Chương 219: Bí Mật Được Tiết Lộ

05/05/2025 10 9.0
Chương 219: Bí Mật Được Tiết Lộ

Sau khi trấn an cha mẹ, mọi người cùng ngồi xem tivi, các đoạn video nổi tiếng đương nhiên cũng được công chiếu. Đây thực sự là một liều thuốc an thần mà các vị lãnh đạo đất nước muốn thấy, họ sợ t·hảm h·ọa Xenomorph và đồng thời cũng sợ người dân bị áp lực tinh thần quá lớn mà khiến xã hội đại loạn.

Light Man lần đầu tiên xuất hiện đã khiến họ thở phào nhẹ nhõm, vì thế, hình tượng nhân vật này nhanh chóng được báo chí thổi lên tận trời.

Mọi người trong nhà đều không rõ ràng lắm, thấy có người có khả năng đối phó với quái vật thì tốt rồi, nhưng Vân Tú, Tuyết Yên và Rivi khi nghe thấy câu trước Light Man, câu sau Light Man thì không khỏi liếc trộm vẻ mặt nhăn nhó của Dương Tuấn Vũ mà ôm bụng cười.

Mẹ Lan thấy vậy không khỏi kì quái hỏi:

- Mấy đứa con cười cái gì? Nếu không có người kia thì sợ rằng cha mẹ mấy đứa giờ đã nằm trong bụng quái vật rồi.

Dương Tuấn Vũ nhún vai bất đắc dĩ:

- Bọn họ cười tên người ta đặt cho con. Light Man. Cái tên này nếu dịch không có tâm lại tưởng là con bị bệnh.

(Light Man: Người đàn ông gầy gò).

Nhưng cái mà mẹ Lan và mọi người trong nhà chú ý không phải là cái tên Light Man có hay hay không, cái khiến họ kinh ngạc đấy là ...

- Tuấn Vũ, con đừng nói đùa, sao con lại là vị siêu nhân Light Man kia được?

Dương Tuấn Vũ biết mình che giấu mọi người trong nhà mãi cũng không phải chuyện vui vẻ gì, tới hiện giờ đã bắt đầu xuất hiện những sự việc mà người ta có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng nó sẽ xảy ra.
Quái vật không gian? Đây chẳng phải là hình ảnh hư cấu chỉ có trên sóng truyền hình thôi hay sao?

Rồi sắp tới là Kỷ Nguyên Robot, có ai ở những năm 2019 này nghĩ chỉ vài năm nữa thôi Robot sẽ chạy đầy đường?

Phi hành vũ trụ, đi lại giữa các hành tình ...

Những việc trong tương lai gần sắp xảy ra nhất định sẽ gây ra chấn động toàn cầu, cho nên trước sau gì cha mẹ hắn cũng sẽ biết, mọi người cũng sẽ biết, cho nên nói ra bây giờ cũng không sao.

Âu cũng là do hắn muốn hướng tới hai bên cha mẹ giải thích một lượt, cho họ hiểu vì cái gì mà mình suốt ngày đi mất dạng, cả tháng cả năm mới về nhà một lần. Hắn muốn mọi người thông cảm và hiểu cho sự bất đắc dĩ của mình. Đồng thời, cũng khiến họ bớt lo hơn khi biết mình có năng lực để thực hiện những chuyện họ vốn nghĩ là không thể.

Nói dối, giấu giếm suốt nhiều năm, quả thực hắn đã mệt mỏi rồi. Nói với cha mẹ- người thân thuộc nhất với mình có gì mà không được?

Chính vì vậy, nhân cơ hội hắn trực tiếp lộ diện giải quyết đám Xenomorph này để giải thích không nghi ngờ gì chính là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu không, hắn đã chẳng phải ra mặt để g·iết lũ quái vật kia, mà có ra mặt cũng không biểu hiện quá kinh người như vậy để làm gì.

Dương Tuấn Vũ không nói, hắn bước tới công tắc rồi tắt đèn đi. Trong không gian tối đen như mực, nhất thời thân thể hắn từ từ sáng lên, quả thực hắn muốn cả người chói sáng chỉ là vấn đề trong tích tắc mà thôi, nhưng sợ đôi mắt của cha mẹ đã chịu ảnh hưởng của năm tháng mà đau nhức nên chỉ hành động từ từ, cường độ ánh sáng cũng được hắn giảm đi rất nhiều.

