Chương 136: Luyện ngục ải đầu tiên
26/04/2025
10
8.3
Chương 135: Luyện ngục ải đầu tiên
Võ Văn từng bước đi tới, khuôn mặt lạnh như tiền, hắn muốn g·iết người.
Bàn tay Võ Văn giơ lên, lúc muốn hạ tử thủ, trước mặt Võ Văn lúc này liền xuất hiện một người, người này tuổi rất trẻ, khuôn mặt nghiêm nghị toàn thân mặc hắc phục. Khí tràng vô cùng mạnh mẽ, kẻ này nắm lấy cánh tay của Võ Văn cản lại, giọng nói lạnh lùng:
"Đủ rồi, luyện ngục không cho phép g·iết người.”
Võ Văn ngay lập tức nhận ra, tên này không phải là tù nhân, mà là 1 cảnh ngục vừa rồi ở trong đám người hắn nhìn thấy, dường như tên này cũng chính là chỉ huy của cả đám người.
Gã này sau đó liền đánh mắt với thuộc hạ. Ngay lập tức liền có 1 tên cảnh ngục khác đi vào bên trong mang ra Tống Ngọc Vũ.
Võ Văn nheo mày, ngay lập tức nhận ra tên Cảnh ngục đội trưởng này tu vi rất mạnh, vượt qua cả Đại Tông Sư đỉnh phong thông thường. Rất có thể chính là Giả Đan cảnh. Ngày hôm nay muốn g·iết Tống Ngọc Vũ chính là không được.
Võ Văn khẽ phất tay tránh thoát gã đội trưởng sau đó quay người bước trở về.
Gã đội trưởng nhìn bóng lưng của Võ Văn, ánh mắt nhíu lại, dường như có điều suy nghĩ.
Một lúc sau, gã đội trưởng đang ở bên ngoài, khuôn mặt vô cùng âm trầm.
Hắn nhìn lấy bàn tay vừa rồi nắm lấy tay của Võ Văn, lúc bấy giờ vẫn còn run lẩy bẩy. Trong lòng dấy lên kinh đào hãi lãng.
Hắn mặc dù chưa bước vào Đan Cảnh, nhưng thực lực có thể so với Giả Đan thông thường. Kẻ kia rõ ràng còn chưa sử dụng hết sức. Sao có thể?
Tên thuộc hạ mang theo Tống Ngọc Vũ lúc này cũng đã trở về. Hắn nhìn thấy khuôn mặt thất thần của đội trưởng liền hỏi:
“Đại nhân, rốt cuộc có chuyện gì, làm ngài lo lắng đến vậy?”
Gã đội trưởng quay đầu nhìn thuộc hạ, khẽ lắc đầu, sau đó lạnh nhạt nói:
“Số 2, ngươi ở đây xem chừng buồng giam, ta có việc phải đi gặp Ngũ sư huynh.”
Gã thuộc hạ nghe vậy liền chắp tay tuân mệnh. Hắn nhìn thấy bóng lưng đội trưởng đi có phần vội vã cũng chợt ngẩn ra, tự hỏi là có chuyện gì.
Gã đội trưởng này và thanh niên áo trắng chính là đồng môn sư huynh đệ. Hắn lúc này bước đi rất nhanh. Đã đến trước căn phòng kia. Hắn có chút hồi hộp muốn gõ cửa, bên trong phòng liền vang lên tiếng nói:
“Thập thất đệ, không cần đa lễ, vào đi.”
Gã đội trưởng giật mình, ngay lập tức nhận ra đây là giọng của Tam sư huynh. Hắn có chút sợ hãi, nhẹ nhàng đẩy cửa vào bên trong.
Xuất hiện trước mặt hắn lúc này là 2 người thanh niên. 1 người mang áo trắng, dung mạo vô cùng xuất trúng, người còn lại dung mạo bình phàm, mặc áo màu xám tro.
Gã đội trưởng có thể nhìn thẳng khuôn mặt của Ngũ sư huynh, nhưng khi nhìn đến Tam Sư huynh, ánh mắt liền có chút tránh né.
