Chương 11
Tôi không biết Trương Vân Thâm là ai, cũng không biết rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì.
Cảm giác này khiến tôi vô thức sợ hãi.
Tôi tìm người trên nền tảng dark web để điều tra thân phận của Trương Vân Thâm.
Đồng thời, tôi cũng thuê người theo dõi chặt chẽ Cố Vân Đình và Nhã Kỳ—tôi muốn biết rốt cuộc Trương Vân Thâm đang có kế hoạch gì.
Tôi không có gì ngoài tiền, việc thuê thám tử tư làm việc cho mình chẳng phải chuyện khó khăn.
Cuộc điều tra kéo dài suốt nửa tháng.
Thế nhưng, không ai có thể tìm ra được thông tin về Trương Vân Thâm.
Ngược lại, xung quanh Nhã Kỳ lại xuất hiện một người đàn ông lạ mặt.
Người đàn ông đó tên là Tôn Kiệt, là anh trai của Nhã Kỳ.
Mỗi lần gặp nhau, bọn họ đều giữ khoảng cách rất đúng mực, tôi cứ nghĩ chỉ là mối quan hệ anh em bình thường.
Nhưng thám tử tư liên tục báo tin về một điểm đáng ngờ—Nhã Kỳ dường như đang cố tránh né những vệ sĩ mà Cố Vân Đình sắp xếp cho cô ta.
Điều này lập tức thu hút sự chú ý của tôi.
Người đàn bà đó chẳng phải hận không thể được Cố Vân Đình nâng niu trong lòng bàn tay hay sao?
Sao bây giờ lại muốn tránh khỏi sự bảo vệ của anh ta?
Chẳng lẽ… giữa Nhã Kỳ và Tôn Kiệt có điều gì mờ ám không thể cho ai biết?
Tôi muốn biết bọn họ đang làm gì.
Vì vậy, khi họ tìm cách đánh lạc hướng vệ sĩ của Cố Vân Đình một lần nữa, tôi đã âm thầm giúp bọn họ một tay.
Chính nhờ sự giúp đỡ nhỏ này, tôi mới phát hiện ra—Nhã Kỳ và Tôn Kiệt không hề có quan hệ huyết thống!
Bọn họ từ lâu đã có tư tình với nhau.
Đứa bé mà Nhã Kỳ sinh ra—lại chính là con của Tôn Kiệt!
Thám tử tư gửi về một đoạn ghi âm cực kỳ rõ ràng, nhưng cũng đủ để đảo lộn toàn bộ tam quan.
“Anh, em đã thành công lừa được Cố Vân Đình rồi! Bây giờ, anh ta xem con của chúng ta như con ruột của mình mà cưng chiều.”
“Kỳ Kỳ, làm vậy có phải quá mạo hiểm không?”
Nhã Kỳ chẳng chút bận tâm:
“Mạo hiểm thì đã sao? Cùng lắm là chạy trốn thôi. Chỉ cần nhớ lại bộ dạng năm đó của mụ già nhà họ Cố khi tìm đến em, khinh thường em, chửi rủa em, em liền hận không thể tát chết bà ta ngay tại chỗ. Cứ nghĩ mình có chút tiền thì ghê gớm lắm chắc? Rõ ràng là con trai bà ta theo đuổi em, bám lấy em không buông, vậy mà bà ta lại nói em mặt dày quấn lấy con trai bà ta. Đúng là đồ đáng ghê tởm!”
“Bây giờ, em phải lấy oán báo oán! Để cho nhà họ Cố nuôi con cháu nhà họ Tôn chúng ta! Đến ngày con mụ đó sắp chết, em nhất định phải nói ra sự thật, đến lúc đó nhìn vẻ mặt của bà ta chắc chắn sẽ rất thú vị!”
“Còn Cố Vân Đình nữa! Miệng thì nói yêu em, nhưng thực chất lại để em làm tiểu tam lén lút! Để Vân Yên đường đường chính chính làm Cố phu nhân. Anh ta cũng chẳng khác gì mụ già nhà mình, trong lòng chưa bao giờ coi em ra gì! Anh ta nghĩ anh ta là hoàng đế chắc? Ba vợ bốn nàng hầu, sung sướng tận hưởng cả hai bên? Coi em là cái gì? Đồ khốn nạn!”
“Anh, thuốc anh lấy được chưa?”
Tôn Kiệt trả lời:
“Lấy được rồi, phải tốn rất nhiều công sức mới mua được. Viên thuốc này không hề rẻ, giá trị lên đến hàng triệu đấy.”
Nhã Kỳ cười lạnh, đón lấy viên thuốc từ tay hắn ta:
“Mặc kệ! Dù sao cũng là tiền của Cố Vân Đình.”
Tôn Kiệt cũng cười theo:
“Nếu Cố Vân Đình biết chính tiền của mình đã mua thuốc triệt sản cho bản thân, không biết anh ta sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
Nhã Kỳ nhếch môi đầy khinh miệt:
“Cảm giác gì à? Đương nhiên là vui vẻ rồi! Anh ta còn có thể nhẫn tâm giết chết chính con ruột của mình, vậy thì loại đàn ông như anh ta đúng là nên tuyệt tử tuyệt tôn.”
“Sau này dù có chán em, muốn tìm đàn bà khác cũng đừng hòng có con. Cả đời này, anh ta chỉ có thể nuôi con của em và anh mà thôi! Ha ha ha ha!”
“Con của em nhất định phải ngồi vững trên vị trí người thừa kế nhà họ Cố, không được để bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.”
Đoạn ghi âm dần kết thúc, thay vào đó là những âm thanh thân mật đầy ám muội.
“Kỳ Kỳ, có được không?”
“Qua cữ rồi... cũng gần được rồi...”
“Có nhớ anh không?”
“Đáng ghét...”
…
Tôi đã từng nghĩ, trong ván cờ này, tôi là kẻ đáng thương nhất.
Không ngờ, Cố Vân Đình cũng chỉ là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi.
Chỉ có điều, hắn ta không biết rằng—khi bọ ngựa rình bắt ve, chim sẻ đã chờ sẵn phía sau.
Nhã Kỳ tự cho rằng mình đã lừa được Cố Vân Đình.
Nhưng cô ta không biết rằng, nếu không phải Trương Vân Thâm cố tình tráo đổi kết quả xét nghiệm ADN, thì có lẽ cô ta và Tôn Kiệt đã sớm bị diệt khẩu rồi.
Trương Vân Thâm… giống như một cái bóng ẩn nấp trong bóng tối.
Không ai biết đến sự tồn tại của anh ta, nhưng lại bị anh ta điều khiển như những con rối trong tay.
Anh ta dường như chẳng làm gì cả.
Nhưng thực chất, lại chính là người đã thao túng tất cả.
Nếu Cố Vân Đình biết, chính mình đã ra tay giết chết con ruột của mình.
Để rồi đổi lại là một trò đùa nhục nhã như thế này…
Không biết anh ta sẽ có cảm giác ra sao nhỉ?
Nhưng dù là cảm giác gì đi chăng nữa…
Thì đây cũng là quả báo mà hắn ta đáng phải nhận!