Chương 73: Tàn Hồn

26/04/2025 10 8.5
Chương 73: Tàn Hồn

Tâm An giật mình mở mắt, hơi thở gấp gáp như vừa bị kéo ra khỏi một cơn ác mộng dài đằng đẵng. Xung quanh vẫn là cổng lối vào Trấn Ma Cổ Động cổ xưa phủ đầy rêu phong, không còn chiến trường ngập tràn máu và xác, không còn tiếng gào thét đau thương.

Mọi thứ đã lùi vào dĩ vãng. Nhưng trái tim cậu lại trĩu nặng hơn bao giờ hết.

Dòng ký ức về trận chiến khốc liệt giữa Vu tộc và yêu thú vẫn còn in hằn trong tâm trí. Những hình ảnh ấy quá chân thực, quá sống động, đến mức cậu gần như có thể nghe thấy tiếng hét xé lòng của các dũng sĩ, cảm nhận hơi nóng hừng hực của Bát Hung Huyền Hỏa Trận, và cả ánh mắt tuyệt vọng của Thú Thần khi quay lưng bỏ đi.

Mọi thứ đã kết thúc.

Nhưng vì sao… Tâm An lại đau lòng đến vậy?

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má.

Tâm An sững sờ. Cậu không biết mình đã khóc từ lúc nào. Dường như nỗi bi thương đó không chỉ thuộc về ký ức xa xưa, mà còn chảy vào tận sâu trong cốt tủy, như thể nó là một phần không thể thiếu trong linh hồn.

Cảm giác nghẹt thở trào lên, khiến cậu gần như không thể đứng vững.

Tâm An ngước nhìn bức tượng trước mặt.

Nàng đứng đó, vẫn như thuở nào, vẫn là dung nhan tuyệt mỹ ấy, vẫn là thần thái cao quý mà siêu thoát ấy. Nhưng nàng đã vĩnh viễn hóa đá, trở thành người bảo hộ câm lặng của vùng đất này, vĩnh viễn không thể cười, không thể khóc, không thể nói một lời.

Cậu run rẩy đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nàng.

Lạnh lẽo.

Không còn hơi ấm, không còn sinh mệnh.

Nàng đã thật sự rời xa thế gian này.

Một cơn gió thổi qua, như cuốn theo hương trầm nhè nhẹ trong tế đàn trước kia, như thể có ai đó đang thì thầm với cậu từ nơi xa xôi nào đó.

-Tại sao nàng lại lựa chọn như vậy?

Tâm An không biết câu trả lời. Chỉ biết trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát sâu thẳm, như thể bản thân vừa đánh mất điều gì đó vô cùng quan trọng.

Phía sau, Đại Vu Sư và Hung Linh lặng lẽ quan sát cậu.
Hung Linh siết chặt nắm tay, dường như đang cố kìm nén điều gì đó. Đại Vu Sư thì khẽ thở dài, ánh mắt ông ta phức tạp đến khó tả, như đã sớm đoán trước điều gì đó nhưng không thể nói ra.

Nhưng lúc này, Tâm An không để ý đến họ. Cậu chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn sâu vào gương mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét trên phiến đá.

Ngay khoảnh khắc ấy…

- Rắc...

Một tiếng nứt rất nhỏ vang lên. Tâm An giật mình. Cậu lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào bức tượng.

Ngay nơi bàn tay cậu vừa chạm vào, một vết rạn rất mảnh đang dần lan rộng. Những tia sáng yếu ớt từ bên trong khe nứt tỏa ra, như có thứ gì đó đang bị phong ấn từ lâu nay bắt đầu thức tỉnh.

Hung Linh mở to mắt, sắc mặt nàng biến đổi.

- Không thể nào…

Đại Vu Sư cũng chấn động, ánh mắt dán chặt vào bức tượng, miệng lẩm bẩm điều gì đó nhưng không ai nghe rõ. Tâm An vẫn đứng yên tại chỗ, trong lòng trào lên một dự cảm khó tả.

Tiếng nứt vỡ vang vọng trong không gian tĩnh lặng, từng đường rạn lan rộng khắp bức tượng, những mảnh đá nhỏ rơi xuống, hóa thành từng tia sáng mờ ảo, tan biến trong không trung.

Bảy đạo hào quang này không tản ra bốn phương tám hướng mà lao thẳng về phía Tâm An, nhắm đến chính giữa trán cậu, nơi vết bớt hoa sen mười hai cánh thần bí đang phát ra những gợn sóng kỳ dị.

Đại Vu Sư và Hung Linh đều lặng im theo dõi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc lẫn cảnh giác.

Tâm An chưa kịp phản ứng, sáu luồng ánh sáng đầu tiên đã xuyên thẳng vào cơ thể cậu, trực tiếp hòa nhập với Vô Cực Tâm.

Cậu chỉ cảm thấy một luồng khí tức cường đại như s·óng t·hần cuộn trào trong cơ thể, từng huyệt khiếu rung động mãnh liệt, thậm chí kinh mạch cũng như muốn nổ tung.

Vô Cực Tâm trở nên càng thêm thần dị bảy luồng quang mang liên tục di chuyển. Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Luồng ánh sáng thứ bảy, một thanh quang thuần khiết không dung nhập vào cơ thể Vô Cực Tâm như sáu luồng trước, mà trực tiếp xuyên qua người nó, tiến thẳng vào không gian bên trong, nơi mà Vương Nhi đang trú ngụ.

Tâm An cảm nhận rõ ràng sự rung động mạnh mẽ bên trong linh hồn mình, vội vàng vận dụng thần thức để quan sát.

Trong không gian vốn dĩ yên tĩnh của Vô Cực Tâm, một thứ chưa từng xuất hiện trước đây dần hiện ra, một chiếc quan tài thủy tinh lặng lẽ lơ lửng, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt như ánh trăng soi bóng nước.
Trên quan tài, từng vân khắc cổ xưa xoay chuyển, tựa như đang nuôi dưỡng thứ gì bên trong. Tâm An hít sâu một hơi. Bên trong quan tài là một cô gái.

Nàng an tường nằm đó, tựa như chỉ đang say ngủ, gương mặt bình thản nhưng lại phảng phất một nỗi cô đơn vĩnh hằng. Mái tóc đen dài phủ xuống hai bên gối, làn da trắng mịn như tuyết, đôi môi hơi nhợt nhạt nhưng vẫn mang theo nét đẹp diễm lệ thoát tục.

Đó là Linh Lung.

Không phải là bức tượng đá vô hồn. Không phải là hình ảnh mơ hồ của ký ức xa xăm.

Vương Nhi lặng lẽ đứng trong không gian huyền ảo của Vô Cực Tâm, ánh mắt chăm chú nhìn vào quan tài thủy tinh trước mặt.

Nàng không cảm nhận được một tia tàn hồn mỏng manh đến cực điểm, yếu ớt đến mức chỉ cần một dao động nhỏ cũng có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Dùng thần thức, nàng lên tiếng hỏi Tâm An:

- Cô gái này là ai? Ta có thể cảm nhận được linh hồn nàng vô cùng yếu ớt.

- Chiếc quan tài này đang truyền cho nàng một loại năng lượng đặc biệt, giống như đang duy trì sự tồn tại cuối cùng của nàng, nếu mất đi nó, nàng sẽ hoàn toàn tiêu tán.

Nghe vậy, Tâm An khẽ giật mình, ánh mắt thoáng hoảng hốt.

Cậu đã tận mắt chứng kiến nàng dùng hết sức mạnh để phong ấn Thú Thần, đã tận mắt nhìn nàng hóa thành tượng đá trấn thủ qua hàng ngàn, hàng vạn năm.

Bây giờ, cô gái ấy chỉ còn là linh hồn đang giãy giụa trên bờ vực sinh diệt, dựa vào quan tài thủy tinh để tồn tại. Không thể để nàng biến mất được.

Tâm An cắn răng, kiềm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Cậu hít sâu một hơi, không vội giải thích cho Vương Nhi mà chỉ trầm giọng nói:

- Nàng là ai, từ từ ta sẽ kể lại sau.

- Giờ quan trọng nhất là làm sao để duy trì tàn hồn này.

Tâm An dùng thần thức truyền cho Vương Nhi một đạo tâm pháp. Từ khi đạt được quỷ đạo truyền thừa, Tâm An vẫn tu luyện nó cường hoá thần thức, bởi công pháp của quỷ đạo rất mạnh mẽ trong việc này. Bởi chỉ có thần thức cường đại mới có thể ngự quỷ cùng thi triển các thuật pháp cao thâm nhất.

Một bộ tâm pháp nhanh chóng được khắc vào thần thức của Vương Nhi.

- Đây là một pháp môn trong Quỷ Đạo. Có thể giúp cô truyền linh lực để nuôi dưỡng linh hồn. Cô có thể dùng nó để duy trì tàn hồn này không?
Vương Nhi không chút do dự gật đầu:

- Ta có thể thử.

Dứt lời, Vương Nhi nhẹ nhàng đưa tay lên, một luồng năng lượng màu tím đen từ cơ thể nàng tỏa ra, dần dần dung nhập vào quan tài thủy tinh.

Ánh sáng xung quanh quan tài khẽ dao động, những vân khắc cổ xưa trên bề mặt bắt đầu sáng rực hơn một chút, như thể nhận ra nguồn năng lượng mới và hấp thụ lấy.

Bên trong, Linh Lung vẫn nằm yên.

Làn da nàng dường như trở nên ấm áp hơn một chút, nhưng linh hồn vẫn vô cùng mong manh.

Sau khi nhận thấy linh hồn của Linh Lung đã ổn định hơn, Tâm An cùng Vương Nhi không khỏi vui mừng.

Dù nàng chưa thực sự tỉnh lại, nhưng ít nhất tàn hồn đã được duy trì, không còn nguy cơ tiêu tán ngay lập tức.

- Tạm thời cứ thế này đã.

Tâm An thở ra một hơi nhẹ nhõm.

- Sau này nhờ cô chăm sóc Linh Lung giúp ta. Mỗi ngày đều dùng tâm pháp này rót linh lực vào quan tài thủy tinh, đừng để linh hồn nàng suy yếu thêm.

Vương Nhi gật đầu.

- Được. Nhưng ngươi có chắc là nàng sẽ tỉnh lại không?

Tâm An khẽ siết chặt nắm tay.

- Ta không biết. Nhưng chỉ cần nàng còn tồn tại, ta sẽ không để nàng biến mất.

Nói rồi, cậu thu liễm thần thức, dần rút khỏi không gian của Vô Cực Tâm, trở lại thực tại. Cơn gió lạnh thấu xương lập tức ập đến.

Tâm An mở mắt, trước mặt vẫn là Trấn Ma Cổ Động âm u, nơi bức tượng đá của Linh Lung từng đứng. Nhưng giờ đây, bức tượng đã hoàn toàn vỡ vụn, chỉ còn lại những mảnh vụn tản mát khắp mặt đất, hệt như vết tích của một ký ức đã lụi tàn.

Không khí nơi đây vẫn tĩnh mịch, chỉ có những luồng âm phong rít gào quanh vách động, mang theo cảm giác tà dị và t·ang t·hương đến lạ thường.

Hung Linh và Đại Vu Sư vẫn đứng đó. Ánh mắt cả hai đều thâm trầm, như thể vừa chứng kiến điều gì đó không thể lý giải. Bọn họ nhìn chằm chằm vào Tâm An. Không nói một lời.

Chỉ có ánh mắt họ, vừa nghi hoặc, vừa suy tư, lại xen lẫn một chút chấn động khó che giấu.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025