Chương 177: Ra Đời Bộ Ba Robot- Hope, Beast và Guard
05/05/2025
10
9.0
Chương 177: Ra Đời: Bộ Ba Robot- Hope, Beast và Guard
Tiêu tốn 3 tháng thời gian cùng gần 150 triệu USD (khoảng 3000 tỷ VNĐ) cùng rất nhiều tâm huyết, cuối cùng Dương Tuấn Vũ cũng làm ra phiên bản hoàn chỉnh của một siêu máy tính lượng tử. Phải biết đây đã là cái giá rẻ nhất cho một sản phẩm mang tầm vóc vĩ mô như thế, mặc dù biết là vậy, nhưng con số khủng kh·iếp này đã ngốn hoàn toàn lợi nhuận của hơn 200,000 chiếc TT-One.
Lau cùng đám nhân viên đã đứng bất động ở đây suốt mấy phút đồng hồ, bất cứ ai trong số họ có nằm mơ cũng đều muốn tới ngày được làm việc với một chiếc siêu máy tính như vậy. Bản thân họ đã tổ chức trên dưới 50 cuộc họp trong vòng 3 năm, thảo luận trên dưới mấy trăm lần để tính toán xây dựng cho tổ chức một thiết bị như thế. Chỉ là, dù họ có giỏi tới đâu, việc tạo thành một siêu máy tính lượng tử vẫn cần một số lượng tài nguyên khổng lồ, tiêu tốn một con số tài chính khủng kh·iếp, bọn họ đã cố gắng tận dụng rất nhiều đồ tái chế nhưng kế hoạch này vẫn mãi không có bao nhiêu triển vọng.
Và mọi việc đột nhiên được giải quyết khi người trước mặt quay trở lại. Đến giờ, không ai có thể nhìn Boss với thái độ bình thường được nữa, tất cả đều sùng bái hắn như thánh thần. Đối với họ, Boss đã là người không gì không thể làm được, chỉ có thứ hắn có hứng thú làm hay không mà thôi.
Dương Tuấn Vũ sao không hiểu thái độ của đám cấp dưới, chính bản thân hắn dù nằm giữ tri thức vượt thời đại, nhưng sau vô số thất bại để hoàn thiện được sản phẩm này, tới khi thành công, hắn vẫn cảm thấy vô cùng rung động.
Siêu máy tính lượng tử quá mức thần kì, Lau cùng đám nhân viên của mình chăm chú nghe Boss giảng giải về cách thức vận hành, các điều cần lưu ý, chế độ bảo trì … không sót một chữ. Thậm chí để chắc chắn, họ còn mang giấy bút ra ghi chép.
Với sự ra đời của siêu máy tính lượng tử có tên Mắt Rồng, trùng với tên của tổ chức, Hope lập tức được nâng cấp trở thành một phụ tá cho nó, chuyên phụ trách vai trò quản lý thông tin cá nhân mọi thành viên của tổ chức, điều khiển mọi trang thiết bị thuộc Thịnh Thế và DE cả trong và ngoài nước.
Ngoài Hope, Dương Tuấn Vũ thiết lập thêm hai trợ lý ảo nữa cho Mắt Rồng, một AI tên Beast, chuyên phụ trách lập trình, kiểm soát các Robot trong bước một của dự án Kỷ Nguyên Robot. Một Ai khác tên Guard phụ trách bảo mật hệ thống, đồng thời bao gồm cả chức năng truy tìm, điều tra, giá·m s·át các mục tiêu theo chỉ thị.
Cả ba AI này dưới sự quản lý lớn nhất là Mắt Rồng, sẽ không chỉ hoạt động độc lập mà chúng luôn luôn truyền tải dữ liệu, so sánh đối chiếu, hỗ trợ nhau hoàn thành các nhiệm vụ một cách nhanh nhất và chính xác nhất.
Khác với thời gian trước, Hope chỉ là tồn tại trên đám mây, với sức mạnh của siêu máy tính lượng tử hiện tại, hắn quyết định tạo ra cho ba phụ ta của Mắt Rồng một cơ thể Robot phiên bản đầu tiên.
Và thế là ba robot hình người đã ra đời. Chức năng nào bản thể như thế, Hope có chút thật thà chất phác, Beast lãnh khốc vô tình, Guard to lớn, mạnh mẽ. Tuy bộ dạng chúng quả thật còn hơi thô sơ, nhưng về cơ bản đã có thể đảm đương nhiệm vụ mà nó được lập trình.
Đến lúc này, Dương Tuấn Vũ mới bắt đầu vào kế hoạch t·ấn c·ông Sói Xám.
Như đã nói từ trước, ngay cả khi không nhận được sự trợ giúp từ chuyến đi Đức, hắn vẫn có đủ tự tin về khả năng đòi lại sức mạnh Mộc Linh cho Rivi. Tất cả là bởi vì sự ra đời của Mắt Rồng (DE).
Truyền tải một lượng kiến thức về trang bị quân sự cho DE, dựa theo tính chuyên biệt của từng AI, DE phân lập và nạp cho ba phụ tá của nó.
Với sự hỗ trợ tuyệt vời của chúng, Dương Tuấn Vũ bớt đi rất nhiều thao tác tay chân, đẩy nhanh hơn tiến độ chế tạo ra các trang bị quân sự. Hope chuyên phụ trách phân chia thứ tự các nhóm nguyên vật liệu, theo dõi nhiệt độ lò nung … Guard song song cùng Dương Tuấn Vũ tôi luyện thép, cắt vật liệu … tóm lại là các việc cần sức mạnh, Beast phụ trách công đoạn cuối cùng, thay Dương Tuấn Vũ lập trình cơ chế từ t·ấn c·ông tới phòng ngự cho các bộ vi xử lý thuộc từng loại trang bị khác nhau.
Các sản phẩm làm ra một lần nữa được Hope và Guard truyền tải nội dung thông tin cơ bản, kiểm tra lại khả năng xác nhận danh tính, theo dõi mục tiêu, thu thập tin tức …
Có thể nói, ngoài các công đoạn cực kì phức tạp và tỉ mỉ Dương Tuấn Vũ mới phải tự tay làm, còn lại cứ giao cho ba con Robot chăm chỉ này làm là được. Chính vì thế, sự phối hợp của một người và ba cái máy có trí tuệ đã giúp tiến độ sản xuất trang bị đạt tới tốc độ rất đáng kinh ngạc.
Nhưng bắt ba Robot thông minh này làm công việc tay chân quá cũng chẳng phải là một sự lựa chọn hợp lý. Sau vài lần chế tác tới thành thục, Dương Tuấn Vũ quyết định chế tạo dây chuyền sản xuất tự động. Đây là việc bắt buộc phải làm, hắn không có thời gian và sức lực để tự tay sản xuất trang bị cho toàn bộ 5000 thành viên của tổ chức được.
Để lại hệ thống tự động hóa cho Mắt Rồng sản xuất, hắn quyết định trở về nghỉ ngơi và nâng cao sức mạnh bản thân.
Trong quãng thời gian đó, đám người Diệt Thiên chia thành ba nhóm án ngữ tại ba trụ sở chính của DE ở bên dưới các tòa Poseidon, Apollo và Artemis để tiến hành đào tạo, huấn luyện cho quân lính bên dưới. Với kinh nghiệm xương máu từng khổ luyện ở 12 tầng tháp ở Dead Moutain, bọn họ đã cho đám người DE biết địa ngục trần gian thực sự là thế nào.
…
Mọi người đã có phần quen với tình cảnh cứ xuất hiện vài ngày lại biến mất vài tháng của Dương Tuấn Vũ rồi, mặc dù cha mẹ hắn khá lo lắng nhưng đều được Vân Tú động viên nên ít nhiều cũng yên tâm.
Hắn đa phần trở về trong bộ dạng đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm khiến ai nhìn cũng thương không nỡ nói gì. Chẳng qua đấy là lúc trước, hiện giờ luôn có một cô gái nhỏ bất mãn với hắn. Gia Hân nhỏ nhắn đứng chống nạnh, đôi mắt to tròn long lanh đang cùng cái mũi nhăn tít lại, con bé không vui lên tiếng chất vấn:
- Tại sao ba đi lâu như vậy?
Dương Tuấn Vũ ấp úng không biết nói sao, hắn thực sự làm việc cần tập trung liên tục, nếu bị ngắt quãng sẽ khiến công việc bị kéo dài hơn dự kiến, trong khoảng thời gian gấp rút như thế này, việc lãng phí thời gian sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng đặt bản thân vào tâm lý một đứa trẻ, nó thực sự không quan tâm cha nó giỏi thế nào, lợi hại ra sao, nó chỉ cần được ở bên cha mẹ, được yêu thương chiều chuộng mà thôi. Dương Tuấn Vũ chợt cảm thấy mình không làm tròn bổn phận của một người cha. Hắn áy náy ngồi xổm xuống:
- Ba xin lỗi, lần sau không về cũng sẽ gọi điện cho Hân Hân được không?
- Vâng. Là ba hứa rồi đấy nhé.
Nhìn bộ dạng con bé thực sự chưa hài lòng lắm với câu trả lời của hắn, nhưng vẫn đồng ý cho qua. Đừng nhìn Gia Hân còn nhỏ nghĩ rằng nó chưa hiểu chuyện, rất nhiều thứ nó đều tinh ý biết được, chẳng qua nó giữ trong lòng không nói ra thôi.
Như đứa trẻ khác có lẽ sẽ khóc lóc, làm nũng, đòi cha làm việc này việc kia, nhưng Hân Hân thì không, vì nó nghe thấy bà và mẹ nói hay nói với nhau rằng cha nó đang gánh trên vai trách nhiệm rất lớn, rồi khi thấy mỗi lần ba về đều trong bộ dạng thật sự mệt mỏi, cô bé không muốn làm cha buồn nên chỉ biết nắm tay ba thôi.
Ngay cả lần này ba hứa sẽ thường xuyên gọi điện nhưng Gia Hân biết chưa hẳn ba đã làm được.
Con bé rất cố gắng ngoan, học tập thật tốt, thậm chí gần đây còn có một ông cụ đầu tóc bạc phơ thông qua sự đồng ý cả bà và mẹ đã dạy cô học mấy bài quyền để tăng cường sức khỏe. Cơ thể trẻ con của Gia Hân thực sự rất mệt sau một buổi tập, nhưng con bé chưa bao giờ khóc, cũng không khiến ông bà và mẹ lo lắng. Theo như con bé nói, nó học quyền là để sau này lớn nên bảo vệ cha mẹ không bị người khác bắt nạt, khiến Vân Tú vừa cười vừa khóc, cười vì sự non nớt trong suy nghĩ của nó, khóc là vì con còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy.
Dương Tuấn Vũ lần đầu tiên không tiếc dùng Ki trong lúc tắm, hắn muốn làm mọi thứ thật nhanh để có thêm thời gian ở bên con.
Sau một hồi trùng tu lại nhan sắc, râu ria cạo sạch, tóc tai cắt ngắn, mặc lên người chiếc áo phông có hình con thỏ trắng mà Gia Hân thích nhất, hắn nhanh chóng bước tới ôm con hỏi han.
Gia Hân miệng nhỏ vui vẻ bị hắn chọc cười khanh khách, với chất giọng trong trẻo ngây thơ, con bé kể lại rất nhiều việc hằng ngày, từ đi học tới ở nhà, từ ăn uống tới đi chơi.
Đột nhiên con bé nhớ ra một chuyện, dùng hai bàn tay nhỏ túm lấy tay hắn lắc lắc:
- Ba, mai là ngày lớp con tổ chức văn nghệ, mẹ đã hứa sẽ tới xem lớp con múa hát, ba nhất định phải đi cùng mẹ nhé.
Dương Tuấn Vũ gật đầu cười tươi:
- Ừ, nhất định ba sẽ đưa mẹ đi.
- Yeah. Mẹ, mẹ ơi, mai ba cũng đi tới xem lớp con đấy.
Con bé chạy sang nhảy ôm lấy mẹ.
- Ừm, mẹ nghe thấy rồi, công chúa nhỏ của mẹ.
Vừa nói cô vừa bế con lên, ánh mắt hướng về hắn có thêm nét hạnh phúc giản dị.
Dương Tuấn Vũ bước tới ôm hai người vào ngực, Hân Hân ở giữa hết nhìn lên mẹ lại nhìn lên ba, đôi mắt cùng chiếc miệng xinh tíu tít không ngừng.
Tiêu tốn 3 tháng thời gian cùng gần 150 triệu USD (khoảng 3000 tỷ VNĐ) cùng rất nhiều tâm huyết, cuối cùng Dương Tuấn Vũ cũng làm ra phiên bản hoàn chỉnh của một siêu máy tính lượng tử. Phải biết đây đã là cái giá rẻ nhất cho một sản phẩm mang tầm vóc vĩ mô như thế, mặc dù biết là vậy, nhưng con số khủng kh·iếp này đã ngốn hoàn toàn lợi nhuận của hơn 200,000 chiếc TT-One.
Lau cùng đám nhân viên đã đứng bất động ở đây suốt mấy phút đồng hồ, bất cứ ai trong số họ có nằm mơ cũng đều muốn tới ngày được làm việc với một chiếc siêu máy tính như vậy. Bản thân họ đã tổ chức trên dưới 50 cuộc họp trong vòng 3 năm, thảo luận trên dưới mấy trăm lần để tính toán xây dựng cho tổ chức một thiết bị như thế. Chỉ là, dù họ có giỏi tới đâu, việc tạo thành một siêu máy tính lượng tử vẫn cần một số lượng tài nguyên khổng lồ, tiêu tốn một con số tài chính khủng kh·iếp, bọn họ đã cố gắng tận dụng rất nhiều đồ tái chế nhưng kế hoạch này vẫn mãi không có bao nhiêu triển vọng.
Và mọi việc đột nhiên được giải quyết khi người trước mặt quay trở lại. Đến giờ, không ai có thể nhìn Boss với thái độ bình thường được nữa, tất cả đều sùng bái hắn như thánh thần. Đối với họ, Boss đã là người không gì không thể làm được, chỉ có thứ hắn có hứng thú làm hay không mà thôi.
Dương Tuấn Vũ sao không hiểu thái độ của đám cấp dưới, chính bản thân hắn dù nằm giữ tri thức vượt thời đại, nhưng sau vô số thất bại để hoàn thiện được sản phẩm này, tới khi thành công, hắn vẫn cảm thấy vô cùng rung động.
Siêu máy tính lượng tử quá mức thần kì, Lau cùng đám nhân viên của mình chăm chú nghe Boss giảng giải về cách thức vận hành, các điều cần lưu ý, chế độ bảo trì … không sót một chữ. Thậm chí để chắc chắn, họ còn mang giấy bút ra ghi chép.
Với sự ra đời của siêu máy tính lượng tử có tên Mắt Rồng, trùng với tên của tổ chức, Hope lập tức được nâng cấp trở thành một phụ tá cho nó, chuyên phụ trách vai trò quản lý thông tin cá nhân mọi thành viên của tổ chức, điều khiển mọi trang thiết bị thuộc Thịnh Thế và DE cả trong và ngoài nước.
Ngoài Hope, Dương Tuấn Vũ thiết lập thêm hai trợ lý ảo nữa cho Mắt Rồng, một AI tên Beast, chuyên phụ trách lập trình, kiểm soát các Robot trong bước một của dự án Kỷ Nguyên Robot. Một Ai khác tên Guard phụ trách bảo mật hệ thống, đồng thời bao gồm cả chức năng truy tìm, điều tra, giá·m s·át các mục tiêu theo chỉ thị.
Cả ba AI này dưới sự quản lý lớn nhất là Mắt Rồng, sẽ không chỉ hoạt động độc lập mà chúng luôn luôn truyền tải dữ liệu, so sánh đối chiếu, hỗ trợ nhau hoàn thành các nhiệm vụ một cách nhanh nhất và chính xác nhất.
Khác với thời gian trước, Hope chỉ là tồn tại trên đám mây, với sức mạnh của siêu máy tính lượng tử hiện tại, hắn quyết định tạo ra cho ba phụ ta của Mắt Rồng một cơ thể Robot phiên bản đầu tiên.
Và thế là ba robot hình người đã ra đời. Chức năng nào bản thể như thế, Hope có chút thật thà chất phác, Beast lãnh khốc vô tình, Guard to lớn, mạnh mẽ. Tuy bộ dạng chúng quả thật còn hơi thô sơ, nhưng về cơ bản đã có thể đảm đương nhiệm vụ mà nó được lập trình.
Đến lúc này, Dương Tuấn Vũ mới bắt đầu vào kế hoạch t·ấn c·ông Sói Xám.
Như đã nói từ trước, ngay cả khi không nhận được sự trợ giúp từ chuyến đi Đức, hắn vẫn có đủ tự tin về khả năng đòi lại sức mạnh Mộc Linh cho Rivi. Tất cả là bởi vì sự ra đời của Mắt Rồng (DE).
Truyền tải một lượng kiến thức về trang bị quân sự cho DE, dựa theo tính chuyên biệt của từng AI, DE phân lập và nạp cho ba phụ tá của nó.
Với sự hỗ trợ tuyệt vời của chúng, Dương Tuấn Vũ bớt đi rất nhiều thao tác tay chân, đẩy nhanh hơn tiến độ chế tạo ra các trang bị quân sự. Hope chuyên phụ trách phân chia thứ tự các nhóm nguyên vật liệu, theo dõi nhiệt độ lò nung … Guard song song cùng Dương Tuấn Vũ tôi luyện thép, cắt vật liệu … tóm lại là các việc cần sức mạnh, Beast phụ trách công đoạn cuối cùng, thay Dương Tuấn Vũ lập trình cơ chế từ t·ấn c·ông tới phòng ngự cho các bộ vi xử lý thuộc từng loại trang bị khác nhau.
Các sản phẩm làm ra một lần nữa được Hope và Guard truyền tải nội dung thông tin cơ bản, kiểm tra lại khả năng xác nhận danh tính, theo dõi mục tiêu, thu thập tin tức …
Có thể nói, ngoài các công đoạn cực kì phức tạp và tỉ mỉ Dương Tuấn Vũ mới phải tự tay làm, còn lại cứ giao cho ba con Robot chăm chỉ này làm là được. Chính vì thế, sự phối hợp của một người và ba cái máy có trí tuệ đã giúp tiến độ sản xuất trang bị đạt tới tốc độ rất đáng kinh ngạc.
Nhưng bắt ba Robot thông minh này làm công việc tay chân quá cũng chẳng phải là một sự lựa chọn hợp lý. Sau vài lần chế tác tới thành thục, Dương Tuấn Vũ quyết định chế tạo dây chuyền sản xuất tự động. Đây là việc bắt buộc phải làm, hắn không có thời gian và sức lực để tự tay sản xuất trang bị cho toàn bộ 5000 thành viên của tổ chức được.
Để lại hệ thống tự động hóa cho Mắt Rồng sản xuất, hắn quyết định trở về nghỉ ngơi và nâng cao sức mạnh bản thân.
Trong quãng thời gian đó, đám người Diệt Thiên chia thành ba nhóm án ngữ tại ba trụ sở chính của DE ở bên dưới các tòa Poseidon, Apollo và Artemis để tiến hành đào tạo, huấn luyện cho quân lính bên dưới. Với kinh nghiệm xương máu từng khổ luyện ở 12 tầng tháp ở Dead Moutain, bọn họ đã cho đám người DE biết địa ngục trần gian thực sự là thế nào.
…
Mọi người đã có phần quen với tình cảnh cứ xuất hiện vài ngày lại biến mất vài tháng của Dương Tuấn Vũ rồi, mặc dù cha mẹ hắn khá lo lắng nhưng đều được Vân Tú động viên nên ít nhiều cũng yên tâm.
Hắn đa phần trở về trong bộ dạng đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm khiến ai nhìn cũng thương không nỡ nói gì. Chẳng qua đấy là lúc trước, hiện giờ luôn có một cô gái nhỏ bất mãn với hắn. Gia Hân nhỏ nhắn đứng chống nạnh, đôi mắt to tròn long lanh đang cùng cái mũi nhăn tít lại, con bé không vui lên tiếng chất vấn:
- Tại sao ba đi lâu như vậy?
Dương Tuấn Vũ ấp úng không biết nói sao, hắn thực sự làm việc cần tập trung liên tục, nếu bị ngắt quãng sẽ khiến công việc bị kéo dài hơn dự kiến, trong khoảng thời gian gấp rút như thế này, việc lãng phí thời gian sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng đặt bản thân vào tâm lý một đứa trẻ, nó thực sự không quan tâm cha nó giỏi thế nào, lợi hại ra sao, nó chỉ cần được ở bên cha mẹ, được yêu thương chiều chuộng mà thôi. Dương Tuấn Vũ chợt cảm thấy mình không làm tròn bổn phận của một người cha. Hắn áy náy ngồi xổm xuống:
- Ba xin lỗi, lần sau không về cũng sẽ gọi điện cho Hân Hân được không?
- Vâng. Là ba hứa rồi đấy nhé.
Nhìn bộ dạng con bé thực sự chưa hài lòng lắm với câu trả lời của hắn, nhưng vẫn đồng ý cho qua. Đừng nhìn Gia Hân còn nhỏ nghĩ rằng nó chưa hiểu chuyện, rất nhiều thứ nó đều tinh ý biết được, chẳng qua nó giữ trong lòng không nói ra thôi.
Như đứa trẻ khác có lẽ sẽ khóc lóc, làm nũng, đòi cha làm việc này việc kia, nhưng Hân Hân thì không, vì nó nghe thấy bà và mẹ nói hay nói với nhau rằng cha nó đang gánh trên vai trách nhiệm rất lớn, rồi khi thấy mỗi lần ba về đều trong bộ dạng thật sự mệt mỏi, cô bé không muốn làm cha buồn nên chỉ biết nắm tay ba thôi.
Ngay cả lần này ba hứa sẽ thường xuyên gọi điện nhưng Gia Hân biết chưa hẳn ba đã làm được.
Con bé rất cố gắng ngoan, học tập thật tốt, thậm chí gần đây còn có một ông cụ đầu tóc bạc phơ thông qua sự đồng ý cả bà và mẹ đã dạy cô học mấy bài quyền để tăng cường sức khỏe. Cơ thể trẻ con của Gia Hân thực sự rất mệt sau một buổi tập, nhưng con bé chưa bao giờ khóc, cũng không khiến ông bà và mẹ lo lắng. Theo như con bé nói, nó học quyền là để sau này lớn nên bảo vệ cha mẹ không bị người khác bắt nạt, khiến Vân Tú vừa cười vừa khóc, cười vì sự non nớt trong suy nghĩ của nó, khóc là vì con còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy.
Dương Tuấn Vũ lần đầu tiên không tiếc dùng Ki trong lúc tắm, hắn muốn làm mọi thứ thật nhanh để có thêm thời gian ở bên con.
Sau một hồi trùng tu lại nhan sắc, râu ria cạo sạch, tóc tai cắt ngắn, mặc lên người chiếc áo phông có hình con thỏ trắng mà Gia Hân thích nhất, hắn nhanh chóng bước tới ôm con hỏi han.
Gia Hân miệng nhỏ vui vẻ bị hắn chọc cười khanh khách, với chất giọng trong trẻo ngây thơ, con bé kể lại rất nhiều việc hằng ngày, từ đi học tới ở nhà, từ ăn uống tới đi chơi.
Đột nhiên con bé nhớ ra một chuyện, dùng hai bàn tay nhỏ túm lấy tay hắn lắc lắc:
- Ba, mai là ngày lớp con tổ chức văn nghệ, mẹ đã hứa sẽ tới xem lớp con múa hát, ba nhất định phải đi cùng mẹ nhé.
Dương Tuấn Vũ gật đầu cười tươi:
- Ừ, nhất định ba sẽ đưa mẹ đi.
- Yeah. Mẹ, mẹ ơi, mai ba cũng đi tới xem lớp con đấy.
Con bé chạy sang nhảy ôm lấy mẹ.
- Ừm, mẹ nghe thấy rồi, công chúa nhỏ của mẹ.
Vừa nói cô vừa bế con lên, ánh mắt hướng về hắn có thêm nét hạnh phúc giản dị.
Dương Tuấn Vũ bước tới ôm hai người vào ngực, Hân Hân ở giữa hết nhìn lên mẹ lại nhìn lên ba, đôi mắt cùng chiếc miệng xinh tíu tít không ngừng.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan