Chương 51: Kết thúc
26/04/2025
10
8.5
Chương 51: Kết thúc
Trong không gian tịch mịch dưới đáy giếng cũ, tiếng niệm Phật vẫn vang vọng, từng câu, từng chữ như sóng nước lan tỏa, bao bọc lấy những linh hồn lưu lạc.
Mỗi lần một câu kinh rơi xuống, lại có một linh hồn từ từ siêu thoát, hóa thành ánh sáng nhàn nhạt, lặng lẽ tan biến vào hư không, trở về vòng luân hồi.
Tất cả những ai chứng kiến đều cảm thấy lòng mình lắng xuống, nhưng giữa khung cảnh đầy từ bi thanh tịnh này, có một ánh mắt lại không hề thiện cảm.
Bích Dao đứng đó, đôi mắt sáng như sao nhìn về hai vị hòa thượng, trong ánh mắt chứa đựng vẻ căm ghét khó che giấu. Nàng không thích đám người Phật môn.
Nhưng nàng nhìn đến hai người một lòng siêu độ những vong hồn kia, cũng không muốn gây khó dễ, chỉ khẽ cười nhạt, rồi quay sang Tâm An, giọng điệu có phần trêu chọc nhưng cũng mang chút nghiêm túc:
- Tâm An, ta có việc phải đi trước. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ngươi đã hứa với ta một điều, đừng mong lật lọng.
Tâm An nhìn Bích Dao, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu:
- Chỉ cần không thương thiên hại lý, ta nhất định sẽ giữ lời.
Bích Dao nghe vậy, nụ cười trở nên rạng rỡ hơn, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.
- Tốt, ngươi nhớ kỹ đấy.
Nói rồi, nàng xoay người, nhẹ nhàng bước đi, tấm váy trắng tinh khôi phất nhẹ trong gió, tựa như một đóa hoa trong sương sớm, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
U di, người phụ nữ thần bí đeo khăn che mặt, lặng lẽ đứng bên cạnh Bích Dao, không nói một lời nào, chỉ khẽ liếc nhìn Tâm An bằng ánh mắt có chút gì đó khó lường, như thể nàng đang cân nhắc điều gì đó.
Sau đó, nàng phất tay một cái, đám người áo vàng phía sau lập tức cúi đầu tuân lệnh, rồi theo sát bước chân của Bích Dao.
Từng bóng dáng màu vàng sậm, từng luồng khí tức mang theo cảm giác tà dị, hòa lẫn vào bóng tối, dần dần rời khỏi đáy giếng.
Bích Dao không quay đầu lại, nhưng trước khi hoàn toàn khuất bóng, giọng nói trong trẻo của nàng vẫn vọng lại:
- Tâm An, lần sau gặp lại, ta muốn xem xem ngươi có mạnh hơn không.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm thanh mát, nhưng cũng cuốn đi một chút cảm giác kỳ lạ còn đọng lại trong lòng Tâm An. Cậu đứng đó, nhìn theo bóng lưng nàng khuất xa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó diễn tả.
Tâm An không biết... lần sau gặp lại, liệu có còn đơn thuần như hôm nay không?
Bóng lưng đoàn người Bích Dao khuất dần vào màn đêm, để lại phía sau một thôn làng hoang tàn, đổ nát, chìm trong bầu không khí t·ang t·hương. Hai vị hòa thượng không rời đi ngay, bởi vì nhiệm vụ của họ vẫn chưa hoàn thành.
Oán khí nơi này vẫn chưa tan hết. Những linh hồn còn bị trói buộc trong cõi u minh cần được siêu độ hoàn toàn, nếu không, bọn họ vẫn sẽ lưu luyến dương thế, tiếp tục chìm trong đau khổ và hận thù.
Hai vị đại sư Pháp Tướng và Pháp Thiện tiếp tục tụng kinh niệm chú. Tiếng niệm Phật vẫn vang vọng không ngừng suốt hai ngày hai đêm, tựa như một dòng suối chảy liên tục, tưới mát những linh hồn đau khổ.
Mỗi câu kinh văn cất lên, là một làn oán khí được thanh lọc. Mỗi ánh sáng Phật quang chiếu rọi, là một vong linh được giải thoát.
Tâm An, với cánh tay vẫn còn đau nhức sau trận chiến, lặng lẽ làm nhiệm vụ hộ pháp, bảo vệ hai vị hòa thượng khỏi những nguy hiểm bất ngờ. Dù trận chiến đã kết thúc, nhưng địa mạch nơi đây vẫn còn xao động, không ai dám chắc có còn tàn dư tà vật nào chưa bị tiêu diệt hay không.
Ban ngày, Tâm An chuẩn bị lương thực, gom nhặt những gì còn sót lại trong thôn để lo cho ba người. Ban đêm, cậu canh gác, cẩn thận để không ai q·uấy n·hiễu quá trình siêu độ.
Hai ngày trôi qua, trong không gian chỉ còn lại tiếng kinh kệ vang vọng, hòa quyện với tiếng gió rít khe khẽ, mang theo dư âm của một t·hảm k·ịch vừa qua.
Đến bình minh ngày thứ ba, khi những tia sáng đầu tiên xé toang màn đêm, chiếu rọi xuống Tam Liên thôn, nơi đây cuối cùng cũng lấy lại sự yên tĩnh vốn có.
Oán khí đã tan.
Sương mù đỏ đã hoàn toàn rút đi.
Cả vùng đất, vốn ngập trong sự u ám, giờ đây dường như nhẹ nhàng hơn, như thể vừa được thanh tẩy. Tâm An cùng hai vị đại sư đứng lặng trước một đống t·hi t·hể khổng lồ, còn sót lại sau trận chiến.
Huyết tế đồ…
Huyết nguyệt thi…
Những kẻ đã gieo rắc tội ác tại nơi này…
Tất cả bọn chúng đều đ·ã c·hết, và giờ đây, chỉ còn lại những thân xác lạnh lẽo, xếp chồng lên nhau. Trong đống t·hi t·hể này còn có rất nhiều người dân vô tội, những anh hùng hào kiệt dám chống lại cái ác... Nhưng hiện tại dù là ai thì cũng sắp trở về với đất mẹ rồi.
Giàn củi đã được dựng sẵn.
Những cành cây khô, được xếp gọn gàng, đợi chờ ngọn lửa thanh tẩy tất cả.
Tâm An lặng người nhìn đống t·hi t·hể trước mặt. Mọi việc đã kết thúc nhưng lòng cậu vẫn không thể nào vui nổi.
Pháp Tướng nhẹ giọng:
- Nhân quả xoay vần, thiện ác hữu báo.
Pháp Thiện siết chặt nắm tay, chậm rãi nói:
- Khi ngọn lửa này bùng lên, tất cả mọi thứ sẽ hóa thành tro bụi. Nhưng… tà niệm trên thế gian này chưa bao giờ thật sự biến mất.
Tâm An nghe vậy, khẽ nhắm mắt lại. Phải, một Luyện Huyết Đường bị tiêu diệt… sẽ còn bao nhiêu Luyện Huyết Đường khác?
Một ngày nào đó, liệu sẽ lại có một Tam Liên thôn thứ hai, thứ ba…?
Tâm An không biết. Nhưng cậu biết, mình không thể dừng bước. Hít sâu một hơi, cậu cúi người, cầm lấy một bó đuốc, tiến lên trước giàn củi.
Tâm An châm ngọn đuốc, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt cậu, tựa như một vầng sao nhỏ giữa màn đêm đã sắp tàn.
Xèo…
Ngọn lửa chạm vào lớp củi khô, nhanh chóng lan rộng.
Từng đốm sáng nhỏ len lỏi, rồi bùng lên mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, một biển lửa đã nuốt trọn giàn t·hi t·hể, từng thân xác lạnh lẽo dần hóa thành tro bụi.
Mùi gỗ cháy hòa lẫn với tàn tro, vẽ nên một bức tranh t·ang t·hương nhưng cũng là sự giải thoát.
Tâm An đứng đó, lặng người nhìn ngọn lửa hừng hực, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Những con người kia… dù khi còn sống có phạm tội ác kinh thiên động địa, thì đến lúc c·hết cũng chỉ còn lại một đống tro tàn.
Sống là gì? C·hết là gì?
Thiện là gì? Ác là gì?
Bên cạnh, Pháp Tướng chắp tay trước ngực, khẽ thở dài. Pháp Tướng nhìn Tâm An, trong mắt hiện lên một tia trầm tư, rồi nhẹ giọng nói:
- Trương thiếu hiệp, người xuất thân danh môn, lại mang tinh thần nhân nghĩa mạnh mẽ. Tương lai rộng mở vô cùng. Nhưng… có một điều bần tăng muốn nhắc nhở.
Pháp Tướng liếc mắt nhìn về phương xa, nơi đoàn người Bích Dao đã rời đi, rồi mới quay lại nói tiếp:
- Có những con đường, nếu bước vào sẽ khó mà quay đầu. Bần tăng khuyên thiếu hiệp không nên quá gần gũi với những người kia, tránh để bản thân lạc vào đường mịt mù, ảnh hưởng đến con đường tương lai.
Giọng Pháp Tướng không hề mang ý trách cứ, mà chỉ là một lời khuyên bảo chân thành. Tâm An nghe vậy, ánh mắt khẽ động, rồi bất giác cười nhẹ:
- Đại sư, vậy như thế nào là chính? Như thế nào là tà?
Pháp Tướng có hơi sửng sốt. Cậu bé trước mặt… mới chỉ khoảng mười hai tuổi, nhưng ánh mắt đã sâu như biển, tựa hồ đã suy nghĩ về những điều này từ rất lâu.
- Chính và tà… do đâu mà sinh ra?
Tâm An tiếp tục hỏi. Không chờ Pháp Tướng trả lời, cậu tiếp tục nói:
- Chính hay tà… chung quy cũng là do bản tâm mà thôi. Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma. Phải vậy không đại sư?
Lời nói của Tâm An như một đạo lôi đình, khiến Pháp Tướng và Pháp Thiện đều ngẩn người. Pháp Thiện không nhịn được, nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Lời này… thí chủ nghe được từ đâu?
Tâm An lắc đầu, bình thản đáp:
- Không ai dạy, chỉ là tự mình suy nghĩ mà thôi.
Pháp Tướng và Pháp Thiện nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ tán thưởng và ngạc nhiên. Bao nhiêu người tu hành cả đời, vẫn mãi chấp mê bất ngộ. Bao nhiêu người đọc kinh kệ hàng chục năm, vẫn không thể hiểu thấu được chỉ một câu này.
Thậm chí như vị sư thúc đức cao vọng trọng kia...
Vậy mà một thiếu niên mười hai tuổi… đã có thể thốt ra những lời ấy một cách tự nhiên như vậy. Pháp Tướng bất giác mỉm cười. Cậu chắp tay hành lễ, khẽ cúi đầu về phía Tâm An, giọng đầy ý kính trọng:
- Trương thiếu hiệp, bần tăng tin rằng, một ngày nào đó, ngươi sẽ tự tìm được con đường của riêng mình.
Pháp Thiện cũng gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng thi lễ. Mặt trời đã lên, ánh sáng chiếu xuống Tam Liên thôn, rọi vào những lớp tro tàn, rọi vào bóng lưng hai vị hòa thượng đang rời đi.
Bóng họ kéo dài trên nền đất, rồi dần khuất xa. Tâm An đứng đó, lặng lẽ dõi theo. Bên tai cậu, dường như vẫn còn vang vọng những câu kinh kệ trong suốt hai ngày qua. Cậu không biết, rồi tương lai mình sẽ đi đâu.
Nhưng có một điều cậu biết chắc rằng: Con đường cậu chọn, sẽ là con đường của chính bản thân mình.
Trong không gian tịch mịch dưới đáy giếng cũ, tiếng niệm Phật vẫn vang vọng, từng câu, từng chữ như sóng nước lan tỏa, bao bọc lấy những linh hồn lưu lạc.
Mỗi lần một câu kinh rơi xuống, lại có một linh hồn từ từ siêu thoát, hóa thành ánh sáng nhàn nhạt, lặng lẽ tan biến vào hư không, trở về vòng luân hồi.
Tất cả những ai chứng kiến đều cảm thấy lòng mình lắng xuống, nhưng giữa khung cảnh đầy từ bi thanh tịnh này, có một ánh mắt lại không hề thiện cảm.
Bích Dao đứng đó, đôi mắt sáng như sao nhìn về hai vị hòa thượng, trong ánh mắt chứa đựng vẻ căm ghét khó che giấu. Nàng không thích đám người Phật môn.
Nhưng nàng nhìn đến hai người một lòng siêu độ những vong hồn kia, cũng không muốn gây khó dễ, chỉ khẽ cười nhạt, rồi quay sang Tâm An, giọng điệu có phần trêu chọc nhưng cũng mang chút nghiêm túc:
- Tâm An, ta có việc phải đi trước. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ngươi đã hứa với ta một điều, đừng mong lật lọng.
Tâm An nhìn Bích Dao, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu:
- Chỉ cần không thương thiên hại lý, ta nhất định sẽ giữ lời.
Bích Dao nghe vậy, nụ cười trở nên rạng rỡ hơn, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.
- Tốt, ngươi nhớ kỹ đấy.
Nói rồi, nàng xoay người, nhẹ nhàng bước đi, tấm váy trắng tinh khôi phất nhẹ trong gió, tựa như một đóa hoa trong sương sớm, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
U di, người phụ nữ thần bí đeo khăn che mặt, lặng lẽ đứng bên cạnh Bích Dao, không nói một lời nào, chỉ khẽ liếc nhìn Tâm An bằng ánh mắt có chút gì đó khó lường, như thể nàng đang cân nhắc điều gì đó.
Sau đó, nàng phất tay một cái, đám người áo vàng phía sau lập tức cúi đầu tuân lệnh, rồi theo sát bước chân của Bích Dao.
Từng bóng dáng màu vàng sậm, từng luồng khí tức mang theo cảm giác tà dị, hòa lẫn vào bóng tối, dần dần rời khỏi đáy giếng.
Bích Dao không quay đầu lại, nhưng trước khi hoàn toàn khuất bóng, giọng nói trong trẻo của nàng vẫn vọng lại:
- Tâm An, lần sau gặp lại, ta muốn xem xem ngươi có mạnh hơn không.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm thanh mát, nhưng cũng cuốn đi một chút cảm giác kỳ lạ còn đọng lại trong lòng Tâm An. Cậu đứng đó, nhìn theo bóng lưng nàng khuất xa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó diễn tả.
Tâm An không biết... lần sau gặp lại, liệu có còn đơn thuần như hôm nay không?
Bóng lưng đoàn người Bích Dao khuất dần vào màn đêm, để lại phía sau một thôn làng hoang tàn, đổ nát, chìm trong bầu không khí t·ang t·hương. Hai vị hòa thượng không rời đi ngay, bởi vì nhiệm vụ của họ vẫn chưa hoàn thành.
Oán khí nơi này vẫn chưa tan hết. Những linh hồn còn bị trói buộc trong cõi u minh cần được siêu độ hoàn toàn, nếu không, bọn họ vẫn sẽ lưu luyến dương thế, tiếp tục chìm trong đau khổ và hận thù.
Hai vị đại sư Pháp Tướng và Pháp Thiện tiếp tục tụng kinh niệm chú. Tiếng niệm Phật vẫn vang vọng không ngừng suốt hai ngày hai đêm, tựa như một dòng suối chảy liên tục, tưới mát những linh hồn đau khổ.
Mỗi câu kinh văn cất lên, là một làn oán khí được thanh lọc. Mỗi ánh sáng Phật quang chiếu rọi, là một vong linh được giải thoát.
Tâm An, với cánh tay vẫn còn đau nhức sau trận chiến, lặng lẽ làm nhiệm vụ hộ pháp, bảo vệ hai vị hòa thượng khỏi những nguy hiểm bất ngờ. Dù trận chiến đã kết thúc, nhưng địa mạch nơi đây vẫn còn xao động, không ai dám chắc có còn tàn dư tà vật nào chưa bị tiêu diệt hay không.
Ban ngày, Tâm An chuẩn bị lương thực, gom nhặt những gì còn sót lại trong thôn để lo cho ba người. Ban đêm, cậu canh gác, cẩn thận để không ai q·uấy n·hiễu quá trình siêu độ.
Hai ngày trôi qua, trong không gian chỉ còn lại tiếng kinh kệ vang vọng, hòa quyện với tiếng gió rít khe khẽ, mang theo dư âm của một t·hảm k·ịch vừa qua.
Đến bình minh ngày thứ ba, khi những tia sáng đầu tiên xé toang màn đêm, chiếu rọi xuống Tam Liên thôn, nơi đây cuối cùng cũng lấy lại sự yên tĩnh vốn có.
Oán khí đã tan.
Sương mù đỏ đã hoàn toàn rút đi.
Cả vùng đất, vốn ngập trong sự u ám, giờ đây dường như nhẹ nhàng hơn, như thể vừa được thanh tẩy. Tâm An cùng hai vị đại sư đứng lặng trước một đống t·hi t·hể khổng lồ, còn sót lại sau trận chiến.
Huyết tế đồ…
Huyết nguyệt thi…
Những kẻ đã gieo rắc tội ác tại nơi này…
Tất cả bọn chúng đều đ·ã c·hết, và giờ đây, chỉ còn lại những thân xác lạnh lẽo, xếp chồng lên nhau. Trong đống t·hi t·hể này còn có rất nhiều người dân vô tội, những anh hùng hào kiệt dám chống lại cái ác... Nhưng hiện tại dù là ai thì cũng sắp trở về với đất mẹ rồi.
Giàn củi đã được dựng sẵn.
Những cành cây khô, được xếp gọn gàng, đợi chờ ngọn lửa thanh tẩy tất cả.
Tâm An lặng người nhìn đống t·hi t·hể trước mặt. Mọi việc đã kết thúc nhưng lòng cậu vẫn không thể nào vui nổi.
Pháp Tướng nhẹ giọng:
- Nhân quả xoay vần, thiện ác hữu báo.
Pháp Thiện siết chặt nắm tay, chậm rãi nói:
- Khi ngọn lửa này bùng lên, tất cả mọi thứ sẽ hóa thành tro bụi. Nhưng… tà niệm trên thế gian này chưa bao giờ thật sự biến mất.
Tâm An nghe vậy, khẽ nhắm mắt lại. Phải, một Luyện Huyết Đường bị tiêu diệt… sẽ còn bao nhiêu Luyện Huyết Đường khác?
Một ngày nào đó, liệu sẽ lại có một Tam Liên thôn thứ hai, thứ ba…?
Tâm An không biết. Nhưng cậu biết, mình không thể dừng bước. Hít sâu một hơi, cậu cúi người, cầm lấy một bó đuốc, tiến lên trước giàn củi.
Tâm An châm ngọn đuốc, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt cậu, tựa như một vầng sao nhỏ giữa màn đêm đã sắp tàn.
Xèo…
Ngọn lửa chạm vào lớp củi khô, nhanh chóng lan rộng.
Từng đốm sáng nhỏ len lỏi, rồi bùng lên mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, một biển lửa đã nuốt trọn giàn t·hi t·hể, từng thân xác lạnh lẽo dần hóa thành tro bụi.
Mùi gỗ cháy hòa lẫn với tàn tro, vẽ nên một bức tranh t·ang t·hương nhưng cũng là sự giải thoát.
Tâm An đứng đó, lặng người nhìn ngọn lửa hừng hực, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Những con người kia… dù khi còn sống có phạm tội ác kinh thiên động địa, thì đến lúc c·hết cũng chỉ còn lại một đống tro tàn.
Sống là gì? C·hết là gì?
Thiện là gì? Ác là gì?
Bên cạnh, Pháp Tướng chắp tay trước ngực, khẽ thở dài. Pháp Tướng nhìn Tâm An, trong mắt hiện lên một tia trầm tư, rồi nhẹ giọng nói:
- Trương thiếu hiệp, người xuất thân danh môn, lại mang tinh thần nhân nghĩa mạnh mẽ. Tương lai rộng mở vô cùng. Nhưng… có một điều bần tăng muốn nhắc nhở.
Pháp Tướng liếc mắt nhìn về phương xa, nơi đoàn người Bích Dao đã rời đi, rồi mới quay lại nói tiếp:
- Có những con đường, nếu bước vào sẽ khó mà quay đầu. Bần tăng khuyên thiếu hiệp không nên quá gần gũi với những người kia, tránh để bản thân lạc vào đường mịt mù, ảnh hưởng đến con đường tương lai.
Giọng Pháp Tướng không hề mang ý trách cứ, mà chỉ là một lời khuyên bảo chân thành. Tâm An nghe vậy, ánh mắt khẽ động, rồi bất giác cười nhẹ:
- Đại sư, vậy như thế nào là chính? Như thế nào là tà?
Pháp Tướng có hơi sửng sốt. Cậu bé trước mặt… mới chỉ khoảng mười hai tuổi, nhưng ánh mắt đã sâu như biển, tựa hồ đã suy nghĩ về những điều này từ rất lâu.
- Chính và tà… do đâu mà sinh ra?
Tâm An tiếp tục hỏi. Không chờ Pháp Tướng trả lời, cậu tiếp tục nói:
- Chính hay tà… chung quy cũng là do bản tâm mà thôi. Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma. Phải vậy không đại sư?
Lời nói của Tâm An như một đạo lôi đình, khiến Pháp Tướng và Pháp Thiện đều ngẩn người. Pháp Thiện không nhịn được, nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Lời này… thí chủ nghe được từ đâu?
Tâm An lắc đầu, bình thản đáp:
- Không ai dạy, chỉ là tự mình suy nghĩ mà thôi.
Pháp Tướng và Pháp Thiện nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ tán thưởng và ngạc nhiên. Bao nhiêu người tu hành cả đời, vẫn mãi chấp mê bất ngộ. Bao nhiêu người đọc kinh kệ hàng chục năm, vẫn không thể hiểu thấu được chỉ một câu này.
Thậm chí như vị sư thúc đức cao vọng trọng kia...
Vậy mà một thiếu niên mười hai tuổi… đã có thể thốt ra những lời ấy một cách tự nhiên như vậy. Pháp Tướng bất giác mỉm cười. Cậu chắp tay hành lễ, khẽ cúi đầu về phía Tâm An, giọng đầy ý kính trọng:
- Trương thiếu hiệp, bần tăng tin rằng, một ngày nào đó, ngươi sẽ tự tìm được con đường của riêng mình.
Pháp Thiện cũng gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng thi lễ. Mặt trời đã lên, ánh sáng chiếu xuống Tam Liên thôn, rọi vào những lớp tro tàn, rọi vào bóng lưng hai vị hòa thượng đang rời đi.
Bóng họ kéo dài trên nền đất, rồi dần khuất xa. Tâm An đứng đó, lặng lẽ dõi theo. Bên tai cậu, dường như vẫn còn vang vọng những câu kinh kệ trong suốt hai ngày qua. Cậu không biết, rồi tương lai mình sẽ đi đâu.
Nhưng có một điều cậu biết chắc rằng: Con đường cậu chọn, sẽ là con đường của chính bản thân mình.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan