Chương 96: Quá khứ của Twilight
27/04/2025
10
8.1
Chương 72: Quá khứ của Twilight
“Chúa công?”
“Ta biết rồi, ngươi có thể lui ra.”
Trong phòng làm việc của mình, Wei Yenwu nghe báo cáo từ cận vệ của mình.
Sau khi ‘Áo mưa đen’ kia đi mất, ông đưa tay đến chiếc điện thoại bàn.
Ông gọi cho thư ký cũng đang túc trực.
“Píp! Hisomaru đâu? Gọi ông ấy đến phòng làm việc của tôi ngay.”
“Rõ thưa giám đốc.”
Hiện tại là giữa đêm, ông ấy chắc chắn là đang ngủ.
Trong lúc chờ đợi, Wei ngả lưng ra ghế, suy ngẫm về những gì đang xảy ra.
Không tính việc tên nhóc kia liên tục được giúp đỡ, mọi thứ vẫn đang đi đúng tiến độ.
Bây giờ, chỉ cần chờ đợi chúng đến.
…
………
Tại một căn nhà trong khu 5.
“Đây là chỗ ở tạm của hai người, chuyến đi chắc mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi, mai nói chuyện sau.” (Tiếng Siracusa)
“Vâng.” Người mặc vest cảm ơn rồi tìm cho mình một căn phòng trống để nằm.
Còn gã trọc bự con thì đứng lại.
“Bà ấy vẫn khỏe chứ?” Twilight là người mở lời trước, cậu không quay sang mà khoanh tay nhìn gã mặc vest mở cửa bước vào 1 căn phòng trống.
“Gha gha, lúc nhận được bức thư của cậu Ma’am nhìn cực kỳ vui…” Gã trọc trả lời với nụ cười nhe răng trên miêng “...nhưng sau khi kiểm tra nội dung, cái bàn dài trong phòng tiệc đã bị gãy làm đôi.”
“Ặc, vậy là vẫn khỏe nhỉ. Không ai làm sao chứ?” Tưởng tượng cảnh đó, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng Twilight.
“Gha gha, dù sao cậu cũng sẽ về mà đúng không? Đến lúc đó cứ đãi anh em một chầu là được.”
“Lúc đó chưa ngỏm là được.”
“Tôi mong lắm đấy!Gha! Gha! Ghha!” Gã trọc mở miệng khoái trá cười to.
Xong rồi ông bước đến trước mặt Twilight, đưa một tay trước ngực, cúi đầu.
“Được rồi, chắc không cần giới thiệu đâu nhỉ? Ma’am Luckbolt gửi tôi đến đây với một nhiệm vụ duy nhất! Bảo vệ Luke Luckbolt, người đứng đầu kế nhiệm của gia tộc!”
“Tôi! Povisco, hận hạnh được phục vụ, dù cho việc duy nhất tôi có thể làm là bảo vệ cậu.”
“Cảm ơn vì đã đến, sự hiện diện của ông là sự trợ giúp rất lớn trong tình thế hiện tại.” Twilight cũng nhẹ cúi đầu, thể hiện sự biết ơn,
không chỉ ông, mà còn là đối với ‘mẹ’ của cậu.
“Nhưng ở đây, xin hãy gọi tôi là Twilight, và đừng có nói to như thế, bây giờ đang là 2 giờ sáng đấy.”
“Gha gha! Xin lỗi, nhưng cậu biết đây là âm lượng tối thiểu của tôi mà.”
“Uh! Thôi được rồi, ngay mai tôi sẽ cho ông biết chi tiết về tình hình hiện tại, còn bây giờ thì cứ nghỉ ngơi đi đã.”
“Vâng! Vậy chúc cậu ngủ ngon, thiếu chủ.”
“Gọi là Twilight.”
“Gha gha gha.” Povis ngẩng đầu cười, coi như bỏ ngoài tai những gì Twilight nói và bước về một căn phòng trống khác.
Còn Twilight, cậu cũng trở về.
Người mặc vest chỉ là nhân viên bình thường nên không tính, nhưng Povis, cánh tay phải của gia tộc, bà ấy phái ông ấy đến đây.
Để bảo vệ mình.
“Không, là để chắc chắn mình sẽ về nhà.”
Nhưng dù sau, Twilight nhìn về hướng Tây Nam, im lặng cúi đầu.
“Khi chuyện này kết thúc, mình nên cảm ơn bà ấy trực tiếp.”
“À, và tìm cách để không bị chích điện nữa.”
Nhớ đến chuyện đó, Twilight lạnh run người.
Cậu vẫy tay với người lính túc trực bên ngoài để ông ta đưa cậu đến công xưởng.
…………..
……
Sáng hôm sau.
Clap! Clap! Clap!
Twilight vỗ tay tập trung mọi người lại.
“Đây là Povisco, ông ấy đến đây để giúp đỡ chúng ta theo lệnh của mẹ tôi. Mọi người giúp đỡ nhau nhé.”
Đang là giờ ăn sáng, những người lính đánh thuê đang mò đến đây tìm thứ gì đó bỏ bụng trước khi chuẩn bị làm việc, nhóm chỉ huy cũng
tập trung tại chỗ này do Twilight đã nói từ trước. Trước khi phân phối công việc, cậu tiện thể giới thiệu người mới luôn.
Hôm nay Povis đã chịu khó mặc bộ vest Mafia của mình, đứng trước mọi người, ông ngả mũ cúi chào.
“Xin chào, tôi là Povisco, mọi người có thể gọi tôi là Povis. Rất vui được làm việc với mọi người.”
“…”
Clap! Clap! Clap! Clap! Clap!
“Ôôô!”
Do Povis đến đây vào đêm hôm qua nên ít người biết, nhưng điều đó không ngăn cản được sự hoang nghênh của mọi người đối với ông.
Những người lính đánh thuê ồ oạt vỗ tay hoang nghênh.
Lính đánh thuê đội 2 dù kỉ luật nhưng cũng không quá cứng nhắc.
Povis cũng là người dễ hòa nhập cộng đồng, rất nhanh, ông có thể khoác vai cười nói với họ.
Bầu không khí trong phòng ăn trở nên ồn ào hơn, còn có vài người đưa ra chủ ý về tiệc chào mừng vì lần trước lúc có chi viện từ đội 2 thì cũng chỉ có 1 ngày nghỉ, chưa kịp mở tiệc đàng hoàng.
Trước tình hình này, Twilight không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rời khỏi phòng ăn.
Yelena cùng Felix thấy thế cũng đi theo sau.
…
…….
“Sự ăn ý giữa các thành viên rất quan trọng, nên để cho họ một ngày để làm quen với nhau.” Twilight nói thế khi Felix hỏi lý do lúc bước ra ngoài phòng ăn.
Bây giờ, ba người đang trên đường đến nhà Lin Grey.
Coi như hôm nay được nghỉ một ngày, Twilight cũng muốn thư giãn một chút.
Nhưng làm gì thì làm, cậu vẫn phải thống nhất tiến độ của mình với Lin Grey trước.
Những ngày thường, Will sẽ là người làm việc này.
Nhưng để cảm ơn việc đêm hôm qua đập anh dậy giữa chừng để đưa cậu đi, Twilight sẽ làm thay công việc đó ngày hôm nay.
Bây giờ còn rất sớm, không cần phải vội vã làm gì cả, ba người cứ thoải mái từ từ băng qua khu 5.
“Đúng rồi Twilight.”
“Sao?”
Trên đường đi, để Twilight tiết kiệm sức nên Felix cõng cậu đi một quãng đường đâu. Anh tò mò nổi hứng hỏi.
“Anh biết việc cậu đến từ một gia đình Mafia rồi, gia tộc Luckbolt phải không? Không phải một gia tộc lớn nhưng cũng rất có tầm ảnh
hưởng đến chính trị Siracusa thông qua việc phân phối và vận chuyển v·ũ k·hí đúng không?”
“Ừ phải, trong lĩnh vực này, Luckbolt còn có sức ảnh hưởng lớn hơn 6 đại gia tộc nữa, nhưng chuyện này thì sao?” Twilight gật đầu trả
lời, nhưng tự dưng Felix hỏi cái đó làm gì? Mua v·ũ k·hí à?
“Ừm…ý anh là gia tộc Luckbolt cũng khá giả mà đúng không? Và cậu có vẻ là một thành viên quan trọng...”
Đã đến khu 2, nơi vẫn còn người sinh sống.
Twilight vỗ lưng ý bảo anh ta thả mình xuống, cậu cũng không còn nhỏ đến mức cần cõng trên lưng, điều này sẽ tạo ra vài tin đồn không cần thiết.
Thả Twilight xuống, đảm bảo cậu ta đã lơ lửng được, Felix mới tiếp tục câu hỏi.
“Lần đầu chúng ta gặp nhau, phố thương mại ngầm Birb Bay, sao cậu có thể lưu lạc đến đó được hay vậy, mà lúc đó cậu đã là lính đánh thuê rồi phải không?”
…
Về lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó Felix đang ở Bird Bay, hang ổ của một hội nhóm nổi tiếng trong t·hế g·iới n·gầm Rim Billiton, với ý đồ thuê một cận vệ cho mình trong chuyến đi xa sắp tới.
Và anh đặc biệt chú ý đến Matt, một sát thủ đánh thuê trẻ tuổi đang được bàn tán xôn xao thời gian gần đây.
Trùng hợp, Twilight cũng đang ở nơi này với cùng một mục đích, chiêu mộ Matt để bắt đầu tổ chức của mình.
Giữa hai người đã có một chút xung đột nhỏ khi có cùng mục đích.
Nhưng kết quả cuối cùng ai cũng rõ, Matt lựa chọn đi theo Twilight.
Còn Felix lại trở thành đồng bọn tốt nhất của cậu.
Chi tiết câu chuyện này sẽ được kể vào một ngày khác.
…
“Rốt cuộc những gì đã xảy ra trước đó?”
Felix nhớ rất rõ cảnh tượng hai người lần đầu đụng độ, Twilight đã khoác lên quân phục Bloody Lines rồi.
Và anh cũng rất tò mò.
Quá khứ của Twilight cho đến bây giờ vẫn là một bí ẩn chỉ được hé lộ chút ít qua những câu chuyện thuận miệng nói ra.
“Em cũng muốn biết!” Yelena cũng chạy lên, bàn tay đan lại sau lưng, hai chữ ‘hiếu kỳ’ hiện rõ trên mặt.
Dù đã quyết tâm đi theo Twilight, Yelena vẫn nhận ra rằng mình thật sự không biết gì nhiều về người luôn ở bên cạnh mình cả.
Nên bây giờ, khi Felix nhắc đến điều này, cô bé không chần chừ đứng về phía anh ta.
Trước sự áp lực tò mò của hai người hai bên, Twilight lại khẽ cắn môi.
Cậu cũng chẳng biết kể chuyện này sao nữa.
Nhưng hai ánh mắt hai bên cứ liên tục rọi áp lực vào người buộc Twilight cuối cùng cũng chịu thua.
…
Đó là vào năm 2 tuổi. Không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng khi có được nhận thức, anh đã lang thang ngoài hoang mạc rồi.
Ở một nơi nào đó nằm trong địa phận Victoria, một đứa trẻ chưa đến 2 tuổi chẳng biết vì lý do gì mà lại xuất hiện ở nơi này.
Xuất thân? Tên tuổi? Chẳng ai biết cả. Điều duy nhất anh có thể nghĩ lúc đó, là phải bước tới phía trước.
Từng bước. Cứ mỗi bước đi, những cơn gió buốt giữa đêm liên tục vỗ vào người, nhưng sâu trong cơ thể, có thứ gì đó liên tục nói rằng
nếu dừng lại, anh chắc chắn sẽ c·hết.
Ha ha, một đứa nhỏ hai tuổi đã bắt đầu nghĩ đến c·ái c·hết, thật là kì lạ phải không? Nhưng đó thật sự là những gì đã diễn ra.
Chẳng vì lý do gì, chẳng biết đích đến là đâu, anh vẫn cứ bước từng bước về phía trước.
Cho đến khi…
Gục ngã.
Đó là điều tất nhiên.
Anh sẽ c·hết.
Mọi thứ chìm vào màn đêm sâu thẳm.
Chẳng còn những tiếng kêu la gào thét, chẳng còn sự đau đớn giày xé ruột gan.
Chẳng còn gì cả.
Là thời điểm đứa trẻ đó cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
…
“Ít nhất đó là nhũng gì anh nghĩ.”
Cho đến khi.
“Một vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé đấy.”
“Đó là người cậu gọi là mẹ? Hay là Boss?” Felix hỏi.
“Cả hai, hai người đó là anh em, lúc đó họ đang đi du lịch ở Victoria, rồi có chuyện gì gấp mà cả hai phải di chuyển xuyên đêm để trở về.”
“Hai người họ vô tình nhìn thấy tôi lang thang giữa hoang mạc, và rồi Ma’am đã mang tôi trở về gia tộc của mình.”
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo, về quan hệ rõ ràng của Boss và Ma’am, điều này là cơ mật của gia tộc, không nói được.”
“Đó, đây là đại khái câu chuyện. Sau khi được mang về, tôi sinh hoạt trong gia tộc Luckbolt cho đến năm tôi 5 tuổi, Boss b·ắt c·óc tôi và
mang đi cùng với ông ấy, dù cho tôi vẫn giữ liên lạc với Ma’am.”
“Chuyện là vậy à?” Felix gật đầu, dù trong câu chuyện vừa kể chẳng có bất cứ thông tin gì giá trị cả, nhưng được nghe về quá khứ của
Twilight, điều đó đủ đáng giá rồi.
Dù câu chuyện còn nhiều chắp vá chưa rõ ràng, nhưng nó không hề tốt đẹp tí nào.
So với anh, hay kể cả Yelena, những người ít nhất còn có người thân, Twilight thậm chí còn chẳng biết mặt cha mẹ mình.
Đó là lý do cậu ta luôn dành sự tôn trọng đến Boss cùng người mẹ chưa được nhắc tên.
Và Felix cũng hiểu hơn về lý do tại sao Twilight lại quan tâm đến ‘gia đình’ đến vậy. Nó không phải tình thương đơn thuần, đó gần như là
chấp niệm của một kẻ thiếu đi sự yêu thương và bảo bọc.
Một quá khứ đau thương.
Nghe xong câu chuyện, Yelena cũng òa khóc.
Cô không ngờ Twilight đã phải trải qua những chuyện như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân Twilight thật sự đồng cảm với những ai mất đi người thân.
Yelena cũng là một trong số đó.
Cậu xoa đầu mỉm cười an ủi cô bé.
“Nín đi nhóc, dù sao đó cũng là quá khứ rồi.”
“Thế giới này là như vậy đấy, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Nếu không muốn người thân mình g·ặp n·ạn, nhóc cần phải trở nên mạnh mẽ, đủ mạnh để bảo vệ tất cả những người mình yêu thương.”
Nghe thế, Yelena cũng đạt được quyết tâm của mình, cô bé mạnh mẽ lâu đi nước mắt.
“Vâng! Em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn!”
“Tinh thần tốt lắm! Vì những người chúng ta yêu thương!” Twilight nắm tay đưa cao lên trời.
“Vì những người chúng ta yêu thương!” Yelena cũng làm theo y hệt.
…
Gác chuyện quá khứ sang một bên, ba người tiếp tục quãng đường đến nhà Lin Grey.
Đến được khu 1, cách nhà ông ấy đã rất gần.
Nhưng tình cờ, ở một quán trà nhỏ nằm chỉ cách đích đến một ngã rẽ, nhóm Twilight bắt gặp được Lin Grey đang ngồi ở đó.
Cũng hơi bất ngờ khi thấy nhóm 3 người này, Lin Grey gọi họ lại chỗ mình ngồi.
“Sao vậy, tự dưng hôm nay nổi hứng ra ngoài à” Ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông, Twilight dựa lưng hỏi.
Việc thấy Lin Grey ghé mấy quán lề đường như thế này cũng tương đối hiếm.
“Không hẳn, chỉ là có một vài vị khách ghé thăm tư dinh của ta thôi, chuyện ở đó đang hơi rắc rối một chút.”
“Chuyện rắc rối?”
Twilight vừa dứt câu hỏi, một tiếng trẻ con hét lớn vang vọng đến tận nơi này.
“Đủ rồi! Ông đừng hòng bắt cháu trở về nhà!”
Tiếng hét vừa dịu đi, Twilight nhìn ra ngoài thì thấy một bóng người khá quen chạy qua nơi này.
À, không hẳn là quen, là khá đáng tức giận thì đúng hơn.
“Tôi ra ngoài chút nhé.”
Mặc cho phục vụ vừa mang đồ uống lên, Twilight sử dụng Arts của mình lập tức bay ra khỏi quán.
“Huh? Cậu đi đâu vậy?”
“Đi cười vào mặt người ta chút thôi, anh nói chuyện tiếp giúp tôi nhé.” Vẫy tay chào Felix, cậu bay ra ngoài thật nhanh, hướng về phía
Feline vừa chạy đi để không mất dấu.
Góc quảng cáo
-Ma Giới Nguyên Sinh:
Câu chuyện được lấy bối cảnh từ Nhật Bản, kể về một học sinh trầm tính, ít nói, yêu thích những chủ đề vĩ mô như v·ũ k·hí h·ạt nhân và Vũ Trụ. Vì gương mặt lầm lì của mình mà cậu hay bị bạn bè bắt nạt và gia đình xa lánh. Trong một vụ t·ai n·ạn ở tầng thượng do chính bọn bắt nạt gây ra, cậu được chuyển sinh đến một thế giới khác, nơi tồn tại Kiếm và Ma Thuật. Sinh ra là một Á Long mạnh mẽ với lòng căm thù nhân loại to lớn, cậu có một niềm khao khát sức mạnh mãnh liệt, muốn trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ ai để có thể cho những tên đáng c·hết về với đất mẹ, để cho cái quá khứ tồi tệ kia không bao giờ lặp lại một lần nào nữa.
Truyện mới của bạn tác, mọi người nếu có hứng thú thì xin mời đọc để ủng hộ.
“Chúa công?”
“Ta biết rồi, ngươi có thể lui ra.”
Trong phòng làm việc của mình, Wei Yenwu nghe báo cáo từ cận vệ của mình.
Sau khi ‘Áo mưa đen’ kia đi mất, ông đưa tay đến chiếc điện thoại bàn.
Ông gọi cho thư ký cũng đang túc trực.
“Píp! Hisomaru đâu? Gọi ông ấy đến phòng làm việc của tôi ngay.”
“Rõ thưa giám đốc.”
Hiện tại là giữa đêm, ông ấy chắc chắn là đang ngủ.
Trong lúc chờ đợi, Wei ngả lưng ra ghế, suy ngẫm về những gì đang xảy ra.
Không tính việc tên nhóc kia liên tục được giúp đỡ, mọi thứ vẫn đang đi đúng tiến độ.
Bây giờ, chỉ cần chờ đợi chúng đến.
…
………
Tại một căn nhà trong khu 5.
“Đây là chỗ ở tạm của hai người, chuyến đi chắc mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi, mai nói chuyện sau.” (Tiếng Siracusa)
“Vâng.” Người mặc vest cảm ơn rồi tìm cho mình một căn phòng trống để nằm.
Còn gã trọc bự con thì đứng lại.
“Bà ấy vẫn khỏe chứ?” Twilight là người mở lời trước, cậu không quay sang mà khoanh tay nhìn gã mặc vest mở cửa bước vào 1 căn phòng trống.
“Gha gha, lúc nhận được bức thư của cậu Ma’am nhìn cực kỳ vui…” Gã trọc trả lời với nụ cười nhe răng trên miêng “...nhưng sau khi kiểm tra nội dung, cái bàn dài trong phòng tiệc đã bị gãy làm đôi.”
“Ặc, vậy là vẫn khỏe nhỉ. Không ai làm sao chứ?” Tưởng tượng cảnh đó, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng Twilight.
“Gha gha, dù sao cậu cũng sẽ về mà đúng không? Đến lúc đó cứ đãi anh em một chầu là được.”
“Lúc đó chưa ngỏm là được.”
“Tôi mong lắm đấy!Gha! Gha! Ghha!” Gã trọc mở miệng khoái trá cười to.
Xong rồi ông bước đến trước mặt Twilight, đưa một tay trước ngực, cúi đầu.
“Được rồi, chắc không cần giới thiệu đâu nhỉ? Ma’am Luckbolt gửi tôi đến đây với một nhiệm vụ duy nhất! Bảo vệ Luke Luckbolt, người đứng đầu kế nhiệm của gia tộc!”
“Tôi! Povisco, hận hạnh được phục vụ, dù cho việc duy nhất tôi có thể làm là bảo vệ cậu.”
“Cảm ơn vì đã đến, sự hiện diện của ông là sự trợ giúp rất lớn trong tình thế hiện tại.” Twilight cũng nhẹ cúi đầu, thể hiện sự biết ơn,
không chỉ ông, mà còn là đối với ‘mẹ’ của cậu.
“Nhưng ở đây, xin hãy gọi tôi là Twilight, và đừng có nói to như thế, bây giờ đang là 2 giờ sáng đấy.”
“Gha gha! Xin lỗi, nhưng cậu biết đây là âm lượng tối thiểu của tôi mà.”
“Uh! Thôi được rồi, ngay mai tôi sẽ cho ông biết chi tiết về tình hình hiện tại, còn bây giờ thì cứ nghỉ ngơi đi đã.”
“Vâng! Vậy chúc cậu ngủ ngon, thiếu chủ.”
“Gọi là Twilight.”
“Gha gha gha.” Povis ngẩng đầu cười, coi như bỏ ngoài tai những gì Twilight nói và bước về một căn phòng trống khác.
Còn Twilight, cậu cũng trở về.
Người mặc vest chỉ là nhân viên bình thường nên không tính, nhưng Povis, cánh tay phải của gia tộc, bà ấy phái ông ấy đến đây.
Để bảo vệ mình.
“Không, là để chắc chắn mình sẽ về nhà.”
Nhưng dù sau, Twilight nhìn về hướng Tây Nam, im lặng cúi đầu.
“Khi chuyện này kết thúc, mình nên cảm ơn bà ấy trực tiếp.”
“À, và tìm cách để không bị chích điện nữa.”
Nhớ đến chuyện đó, Twilight lạnh run người.
Cậu vẫy tay với người lính túc trực bên ngoài để ông ta đưa cậu đến công xưởng.
…………..
……
Sáng hôm sau.
Clap! Clap! Clap!
Twilight vỗ tay tập trung mọi người lại.
“Đây là Povisco, ông ấy đến đây để giúp đỡ chúng ta theo lệnh của mẹ tôi. Mọi người giúp đỡ nhau nhé.”
Đang là giờ ăn sáng, những người lính đánh thuê đang mò đến đây tìm thứ gì đó bỏ bụng trước khi chuẩn bị làm việc, nhóm chỉ huy cũng
tập trung tại chỗ này do Twilight đã nói từ trước. Trước khi phân phối công việc, cậu tiện thể giới thiệu người mới luôn.
Hôm nay Povis đã chịu khó mặc bộ vest Mafia của mình, đứng trước mọi người, ông ngả mũ cúi chào.
“Xin chào, tôi là Povisco, mọi người có thể gọi tôi là Povis. Rất vui được làm việc với mọi người.”
“…”
Clap! Clap! Clap! Clap! Clap!
“Ôôô!”
Do Povis đến đây vào đêm hôm qua nên ít người biết, nhưng điều đó không ngăn cản được sự hoang nghênh của mọi người đối với ông.
Những người lính đánh thuê ồ oạt vỗ tay hoang nghênh.
Lính đánh thuê đội 2 dù kỉ luật nhưng cũng không quá cứng nhắc.
Povis cũng là người dễ hòa nhập cộng đồng, rất nhanh, ông có thể khoác vai cười nói với họ.
Bầu không khí trong phòng ăn trở nên ồn ào hơn, còn có vài người đưa ra chủ ý về tiệc chào mừng vì lần trước lúc có chi viện từ đội 2 thì cũng chỉ có 1 ngày nghỉ, chưa kịp mở tiệc đàng hoàng.
Trước tình hình này, Twilight không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rời khỏi phòng ăn.
Yelena cùng Felix thấy thế cũng đi theo sau.
…
…….
“Sự ăn ý giữa các thành viên rất quan trọng, nên để cho họ một ngày để làm quen với nhau.” Twilight nói thế khi Felix hỏi lý do lúc bước ra ngoài phòng ăn.
Bây giờ, ba người đang trên đường đến nhà Lin Grey.
Coi như hôm nay được nghỉ một ngày, Twilight cũng muốn thư giãn một chút.
Nhưng làm gì thì làm, cậu vẫn phải thống nhất tiến độ của mình với Lin Grey trước.
Những ngày thường, Will sẽ là người làm việc này.
Nhưng để cảm ơn việc đêm hôm qua đập anh dậy giữa chừng để đưa cậu đi, Twilight sẽ làm thay công việc đó ngày hôm nay.
Bây giờ còn rất sớm, không cần phải vội vã làm gì cả, ba người cứ thoải mái từ từ băng qua khu 5.
“Đúng rồi Twilight.”
“Sao?”
Trên đường đi, để Twilight tiết kiệm sức nên Felix cõng cậu đi một quãng đường đâu. Anh tò mò nổi hứng hỏi.
“Anh biết việc cậu đến từ một gia đình Mafia rồi, gia tộc Luckbolt phải không? Không phải một gia tộc lớn nhưng cũng rất có tầm ảnh
hưởng đến chính trị Siracusa thông qua việc phân phối và vận chuyển v·ũ k·hí đúng không?”
“Ừ phải, trong lĩnh vực này, Luckbolt còn có sức ảnh hưởng lớn hơn 6 đại gia tộc nữa, nhưng chuyện này thì sao?” Twilight gật đầu trả
lời, nhưng tự dưng Felix hỏi cái đó làm gì? Mua v·ũ k·hí à?
“Ừm…ý anh là gia tộc Luckbolt cũng khá giả mà đúng không? Và cậu có vẻ là một thành viên quan trọng...”
Đã đến khu 2, nơi vẫn còn người sinh sống.
Twilight vỗ lưng ý bảo anh ta thả mình xuống, cậu cũng không còn nhỏ đến mức cần cõng trên lưng, điều này sẽ tạo ra vài tin đồn không cần thiết.
Thả Twilight xuống, đảm bảo cậu ta đã lơ lửng được, Felix mới tiếp tục câu hỏi.
“Lần đầu chúng ta gặp nhau, phố thương mại ngầm Birb Bay, sao cậu có thể lưu lạc đến đó được hay vậy, mà lúc đó cậu đã là lính đánh thuê rồi phải không?”
…
Về lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó Felix đang ở Bird Bay, hang ổ của một hội nhóm nổi tiếng trong t·hế g·iới n·gầm Rim Billiton, với ý đồ thuê một cận vệ cho mình trong chuyến đi xa sắp tới.
Và anh đặc biệt chú ý đến Matt, một sát thủ đánh thuê trẻ tuổi đang được bàn tán xôn xao thời gian gần đây.
Trùng hợp, Twilight cũng đang ở nơi này với cùng một mục đích, chiêu mộ Matt để bắt đầu tổ chức của mình.
Giữa hai người đã có một chút xung đột nhỏ khi có cùng mục đích.
Nhưng kết quả cuối cùng ai cũng rõ, Matt lựa chọn đi theo Twilight.
Còn Felix lại trở thành đồng bọn tốt nhất của cậu.
Chi tiết câu chuyện này sẽ được kể vào một ngày khác.
…
“Rốt cuộc những gì đã xảy ra trước đó?”
Felix nhớ rất rõ cảnh tượng hai người lần đầu đụng độ, Twilight đã khoác lên quân phục Bloody Lines rồi.
Và anh cũng rất tò mò.
Quá khứ của Twilight cho đến bây giờ vẫn là một bí ẩn chỉ được hé lộ chút ít qua những câu chuyện thuận miệng nói ra.
“Em cũng muốn biết!” Yelena cũng chạy lên, bàn tay đan lại sau lưng, hai chữ ‘hiếu kỳ’ hiện rõ trên mặt.
Dù đã quyết tâm đi theo Twilight, Yelena vẫn nhận ra rằng mình thật sự không biết gì nhiều về người luôn ở bên cạnh mình cả.
Nên bây giờ, khi Felix nhắc đến điều này, cô bé không chần chừ đứng về phía anh ta.
Trước sự áp lực tò mò của hai người hai bên, Twilight lại khẽ cắn môi.
Cậu cũng chẳng biết kể chuyện này sao nữa.
Nhưng hai ánh mắt hai bên cứ liên tục rọi áp lực vào người buộc Twilight cuối cùng cũng chịu thua.
…
Đó là vào năm 2 tuổi. Không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng khi có được nhận thức, anh đã lang thang ngoài hoang mạc rồi.
Ở một nơi nào đó nằm trong địa phận Victoria, một đứa trẻ chưa đến 2 tuổi chẳng biết vì lý do gì mà lại xuất hiện ở nơi này.
Xuất thân? Tên tuổi? Chẳng ai biết cả. Điều duy nhất anh có thể nghĩ lúc đó, là phải bước tới phía trước.
Từng bước. Cứ mỗi bước đi, những cơn gió buốt giữa đêm liên tục vỗ vào người, nhưng sâu trong cơ thể, có thứ gì đó liên tục nói rằng
nếu dừng lại, anh chắc chắn sẽ c·hết.
Ha ha, một đứa nhỏ hai tuổi đã bắt đầu nghĩ đến c·ái c·hết, thật là kì lạ phải không? Nhưng đó thật sự là những gì đã diễn ra.
Chẳng vì lý do gì, chẳng biết đích đến là đâu, anh vẫn cứ bước từng bước về phía trước.
Cho đến khi…
Gục ngã.
Đó là điều tất nhiên.
Anh sẽ c·hết.
Mọi thứ chìm vào màn đêm sâu thẳm.
Chẳng còn những tiếng kêu la gào thét, chẳng còn sự đau đớn giày xé ruột gan.
Chẳng còn gì cả.
Là thời điểm đứa trẻ đó cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
…
“Ít nhất đó là nhũng gì anh nghĩ.”
Cho đến khi.
“Một vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé đấy.”
“Đó là người cậu gọi là mẹ? Hay là Boss?” Felix hỏi.
“Cả hai, hai người đó là anh em, lúc đó họ đang đi du lịch ở Victoria, rồi có chuyện gì gấp mà cả hai phải di chuyển xuyên đêm để trở về.”
“Hai người họ vô tình nhìn thấy tôi lang thang giữa hoang mạc, và rồi Ma’am đã mang tôi trở về gia tộc của mình.”
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo, về quan hệ rõ ràng của Boss và Ma’am, điều này là cơ mật của gia tộc, không nói được.”
“Đó, đây là đại khái câu chuyện. Sau khi được mang về, tôi sinh hoạt trong gia tộc Luckbolt cho đến năm tôi 5 tuổi, Boss b·ắt c·óc tôi và
mang đi cùng với ông ấy, dù cho tôi vẫn giữ liên lạc với Ma’am.”
“Chuyện là vậy à?” Felix gật đầu, dù trong câu chuyện vừa kể chẳng có bất cứ thông tin gì giá trị cả, nhưng được nghe về quá khứ của
Twilight, điều đó đủ đáng giá rồi.
Dù câu chuyện còn nhiều chắp vá chưa rõ ràng, nhưng nó không hề tốt đẹp tí nào.
So với anh, hay kể cả Yelena, những người ít nhất còn có người thân, Twilight thậm chí còn chẳng biết mặt cha mẹ mình.
Đó là lý do cậu ta luôn dành sự tôn trọng đến Boss cùng người mẹ chưa được nhắc tên.
Và Felix cũng hiểu hơn về lý do tại sao Twilight lại quan tâm đến ‘gia đình’ đến vậy. Nó không phải tình thương đơn thuần, đó gần như là
chấp niệm của một kẻ thiếu đi sự yêu thương và bảo bọc.
Một quá khứ đau thương.
Nghe xong câu chuyện, Yelena cũng òa khóc.
Cô không ngờ Twilight đã phải trải qua những chuyện như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân Twilight thật sự đồng cảm với những ai mất đi người thân.
Yelena cũng là một trong số đó.
Cậu xoa đầu mỉm cười an ủi cô bé.
“Nín đi nhóc, dù sao đó cũng là quá khứ rồi.”
“Thế giới này là như vậy đấy, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Nếu không muốn người thân mình g·ặp n·ạn, nhóc cần phải trở nên mạnh mẽ, đủ mạnh để bảo vệ tất cả những người mình yêu thương.”
Nghe thế, Yelena cũng đạt được quyết tâm của mình, cô bé mạnh mẽ lâu đi nước mắt.
“Vâng! Em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn!”
“Tinh thần tốt lắm! Vì những người chúng ta yêu thương!” Twilight nắm tay đưa cao lên trời.
“Vì những người chúng ta yêu thương!” Yelena cũng làm theo y hệt.
…
Gác chuyện quá khứ sang một bên, ba người tiếp tục quãng đường đến nhà Lin Grey.
Đến được khu 1, cách nhà ông ấy đã rất gần.
Nhưng tình cờ, ở một quán trà nhỏ nằm chỉ cách đích đến một ngã rẽ, nhóm Twilight bắt gặp được Lin Grey đang ngồi ở đó.
Cũng hơi bất ngờ khi thấy nhóm 3 người này, Lin Grey gọi họ lại chỗ mình ngồi.
“Sao vậy, tự dưng hôm nay nổi hứng ra ngoài à” Ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông, Twilight dựa lưng hỏi.
Việc thấy Lin Grey ghé mấy quán lề đường như thế này cũng tương đối hiếm.
“Không hẳn, chỉ là có một vài vị khách ghé thăm tư dinh của ta thôi, chuyện ở đó đang hơi rắc rối một chút.”
“Chuyện rắc rối?”
Twilight vừa dứt câu hỏi, một tiếng trẻ con hét lớn vang vọng đến tận nơi này.
“Đủ rồi! Ông đừng hòng bắt cháu trở về nhà!”
Tiếng hét vừa dịu đi, Twilight nhìn ra ngoài thì thấy một bóng người khá quen chạy qua nơi này.
À, không hẳn là quen, là khá đáng tức giận thì đúng hơn.
“Tôi ra ngoài chút nhé.”
Mặc cho phục vụ vừa mang đồ uống lên, Twilight sử dụng Arts của mình lập tức bay ra khỏi quán.
“Huh? Cậu đi đâu vậy?”
“Đi cười vào mặt người ta chút thôi, anh nói chuyện tiếp giúp tôi nhé.” Vẫy tay chào Felix, cậu bay ra ngoài thật nhanh, hướng về phía
Feline vừa chạy đi để không mất dấu.
Góc quảng cáo
-Ma Giới Nguyên Sinh:
Câu chuyện được lấy bối cảnh từ Nhật Bản, kể về một học sinh trầm tính, ít nói, yêu thích những chủ đề vĩ mô như v·ũ k·hí h·ạt nhân và Vũ Trụ. Vì gương mặt lầm lì của mình mà cậu hay bị bạn bè bắt nạt và gia đình xa lánh. Trong một vụ t·ai n·ạn ở tầng thượng do chính bọn bắt nạt gây ra, cậu được chuyển sinh đến một thế giới khác, nơi tồn tại Kiếm và Ma Thuật. Sinh ra là một Á Long mạnh mẽ với lòng căm thù nhân loại to lớn, cậu có một niềm khao khát sức mạnh mãnh liệt, muốn trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ ai để có thể cho những tên đáng c·hết về với đất mẹ, để cho cái quá khứ tồi tệ kia không bao giờ lặp lại một lần nào nữa.
Truyện mới của bạn tác, mọi người nếu có hứng thú thì xin mời đọc để ủng hộ.
Tiến độ: 100%
107/107 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan