Chương 52: Chu Nhất tiên

26/04/2025 10 8.5
Chương 52: Chu Nhất tiên

Ngọn lửa trên giàn thiêu vẫn cháy rực, những đốm tàn tro lặng lẽ cuốn theo gió, bay về phía chân trời xa xăm. Tâm An đứng lặng đó, nhìn theo bóng lưng hai vị đại sư dần khuất xa.

Cậu không nói gì. Chỉ có bàn tay siết chặt bầu rượu, những ngón tay có chút trắng bệch. Bất chợt, một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương quế thoang thoảng.

Vương Nhi đã xuất hiện. Vẫn là bộ giá y đỏ rực như lửa, vẫn là dung nhan tuyệt thế, nhưng lại như mang theo một nỗi buồn mơ hồ. Nàng nhìn thấy Tâm An đang đăm chiêu nhìn ngọn lửa, ánh mắt sâu thẳm như vực tối. Lần đầu tiên nàng thấy cậu trong trạng thái như vậy.

Lặng lẽ, tịch mịch, như thể đang lắng nghe một bản nhạc bi thương chỉ có mình cậu hiểu.

- Tâm An… ngươi đang nghĩ gì vậy?

Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo sự tò mò cùng một tia lo lắng. Tâm An vẫn không đáp. Chỉ ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn. Chất lỏng cay nồng chảy xuống cổ họng, nóng rát, nhưng lại không thể xua tan được cái lạnh đang vây lấy tim cậu.

Một lúc lâu sau, Tâm An mới khẽ thở dài:

- Vương Nhi, ngươi có biết không…

Giọng cậu nhẹ như tàn tro bay trong gió, mơ hồ, xa xăm:

- …Ngày trước, làng của ta cũng từng bị diệt như thế này, và ta là một trong những người may mắn sống sót.

Vương Nhi chấn động. Nàng trừng mắt nhìn Tâm An, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Cậu bé trước mắt nàng, luôn mang nụ cười sáng sủa, luôn bình thản đối diện mọi chuyện, vậy mà lại có một quá khứ thê lương đến vậy.

Cảnh tượng trước mắt nàng dường như mờ đi, thay vào đó là một hình ảnh khác, một hình ảnh mà nàng chưa từng nghĩ đến:

Một ngôi làng nhỏ giữa núi rừng… người dân bị tàn sát. Tiếng la hét, tiếng khóc than, tiếng máu thịt vỡ nát. Một cậu bé, đứng giữa đống hoang tàn đổ nát, đôi mắt trừng lớn nhưng trống rỗng, như thể thế giới trước mặt đã hoàn toàn sụp đổ.

Người thân, bằng hữu, thôn dân… Tất cả đều hóa thành tro bụi, bị lửa nuốt chửng trong một đêm kinh hoàng.

Vương Nhi siết chặt nắm tay. Bàn tay nàng khẽ run lên, không phải vì sợ hãi, mà là vì đau lòng. Nàng chưa từng hỏi về quá khứ của cậu.

Bởi vì… trong mắt nàng, Tâm An luôn là ánh mặt trời, luôn bình tĩnh, luôn ung dung. Nhưng lúc này, nàng mới nhận ra:
Đằng sau nụ cười đó, là một v·ết t·hương sâu không thấy đáy. Nàng lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt mềm đi. Không phải thương hại, mà là đồng cảm sâu sắc.

Bởi vì…

Vương Nhi cũng từng c·hết một lần, cũng từng bị bỏ lại giữa chốn hồng trần đầy cay nghiệt. Có lẽ, từ lâu nàng và Tâm An đã giống nhau hơn họ tưởng.

- Tâm An…

Vương Nhi nhẹ giọng gọi tên cậu. Không có lời an ủi, không có những câu nói giả dối như "mọi chuyện sẽ ổn thôi". Chỉ đơn giản gọi tên cậu, như muốn nói rằng:

- Ta ở đây.

Bình minh vừa hé rạng. Ánh mặt trời non yếu phủ lên mặt đất một lớp sáng mỏng manh, tựa như một bàn tay dịu dàng vỗ về vạn vật sau cơn ác mộng đêm qua.

Tâm An đứng lặng bên bờ tro tàn. Bầu rượu trong tay đã cạn một nửa, mà trong lòng cậu vẫn chất đầy những suy tư không tên. Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo những đốm tro tàn nhỏ vụn vương vãi trên nền đất.

Từng mảnh tro bay lên, xoay tròn trong không trung, rồi nhẹ nhàng tan biến vào cõi hư vô. Như thể những linh hồn ấy cuối cùng cũng được trở về với đất mẹ.

Tâm An ngửa đầu, nhìn theo tro bụi bay xa, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng.

- Xuất thân từ hư không, rồi cũng trở về từ đất mẹ...

Cậu lẩm bẩm, giọng nhẹ như gió thoảng. Không ai đáp lại. Chỉ có mặt trời vẫn lặng lẽ lên cao, trải ánh sáng vàng nhạt lên tàn tro còn sót lại.

Tâm An và Vương Nhi rời khỏi Tâm Liên thôn khi mặt trời đã lên hẳn. Tâm An ngự Hàn Nguyệt dọc theo con đường đất uốn lượn men theo bờ sông, không nhanh không chậm.

Quang cảnh dần thay đổi. Những khu rừng rậm rạp và vùng hoang vắng dần lùi lại phía sau, thay vào đó là đồng ruộng bát ngát, những con thuyền nhỏ trôi lững lờ trên sông, xa xa là những mái nhà ngói xanh nhấp nhô sau rặng liễu.

Trời về trưa, mặt trời lên cao, những tia nắng xuyên qua tán cây, rọi xuống con đường mòn những vệt sáng lung linh. Tâm An chậm rãi di chuyển, bỗng nhiên có cảm giác như cả thế gian này đều trở nên nhẹ nhàng hơn.

Những gì vừa xảy ra ở Tâm Liên thôn, những trận chiến đẫm máu, những linh hồn vất vưởng, tất cả dường như đã bị bỏ lại phía sau, theo gió bay xa.
Vương Nhi trú ngụ ở Vô Cực Tâm, yên lặng không nói gì. Nàng vẫn khoác giá y đỏ, dáng vẻ yêu mị mà thanh lệ. Nhưng lúc này, trong ánh mắt nàng không còn nét cười cợt thường thấy, mà lại mang theo một chút trầm lặng.

Mãi đến gần trưa, hai người mới đặt chân đến một thị trấn tấp nập ven sông.

Ngọc Hoàn Trấn.

Ngay từ khi vừa bước vào, không khí náo nhiệt và phồn hoa đã ập vào mặt. Đây chính là một góc thu nhỏ của Giang Nam, một nơi mà người ta có thể tận hưởng sự thi vị của nhân gian.

Những con phố lát đá uốn lượn như một bức tranh thủy mặc, hai bên đường là những cửa hiệu san sát, trên cao lồng đèn đỏ treo la liệt, đong đưa theo từng cơn gió nhẹ.

Bên trong các quán trà, những văn nhân mặc khách tụ tập, tay áo phất phơ, tranh luận về thi ca và đạo lý nhân sinh. Trên đường, có những cô nương xinh đẹp, y phục lụa là, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc hòa vào gió.

Xa xa, một chiếc thuyền hoa chầm chậm trôi trên mặt nước, từ trong khoang thuyền vọng ra tiếng đàn tỳ bà réo rắt, tựa như tiếng lòng của nữ tử đa sầu đa cảm.

Khắp nơi, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng rao hàng, tiếng gọi mời của các thương nhân:

- Bánh bao nóng hổi đây! Nhân thịt thơm lừng.

- Đèn lồng Giang Nam, làm từ tơ lụa thượng hạng, mua một cái đi công tử.

- Mực tàu mới đến từ Hàng Châu. Một nét đậm nhạt cũng đủ khiến tranh có hồn.

Một thị trấn khác xa hoàn toàn với Tâm Liên thôn đổ nát, khác xa với những ký ức đẫm máu mà Tâm An vừa trải qua. Nơi này không có quỷ dị, không có t·ử v·ong. Chỉ có sự phồn hoa, chỉ có hơi thở của cuộc sống. Tựa như một giấc mộng đẹp giữa nhân gian.

Hai người rảo bước trên con đường chính của trấn. Tâm An khẽ mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên có chút thư thái. Từ nhỏ đã sống trong một thôn làng nghèo khó, cậu hiếm khi có dịp chứng kiến một nơi bình yên và đầy sức sống như thế này.

Nếu Hà Dương thành là nơi giao thương nhộn nhịp, phồn hoa và bận rộn. Thì Ngọc Hoàn trấn như một bức tranh thủy mặc sống động, từng nét vẽ đều mang theo cái hồn của Giang Nam.

Bỗng nhiên, từ phía xa vọng lại một giai điệu tỳ bà du dương, khiến bước chân của Tâm An chậm lại.

Trên một lầu xanh ba tầng được trang trí lộng lẫy, màn lụa đỏ nhẹ nhàng lay động trong gió, thấp thoáng bóng dáng các cô nương trang điểm tinh xảo tựa vào lan can, vừa cười vừa vẫy quạt trêu đùa khách qua đường.
Dưới lầu, một nhóm tài tử văn nhân ngồi quanh bàn đá, bên cạnh là những cô nương tay áo trắng như tuyết, ngón tay thon dài khẽ gảy dây tỳ bà, khiến tiếng đàn réo rắt như dòng nước chảy, khi thì trong veo như giọt sương, lúc lại mênh mang như sóng vỗ.

Nhân gian hồng trần, phồn hoa như mộng, nơi đây chính là chốn dừng chân của bao kẻ phong lưu.

- Công tử, có muốn vào nghe đàn không?

Một cô nương mặc váy hồng nhẹ nhàng cất giọng. Tâm An vừa định bước qua bậc cửa, hơi rượu trong chén còn chưa kịp tan, thì chợt nghe một giọng nói khàn khàn nhưng vang dội cất lên từ phía sau.

- Thiếu hiệp. Hôm nay ấn đường ngài tối đen, chắc chắn sẽ gặp đại họa. Hãy nghe lão phu một lời, tránh đi họa sát thân.

Giọng nói này không chỉ khiến Tâm An khựng lại, mà còn làm mấy vị tài tử văn nhân đang ngâm thơ trong quán trà gần đó cũng phải quay đầu nhìn.

Tâm An chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi xuống một lão nhân mặc áo bào vải xanh xám, dáng người mảnh khảnh, mái tóc bạc lưa thưa nhưng thần thái lại phiêu dật như ẩn sĩ giang hồ. Trong tay lão cầm một bảng hiệu gỗ cũ kỹ, trên đó có viết ba chữ lớn "Tiên Nhân Chỉ Lộ" nét chữ phóng khoáng nhưng mạnh mẽ, toát lên một phong thái đặc biệt.

Lão nhân ấy nheo mắt mỉm cười, đôi mắt đục ngầu nhưng lại ẩn chứa một tia sáng kỳ lạ.

-Tiền bối là ai?

Mặc dù trong nội tâm đã đoán được là ai, nhưng Tâm An vẫn giả vờ hỏi. Lão nhân phe phẩy tay áo, bộ dạng nhàn nhã như mây trôi nước chảy, chậm rãi đáp:

- Chỉ là một kẻ hành tẩu giang hồ, xem mệnh đoán vận, tùy duyên chỉ lối. Người la gọi lão phu là Chu Nhất Tiên hay Nhất Tiên đại tiên.

Lão nhân cười cười, ánh mắt lướt qua thân hình Tâm An.

- Tiên sinh nói ta có đại họa, vậy xin hỏi là họa gì?

Tâm An bình tĩnh nói. Lão nhân - Chu Nhất Tiên cười cười, ánh mắt lướt qua thân hình Tâm An nói:

- Họa này… không đơn giản. Nếu thiếu hiệp muốn biết, hãy để lão phu xem tướng cho một quẻ.

Nói đoạn, lão nhân móc từ trong tay áo ra một đồng tiền cổ, bề mặt đã sờn cũ, viền xung quanh khắc đầy hoa văn phức tạp.

- Thiếu hiệp, xin hãy đưa tay ra.

Tâm An trầm ngâm một lúc, rồi cũng không từ chối, chậm rãi duỗi bàn tay ra trước mặt lão nhân.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025