Chương 3
Cố Vân Đình bật cười:
“Có lẽ vì là con ruột của mình, nên nhìn thế nào cũng thấy giống.”
Lời vừa dứt, đứa trẻ trong lòng anh ta đột nhiên khóc òa.
Anh ta luống cuống dỗ dành, nhưng không có hiệu quả.
Ngay sau đó, anh ta quay đầu ra ngoài gọi trợ lý:
“Triệu Nghiêm, đứa bé đói rồi, đưa vú nuôi vào đi.”
Vài giây sau, Triệu Nghiêm dẫn một cô gái bước vào phòng.
Cô gái đó có đường nét vô cùng tinh tế, mang một vẻ đẹp trong trẻo thuần khiết.
Cố Vân Đình nghiêng đầu nhìn sang.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh ta bất giác nở một nụ cười dịu dàng, trong mắt là sự si mê không thể che giấu.
Ngay lúc này, tôi cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim mình.
Đó là ánh mắt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Chỉ một thoáng sau, Cố Vân Đình thu lại ánh nhìn từ cô gái ấy, quay sang tôi:
“Cô ấy tên là Nhã Kỳ, là bác sĩ, cũng là vú nuôi mà anh tìm cho con.”
“Cô ấy vừa mới sinh xong, sữa dồi dào, rất tiện để cho con bú, cũng tiện chăm sóc con hơn.”
Nhã Kỳ.
Cái tên này như vô số lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tứ chi tôi.
Không phải mơ, không phải ảo giác.
Tất cả… đều là thật.
Con tôi… không còn nữa.
Đứa bé trước mặt này, là con của Nhã Kỳ và Cố Vân Đình.
Anh ta đã dày công sắp đặt một lời nói dối hoàn hảo.
Để thực hiện lời hứa đáng ghê tởm của mình, anh ta đã hy sinh tôi và con tôi.
Nhã Kỳ bước đến, nhẹ nhàng bế đứa trẻ khỏi tay Cố Vân Đình.
Ánh mắt anh ta vẫn lưu luyến trên người cô ta, giọng trầm ấm hỏi:
“Sữa có đủ không?”
Mặt Nhã Kỳ đỏ lên, lườm anh ta một cái đầy trách móc mà không nói gì.
Cô ta ôm đứa bé, không hề né tránh, cũng chẳng có chút ngượng ngùng.
Ngay trước mặt tôi, cô ta thản nhiên vén áo, bắt đầu cho đứa bé bú.
Trợ lý lặng lẽ quay người, rời khỏi phòng.
Còn Cố Vân Đình, ánh mắt sâu thẳm, dán chặt vào động tác cho con bú của Nhã Kỳ.
Cô ta dáng người đẫy đà, làn da trắng nõn ửng hồng.
Khoảnh khắc bế con bú, cả người toát lên vẻ dịu dàng đầy tình mẫu tử.
Cô ta thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Vân Đình, mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh ta, liền xấu hổ cúi đầu, khẽ né sang bên.
Họ giống như một gia đình nhỏ vừa chào đón thành viên mới.
Mà tôi—chỉ là một kẻ thừa thãi, bị bỏ lại ngoài cuộc.
Hạnh phúc của họ, như vô số mũi kim, đâm xuyên qua tôi, khiến tôi đau đến mức không thể thở nổi.
Sau khi cho bú xong, Nhã Kỳ định bế đứa bé ra ngoài.
Tôi vội lên tiếng: “Để con lại cho tôi.”
Nhã Kỳ hơi cau mày, quay sang nhìn Cố Vân Đình.
Anh ta lập tức nói với tôi:
“Bây giờ cơ thể em còn yếu lắm, để con ở đây sẽ làm em mệt thêm. Cứ để bác sĩ Nhã Kỳ chăm sóc con trước, đợi khi em khỏe lại, xuất viện rồi hẵng bế con về.”
“Em yên tâm, bác sĩ Nhã Kỳ là chuyên gia nhi khoa giỏi nhất, con sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”
“Cô ấy ở ngay phòng bên cạnh, lúc nào em muốn gặp con, anh sẽ bế sang cho em.”
Dứt lời, anh ta liếc mắt ra hiệu.
Nhã Kỳ lập tức bế đứa bé ra ngoài, hoàn toàn không để tâm đến ý muốn của tôi.
Bóng lưng cô ta đầy vẻ khiêu khích, như đang cười nhạo sự bất lực của tôi.
Mà đúng vậy, tôi vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật.
Bây giờ, tôi thật sự bất lực.
Muốn phản kháng—cũng chẳng thể làm gì.