù tơ hồng có quấn quanh thì cũng không thể làm gì được.

“Nương nương đi thôi, Hoàng thượng đang chờ.”

Những người xung quanh cẩn thận nhìn sắc mặt nàng.

Tô Ngôn rủ mắt nhìn về phía cung đạo hẹp dài không thấy điểm cuối, nàng thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Trên đại điện, Ngự sử lau mồ hôi lạnh nhìn người đang ngồi oai nghiêm trên điện, trong lòng lão ta bồn chồn, Tân đế vui buồn đều không thể hiện ra ngoài, hắn lớn lên giống Vương hoàng hậu quá cố, mặc dù tuấn mỹ nhưng lại không âm nhu, hoàn toàn khác với lão hoàng đế nội liễm tự kiềm chế cả đời, hắn đã trải qua hai lần huynh đệ liên tiếp bức vua thoái vị mới ngồi lên đại điển, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo sát phạt quyết đoán, giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đại điện: “Ngươi vừa nói gì?”

Giọng nói kia vừa vang lên, Ngự sử lau mồ hôi nói: “Ý của thần là bây giờ Thánh thượng mới đăng cơ, hậu cung chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương, không bằng quảng nạp hậu cung.”

Tân đế không nói gì, bên trong đôi mắt kia như có suy nghĩ mà Ngự sử nhìn không thấu, thế nhưng lại không quát bảo lão ta lui xuống như mấy lần trước, Ngự sử cảm thấy có lẽ lần này lão ta cố gắng có hy vọng rồi: “Thần biết Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương tình cảm sâu đậm, thế nhưng các ngài là đế hậu, không phải gia đình bình thường, thần đã tập hợp mấy nữ tử vừa độ tuổi, kính xin Thánh nhân xem xét.”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói kéo dài: “Hoàng hậu nương nương đến!”

Nguyên đế ngước mắt lên, ánh mắt chỉ chú ý người vừa bước vào, hắn nhìn lướt qua trang phục hôm nay của nàng rồi lại dừng lại trên phần đùi khập khiễng, hắn đứng dậy muốn bước lên đỡ thì thấy thân hình nàng dừng lại, giống như là đang cố gắng chịu đựng, bàn tay nắm chặt lại buông ra.

Mãi đến khi nhìn thấy nàng đi tới trước mặt, hơi cúi người hành lễ: “Tham kiến Thánh thượng.”

Ánh mắt hắn lướt qua vết đỏ bên mặt nàng: “Hoàng hậu không cần đa lễ, ban thưởng ghế ngồi!”

Tô Ngôn tự nhiên thoải mái ngồi xuống cạnh hắn, cho dù là lễ quan kén chọn thì cũng không thể bắt bẻ được cử chỉ của nàng, thế nhưng hắn lại cảm thấy là nàng cố ý làm như vậy, nàng muốn vạch rõ giới hạn với hắn.

Nguyên đế hơi rũ mắt xuống nói với người đang quỳ dưới đất: “Ngươi nói tiếp đi.”

Ngự sử sửng sốt, mắt nhìn Hoàng hậu, lúc này mới nhận ra Nguyên đế đang nói chuyện với lão ta, lão ta vội vàng nói: “Thần đã tập hợp phần danh sách nữ tử trong triều thích hợp đưa vào hậu cung, mời Thánh nhân xem qua.”

Nguyên đế tạm dừng lại, nhìn sang người bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng hậu có ý gì không?”

Trên mặt Tô Ngôn không có cảm xúc nào, nàng hơi cúi đầu bình tĩnh nói: “Ý của Thánh nhân cũng là ý của thần thiếp.”

“Những chuyện hậu cung này vẫn cần Hoàng hậu quyết định.”

Nguyên đế nhìn chằm chằm Tô Ngôn, lại nhìn về phía thuộc hạ nói: “Trình bảng danh sách lên cho Hoàng hậu xem thử.”

Tô Ngôn chợt dừng lại, Ngự sử chuyển danh sách cho Thái giám rồi đưa vào trong tay nàng, nàng chỉ nhìn lướt qua rồi thản nhiên nói: “Nếu Ngự sử đại nhân đã chọn người rồi, vậy thì tổ chức yến tiệc gọi các nàng đến đi, chọn lựa trước mặt, cũng bớt việc.”

Không biết vì sao, Ngự sử đại nhân chỉ cảm thấy Hoàng hậu vừa dứt lời, rõ ràng là ngày xuân muôn hoa đua nở nhưng đột nhiên lại hạ nhiệt, bên trong đại điện lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, lão ta vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy sắc mặt Tân đế u ám như nước, người trong đại điện đều không dám lên tiếng, xung quanh yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng tàn hương rơi.

“Nàng nói thật chứ?”

Người sáng suốt đều có thể nhận ra lúc này Thánh nhân không vui, thế nhưng Hoàng hậu nương nương còn bình thản nói: “Thần thiếp chưa bao giờ nói láo.”

“Thánh…”

Cảm thấy bầu không khí không ổn, Ngự sử cả gan lên tiếng, chỉ nghe giọng nói trầm thấp vang lên: “Cút ra ngoài.”

Người trong đại điện lập tức nối đuôi nhau rời đi, Tô Ngôn cúi đầu, nàng chỉ cảm thấy có bóng người vàng sáng đứng trước mặt, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhớ đến bộ dáng năm đó nằm sấp trên đầu tường nhìn trộm hắn đọc sách trong phủ Thái phó, tóc nàng rối bù, mở to mắt nhìn chằm chằm vạt áo thiếu niên bị gió thổi bay, gió đêm thổi lên sợi tóc phất qua bên mặt, thiếu niên đột nhiên xoay đầu lại, nàng đối diện với tầm mắt của hắn, lập tức cảm thấy ánh sáng rực rỡ trong sắc xuân đều tụ lại nơi này.

Nhưng bây giờ ánh mắt nhìn nàng lại lạnh lẽo như sương mai, nam nhân góc cạnh sắc bén này rất xa lạ, trong mắt của hắn có tham vọng và uy nghiêm, chỉ là không còn bộ dáng của thiếu niên năm đó nữa rồi.

Hắn hơi cúi người đặt bàn tay lạnh lẽo lên mu bàn tay nàng: “Những lời nàng vừa nói là lời thật lòng sao?”

“Lời thật lòng.”

8.7
Tiến độ: 100% 50/50 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025