Chương 211: Quyết Định Bất Ngờ

05/05/2025 10 9.0
Chương 211: Quyết Định Bất Ngờ

Đã lâu rồi Dương Tuấn Vũ mới uống rượu say mèm, Linh Khả Nhi đón hắn từ tay người nhân viên phục vụ, hơi rượu nồng nặc khiến cô phải nhíu mày, trong lòng không hiểu vì sao hắn lại biến thành bộ dạng như vậy.

Trong cơn mê, thấy hắn nói tới tên mình, rồi còn nói xin lỗi gì đó làm Linh Khả Nhi không khỏi mê man, chẳng hiểu làm sao.

“Hắn đâu có nợ mình cái gì?”

Cô lẩm bẩm rồi lắc đầu lấy khăn lau mặt cho hắn.

Bất chợt hắn túm lấy tay cô kéo xuống, rồi hai tay ôm chặt vào lồng ngực mình khiến Linh Khả Nhi choáng váng, nhưng đôi tay như gọng kìm mạnh mẽ làm cô chẳng thể cựa quậy được, đành phải mặc kệ cho hắn ôm.

Tới khi Dương Tuấn Vũ tỉnh dậy, cảm thấy trên ngực nặng nặng, hắn liền nhìn xuống lập tức trong lòng sửng sốt. Tay định đẩy ra nhưng thấy cô đang ngủ ngon thì ngập ngừng không nỡ, đành phải lựa lựa để cô gối đầu lên tay mình.

Cả người hắn có chút cứng ngắc, mãi tới mấy tiếng sau cô tỉnh lại, hai người mới ngượng ngùng đẩy nhau ra.

Dương Tuấn Vũ vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, tắm rửa cho tỉnh táo lại, hơi rượu đã bớt đi nhiều nhưng vẫn còn quanh quẩn khắp nơi. Hắn không nghĩ mình lại uống nhiều như vậy, đầu hiện giờ vẫn còn chút đau nhức.

Nghĩ lại cảnh vừa rồi, may mắn hắn không làm gì quá mức.

Tâm trạng hắn đã thoải mái hơn nhiều, ít nhất kiếp này hắn đã không để căn bệnh c·ướp đi sinh mạng của cô. Dương Tuấn Vũ đã nghĩ kĩ, hắn sẽ cố gắng bù đắp tối đa cho Linh Khả Nhi, ít nhất về mặt tài chính hắn sẽ tạo điều kiện cho cô có một cuộc sống dư dả. Còn về khía cạnh tình cảm, hắn hiện giờ là người đã có vợ, hắn không thể ích kỉ chỉ nghĩ tới bản thân mà không nghĩ tới vợ con ở nhà.

Chưa kể, Khả Nhi lại còn trẻ, rất nhiều dự định, mơ ước của cô còn đang ở phía trước, hắn không muốn lợi dụng việc lần này để tiếp cận rồi chiếm lấy tình cảm của người con gái đó.

Khả Nhi của hắn ở kiếp trước đã mãi không thuộc về hắn nữa rồi, nỗi đau và những kỷ niệm ấy hắn quyết chôn sâu trong lòng.

Sau khi nghĩ thông suốt, hắn cảm thấy dễ dàng đối mặt với cô hơn.

Trong bữa cơm, Dương Tuấn Vũ nói:

- Hiện giờ tình trạng sức khỏe của em đã ổn định, cơ thể phục hồi rất tốt, có lẽ ngày mai anh sẽ đưa em về.

Linh Khả Nhi đôi mắt đẹp không khỏi ánh lên sự tiếc nuối, thời gian ngắn ngủi một tháng vừa qua đã để lại trong cô những ấn tượng sâu sắc về người nam nhân này, và cả những điều thần kỳ mà hắn có thể làm được.

Nhưng mọi cuộc gặp gỡ cuối cùng đều phải có hồi kết, Linh Khả Nhi cúi đầu:

- Cảm ơn anh đã giúp em có cơ hội được sống một lần nữa. Em sẽ cố gắng sống làm sao để không phụ sự kỳ vọng của anh. Chẳng qua ...

- Sao vậy?

Linh Khả Nhi ngập ngừng:

- Chẳng qua anh có thể thỉnh thoảng tới thăm em được không? À. Không, ý em nói là thì thoảng nếu anh có việc ở Hà Đô thì qua nhà em ăn cơm được không? Em muốn tự làm bữa cơm để cảm ơn anh.

Dương Tuấn Vũ cười gật đầu:
- Nhất định rồi, khi đó chỉ mong em đừng trách anh phiền hà.

- Không! Sao em lại trách anh chứ. Ơn đức anh giúp đỡ gia đình em, em sẽ ghi nhớ mãi không quên. Sau này nếu anh cần giúp đỡ gì, chỉ cần nói một tiếng em sẽ làm hết sức. Mặc dù, em biết bản thân mình không tài giỏi gì.

Linh Khả Nhi ảm đạm nói.

Dương Tuấn Vũ bật cười:

- Sao em biết anh không có việc cần em giúp đỡ?

Linh Khả Nhi giật mình, đôi mắt tròn tràn ra đầy ánh sáng vui mừng:

- Thật sao? Em có thể giúp gì anh cứ nói.

Dương Tuấn Vũ ngẫm nghĩ một chút:

- Em cũng biết thời gian này anh vẫn hay ra ngoài bận công việc.

Thấy cô gật đầu chăm chú hắn nói tiếp:

- Kể ra thì thật trùng hợp, dự án mà anh giá·m s·át triển khai chính là dự án đã giải tỏa mặt bằng, mua lại đất của nhà em.

Linh Khả Nhi tròn mắt:

- Ý anh nói là dự án xây dựng Trung Tâm Vũ Trụ Thịnh Thế sao? Anh là giá·m s·át công trình của họ?

Dương Tuấn Vũ gãi mũi cười:

- Nếu anh nói với em dự án này do anh làm ra, đồng thời tự mình giá·m s·át em có tin không?

Linh Khả Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn, nhận thấy trong đó đầy sự tự tin và khí phách khiến lòng cô có chút r·ối l·oạn:

- Em tin.

- Sau này từ từ em sẽ biết.

- Em sẽ biết gì cơ?

- À không có gì. Được rồi, nếu muốn giúp đỡ anh thì có thể tới đó phụ anh một tay.

Linh Khả Nhi giật mình:

- Giúp anh làm việc ở đó? Nhưng hàng không, vũ trụ em đâu biết gì. Chuyên ngành học của em là marketing, mấy năm nay đều chỉ làm ở mảng thiết kế đồ họa và trang trí nội thất.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu nói:

- Cái gì không biết thì có thể học, chẳng ai sinh ra đã biết tất cả. Thực ra Thịnh Thế có rất nhiều lĩnh vực phù hợp với chuyên ngành của em, nhưng anh nghĩ xu thế của tương lai chính là hàng không vũ trụ. Sẽ chẳng lâu nữa đâu, em sẽ thấy việc con người đi lại giữa các hành tình thông qua tàu không gian là việc như cơm bữa. Trong vũ trụ rộng lớn đầy rẫy những điều bí ẩn kia, em sẽ thấy được rất nhiều thứ kì diệu.

Suốt nhiều năm qua, nhiều thế kỷ qua, con người chỉ biết một chút ít về vẻ bề ngoài của vũ trụ, chính thức đặt chân ra ngoài không gian chỉ có vài phi hành gia, mà thời gian cũng chưa tới vài ngày.

Nhưng mọi thứ sẽ nhanh chóng đổi khác, Thịnh Thế sẽ là mũi nhọn của ngành vũ trụ không gian, nơi sẽ đưa con người tiếp xúc với các hành tinh bên ngoài Trái Đất, rồi thông qua đó thay đổi tư duy eo hẹp của nhân loại, khiến họ có tầm nhìn sâu rộng, xa xôi hơn.

Linh Khả Nhi nghe vậy thì suy nghĩ không biết lúc nào đã bị cuốn theo, nếu quả thực như hắn nói thì tương lai sắp tới sẽ có rất nhiều sự thay đổi. Không chỉ những nhà khoa học, mọi người dân đều sẽ có cái nhìn rõ nét hơn về vũ trụ ngoài kia, thúc đẩy họ mạnh dạn bước ra khỏi Trái Đất để chinh phục những thử thách mới trên con đường tiến hóa của loài người.

Đợi khi hắn nói xong, Linh Khi Nhi chớp mắt hỏi:

- Anh dám chắc nó sẽ đến trong thời gian sớm chứ? Nếu không khi cả em và anh già đi rồi mới có cơ hội đó thì sợ lúc đó dù có lòng cũng không có sức nữa rồi.

Dương Tuấn Vũ siết chặt nắm tay, ánh mắt sáng rực:

- Em yên tâm, lâu thì mười năm, nhanh thì ba năm nữa, con người nhất định có thể ra ngoài vũ trụ du lịch. Không ngại nói cho em biết, dự án Trung Tâm Vũ Trụ này đã bắt đầu khởi công, tới giữa năm sau cơ bản mọi khu vực bên trong sẽ đi vào hoạt động, và tới đầu năm tiếp theo, tức năm 2020, Việt Nam sẽ có tàu không gian đi ra ngoài vũ trụ du hành, điểm đến đầu tiên là Mặt Trăng, tiếp đến là một số hành tinh trong hệ mặt trời.

Như vậy để nói, nếu em chấp nhận đi theo con đường mà anh vừa đề cập thì khi kiến thức của em vừa đủ thì cũng là lúc con người sẽ được dạo chơi bên ngoài không gian. Thậm chí, nếu em đủ can đảm, anh sẽ để em là người Việt Nam thứ hai sau anh hùng Phạm Tuân được du hành vũ trụ.

Linh Khả Nhi đột nhiên phấn khích đứng lên nắm chặt tay hắn, đôi mắt to tròn lấp lánh niềm vui sướng:

- Anh không nói đùa chứ? Đừng cho em hi vọng rồi tới lúc đó lại c·ướp đi.

Dương Tuấn Vũ vốn chỉ nói đùa nhưng không nghĩ cô lại có ý định đó, hắn chợt thấy hơi hối hận. Mặc dù hắn rất có niềm tin vào các sáng chế của mình trong tương lai sắp tới, nhưng để một cô gái thử nghiệm đầu tiên ít nhiều đều sẽ có những nguy hiểm nhất định, nhất là cô gái này đối với hắn dù thế nào cũng rất quan trọng.

Nhưng cứ nhìn vào đôi mắt sáng rực đang chờ đợi câu trả lời của hắn thì Dương Tuấn Vũ lại không nỡ phá hỏng hi vọng mà cô mới tìm được từ sau khi khỏi bệnh. Chần chừ một chút, hắn đành gật đầu:

- Nếu em muốn đi, anh nhất định sẽ sắp xếp cho em là người đem đến vinh dự cho đất nước.

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Anh nhất định nói được làm được nhé!

Linh Khả Nhi vui mừng vỗ tay.

- Được rồi. Em cũng nên có niềm tin ở anh chứ?

- Hì hì. Em tin anh mà.

Thấy sự hoạt bát trở lại bên trong người con gái ấy, Dương Tuấn Vũ cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Nếu cô ấy đã muốn thì cứ quyết định như vậy đi.”

Hắn chợt nghiêm giọng:
- Nhưng em phải hứa trước đó vượt qua được các bài kiểm tra. Nếu không anh nhất định không cho em đi.

Linh Khả Nhi căng thẳng hỏi rõ:

- Bài kiểm tra gì cơ?

Dương Tuấn Vũ nhếch miệng cười, đôi mắt híp lại ánh lên vẻ đe dọa:

- Bài kiểm tra sức khỏe, bài kiểm tra kiến thức, bài kiểm tra khả năng vận hành máy móc, phi thuyền, bài kiểm tra sửa chữa căn bản ... Tóm lại, nếu em muốn đạt được vinh dự này thì cần phải nỗ lực rất nhiều. Sao sợ rồi à?

Linh Khả Nhi nghe hắn nói ra một loạt những thử thách phải vượt qua như vậy trong lòng cũng giật mình sợ hãi, nhưng chẳng hiểu sao khi nghe thấy sự khiêu khích của người này, tính háo thắng của cô chợt nổi lên. Cô trừng mắt nói:

- Đừng khinh thường em, cứ mang mấy bài kiểm tra kia tới đây, em sẽ vượt qua được hết. Đương nhiên, anh phải cho em cơ hội được học tập tất cả kiến thức cần thiết.

Dương Tuấn Vũ nghi ngờ hỏi lại:

- Em có thể làm được không đó?

Linh Khả Nhi siết chặt nắm đấm nhỏ giơ giơ lên:

- Còn chưa có việc gì em muốn mà chưa làm được.

Dương Tuấn Vũ nhìn bộ dạng ngây thơ của cô vẫn giống như kiếp trước không khỏi bật cười:

- Tốt lắm. Nếu em đã có dũng khí thì anh sẽ hỗ trợ em hết mình. Được rồi. Ăn đi không đồ ăn nguội hết, sau đó về phòng ngủ một giấc thật ngon, mai anh chở em về thì em cũng xin nghỉ làm ở công ty cũ đi.

- Gấp như vậy?

Cô ngơ ngác hỏi.

- Em nghĩ mình còn nhiều thời gian lắm sao? Nếu trong ba năm nữa mà phi thuyền đã sẵn sàng, em chưa đủ kiến thức thì có muốn cũng chỉ có thể ngồi ở nhà chờ là người tiếp theo thôi.

Linh Khả Nhi gật đầu chắc nịch nói:

- Được! Nếu vậy em sẽ xin nghỉ việc. Nhưng sau đó ...

- Sau đó em cầm danh th·iếp của anh tới khu hành chính tạm thời của dự án, đưa cho bảo vệ hoặc ai đó cũng được, họ sẽ dẫn em tới văn phòng của anh. Khi đó anh sẽ sắp xếp công việc cụ thể cho em.

Linh Khả Nhi mặc dù biết Dương Tuấn Vũ có bối cảnh rất lớn, gia đình giàu có, thậm chí vừa rồi hắn nói rất nhiều thứ to lớn, nhưng chỉ tới hiện tại cầm danh th·iếp cô mới tin tưởng, đồng thời trong lòng sóng gió ngập trời.

“Giám đốc công ty Trung Tâm Vũ Trụ Thịnh Thế - Dương Tuấn Vũ”

Sở dĩ Dương Tuấn Vũ bỏ đi chức chủ tịch tập đoàn nhưng lại muốn đảm nhiệm chức giám đốc công ty con của Thịnh Thế đều có nguyên do của nó.

Tập đoàn hiện giờ là tập đoàn đa lĩnh vực, giống như một nồi lẩu thập cẩm, nếu hắn quản lý sẽ phải cùng lúc giải quyết rất nhiều sự vụ linh tinh. Ngược lại, quản lý một công ty có nhiệm vụ chuyên biệt thì dễ dàng hơn nhiều, nhất là công ty này có ảnh hưởng tối quan trọng đối với tương lai Trái Đất.

Chưa kể các thứ khác có thể để dây chuyền tự động gia công, nhưng sản xuất tàu vũ trụ lại có quá nhiều công nghệ vượt thời đại, bao hàm nhiều nguyên lý chưa từng có, tất cả những yếu tố này bắt buộc hắn phải trực tiếp ra mặt quản lý Trung Tâm Vũ Trụ.

Cho nên nói việc đưa Linh Khả Nhi vào và đào tạo cô trở thành một phi hành gia thực thụ hoàn toàn nằm trong khả năng của hắn, một chút cũng không nói ngoa.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025