Mẹ Lan, Giang Tấn, mẹ Hương, cùng thiên thần nhỏ Hân Hân nhìn thân ảnh quen thuộc đáng tỏa sáng trong màn đêm không khỏi há hốc mồm. Trừ mẹ vợ không quá để ý, và đứa nhỏ ngây ngô, hai vợ chồng Lan Tấn trước đây đều có phán đoán con mình luôn âm thầm tập luyện, thường xuyên đi sớm về khuya từ hồi còn đi học để làm một việc gì đó.

Thậm chí có lúc họ còn nghĩ con mình dấn thân vào xã hội đen, nên không ít khi gọi hắn đến tâm sự khuyên nhủ. Nhưng khi đó hắn chỉ cười cười rồi nói lảng sang chuyện khác, hai người thở dài chỉ biết thường xuyên đến chùa chiền cầu bình an cho nó. Chứ làm sao có thể nghĩ con mình lại có thể làm được những chuyện thần kì thế này?

Mẹ Lan có chút không dám tin, thân hình run run bước tới.
Dương Tuấn Vũ nở nụ cười, nhẹ nhàng sải bước tới bên mẹ rồi đỡ bà, hắn nói:

- Vẫn là con của mẹ đây mà.

Mẹ Lan nhất mực chăm chú kiểm tra một lượt, thấy hắn không có bất thường ở đâu, đôi mắt có chút vui mừng nhưng nhiều hơn là sự trìu mến.

- Được rồi, mẹ tin đó là con rồi. Bảo sao người nọ bao nhiêu nơi x·ảy r·a á·n m·ạng mà không tới, khi hai ông bà già này gặp chuyện thì lại xuất hiện. Thì ra là con, thì ra là Tuấn Vũ của mẹ.

Mẹ Lan vừa nói vừa khóc, Giang Tấn bước tới đỡ vợ, ông mặc dù dễ tiếp thu hơn, nhưng vẫn trừng mắt cảnh cáo hắn:

- Con biết thứ mẹ con cần không phải tất cả sự xa hoa phù du, hay con mình có siêu năng lực kinh thiên động địa gì cả. Cái mẹ con muốn chính là cả nhà ta quầy quần một chỗ, sum họp mỗi ngày.

Nói xong một hơi, ông lại thở dài:

- Nếu ông trời đã ban cho con sự ưu ái như vậy, quả thực nên dùng nó để giúp đỡ những người khó khăn một chút. Nhưng lúc nào cũng không được quên, hai ông bà già này chỉ có mấy đứa con, làm gì thì làm, đừng để chúng ta cô đơn tuổi già.

Dương Tuấn Vũ hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc dâng lên trong lòng, vành mắt hơi đỏ, hắn dùng sức gật đầu thật mạnh, tay nắm chặt bàn tay mẹ:

- Cha mẹ yên tâm, con làm gì cũng sẽ cố gắng chú ý tới an toàn của bản thân. Hai người đừng quá lo lắng. Hơn nữa, con không phải chỉ có một mình, có rất nhiều huynh đệ giúp đỡ con. A Cường, Tuấn Phong, hai người có nhớ bọn họ không, đó cũng là huynh đệ đồng cam cộng khổ của con.

Giang Tấn gật đầu, ánh mắt tán thưởng. Thực ra cả ông và vợ đều biết con mình nếu đã có tài năng hơn người như vậy, tuổi lại còn trẻ, nếu cứ bắt nó ở nhà nhìn chằm chằm vào hai ông bà già chính là lãng phí cuộc đời của hắn. Tuổi trẻ ai mà không có ước mơ, ai mà không có khát vọng, nếu có cơ hội thì phải xông tới vượt qua tất cả. Ngày xưa không phải họ cũng vậy sao?
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là họ đã già rồi. Hùng tâm tráng khí đã không còn, giờ chỉ mong có một gia đình êm ấm là đủ, nhưng bọn trẻ có cuộc đời riêng của nó, ông nói vậy cũng là muốn lúc hắn xông pha, mạo hiểm ngoài kia thì để ý một chút an toàn của bản thân, bởi vì đằng sau vẫn còn có cha mẹ cần con, vợ trẻ cần chồng, con thơ cần cha.

Dương Tuấn Vũ hiểu rõ thứ cha mẹ hắn muốn. Thực ra từ trước tới giờ thứ hắn hướng tới cũng chẳng phải vinh hoa phú quý, danh vọng độc tôn, cái hắn cần chỉ là một gia đình yên bình.

Nhưng muốn bảo vệ gia đình ấy, tiền không có, em gái ngồi xe lăn, người yêu bị đ·ánh đ·ập, bị ép buộc trở thành món hàng trao đổi danh vọng, mà hắn chỉ biết cắm đầu vào học tập, rồi ra trường làm thuê cho người ta sống qua ngày thì sao được?

Hai chân của em gái để lâu không chữa sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đứng lên. Minh Châu b·ị đ·ánh, bị ép cưới làm sao có thể tìm được cách đợi hắn tới khi công thành danh toại quay lại cứu cô?

Bánh xe cuộc đời nào có vì một nhân vật như hắn mà dừng lại, nó luôn chuyển động. Nếu khi đó hắn không làm vậy, tất cả có lẽ sẽ chuyển biến theo một hướng khác, nhưng hướng này khẳng định sẽ tồi tệ hơn hiện tại rất nhiều.

Chẳng nói đâu xa, chỉ cần mỗi khi nhìn thấy em gái luôn nở nụ cười hạnh phúc, bước từng bước, nhảy từng nhịp trên sân khấu- nơi nó chỉ dám thầm mơ trộm ước lúc còn bé là hắn đã cảm thấy rất vui mừng rồi.

Còn Minh Châu, cô mặc dù bị cuốn vào rất nhiều sóng gió nhưng hiện tại đang có dấu hiệu hồi phục rất tốt. Tới khi cô tỉnh lại hắn nhất định sẽ cố gắng đem lại cho cô một cuộc sống hạnh phúc nhất. Đối với người khác có lẽ sẽ nghĩ hắn là kẻ chẳng ra gì, có vợ rồi còn muốn yêu thương một người phụ nữ khác, nhưng hắn cần gì phải quan tâm họ nghĩ gì?

Là vợ, Vân Tú thậm chí không ít lần tỏ ý muốn hắn đưa Minh Châu về chăm sóc, cảnh ngộ của cô quả thật quá bi thảm, coi như hai lần sống đều không có một gia đình yêu thương cô thực sự.

Vợ hắn nghĩ thế, cha mẹ đã từng rất yêu quý Minh Châu chắc sẽ không phản đối, thì là một nam nhân, hắn làm sao lại để Minh Châu một lần nữa long đong lận đận, cô độc trên đời?

Mặc dù rất yêu vợ, sẵn sàng vì cô mà làm tất cả, nhưng đối với Diệp Minh Châu, người đã dùng cả mạng sống của mình che chở cho hắn, thì chẳng có lý do gì để hắn phụ cô. Minh Châu không phải chỉ là người hắn đã từng yêu, mà tự trong sâu thẳm linh hồn, hắn chưa bao giờ hết yêu người con gái này.

Chẳng qua lúc trước nghĩ rằng cô đ·ã c·hết, mối tình cảm này mới bị hắn cố chôn sâu trong lòng, nhưng mỗi khi trở về, mỗi khi ở Vĩnh Hà, mỗi buổi chiều hắn đều lên vách núi đó ngồi ngẩn người.

Chuyện này Vân Tú đương nhiên biết, nhưng mỗi lần cô chỉ lẳng lặng đứng phía xa nhìn, thi thoảng muốn nói lời an ủi hắn nhưng lại thôi. Bản thân cô cũng có những quyết định ích kỉ và sai lầm trong quá khứ, nhìn thấy hắn ngồi trò chuyện trước vực sâu, cô chỉ cảm thấy mình không nên bước tới phá hỏng tâm tình hơi lắng xuống của hắn mấy năm nay.

Dương Tuấn Vũ nhìn qua vợ và em gái, thấy họ mỉm cười khích lệ, hắn gật đầu đỡ cha mẹ ngồi xuống rồi chậm rãi lựa lời nói ra những chuyện hắn đã làm từ hồi sống lại. Đương nhiên, là các sự kiện sau đó, còn việc sống lại là thứ quá dọa người, hắn cũng không ấm đầu mà đem nó ra giải thích.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025