Chương 12
Ngày tôi xuất viện.
Cố Vân Đình và Nhã Kỳ cũng vừa từ nước ngoài trở về.
Giống như hắn ta đã nói, lần này hắn chính thức đưa Nhã Kỳ vào Cố gia với danh nghĩa bác sĩ gia đình.
Bố mẹ chồng tôi xách theo đủ thứ quà cáp đến thăm.
Nhưng chẳng ai buồn nhìn tôi lấy một lần.
Bọn họ chỉ ôm lấy đứa trẻ, vui vẻ trò chuyện cùng Nhã Kỳ, cười nói với Cố Vân Đình.
Cả gia đình sum vầy, tiếng cười rộn rã, hòa hợp ấm áp.
Còn tôi—như một người ngoài cuộc, lặng lẽ đứng ở rìa mép, nhìn hết thảy mọi thứ diễn ra trước mắt.
Bỗng dưng, tôi muốn bật cười.
Rõ ràng có thể dễ dàng tận hưởng niềm vui gia đình, nhưng lại cứ phải cầm súng tự chĩa vào đầu mình mà bóp cò.
Thật nực cười.
Trước đây, tôi còn trầm luân trong đau khổ, từng nghĩ đến cái chết.
Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Bọn họ càng vui vẻ, tôi lại càng hả hê.
Trên sân khấu mà Trương Vân Thâm đã dựng sẵn, bọn họ đang say sưa diễn vở kịch của chính mình.
Đợi đến ngày màn kịch sụp đổ, vở diễn chấm dứt…
Tôi sẽ dành cho họ những tràng pháo tay thật vang dội.
Nghĩ lại, đứa con của tôi mất đi, có lẽ đối với tôi mà nói… lại là một điều may mắn.
Với một gia đình như thế này, với dòng máu như thế này—thì có thể sinh ra thứ gì tốt đẹp chứ?
Tương lai của tôi, từ nay về sau, sẽ không còn một chút dơ bẩn nào liên quan đến bọn họ nữa.
Đó mới là cuộc đời tốt đẹp nhất của tôi.