Chương 175: Đạt Được Mục Đích

05/05/2025 10 9.0
Chương 175: Đạt Được Mục Đích

Mặc dù chuyến đi không đem lại chút lợi ích nào, nhưng Dương Tuấn Vũ chẳng hề nản chí. Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.

Nếu đã như vậy, thời gian tới có lẽ sẽ không thể ra ngoài được. Vì vậy, trước khi quay về căn cứ thực hiện kế hoạch, hắn quyết định tới Quân Đoàn Tối Mật thăm người đã từng giúp hắn lúc trước- Doãn Trung San.

Dù biết đám thuộc hạ đều trung thành với mình, nhưng quân lệnh như sơn, nhưng kẻ không có thân phân lính quân đoàn tuyệt đối không thể mang theo. Dương Tuấn Vũ hạ lệnh để họ trở về giúp đỡ đám người Walter và DG trước, hắn sẽ ở lại đây một vài hôm.

Đi theo một lộ trình bí mật, vươn qua nhiều địa thế thiên nhiên, cuối cùng căn cứ của Quân Đoàn trong bóng tối của Việt Nam cũng lộ diện, nhìn thấy nó, Dương Tuấn Vũ không khỏi bùi ngùi. Tuy thời gian ở đây không có bao lâu, nhưng có những người khá đặc biệt với hắn.

Nhớ hồi đó hắn cùng 7 đồng đội trải qua sinh tử ở vùng sa mạc Mũi Nhất để giành được suất trở thành một trong số đặc vụ tinh anh. Nhưng qua nhiều sự cố, đặc biệt là sự rời đi của hắn và Lập Hàn (b·ị đ·ánh tàn phế)- hiện giờ là Cyborg, những người còn lại cũng lần lượt rời đi, gia nhập Mắt Rồng.

Lần đó rời Quân Đoàn, may mắn hắn đã cất Huy hiệu thân phân ở nhà, cho nên mới thoát khỏi sự tàn phá của Không gian sụp đổ, và giờ mới có cái để quay trở về.

Người canh giữ cửa đã khác, mặc dù không nhận ra hắn nhưng dựa vào lệnh bài vẫn bất đắc dĩ để hắn vào.

Dương Tuấn Vũ không rõ hiệu giờ Doãn Trung San khi từ chức còn ở trong Quân Đoàn hay không, các ngọn nói khác hắn không quen thuộc, vì thế cân nhắc một hồi liền quyết định lên núi Quỷ Sơn.

Quỷ Sơn vẫn âm u, hẻo lánh như thế, các đệ tử trên núi vẫn cực kì ít ỏi, tu luyện các loại công pháp võ học cũng kì dị, thành ra đặc biệt xa lánh người ngoài. Dương Tuấn Vũ cũng chẳng muốn làm phiền các vị huynh đệ này, vì thế lựa chọn con đường mà ngày xưa hắn vẫn thường sử dụng để tránh không gặp ai.

Đi qua lưng chừng núi, căn nhà mộc mạc do hắn tự tay làm nên vẫn còn y nguyên, chỉ có điều có chẳng giống một nơi bỏ hoang, mọi thứ được quét dọn rất sạch sẽ. Hắn tò mò bước tới, gõ cửa thì thấy đã khóa. Tình tò mò nổi lên, hắn phá khóa lẻn vào.

May mắn bên trong chẳng có ai, nhưng từ mùi hương hắn đoán hẳn là có một cô gái ở. Tới khi nhìn vào cách bố trí trong phòng, và một bộ đồ hóa trang ma quỷ treo trên móc, hắn khẽ nhếch mép cười.

Triệu Cơ cảm thấy thú vị lên tiếng:

- Không ngờ em nuôi của anh lại dọn tới đây ở.

- Dương Tử, bề ngoài nó ương bướng như vậy thôi, chứ bên trong hẳn là rất yếu đuối. Cha mẹ nuôi nấng con bé chẳng được bao nhiêu ngày, người anh họ này cũng không ít lần làm nó tức giận, nhưng sau lưng lại rất quý trọng mối quan hệ ấy. Có thể thấy, con bé thực sự khao khát một cuộc sống gia đình êm ấm.

- Nhưng tham gia Quân Đoàn, thời gian riêng của họ rất ít, hi vọng này sợ rằng là xa vời.

Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
- Thực ra thứ mà cô ấy luyến tiếc chỉ là nơi này con bé được cha mẹ đưa về, lớn lên từ nhỏ, lại có sư phụ ở đây, vì thế nó mới quyến luyến chẳng rời. Một ngày là người quân đoàn, cả đời làm người quân đoàn. Nhưng điều này không có nghĩa họ mất đi quyền lập gia đình. Chỉ cần đạt đủ quân huy, họ có thể lựa chọn một lối đi riêng cho mình, trừ khi đất nước gặp nguy hiểm đặc biệt cần họ hỗ trợ, thì những người này mới cần xuất hiện tham chiến mà thôi.

Cẩn thận đóng cửa lại căn phòng, cố tình tạo ra một loại cấm chế đơn giản nhưng mang theo đặc tính Ki của hắn, Dương Tuấn Vũ xoay người rời đi. Dương Tử không có ở đây, bởi vì cô còn đang bận tối mắt theo dõi sát sao lễ ra mắt TT-One của Thịnh Thế kìa.

Cảm nhận được hơi thở có chút quen thuộc trong gian nhà đơn sơ nọ, Dương Tuấn Vũ cố tình thả ra khí tức, một lúc sau người trong căn nhà mới nhận thấy, có vẻ hắn hơi mất bình tĩnh, nhưng rồi cũng nhanh chóng không chế được hơi thở:

- Tuấn Vũ à, vào đi.

Dương Tuấn Vũ tới giờ đã nhìn thấu cấp bậc sức mạnh của vị sư phụ mang hình hài trẻ con này rồi. Không ngờ hắn cũng đạt tới cấp Vương, nhưng từ sự bất ổn định trong nội thể, chứng tỏ ông chỉ mới đột phá cách đâu chưa lâu.

Khi bước vào nhà, hắn chắp tay chào:

- Tuấn Vũ đã về.

- Ừ. Về là tốt rồi. Dương Tử mặc dù không nói nhưng từ khi cậu m·ất t·ích, cứ một thời gian nó lại chạy ra ngoài tìm kiếm. Nếu không phải vậy, với tố chất của con bé thì tới hiện giờ nó cũng đạt cấp độ như ta rồi.

Dương Tuấn Vũ kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng hiểu phán đoán vừa nãy của mình là đúng. Cô em gái này bề ngoài thì vô cùng chán ghét hắn, nhưng thật tâm lại rất quan tâm người anh trai nuôi này.

- Bên trong có người.

Giọng nói Triệu Cơ vang lên nhắc nhở.

- Ừ. Anh biết rồi.

Dương Tuấn Vũ đã nhận ra điều này từ lâu rồi, chỉ là khí tức kia quá suy yếu, mà lại ở bên cạnh lão Vô Diện nên chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán ra đây là Doãn Trung San.

Vô Diện nheo mắt nhìn hắn, lão hơi giật mình vì bản thân tới cấp độ Quốc Vương rồi mà lại không nhận ra được cấp độ sức mạnh của hắn, giọng có chút mất bình tĩnh, lão nói:

- Ngươi đã đạt tới cấp độ gì rồi?

Dương Tuấn Vũ không nói, tay phải ngửa ra, một quả cầu ánh sáng xuất hiện rực rỡ chói mắt, Vô Diện nhìn thấy sức công phá của nó có thể gây ra thì lập tức sợ hãi, lão đứng phắt dậy, kinh ngạc.
- Ngươi đã đạt tới Đế cấp?

Dương Tuấn Vũ mỉm cười gật đầu:

- May mắn đột phá được.

- Rất tốt. Không hổ là con của hai người họ.

Nghe lão nói vậy, hắn hơi bất ngờ:

- Theo như ngài nói thì cha mẹ tôi đã đạt tới cấp độ này rồi?

Vô Diện chợt chìm vào hồi ức, gương mặt lộ ra vẻ tự hào, nhưng có phần đau buồn:

- Đạt tới? Đạt tới thì đã là gì? Họ còn là hai vị Đế Hoàng và Nữ Hoàng mạnh mẽ nhất, nếu không phải vậy làm sao có thể đánh đông dẹp bắc, đứng đầu thế lực ẩn tàng trên khắp thế giới. Hắc Phong, Bạch Tích, ngày đó chỉ cần nghe danh hào này thôi, có kẻ nào không sợ vỡ mật?

Thấy lão càng nói càng bi thương, Dương Tuấn Vũ thở dài. Nếu quả thực cha mẹ hắn còn sống thì có lẽ hiện giờ đang mai danh ẩn tích ở đâu đó, nhưng chỉ cần hai người còn tại thế, hắn thề nhất định sẽ có ngày tìm ra tung tích họ.

- Tôi đã gặp Dương Tử và biết San thống lĩnh b·ị t·hương nên hôm nay tới đây để thăm ông ấy.

Vô Diện sau khi biết cấp độ sức mạnh của Dương Tuấn Vũ thì cũng không lạ nếu hắn cảm nhận được Doãn Trung San đang nằm ở gian phòng bên cạnh. Lão gật đầu, dẫn đường cho hắn.

Doãn Trung San trước kia lạnh lùng thiết huyết, một thân sức mạnh chấn nh·iếp quần hùng, giờ lại nằm liệt trên giường, bộ dạng tiều tụy, hốc hác. Dương Tuấn Vũ nếu không phải dựa vào khí tức quen thuộc cùng lời nói của Dương Tử và Vô Diện thì sợ rằng không thể nhận ra người trước mặt lại là anh hùng cái thế năm xưa.

Nhưng có những điểm ở con người này vẫn không thay đổi, đó là ánh mắt.

Khi nhìn thấy Dương Tuấn Vũ xuất hiện, lão lập tức mở mắt, sự mạnh mẽ và sắc bén trong đó bao năm vẫn vậy.

Hắn đi tới đỡ Doãn Trung San ngồi dậy, nhìn vào hai ống quần trống rỗng, xương ngực không phải sập xuống mà đã b·ị c·hém mất, nếu là người khác, Dương Tuấn Vũ không nghĩ họ có thể sống được.

Trình độ hành y của Vô Diện cũng phải rất bá đạo mới có thể duy trì được sinh mệnh của ông ta suốt năm năm vừa qua.
Doãn Trung San không thể nói mà chỉ có thể dùng ánh mắt để trao đổi với hắn. Nhưng sự hạn chế của phương thức giao tiếp này là rất lớn, qua đó, Dương Tuấn Vũ chỉ biết lão vui mừng vì hắn quay về, hơn nữa còn có thể đột phá giống nghĩa huynh, nghĩa tỷ năm xưa.

Dương Tuấn Vũ cảm thấy rất khó chấp nhận một anh hùng cả đời cống hiến cho đất nước khi về già lại phải chịu cảnh sống dở c·hết dở như vậy. Hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, hắn nói:

- Chắc hẳn hai người cùng biết tình trạng của Lập Hàn ngày trước.

Vô Diên ánh mắt lóe lên hào quang, lão gật đầu:

- Lập Hàn khi biết chuyện của ông ấy đã tới đây nói chuyện, ta cũng định tới nhờ ngươi giúp San thống lĩnh, nhưng ngươi lại m·ất t·ích. Nếu không phải có con bé Dương Tử động viên, cùng với các loại dược vật quý hiếm thì có lẽ Doãn thống lĩnh đã không cầm cự được tới bây giờ. Ngươi cũng hiểu ông ấy là người có ý chí vô cùng mạnh mẽ, nếu đổi lại là một người khác, suốt ngày phải nằm bẹp một chỗ, toàn thân chịu cơn đau da thịt thối rữa thì chỉ sợ đ·ã c·hết lâu lắm rồi.

Sau bao ngày tháng, cuối cùng ngươi cũng khỏe mạnh trở về, ngươi nhất định phải giúp ngài ấy. Không cần như Lập Hàn cũng được, chỉ cần giúp ông ấy có thể tự hoạt động được là tốt rồi.

Dương Tuấn Vũ lắc đầu, hai tay đỡ Vô Diện định cúi xuống xin, hắn dứt khoát nói:

- Sao có thể không tốt. Chỉ cần ngài chấp nhận một cơ thể nửa người nửa máy, tôi sẽ giúp ngài có thể đi lại, nói chuyện. Thậm chí, nếu không ngừng rèn luyện, quyết tâm, việc lấy lại sức mạnh như xưa, hoặc đột phá lên cấp cao hơn cũng là việc hoàn toàn có thể. Lập Hàn chính là thế, hắn từ một tên chẳng hiểu gì về tu luyện, nay đã đột phá tơi cấp Thân Vương, Doãn thống lĩnh hẳn phải làm được nhiều điều hơn thế.

- Vậy thì tốt rồi. Lập Hàn đi theo cậu quả là không chọn nhầm chủ.

Vô Diện gật đầu, gánh nặng trên vai cuối cùng cũng được hạ xuống.

- Chỉ có điều, thống lĩnh San giờ đã từ chức, tôi muốn mời ngài về giúp đỡ huấn luyện người của tôi.

Vô Diện bất đắc dĩ gật đầu, lão trừng mắt nhìn hắn nói:

- Ngươi quả thật không chịu làm gì lỗ vốn, đúng là thích hợp làm gian thương hơn là một người lính cương trực.

Dương Tuấn Vũ không vì bị mắng mà trở nên khó chịu, hắn ngược lại cười ha hả:

- Tôi tới đây cũng là vì bất đắc dĩ thôi, ở ngoài bay nhảy chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng Vô Diện phong chủ yên tâm, tôi cũng như mọi người, một khi đã đeo lên người tấm Huy Hiệu Quân Đoàn Tối Mật thì nhất định sẽ giúp đất nước vào thời điểm gian nguy. Thực ra, ngay cả khi không có nó, tôi cũng là một người yêu nước rồi.

Vô Diện gật đầu, lão mặc dù ngồi lỳ một chỗ trên đỉnh Quỷ Sơn, nhưng thế sự bên ngoài vẫn biết một hai. Sự phát triển mạnh mẽ của tập đoàn kinh tế Thịnh Thế đã đem lại tiếng nói và danh vọng cho đất nước khi ngồi lên bàn đàm phán quốc tế rất nhiều.

Mà Thịnh Thế càng giàu mạnh, càng góp nhiều thuế cho đất nước và đem lại công ăn việc làm cho rất nhiều đồng bào. Cũng chính vì những đóng góp to lớn đó, cho nên mặc dù là người của Quân Đoàn nhưng hắn lại không phải ở lại Quân Đoàn mà được phép bay nhảy suốt ngày ở bên ngoài.

Dương Tuấn Vũ từ biệt Vô Diện phong chủ rồi đưa Doãn Trung San xuống núi, có vị cựu thống lĩnh này huấn luyện binh sĩ, bài binh bố trận, hắn tin chắc Mắt Rồng sẽ được thay da đổi thịt, trở thành một tổ chức quân sự hàng đầu thế giới.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025