Chương 95: .Chiếc xe
27/04/2025
10
8.1
Chương 71.5:Chiếc xe
Chương 71.5:
Khu 5, tại nhà của Twilight.
Hầu hết các chỉ huy của đoàn lính đánh thuê bao gồm Twilight, Felix, Will, Toxicuser và cả Yelena đang tụ tập ở đây ăn tối.
Gần đây, nơi này đã trở thành chỗ tụ tập của nhóm.
Tuy nhiên, tối nay, họ không ở đây để bàn bạc gì cả.
“Dựng cầu treo cũng mệt mỏi gì lắm đâu đúng không? Sao trông Felix như sắp hẹo vậy?” Twilight hỏi trong khi nhìn Felix.
Cậu làm mọi người cũng nhìn theo sang.
Ở đó, Felix đang gục đầu xuống thở nhẹ, có lay nhẹ cũng chẳng thấy dậy, hiển nhiên là đã say giấc.
“Chắc là vậy, hồi chiều tôi có đi ngang qua và gặp cậu ấy, Felix lúc đó đang điều khiển đám Drone giúp đỡ mọi người.” Will đặt chén đồ ăn
mình xuống nói, việc đó không hẳn là quá mệt nhưng cũng tốn sức ít nhiều.
“Vậy sao?” Twilight hiểu điều đó. “Toxicuser, chị mang anh ấy về ngủ sớm đi.”
“Ừ, tôi xin phép.” Cũng không nhiều lời, Toxicuser đứng dậy mang theo Felix rời đi.
Còn lại ba người, Twilight cũng mệt, ngày mai cậu cần dậy sớm nên sau khi ăn nhanh bữa tối, cậu trở về phòng, dành một chút thời gian dạy học cho Yelena rồi đi ngủ luôn.
Còn Will, anh đợi mọi người đi hết, dọn dẹp, rửa chén đĩa, …. Làm xong hết mọi việc, anh mới rời khỏi nhà Twilight.
Hoạt động buổi tối chỉ thế là hết, ai nấy đi ngủ chuẩn bị cho ngày mai.
Những người lính đánh thuê cũng tương tự vậy, nếu có thể, họ ăn xong rồi đi ngủ luôn.
Chỉ trừ các Engineer, nếu có thời gian rảnh để ngủ, họ thà làm xong mọi việc còn hơn, may là công xưởng cũng xa chỗ ngủ nên không ai bị
tiếng đập thép làm phiền.
Nhưng ngoại trừ họ, vẫn còn những con người không hề nghỉ ngơi.
Twilight sau khi Yelena cũng đi ngủ lại trằn trọc và ngồi dậy vào khoảng 2h sáng. Không còn ngủ được nữa, cậu đành mò xuống tầng hầm để làm việc riêng.
Wei Yenwu, là giám đốc điều hành thành phố, công việc của ông chất đầy như núi, thời gian để ngủ là một thứ gì đó khá xa xỉ đối với ông.
Và còn nhiều người khác nữa.
..…
………..
01:21
Hoang mạc lân cận Lungmen.
“Hàng đây.” Crow trở lại từ xe vận chuyển, anh cầm cái túi da trên tay ném cho Hoshiguma.
“Phù.. Cảm ơn. Ngoài này lạnh vãi bìu.” Oni chụp lấy cái túi, nói cảm ơn rồi dốc ngược nó lên uống một ngụm lớn.
“Khà! Đúng là có chút rượu vào là ấm cả người.”
Chưa kịp nói gì, một nửa số rượu trong túi đã đổ hoàn toàn vào miệng cô làm Crow giật mình, anh vội vàng c·ướp lại túi rượu.
“Uống ít thôi, bây giờ tìm không ra chỗ nào bán nữa đâu.” Crow giấu túi rượu kỹ trong người rồi ngồi xuống bên đống lửa, tiện tay ném
thêm vài khúc củi nhỏ vào.
Ban đêm ở hoang mạc cực kỳ lạnh, đống lửa lớn này là phương tiện duy nhất hiện tại giúp họ chống lại cái lạnh.
Sau cả ngày chạy loanh quanh hoang mạc, cả đội ai cũng mệt lả.
Mấy gã kiếm sĩ nằm ngáy to quanh đống lửa, một Caster kiêm luôn lái xe nằm dựa trên vô lăng, người còn lại dùng tấm bạt làm chăn đắp nằm trên thùng xe.
“Chán quá, muốn đi tắm nữa.” Bị giật đi túi rượu, Hoshiguma cũng chả buồn cố gắng c·ướp lại, không đánh lại Crow, cô chán nản nằm ngả lưng ra đất.
“Chán thì ngủ một tí đi, còn đừng có mơ về việc tắm, ngoài này thì đào đâu ra nhiều nước vậy? Cùng lắm thì để tôi nhờ mấy người kia đem đồ ra cho thay.” Crow lắc đầu móc lương khô ra ăn, anh phải trực đêm nên không được phép ngủ.
Do đám cua kim loại gần thành phố đã bị biến thành trang bị gần hết, bọn họ nhận lệnh phải ra vùng ngoại vi hơi xa.
Ở đây, ngoại trừ những sinh vật Originiums ra, họ đôi khi còn đụng độ phải những đám c·ướp lảng vảng quanh đây, hoặc tệ hơn là lính
tuần tra Ursus.
Trong ngày hôm nay, họ đã gặp phải ba đoàn như vậy.
Sau giai đoạn chém g·iết, do toàn dân cận chiến nên người ai cũng bê bết máu.
Hiện tại, ngoại trừ cái khiên luôn được cô bảo dưỡng sạch sẽ, cả người Hoshiguma như đang được nhuộm đỏ lên, dù cho có lau đi thì mùi vẫn còn đó nên cô khỏi làm luôn.
Crow cũng chẳng khá khẩm gì hơn, nhưng vì anh có cách xử lý riêng nên không thấy phiền lắm.
Dù gì thì mai nó sẽ lại thế thôi.
Lách tách lách tách.
“…”
“Này, tôi nghe rằng cô quen biết với cha nhỉ?” Bây giờ còn lâu mới đến sáng, Crow cũng bắt đầu cảm thấy chán, Hoshiguma chưa ngủ,
anh bèn kiếm gì đó để trò chuyện với cô.
Anh lập tức nghĩ đến một chủ đề chung: Hisomaru.
“À, ông ấy và ông nội tôi là bạn thân, khi tôi còn nhỏ, ông ấy hay đến nhà tôi chơi, khoảng 10 năm trước.” Hoshiguma vẫn nằm như thế
mà trả lời anh.
Đột nhiên, vẻ mặt Crow trở nên có chút kỳ lạ, anh hỏi tiếp.
“10 năm trước? Xin lỗi nhưng năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi vậy?”
“Năm nay 15.” Hoshiguma vẫn tự nhiên trả lời, tuổi tác của một Oni khá dài nên cũng chả ảnh hưởng gì mấy đến cô.
“…”
“Này, ông làm sao vậy?” Thấy Crow đột nhiên im bặt đi, cô mới chồm người ngồi dậy.
Thì thấy Crow đang ôm đầu, chảy mồ hôi, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.
“15, 15? Mình suýt tí nữa b·ị đ·ánh bại bởi một người còn nhỏ tuổi hơn cả mình sao? Rồi chuyện này đã còn bị truyền đi khắp nơi nữa…
Không thể nào, cô ấy mới 15 tuổi sao mà cao hơn mình cả cái đầu thế kia.…”
Anh nói thực sự nhỏ, Hoshiguma cũng chẳng hiểu gì.
Cô chỉ đành nhún vai rồi nằm xuống tiếp.
…
….
…..
“…”
“Huýt!”
“Crow, có tiếng xe đang tiếp cận, kêu mọi người dậy mau!”
Ruỳnh!
Caster trên nóc thùng xe đột nhiên nhảy xuống.
Anh vừa nghe thấy tiếng động cơ xe đang đến gần đây nên đứng dậy kiểm tra.
Quả thực vậy, một chiếc xe vượt địa hình đang tiếp cận đây, không phải từ hướng Lungmen, rất có thể là kẻ địch.
Không chần chừ, anh nhảy xuống báo động cho mọi người.
“Khỏi động xe, chuẩn bị tinh thần để chặn nó lại. Những người khác núp đi, nhanh lên!”
Các kiếm sĩ không ngủ sâu để chuẩn bị cho tình huống như thế này, ngay khi vừa nghe tiếng báo động, họ lập tức bật dậy vào vị trí.
Hoshiguma nhặt lấy tấm khiên sau lưng, Crow cũng dừng suy nghĩ mà chuẩn bị.
Chiếc xe đang ngày càng đến gần, trời sáng trăng, nó không bật đèn xe, có vẻ muốn tránh sự chú ý.
Tất cả mọi người, ngoại trừ Caster lái xe, người thì núp vào bụi cỏ, người thì lẫn vào đống cát chờ đợi.
Nếu không gì bất ngờ xảy ra, chiếc xe này sẽ bị ‘c·ướp’ tại đây.
Chương 71.5:
Khu 5, tại nhà của Twilight.
Hầu hết các chỉ huy của đoàn lính đánh thuê bao gồm Twilight, Felix, Will, Toxicuser và cả Yelena đang tụ tập ở đây ăn tối.
Gần đây, nơi này đã trở thành chỗ tụ tập của nhóm.
Tuy nhiên, tối nay, họ không ở đây để bàn bạc gì cả.
“Dựng cầu treo cũng mệt mỏi gì lắm đâu đúng không? Sao trông Felix như sắp hẹo vậy?” Twilight hỏi trong khi nhìn Felix.
Cậu làm mọi người cũng nhìn theo sang.
Ở đó, Felix đang gục đầu xuống thở nhẹ, có lay nhẹ cũng chẳng thấy dậy, hiển nhiên là đã say giấc.
“Chắc là vậy, hồi chiều tôi có đi ngang qua và gặp cậu ấy, Felix lúc đó đang điều khiển đám Drone giúp đỡ mọi người.” Will đặt chén đồ ăn
mình xuống nói, việc đó không hẳn là quá mệt nhưng cũng tốn sức ít nhiều.
“Vậy sao?” Twilight hiểu điều đó. “Toxicuser, chị mang anh ấy về ngủ sớm đi.”
“Ừ, tôi xin phép.” Cũng không nhiều lời, Toxicuser đứng dậy mang theo Felix rời đi.
Còn lại ba người, Twilight cũng mệt, ngày mai cậu cần dậy sớm nên sau khi ăn nhanh bữa tối, cậu trở về phòng, dành một chút thời gian dạy học cho Yelena rồi đi ngủ luôn.
Còn Will, anh đợi mọi người đi hết, dọn dẹp, rửa chén đĩa, …. Làm xong hết mọi việc, anh mới rời khỏi nhà Twilight.
Hoạt động buổi tối chỉ thế là hết, ai nấy đi ngủ chuẩn bị cho ngày mai.
Những người lính đánh thuê cũng tương tự vậy, nếu có thể, họ ăn xong rồi đi ngủ luôn.
Chỉ trừ các Engineer, nếu có thời gian rảnh để ngủ, họ thà làm xong mọi việc còn hơn, may là công xưởng cũng xa chỗ ngủ nên không ai bị
tiếng đập thép làm phiền.
Nhưng ngoại trừ họ, vẫn còn những con người không hề nghỉ ngơi.
Twilight sau khi Yelena cũng đi ngủ lại trằn trọc và ngồi dậy vào khoảng 2h sáng. Không còn ngủ được nữa, cậu đành mò xuống tầng hầm để làm việc riêng.
Wei Yenwu, là giám đốc điều hành thành phố, công việc của ông chất đầy như núi, thời gian để ngủ là một thứ gì đó khá xa xỉ đối với ông.
Và còn nhiều người khác nữa.
..…
………..
01:21
Hoang mạc lân cận Lungmen.
“Hàng đây.” Crow trở lại từ xe vận chuyển, anh cầm cái túi da trên tay ném cho Hoshiguma.
“Phù.. Cảm ơn. Ngoài này lạnh vãi bìu.” Oni chụp lấy cái túi, nói cảm ơn rồi dốc ngược nó lên uống một ngụm lớn.
“Khà! Đúng là có chút rượu vào là ấm cả người.”
Chưa kịp nói gì, một nửa số rượu trong túi đã đổ hoàn toàn vào miệng cô làm Crow giật mình, anh vội vàng c·ướp lại túi rượu.
“Uống ít thôi, bây giờ tìm không ra chỗ nào bán nữa đâu.” Crow giấu túi rượu kỹ trong người rồi ngồi xuống bên đống lửa, tiện tay ném
thêm vài khúc củi nhỏ vào.
Ban đêm ở hoang mạc cực kỳ lạnh, đống lửa lớn này là phương tiện duy nhất hiện tại giúp họ chống lại cái lạnh.
Sau cả ngày chạy loanh quanh hoang mạc, cả đội ai cũng mệt lả.
Mấy gã kiếm sĩ nằm ngáy to quanh đống lửa, một Caster kiêm luôn lái xe nằm dựa trên vô lăng, người còn lại dùng tấm bạt làm chăn đắp nằm trên thùng xe.
“Chán quá, muốn đi tắm nữa.” Bị giật đi túi rượu, Hoshiguma cũng chả buồn cố gắng c·ướp lại, không đánh lại Crow, cô chán nản nằm ngả lưng ra đất.
“Chán thì ngủ một tí đi, còn đừng có mơ về việc tắm, ngoài này thì đào đâu ra nhiều nước vậy? Cùng lắm thì để tôi nhờ mấy người kia đem đồ ra cho thay.” Crow lắc đầu móc lương khô ra ăn, anh phải trực đêm nên không được phép ngủ.
Do đám cua kim loại gần thành phố đã bị biến thành trang bị gần hết, bọn họ nhận lệnh phải ra vùng ngoại vi hơi xa.
Ở đây, ngoại trừ những sinh vật Originiums ra, họ đôi khi còn đụng độ phải những đám c·ướp lảng vảng quanh đây, hoặc tệ hơn là lính
tuần tra Ursus.
Trong ngày hôm nay, họ đã gặp phải ba đoàn như vậy.
Sau giai đoạn chém g·iết, do toàn dân cận chiến nên người ai cũng bê bết máu.
Hiện tại, ngoại trừ cái khiên luôn được cô bảo dưỡng sạch sẽ, cả người Hoshiguma như đang được nhuộm đỏ lên, dù cho có lau đi thì mùi vẫn còn đó nên cô khỏi làm luôn.
Crow cũng chẳng khá khẩm gì hơn, nhưng vì anh có cách xử lý riêng nên không thấy phiền lắm.
Dù gì thì mai nó sẽ lại thế thôi.
Lách tách lách tách.
“…”
“Này, tôi nghe rằng cô quen biết với cha nhỉ?” Bây giờ còn lâu mới đến sáng, Crow cũng bắt đầu cảm thấy chán, Hoshiguma chưa ngủ,
anh bèn kiếm gì đó để trò chuyện với cô.
Anh lập tức nghĩ đến một chủ đề chung: Hisomaru.
“À, ông ấy và ông nội tôi là bạn thân, khi tôi còn nhỏ, ông ấy hay đến nhà tôi chơi, khoảng 10 năm trước.” Hoshiguma vẫn nằm như thế
mà trả lời anh.
Đột nhiên, vẻ mặt Crow trở nên có chút kỳ lạ, anh hỏi tiếp.
“10 năm trước? Xin lỗi nhưng năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi vậy?”
“Năm nay 15.” Hoshiguma vẫn tự nhiên trả lời, tuổi tác của một Oni khá dài nên cũng chả ảnh hưởng gì mấy đến cô.
“…”
“Này, ông làm sao vậy?” Thấy Crow đột nhiên im bặt đi, cô mới chồm người ngồi dậy.
Thì thấy Crow đang ôm đầu, chảy mồ hôi, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.
“15, 15? Mình suýt tí nữa b·ị đ·ánh bại bởi một người còn nhỏ tuổi hơn cả mình sao? Rồi chuyện này đã còn bị truyền đi khắp nơi nữa…
Không thể nào, cô ấy mới 15 tuổi sao mà cao hơn mình cả cái đầu thế kia.…”
Anh nói thực sự nhỏ, Hoshiguma cũng chẳng hiểu gì.
Cô chỉ đành nhún vai rồi nằm xuống tiếp.
…
….
…..
“…”
“Huýt!”
“Crow, có tiếng xe đang tiếp cận, kêu mọi người dậy mau!”
Ruỳnh!
Caster trên nóc thùng xe đột nhiên nhảy xuống.
Anh vừa nghe thấy tiếng động cơ xe đang đến gần đây nên đứng dậy kiểm tra.
Quả thực vậy, một chiếc xe vượt địa hình đang tiếp cận đây, không phải từ hướng Lungmen, rất có thể là kẻ địch.
Không chần chừ, anh nhảy xuống báo động cho mọi người.
“Khỏi động xe, chuẩn bị tinh thần để chặn nó lại. Những người khác núp đi, nhanh lên!”
Các kiếm sĩ không ngủ sâu để chuẩn bị cho tình huống như thế này, ngay khi vừa nghe tiếng báo động, họ lập tức bật dậy vào vị trí.
Hoshiguma nhặt lấy tấm khiên sau lưng, Crow cũng dừng suy nghĩ mà chuẩn bị.
Chiếc xe đang ngày càng đến gần, trời sáng trăng, nó không bật đèn xe, có vẻ muốn tránh sự chú ý.
Tất cả mọi người, ngoại trừ Caster lái xe, người thì núp vào bụi cỏ, người thì lẫn vào đống cát chờ đợi.
Nếu không gì bất ngờ xảy ra, chiếc xe này sẽ bị ‘c·ướp’ tại đây.
Tiến độ: 100%
107/107 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan