Chương 2
Chẳng bao lâu sau, Cố Vân Đình ôm một đứa trẻ bước vào phòng bệnh.
Thấy tôi đã tỉnh, anh ta lập tức sải bước đến bên giường.
Ngồi xuống mép giường, anh ta cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi, ánh mắt tràn đầy xót xa.
“Vợ yêu, xin lỗi… là anh đã không bảo vệ em tốt.”
“Em yên tâm, anh sẽ phong tỏa toàn bộ tin tức, không để bất cứ ai biết chuyện này. Em mãi mãi là bảo bối quý giá nhất của anh.”
“Kẻ tâm thần đó, anh cũng đã cho người xử lý rồi. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Anh ta dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi, giọng nói trầm thấp đầy cưng chiều:
“May mà con của chúng ta vẫn bình an. Vợ, em thật dũng cảm, đã liều mạng bảo vệ con.”
Cố Vân Đình không hề thay đổi. Anh ta vẫn quan tâm tôi, xót xa cho tôi, an ủi tôi, thậm chí đôi mắt còn hoe đỏ, bên trong ánh lên vẻ đau lòng.
Tôi nhìn anh ta, cố gắng tìm kiếm một chút sơ hở trong ánh mắt đó.
Nhưng đôi mắt ấy sâu thẳm quá, cũng chân thật quá, khiến tôi chẳng thể nhìn ra bất cứ điều gì.
Tôi thậm chí còn bắt đầu hoài nghi—những lời nói mà tôi nghe thấy trong cơn mơ hồ kia… liệu có phải thật không?
Là một giấc mộng do thuốc mê chưa tan, hay chỉ là ảo giác của tôi?
Bỗng dưng, tôi buột miệng hỏi:
“Cố Vân Đình, anh có yêu em không?”
Anh ta xoa nhẹ mái tóc tôi, giọng điệu sủng nịch:
“Nếu không yêu em, thì anh còn có thể yêu ai? Theo đuổi em suốt ba năm, mãi đến khi em gật đầu đồng ý. Giờ đã kết hôn hai năm, còn có cả con rồi, vậy mà em vẫn không tin anh yêu em sao?”
Lần đầu tiên gặp Cố Vân Đình, tôi đã 27 tuổi.
Tôi không phải chưa từng yêu, chỉ là tình yêu trên đời này, mười chuyện thì đến chín chuyện là đau thương.
Dù khởi đầu có đẹp đẽ thế nào, kết cục vẫn chẳng có gì khác biệt.
Tôi đã đi qua những năm tháng thanh xuân với đầy nuối tiếc và tổn thương.
Tôi không còn mong chờ tình yêu, cũng chẳng nhất định phải kết hôn.
Nhưng Cố Vân Đình đã kiên trì ở bên tôi suốt ba năm.
Ngay cả khi chưa cưới, anh ta đã chuyển phần lớn tài sản sang tên tôi.
Anh ta nói, mọi lời đường mật đều không thể chứng minh tấm chân tình của anh ta.
Chỉ có thứ tiền tài tục tĩu này, mới có thể thể hiện đôi phần.
Tôi không biết trái tim mình rung động từ lúc nào.
Chỉ nhớ rõ khoảnh khắc rung động ấy, như đưa tôi trở về thời niên thiếu, lại như giúp tôi bước đến một tương lai tràn ngập hy vọng.
Suốt hai năm sau khi kết hôn, ngày nào anh ta cũng về nhà ăn cơm.
Anh ta từng nói, chỉ cần nghĩ đến việc tan làm có thể nhìn thấy tôi, lòng anh ta liền cảm thấy hạnh phúc.
Khi đó, tôi cũng rất hạnh phúc.
Tôi nghiêng đầu, nhìn đứa trẻ trong lòng anh ta.
Là một bé trai, còn rất nhỏ, chưa nhìn ra giống ai.
Đây là khung cảnh mà tôi từng mơ tưởng vô số lần.
Sinh một đứa con của chúng tôi, một nhà ba người, cùng nhau sống những tháng ngày hạnh phúc.
“Vợ yêu, em thật giỏi, sinh ra một nhóc con y hệt anh hồi bé.”
Tôi nhìn đứa trẻ trước mặt, bụng dưới bỗng nhói lên từng cơn.
Cơn đau âm ỉ kéo theo đầu tôi cũng bắt đầu đau nhức.
Tôi không phân biệt nổi thực tại lúc này là thật hay giả.
Cứ thế, một câu hỏi bật ra khỏi miệng.
“Con còn nhỏ thế này, làm sao anh nhìn ra nó giống anh?”
Cố Vân Đình thoáng khựng lại.