Tam sư huynh mặc dù nhìn qua bình phàm nhưng luôn làm cho người khác sợ hãi 1 cách vô hình. Hắn chợt nhớ đến Tam sư huynh chính là một cái truyền kỳ lấy tư chất bình thường đạp lên thiên kiêu mà phong quang, hắn chính một cái ngoan nhân.
Ngũ sư huynh cười như gió xuân nhẹ nói:
“Thập thất đệ, ngươi có việc gì cần nói sao?”
Gã đội trưởng ngay lập tức nhận ra bản thân có chút thất thố, vội lấy lại bình tĩnh, chắp tay kể lại chuyện vừa xảy ra.
Ngũ sư huynh nghe hết câu chuyện, ánh mắt đanh lại nói:
“Thập thất đệ, ngươi không nhớ rõ thân phận của mình sao, chỉ là một cái có thể đạt đến Giả Đan cảnh, lại làm ngươi lo lắng đến vậy.”
Tam sư huynh khuôn mặt không hiện sắc, khẽ cười nói:
“Thập thất đệ, có ta ở đây, ngươi còn phải lo lắng sao?”
Gã đội trưởng giật mình, hắn lúc này chợt nhớ ra thân phận của mình. Lại nghĩ đến đúng vậy, ở đây có Tam sư huynh và Ngũ sư huynh, đừng nói chỉ là Giả Đan cảnh, cho dù đã đạt đến Chân Đan, muốn thoát khỏi đây chính là không thể nào. Chỉ là vừa rồi gã kia cho hắn áp lực quá lớn. Hắn liền trở nên mất bình tĩnh. Hắn vội vã chắp tay:
“Là do đệ quá hồ đồ rồi.”
Ngũ sư huynh hằn giọng:
“Trở về điều chỉnh lại tâm cảnh của mình, nếu không ngươi đừng nghĩ đến chuyện đột phá Chân Đan.”
Gã đội trưởng giật mình. Ngay sau đó vội thối lui ra bên ngoài.
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại 2 người. Thanh niên áo trắng trầm tư một lúc, sau đó nhíu mày nói:
“Gã kia, ta đã từng trắc thí qua tu vi của hắn, linh lực nồng độ tối đa không vượt qua Đại Tông Sư trung kỳ, nếu thực sự có thể bộc phát đạt đến Giả Đan cảnh, chính là cũng đáng lưu ý.”
Tam sư huynh khẽ nhếch miệng nhẹ giọng nói:
“Không có chuyện gì, điều này nói rõ luyện ngục lần này, khả năng thành công lại càng lớn.”
Thanh niên áo trắng nghe vậy khẽ gật gù đồng ý.
....
Phòng giam lúc này sau sự việc của Võ Văn liền trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Hầu hết toàn bộ đều đã tìm được chỗ an vị. Bọn họ đều nhắm mắt đả tọa, trừ Túy Điên Tửu, toàn bộ người còn lại đều không nhắm mắt ngủ, tinh thần cảnh giác đề phòng xung quanh.
Tu luyện đến cảnh giới hiện tại, không ngủ vài ngày đối với bọn họ cũng không là gì. Chỉ là tốn chút thời gian hồi khí.
Ở một góc khác lúc này, có 1 cặp nam nữ đang quấn lấy nhau. Nữ nhân vòng tay luôn ôm lấy cổ của nam nhân. 2 người này đều vô cùng trẻ tuổi, phong thái nhìn qua liền biết xuất thân không hề tầm thường. Kỳ quái là khuôn mặt cả 2 lại giống nhau đến hơn 9 phần.
Đấy là tướng phu thê sao, không phải, đây đích thị là một cặp huynh muội, mà còn là song bào thai. 2 kẻ này chính là mắc căn bệnh biến thái trong truyền thuyết kia, ‘huynh muội luyến’.
Gã nam nhân lúc này nhìn đến Võ Văn khẽ cười tà nói:
"Tiểu Linh Nhi, gã kia rất mạnh, chúng ta có thể kéo hắn làm đồng minh.”
Nữ nhân khuôn mặt phiếm hồng, một bộ nũng niệu nói:
“Không cần đến hắn, chỉ cần ở Linh Nhi ở đây, không ai có thể đụng đến ca ca.”
Nam nhân nhìn đến muội muội mình, thầm gật đầu, muội muội hắn chính là một cái biến thái mà người thường không thể so sánh.
Võ Văn nhắm mắt trầm tư, hắn chợt nhận ra ở đây những kẻ canh giữ rất mạnh, không biết còn những ai nữa. Nếu tiếp tục manh động, chờ đợi hắn không có kết cục tốt. Trước mắt chỉ có thể tiếp tục xem xét tình hình, chờ đợi 1 tia thời cơ.
Một đêm rất nhanh liền trôi qua, rất nhanh lại đến buổi sáng, gã quản ngục đội trưởng lúc này lại xuất hiện. Hắn mở cửa phòng giam. Yêu cầu đám người di chuyển.
Võ Văn cũng men theo đám người mà đi. Gã đội trưởng lúc này khẽ liếc Võ Văn 1 cái.
Rất nhanh cả đám liền đi đến 1 cái hội trường lớn. Gã thanh niên áo trắng lúc này đang đứng giữa hội trường, nhìn cả đám cười nhạt:
“Đêm qua các ngươi đã nghĩ ngơi tốt chứ. Hôm nay chính là ngày khảo thí luyện ngục ải đầu tiên.”
Cả đám người căm phẫn nhìn thanh niên áo trắng nhưng không ai dám phản bác. Võ Văn lúc này nheo mắt. Hắn nhìn thấy Tống Ngọc Vũ. Gã này hôm qua bị Võ Văn đánh lệch cả hàm. Hôm nay lại sinh khí trở lại. Kể cả gã bị thanh niên áo trắng đánh, lúc này cũng đã di chuyển bình thường. Võ Văn híp mắt, đám người này tại sao phải cất công cứu chữa cho bọn hắn. Bọn hắn rốt cuộc có âm mưu gì.
Võ Văn đang nghĩ đến khảo thí luyện ngục có phải hay không cho bọn họ g·iết nhau. Thì phía trên hội trường, không gian bỗng chốc bị tách ra, có thể nhìn rõ trong không gian là một thế giới khác ngập tràn cây cỏ. Một màu xanh um.
Võ Văn ngay lập tức ngẩn ra khẽ kinh hô:
“Linh cảnh”
Võ Văn từng bước đi tới, khuôn mặt lạnh như tiền, hắn muốn g·iết người.
Bàn tay Võ Văn giơ lên, lúc muốn hạ tử thủ, trước mặt Võ Văn lúc này liền xuất hiện một người, người này tuổi rất trẻ, khuôn mặt nghiêm nghị toàn thân mặc hắc phục. Khí tràng vô cùng mạnh mẽ, kẻ này nắm lấy cánh tay của Võ Văn cản lại, giọng nói lạnh lùng:
"Đủ rồi, luyện ngục không cho phép g·iết người.”
Võ Văn ngay lập tức nhận ra, tên này không phải là tù nhân, mà là 1 cảnh ngục vừa rồi ở trong đám người hắn nhìn thấy, dường như tên này cũng chính là chỉ huy của cả đám người.
Gã này sau đó liền đánh mắt với thuộc hạ. Ngay lập tức liền có 1 tên cảnh ngục khác đi vào bên trong mang ra Tống Ngọc Vũ.
Võ Văn nheo mày, ngay lập tức nhận ra tên Cảnh ngục đội trưởng này tu vi rất mạnh, vượt qua cả Đại Tông Sư đỉnh phong thông thường. Rất có thể chính là Giả Đan cảnh. Ngày hôm nay muốn g·iết Tống Ngọc Vũ chính là không được.
Võ Văn khẽ phất tay tránh thoát gã đội trưởng sau đó quay người bước trở về.
Gã đội trưởng nhìn bóng lưng của Võ Văn, ánh mắt nhíu lại, dường như có điều suy nghĩ.
Một lúc sau, gã đội trưởng đang ở bên ngoài, khuôn mặt vô cùng âm trầm.
Hắn nhìn lấy bàn tay vừa rồi nắm lấy tay của Võ Văn, lúc bấy giờ vẫn còn run lẩy bẩy. Trong lòng dấy lên kinh đào hãi lãng.
Hắn mặc dù chưa bước vào Đan Cảnh, nhưng thực lực có thể so với Giả Đan thông thường. Kẻ kia rõ ràng còn chưa sử dụng hết sức. Sao có thể?
Tên thuộc hạ mang theo Tống Ngọc Vũ lúc này cũng đã trở về. Hắn nhìn thấy khuôn mặt thất thần của đội trưởng liền hỏi:
“Đại nhân, rốt cuộc có chuyện gì, làm ngài lo lắng đến vậy?”
Gã đội trưởng quay đầu nhìn thuộc hạ, khẽ lắc đầu, sau đó lạnh nhạt nói:
“Số 2, ngươi ở đây xem chừng buồng giam, ta có việc phải đi gặp Ngũ sư huynh.”
Gã thuộc hạ nghe vậy liền chắp tay tuân mệnh. Hắn nhìn thấy bóng lưng đội trưởng đi có phần vội vã cũng chợt ngẩn ra, tự hỏi là có chuyện gì.
Gã đội trưởng này và thanh niên áo trắng chính là đồng môn sư huynh đệ. Hắn lúc này bước đi rất nhanh. Đã đến trước căn phòng kia. Hắn có chút hồi hộp muốn gõ cửa, bên trong phòng liền vang lên tiếng nói:
“Thập thất đệ, không cần đa lễ, vào đi.”
Gã đội trưởng giật mình, ngay lập tức nhận ra đây là giọng của Tam sư huynh. Hắn có chút sợ hãi, nhẹ nhàng đẩy cửa vào bên trong.
Xuất hiện trước mặt hắn lúc này là 2 người thanh niên. 1 người mang áo trắng, dung mạo vô cùng xuất trúng, người còn lại dung mạo bình phàm, mặc áo màu xám tro.
Gã đội trưởng có thể nhìn thẳng khuôn mặt của Ngũ sư huynh, nhưng khi nhìn đến Tam Sư huynh, ánh mắt liền có chút tránh né.
Tam sư huynh mặc dù nhìn qua bình phàm nhưng luôn làm cho người khác sợ hãi 1 cách vô hình. Hắn chợt nhớ đến Tam sư huynh chính là một cái truyền kỳ lấy tư chất bình thường đạp lên thiên kiêu mà phong quang, hắn chính một cái ngoan nhân.
Ngũ sư huynh cười như gió xuân nhẹ nói:
“Thập thất đệ, ngươi có việc gì cần nói sao?”
Gã đội trưởng ngay lập tức nhận ra bản thân có chút thất thố, vội lấy lại bình tĩnh, chắp tay kể lại chuyện vừa xảy ra.
Ngũ sư huynh nghe hết câu chuyện, ánh mắt đanh lại nói:
“Thập thất đệ, ngươi không nhớ rõ thân phận của mình sao, chỉ là một cái có thể đạt đến Giả Đan cảnh, lại làm ngươi lo lắng đến vậy.”
Tam sư huynh khuôn mặt không hiện sắc, khẽ cười nói:
“Thập thất đệ, có ta ở đây, ngươi còn phải lo lắng sao?”
Gã đội trưởng giật mình, hắn lúc này chợt nhớ ra thân phận của mình. Lại nghĩ đến đúng vậy, ở đây có Tam sư huynh và Ngũ sư huynh, đừng nói chỉ là Giả Đan cảnh, cho dù đã đạt đến Chân Đan, muốn thoát khỏi đây chính là không thể nào. Chỉ là vừa rồi gã kia cho hắn áp lực quá lớn. Hắn liền trở nên mất bình tĩnh. Hắn vội vã chắp tay:
“Là do đệ quá hồ đồ rồi.”
Ngũ sư huynh hằn giọng:
“Trở về điều chỉnh lại tâm cảnh của mình, nếu không ngươi đừng nghĩ đến chuyện đột phá Chân Đan.”
Gã đội trưởng giật mình. Ngay sau đó vội thối lui ra bên ngoài.
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại 2 người. Thanh niên áo trắng trầm tư một lúc, sau đó nhíu mày nói:
“Gã kia, ta đã từng trắc thí qua tu vi của hắn, linh lực nồng độ tối đa không vượt qua Đại Tông Sư trung kỳ, nếu thực sự có thể bộc phát đạt đến Giả Đan cảnh, chính là cũng đáng lưu ý.”
Tam sư huynh khẽ nhếch miệng nhẹ giọng nói:
“Không có chuyện gì, điều này nói rõ luyện ngục lần này, khả năng thành công lại càng lớn.”
Thanh niên áo trắng nghe vậy khẽ gật gù đồng ý.
....
Phòng giam lúc này sau sự việc của Võ Văn liền trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Hầu hết toàn bộ đều đã tìm được chỗ an vị. Bọn họ đều nhắm mắt đả tọa, trừ Túy Điên Tửu, toàn bộ người còn lại đều không nhắm mắt ngủ, tinh thần cảnh giác đề phòng xung quanh.
Tu luyện đến cảnh giới hiện tại, không ngủ vài ngày đối với bọn họ cũng không là gì. Chỉ là tốn chút thời gian hồi khí.
Ở một góc khác lúc này, có 1 cặp nam nữ đang quấn lấy nhau. Nữ nhân vòng tay luôn ôm lấy cổ của nam nhân. 2 người này đều vô cùng trẻ tuổi, phong thái nhìn qua liền biết xuất thân không hề tầm thường. Kỳ quái là khuôn mặt cả 2 lại giống nhau đến hơn 9 phần.
Đấy là tướng phu thê sao, không phải, đây đích thị là một cặp huynh muội, mà còn là song bào thai. 2 kẻ này chính là mắc căn bệnh biến thái trong truyền thuyết kia, ‘huynh muội luyến’.
Gã nam nhân lúc này nhìn đến Võ Văn khẽ cười tà nói:
"Tiểu Linh Nhi, gã kia rất mạnh, chúng ta có thể kéo hắn làm đồng minh.”
Nữ nhân khuôn mặt phiếm hồng, một bộ nũng niệu nói:
“Không cần đến hắn, chỉ cần ở Linh Nhi ở đây, không ai có thể đụng đến ca ca.”
Nam nhân nhìn đến muội muội mình, thầm gật đầu, muội muội hắn chính là một cái biến thái mà người thường không thể so sánh.
Võ Văn nhắm mắt trầm tư, hắn chợt nhận ra ở đây những kẻ canh giữ rất mạnh, không biết còn những ai nữa. Nếu tiếp tục manh động, chờ đợi hắn không có kết cục tốt. Trước mắt chỉ có thể tiếp tục xem xét tình hình, chờ đợi 1 tia thời cơ.
Một đêm rất nhanh liền trôi qua, rất nhanh lại đến buổi sáng, gã quản ngục đội trưởng lúc này lại xuất hiện. Hắn mở cửa phòng giam. Yêu cầu đám người di chuyển.
Võ Văn cũng men theo đám người mà đi. Gã đội trưởng lúc này khẽ liếc Võ Văn 1 cái.
Rất nhanh cả đám liền đi đến 1 cái hội trường lớn. Gã thanh niên áo trắng lúc này đang đứng giữa hội trường, nhìn cả đám cười nhạt:
“Đêm qua các ngươi đã nghĩ ngơi tốt chứ. Hôm nay chính là ngày khảo thí luyện ngục ải đầu tiên.”
Cả đám người căm phẫn nhìn thanh niên áo trắng nhưng không ai dám phản bác. Võ Văn lúc này nheo mắt. Hắn nhìn thấy Tống Ngọc Vũ. Gã này hôm qua bị Võ Văn đánh lệch cả hàm. Hôm nay lại sinh khí trở lại. Kể cả gã bị thanh niên áo trắng đánh, lúc này cũng đã di chuyển bình thường. Võ Văn híp mắt, đám người này tại sao phải cất công cứu chữa cho bọn hắn. Bọn hắn rốt cuộc có âm mưu gì.
Võ Văn đang nghĩ đến khảo thí luyện ngục có phải hay không cho bọn họ g·iết nhau. Thì phía trên hội trường, không gian bỗng chốc bị tách ra, có thể nhìn rõ trong không gian là một thế giới khác ngập tràn cây cỏ. Một màu xanh um.
Võ Văn ngay lập tức ngẩn ra khẽ kinh hô:
“Linh cảnh”
Tiến độ: 100%
153/153 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan