Chương 108: (Đêm ngày thứ 2 tt)Thông tin mang tính bước ngoặt

27/04/2025 10 8.1
Chương 78(Đêm ngày thứ 2 tt):Thông tin mang tính bước ngoặt

Chương 78:

19/5/1077

Hôm nay là một ngày âm u, mây mù phủ kín cả thành phố.

Thi thoảng còn có vài đợt mưa phùn làm không khí trở nên ẩm ướt, hơi nước đọng lại làm cả đường phố Lungmen được phủ thêm một

tầng sương mù.

Nó không ảnh hưởng gì nhiều đến việc chiến đấu ngoại trừ tầm nhìn bi thu hẹp lại một chút.

Việc này mang đến một chút bất lợi cho phía Bloody Lines vì lính Ursus có thể mượn sương mù che chắn để di chuyển.

..

8:30 sáng.

Trước tiếng gào thét “Không được phép thất bại!” của Ocschos, ngày hôm nay, đa số các chỉ huy Ursus lần đầu tiên bước ra chiến

trường.

Vì lẽ đó, để cảm thấy an toàn, những tên chỉ huy này mang theo hầu hết tư binh làm cận vệ đi theo bên mình.

Thế nên ngày hôm nay, số lượng quân Ursus tập kết tiến công ở khu xóm nghèo này lên đến con số 500 trên724.

Đây gần như là hành động chơi tất tay, vì nếu đến 500 quân mà không đột phá được phòng tuyến kia thì tinh thần cũng sẽ suy giảm rõ

ràng.

Dù mấy gã quý tộc không biết, một vài cấp dưới của họ. những người có học qua ngành quân sự rất dễ dàng nhận ra điều này.

Ngày hôm nay, có lẽ sẽ quyết định kết cục của chiến trường phía đông này.

Mấy con lợn mang danh quý tộc chắc chắn không thể điều quân, nên những phó quan bắt đầu triển khai quân lính theo đội hình cơ bản

nhất rồi tiến đến chiến hào.

Nhưng hôm nay…

“Có điều gì đó kỳ lạ.”

Đứng ở tít đằng sau đàn quân, nam tước trẻ nhìn về màn sương mù với vẻ mặt đầy suy tư.

Anh linh cảm có điều gì đó sắp xảy ra, nhưng không thể biết được đó là gì.

Ngày hôm nay, một lần nữa, nam trước trẻ yêu cầu ở lại phía sau dù cho tất cả mọi tên quý tộc khác cười vào mặt anh, nói anh là kẻ hèn

nhát yếu kém.

Không trách được.

Kể từ khi đặt chân lên thành phố này, nam tước trẻ luôn có một nỗi bất an khó tả trong lòng.

Anh không biết nó là gì, nhưng nó luôn khiến anh khó ngủ vào buổi đêm.

Nó kiểu như sợ hãi thứ gì đó, nhưng không thể biết được nó là gì.

Dần dà, anh cảm thấy nỗi bất an đó cứ nảy mầm và phát triển trong tâm trí mình.

Và cảm giác đáng sợ đó càng rõ ràng hơn khi tối hôm qua, anh nhận được một tin báo rất đáng sợ.

Đang đứng ngẫm nghĩ, lực lượng Ursus đã bắt đầu tiến vào màn sương.

Bắt đầu với quân tiên phong, những Shieldguard vác theo tấm khiên nặng trịch chậm rãi bước vào màn sương.

Một cảnh tượng cực kỳ hiển nhiên, nhưng nó khiến binh lính an tâm và tự tin tiến lên hơn khi có những những người đàn ông to lớn đi

trước chắn đạn cho mình.

Điều này cũng khiến nam tước trẻ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm và tự tin hơn.

Nguyên nhân cho 2 ngày thất bại nằm ở việc kết cấu q·uân đ·ội lỏng lẻo, thiếu liên kết nên dễ dàng bị đột phá, nhất là khi đội kiếm sĩ có

khả năng t·ấn c·ông cực kỳ đáng kinh ngạc.

Bên Bloody Lines có thể nhìn ra được vấn đề ở quân Ursus, chẳng lẽ người trong cuộc không biết?

Không biết mấy tên quý tộc khác nghĩ ra sao chứ nam tước trẻ biết rõ là đằng khác.

Nhưng anh vẫn tự tin vào khả năng của q·uân đ·ội Ursus.

Nếu giữ vững hàng ngũ thế này, mọi chuyện sẽ ổn nhỉ?

Chắc vậy.

Lực lượng của Bloody Lines đa số chỉ là lính bộ cận chiến và một ít lính bắn tỉa tầm xa.

Công kích từ cả hai rất khó có thể xuyên thủng tấm khiên hợp kim của Shieldguard.

Vấn đề duy nhất là mấy gã kiếm sĩ.

Nếu nam tước trẻ không hoa mắt, sau khi nhìn kết quả của cuộc đột kích hôm qua, có không ít Shieldguard phải gục ngã khi cố gắng chặn

bước tiến của chúng.

Ừ thì cũng là do đi 1 mình, nhưng mà trên áo giáp của họ có những vết cắt rất ngọt.

Suy ra, mấy tên kiếm sĩ có khả năng chém hạ được Shieldguard.

Nhưng đó cũng không phải điểm đáng lo, vì chúng có một điểm yếu khá nghiêm trọng.

Chỉ cần thận một chút, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.

“Umm~Nếu không có gì bất ngờ, ngày hôm nay có lẽ phe ta sẽ đánh ra một chút thành quả.” Nhìn Shieldguard to lớn khuất sau màn

sương trắng xóa, nam tước trẻ quay người.

“Chắc là đại công tước đã lo liệu việc này rồi, nhưng mà cho chắc ăn, mình nên đi xử lý một chút.”
Đánh một cái ngáp dài, nam tước trẻ toan hướng về phía doanh trại đi đến.

BÙM!

Một v·ụ n·ổ lớn bất ngờ vang lên.

Nam tước trẻ giật mình quay đầu, cùng lúc với những t·iếng n·ổ khác liên tiếp vang lên.

Vụ nổ dễ dàng thổi bay làn sương mù, nhưng lại bao trùm cả con đường trong khói và lửa.

Từ bên trong, những người lính Ursus tiên phong thê thảm chạy ra ngoài.

Áo giáp của họ bị cháy xém bên ngoài, đó là do ảnh hưởng của v·ụ n·ổ.

Ảnh hưởng từ v·ụ n·ổ, chứ không phải là mục tiêu của nó.

Cùng lúc những người lính chạy đi, một vài mảng thịt cháy đen, vài miếng giáp văng “Lộc cộc” ra bên ngoài.

Đây là những gì còn sót lại của các Shieldguard đi xấu số.

Những người may mắn còn sống sót cũng buộc phải đưa cao tấm khiên che chắn cho đồng đội, từ từ lui ra khỏi màn khói.

Vút!

Từ sâu bên trong, một q·uả c·ầu l·ửa lao vùn vụt qua màn khói trắng, trúng ngay giữa tấm khiên của một Shieldguard.

Nó không hề bị chặn lại và tan đi, thay vào đó, q·uả c·ầu l·ửa xuyên qua tấm khiên cùng lớp áo giáp và dễ dàng bay vào bên trong người

Shieldguard.

Cơ thể hắn chấn động một chút, hai chân khụy xuống, mất thăng bằng.

Vút!

Một q·uả c·ầu l·ửa nữa bay đến, đâm thẳng vào người Shieldguard.

Bùm!

Nửa thân trên người lính xấu số đó lập tức bị thổi bay, phần thân dưới mất đi sự điều khiển ngã gục xuống, máu chảy ra lênh láng.

Nhưng đó chưa phải kết thúc.

Từ trong màn khói, liên tiếp những q·uả c·ầu l·ửa nữa bay ra.

Bắn trúng, người lính xấu số sẽ lập tức mất nửa người.

Bắn trượt, q·uả c·ầu l·ửa vẫn sẽ nổ tạo thành một hố sâu trên mặt đất.

Việc này khiến những người lính Ursus sợ hãi, vừa bò, vừa chạy thoát thân.

Từ trong làn khói, vài bóng người từ từ xuất hiện.

Mang trên người bộ áo giáp hạng nặng được làm bởi thép tấm, những bóng người với đôi mắt đỏ tựa như ác quỷ xuất hiện làm kinh sợ

cả chiến trường.

Cánh tay bọn chúng đưa ra phía trước, q·uả c·ầu l·ửa từ từ được ngưng tụ giữa lòng bàn tay, khi đã đủ lực, chúng sẽ được bắn về phía kẻ

thù.

Bùm! Bùm! Bùm!

Một loạt ‘đạn’ nữa bắn ra, những t·iếng n·ổ lớn lại vang lên.

Nam tước trẻ đứng từ xa, anh trố mắt nhìn cảnh tượng hãi hùng này.

“Caster? Không thể nào, mình chắc chắn là Lungmen không hề tồn tại một lực lượng Caster nào?”

Caster là một chức nghiệp đòi hỏi thiên phú, không phải ai cũng làm được.

Mà có thiên phú thì cũng it người lựa chọn nghiệp lính đánh thuê, làm bảo an hoặc vô q·uân đ·ội đều sẽ có tiền đồ tốt hơn.

Nhưng có một ngoại lệ.

Đó là Infected.

Chỉ có các Caster Infected mới thường xuyên chọn làm lính đánh thuê, tiêu biểu nhất là các Sarkaz.

Nhưng nam tước trẻ không nghĩ Lungmen lại lựa chọn thuê lính đánh thuê Sarkaz về, mà nếu có thuê thì cũng sẽ không chỉ có Caster.

Hơn nữa, nếu là lính đánh thuê thì sẽ không được trang bị như thế kia.

Vậy nên dù tỉ lệ không cao, đám Caster đó thuộc về Bloody Lines.

Và suy nghĩ của anh hoàn toàn chính xác.

Trên cánh tay của các Caster bọc thép xuất hiện, có tấm ruy băng biểu tượng móng vuốt màu đỏ tượng trưng cho Bloody Lines.

“Caster là một đơn vị mạnh cả về t·ấn c·ông và phòng ngự cứ điểm, nhưng tại sao đến ngày thứ 3 chúng mới xuất hiện?”

“Giữ sức à, không hợp lý tý nào.”

Đây là thắc mắc chưa có lời giải của nam tước trẻ.

Nhưng rồi ánh mắt của anh lướt sang màn khói đằng sau, đồng thời, một ý nghĩ đáng sợ chợt nảy sinh trong đầu anh.

“Không lẽ…”

Một viễn cảnh cực kỳ xấu hiện ra.

Quả đúng như anh đoán, ngay khi lượt ‘đạn’ tiếp theo vừa được bắn ra.

Dùng làn khói làm bình phong, những kiếm sĩ dẫn đầu các đội lính đánh thuê lao vùn vụt về phía địch.

Quân Ursus vỡ hàng ngũ sau đợt t·ấn c·ông tầm xa vừa rồi, không thể làm điều gì để chống lại, dễ dàng b·ị c·hém hạ dưới lưỡi đao của các

lính đánh thuê.
Thế trận trở nên 1 chiều, kể cả khi quân Ursus có được sự chỉ huy đi chăng nữa.

------------Đường phân cách-------------

Trước khi tiếp tục với chiến sự, hãy trở lại đêm ngày hôm qua một chút để hiểu thêm về chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi thứ, mọi người đang lục đục ra về thì Felix đột ngột chạy đến kéo Twilight đi mất.

Những người còn lại bỡ ngỡ một chút, nhưng rồi cũng nhanh chân chạy theo.

Bị kéo đi quá bất ngờ, Twilight cũng không phản ứng gì kịp.

Tỉnh hồn lại đang định vùng ra hỏi Felix đang làm cái trò gì, nhưng nhìn thấy vẻ hối hả cùng hưng phấn trên mặt anh, Twilight không biết

nói gì mà để kệ mình bị kéo đi.

Không lâu sau, hai người cuối cùng cũng đến trước căn nhà có biển “phòng khám” của Faulse.

“Không ngoài dự đoán nhỉ.”

Lúc bị kéo đi, Twilight nhìn quang cảnh xung quanh thì cũng đoán được mình bị kéo đi đâu.

Đây là khu vực hạn chế đi vào, và Twilight là người đưa ra mệnh lệnh đó, đương nhiên cậu biết Faulse làm cái gì ở đây.

Vậy hẳn thứ làm Felix hưng phấn vậy chỉ có thể là đã tra khảo được cái gì đó có ích.

Nhưng cái gì thì cậu không biết, mà chắc cũng biết ngay thôi.

Liếc qua thì thấy Felix đã vào trong trước, Twilight quay qua nhìn lại đường đến thì thấy Yelena cũng đang lon ton chạy đến đây.

Cậu vẫy tay ra hiệu cho cô bé rồi cũng theo chân Felix bước vào.



Đi vào bên trong ‘phòng khám’.

Bên ngoài cũng là một căn phòng khám bình thường để chữa thương nên Twilight lướt qua rồi bay nhanh vào hành lang bên trong.

Trong hành lang là một dãy phòng tối, chỉ duy nhất một căn phòng có ánh đèn.

Do nghĩ rằng trận chiến sẽ khốc liệt hơn và nhiều người b·ị t·hương, Twilight đã chịu khó lắp đèn cho căn nhà này.

Dù mọi việc đi ngoài dự kiến theo chiều hướng tốt, nhưng cậu vẫn giữ đèn để đề phòng mấy ca phẫu thuật quan trọng.

Dù nhìn không giống, Faulse thực sự tài năng trong y học, theo một nghĩa nào đó.

Vừa bước vào phòng, Twilight đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ trong phòng vang ra.

“Đạch, sao thế này, tôi vừa mới chạy đi một lúc thôi mà!” Nắm cổ áo tên lính Ursus, Felix cố gắng lay hắn dậy nhưng không hề có dấu

hiệu đáp lại.

“Phẫu thuật! Đau đớn? Sự giải thoát!” Trong khi Faulse đứng một bên giang tay như tự hào điều gì đó.

“Tôi rõ ràng là đã dặn anh giữ hắn còn sống mà, nếu không có bằng chứng rõ ràng thì làm sao cậu ta tin được.”

“Tự do! Không ai? Có thể. Ngăn cản!”

Ok.

Felix thừa nhận anh không thể đọc hiểu sóng não của mấy tên bị tâm thần.

Anh đành quay mặt về sau cầu cứu Twilight, người vừa bước vào trong.

“Vậy rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy.”

Vừa bước vào trong, Twilight quay một vòng nhìn xung quanh.

Chỗ này giống như một phòng phẫu thuật thông thường với giường mổ và các thiết bị y tế xung quanh.

Chỉ khác biệt là chỗ này nồng nặc mùi tanh của máu, nồng đến độ người đã quen ngửi máu như Twilight cũng thấy ngẹn ở cổ họng.

Một vài khung cảnh khác trong phòng không tiện miêu tả vì Twilight sợ sẽ bị ban truyện.

Trên giường mổ, là cơ thể của một tên lính Ursus (Tên tân binh may mắn sống sót trong ngày đầu tiên b·ị b·ắt về) cơ thể bắn nổi đầy gân

đủ màu sắc, đây là biểu hiện của sốc thuốc.

Cổ áo hắn bị Felix xốc lên, nhưng Twilight không nhìn thấy thân nhiệt hắn nữa, hiển nhiên là hết cứu rồi.

“Haizz, c·hết tiệt.” Thấy Twilight lắc đầu, Felix cũng đành thả cái xác ra rồi ngồi phệt xuống sàn nhà, vẻ mặt thất vọng hiện rõ trên mặt.

“Sao thế, bộ cái thông tin đó quan trọng lắm à?” Thấy Felix cũng có ngày đệch mặt ra như vậy, Twilight bắt đầu tò mò anh ta đã nghe thấy

gì.

“Đương nhiên, thông tin đó đủ sức để đảo chiều cuộc chiến này đây. Nhưng mà tôi biết rõ tính cậu, ngoại trừ những tình huống bắt buộc

quyết định nhanh, cậu chả bao giờ quyết đoán những chuyện không chắc chắn cả.”

“Xem ra anh hiểu rõ nhỉ. Vậy giờ sao, tôi đi về ngủ được chưa?”

“Ugh, để tôi đi tìm cách chứng thực nó, nếu thành công thì công đầu trận này về tay tôi đấy nhé.”

“Ha ha, nếu anh có thể. Mà này Faulse, nếu được, lần sau nếu có tên ‘bệnh nhân’ nào nói mấy câu kiểu như ‘Tôi có thông tin quan trọng

mà các người sẽ hứng thú’ giữ hắn một mạng nhé. Chuyện này quan trọng đấy.”

“Quan trọng? Sóng sót? Cố gắng!”

Mỉm cười dặn Faulse mấy câu nữa, người kia bắt đầu dọn dẹp cái xác, còn Twilight quay người rời đi, trong khi Felix bắt đầu ngồi lẩm

bầm gì đó.

Không một ai để ý, Twilight nhanh tay thó một cái gì đó trong góc phòng rồi mới đi ra.



Twilight vừa rời khỏi phòng khám đúng lúc Yelena vừa chạy đến.

Cô bé ngồi xuống chiếc ghế trong gian nhà ngoài thở dốc vì vừa chạy một mạch từ nơi họp đến đây.
Vì thế, Twilight ngồi cạnh cô bé nghỉ ngơi một chút, đồng thời xem xét thứ mình vừa thó ra khỏi phòng mổ của Faulse.

Đó là một máy ghi âm cỡ nhỏ.

Chuyện vừa rồi chỉ xảy ra cách đây không quá 20p, Twilight chỉnh ngược thời gian về 30p trước, tua x2, rồi bắt đầu ngồi nghe.

Mặt ngoài thì tập trung xem, bên trong thì âm thầm cười nhạo Felix.

“Đồ đần, anh tưởng tôi giao việc này cho Faulse mà không chuẩn bị trước ư?”

Haha, Faulse sẽ không để ai bước vào phòng mổ anh ta rời đi, Twilight biết điều đó, nên để không bỏ lỡ những thông tin mấy tên tù nhân

vô tình tiết lô trong lúc cầu xin sự nhân từ, cậu đã gắn trộm một máy ghi âm trong phòng.

Nhưng điểm trừ sẽ là phần lớn thời gian, băng ghi âm chỉ đầy những tiếng hét thảm.

Nghe thấy nó, Twilight vội vàng giảm âm lượng đi để tránh Yelena nghĩ lầm, nhìn qua thấy cô bé đang chạy qua bình thủy bên kia lấy ít

nước, cậu nhẹ nhàng lùi ra xa chút rồi tiếp tục nghe.



Cỡ 7 phút sau, những người còn lại mới thong thả đến đây.

Twilight vẫy tay ra ngoài gọi họ vào.

Felix cũng vừa đi ra khỏi phòng mổ, vừa cúi đầu tính toán gì đó.

Đúng lúc này, máy ghi âm cũng chạy đến đoạn Felix chạy vào trong phòng.

Twilight tiện tay mở to âm lượng lên cho mọi người cùng nghe.

Ban đầu chỉ là tiếng cãi nhau của Faulse và Felix, mà Faulse thì luôn khó hiểu nên Twilight bỏ qua.

Đến khi âm lượng lên to hết cỡ, cũng là đến đoạn Felix bắt đầu tra khảo tên lính.

“Này, tên lính kia, ngươi nói là có tin tức gì đó quan trọng lắm đúng không? Nói ra nghe thử xem nào?”

Không có tiếng trả lời, dường như là tên lính Ursus đó đang đắn đo.

Còn tiếng Felix tiếp tục vang lên bồi thêm một câu.

“Ngươi đang sợ hãi à? Cũng phải thôi, tên đó đáng sợ vãi linh hồn. Mà ngươi biết không, trong số tất cả những người từng nằm lên bàn

mổ tên kia, chưa có ai từng sống nổi đâu. Nhưng đừng lo lắng, bởi vì ta là một trong hai người có đủ sức mang ngươi ra khỏi đây, chỉ cần,

ngươi biết ta muốn gì mà đúng không?”

“Gia đình của ngươi, những người yêu thương ngươi đang chờ ngươi trở về, đừng lãng phí mạng sống của mình như thế.”

Felix nói một tràng hơi dài, nội dung rất rõ ràng, nhưng không giống phương pháp thông thường của anh.

Thông thường, Felix sẽ tạo lòng tin và sự đồng cảm trước, nhưng anh không làm vậy vì biết mình sẽ không ngăn được Faulse quá lâu.

Nhưng vẫn một lúc sau, giọng nói run rẩy của tên lính mới tiếp tục vang lên.

“Ngươi..ngươi thật sự có thể thả ta đi sao?” Giọng nói cực độ run rẩy vang lên, như thể hắn vửa trải qua một địa ngục sống.

Địa ngục sống thật, vì thấy đồng bọn …Đoạn này bị che… như thế thì không s·ợ c·hết kh·iếp mới là lạ.

“Không thể, nhưng ta có thể đảm bảo ngươi an toàn cho đến khi trận chiến kết thúc.”

“Vậy..vậy..được..được.”

“Ok ok, không cần vào đề đâu, nói thẳng ra đi, ta không có nhiều thời gian đâu, ngươi muốn nói về điều gì?”

“Vâng..vâng.. nó là về pháo binh Ursus..”

“Ồ, pháo binh? Đúng lúc mấy ngày nay ta không thấy chúng xuất hiện, vậy chúng đang ở đâu.”

“Dạ..dạ.. bởi vì trên đường hành quân đến đây, khoảng hơn 1 tuần trước, chúng tôi đã phải băng qua 1 hoang mạc. Ở đó, chúng tôi đã bị

phục kích giữa đêm, và toàn bộ chỗ đạn pháo cùng hàng loạt đại bác hạng nặng đã p·hát n·ổ.”

Lúc này, vẫn đang lẩm bẩm, nghe thấy giọng của mình, Felix mới quay đầu lại nhìn về chiếc máy ghi âm được cầm trong tay Twilight.

Rồi sau đó, anh nhìn về phía gương mặt của tất cả mọi người còn lại trong phòng, đặc biệt là Twilight và Lin Grey, hai người có nền tảng

quân sự tốt hơn.

Và thứ anh nhìn thấy, là vẻ mặt chấn kinh cứng đờ y hệt anh bên trong chiếc bộ đàm.

Và nó vẫn đang tiếp tục chạy.

“Cái gì! Ngươi nói rõ hơn xem nào?”

“X-xin lỗi, nhưng do trại pháo được đặt cách xa khu trại, tôi chỉ vô tình nghe thấy t·iếng n·ổ mạnh cùng ánh lửa bốc lên từ phía đó do dậy

tiểu tiện nữa đêm. Cụ thể thì t-tôi không biết được.”

Người lính cúi đầu lo sợ, không để ý đến Felix đã lập tức chạy như bay ra khỏi căn phòng, còn Faulse đã bắt đầu cất lên giọng cười quỷ dị

tiến lại gần.

Nhưng không ai để ý đến nó nữa, để mặc cả tiếng thét vang ngay sau đó.

Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng lửa đốt rác đâu đây.

Chỉ trừ Yelena không hiểu gì mà giật mình trước cách phản ứng của tất cả mọi người, chỉ thử lắc Twilight ngồi bên cạnh và Felix đã biết

trước.

Trong khi mọi người đều đã đứng hình để xử lý thông tin.

Twilight do bị Yelena lay người mà giật mình tỉnh lại trước tiên.

Việc đầu tiên cậu làm là hét to tỉnh lại tất cảm mọi người.

“WILL! Chạy đi lấy một tấm bản đồ chi tiết về toàn bộ khu vực phía đông bắc này lại đây. MAU LÊN!”

Còn cỡ 17 chương nữa là hết Lungmen, tác trầm cảm quá. 11/12/2022 có chương mới nhé
8.1
Tiến độ: 100% 107/107 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025