Chương 6: Chương 6 [Hết]
—
Ngày hôm sau, vừa tan lớp bước ra khỏi phòng học, tôi đã cảm nhận được không khí có gì đó bất thường.
Cổng trường vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo loạn.
Người đứng chật kín, ba lớp trong, ba lớp ngoài, ai cũng xì xào bàn tán. Từng đợt âm thanh kích động vang lên, có cả tiếng la hét lẫn tiếng khóc lóc.
Ngay trước cổng trường, một tấm băng rôn đỏ rực căng ngang:
“Quỳ lạy Trác Lâm Khê tha cho phụ nữ mang thai!”
Nổi bật nhất là Trác Tân Tân—cô ta quỳ ngay trước băng rôn, đôi mắt đẫm lệ, thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt.
Dưới đầu gối là một mảnh vải cũ, chạm xuống nền đất lạnh buốt, khiến đầu gối cô ta tái nhợt vì rét.
Bên cạnh, có người giơ cao những tấm biểu ngữ:
“Bạn học cũ sao phải tuyệt tình như vậy?”
“Mẹ góa con côi bị áp bức tàn nhẫn!”
Tiếng trống, tiếng chiêng vang lên inh ỏi, khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn.
Giáo viên và sinh viên trong trường đều xôn xao bàn tán:
“Chuyện gì thế này? Sao lại có người quỳ khóc cầu xin?”
“Hóa ra cô giáo dạy piano Trác Lâm Khê có liên quan đến vụ này à?”
“Thật mất mặt, rốt cuộc là quan hệ gì, sao có thể để chuyện này ầm ĩ đến tận cổng trường?”
Tôi siết chặt vạt áo.
Bấy lâu nay, tôi luôn giữ thái độ khiêm nhường, không phô trương trong trường. Nhưng giờ đây, những ánh mắt dò xét của mọi người như muốn lột trần tôi giữa chốn đông người.
Một lát sau, khi thấy tôi vẫn chưa xuất hiện, một tấm băng rôn khác được kéo căng ngay dưới bậc thềm cổng trường:
“Trác Lâm Khê vô tình vô nghĩa, trả lại mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!”
Lần này, ngay giữa vòng người, Lục Nhượng cũng quỳ xuống. Áo quần xộc xệch, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu.
Hắn mang theo cả trăm công nhân, vây kín cổng trường. Họ đều là những người đàn ông trung niên, tay chân chai sần, gương mặt hằn rõ dấu vết của lao động vất vả.
Trong tay họ cầm những chiếc nồi niêu cũ kỹ, rồi đồng loạt dùng thìa gõ mạnh.
“Keng! Keng! Keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang vọng chói tai.
“Nợ tiền thì phải trả! Đó là lẽ đương nhiên!”
Tiếng hô ngày càng lớn, sự phẫn nộ dâng trào, như muốn chọc thủng cả bầu trời.
8.
Trác Tân Tân ánh mắt âm u, mái tóc rối bời, hôm nay cô ta còn cố tình mặc một chiếc váy cũ rách, khuôn mặt tràn đầy tủi thân:
“Trác Lâm Khê! Tôi đã có thai! Nhưng giờ đứa bé sắp không giữ được nữa! Tất cả đều tại cô! Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng từng là chị em. Giờ cô đã là phu nhân hào môn, sao có thể nhẫn tâm tuyệt tình như vậy?”
Lục Nhượng ánh mắt hoang mang, pha lẫn cơn giận dữ mất kiểm soát, hắn gào lên:
“Trác Lâm Khê! Cô vừa lòng chưa? Nhà tôi mất rồi, nhà máy cũng sụp đổ, cô còn muốn dồn ép bao nhiêu người vào đường cùng nữa?!”
Hắn vừa hét xong, đám công nhân xung quanh lập tức hưởng ứng, tiếng phẫn nộ vang lên như thủy triều.
“Nhà máy đóng cửa, chúng tôi lấy gì mà sống? Cả gia đình sắp chết đói rồi! Cô làm vợ tỷ phú rồi thì không coi chúng tôi là con người nữa sao? Lũ tư bản đáng chết!”
“Đả đảo tư bản!”
Những sinh viên và giảng viên đứng xem đều há hốc mồm:
“Chuyện gì thế này?”
“Cô giáo Trác thực sự đã kết hôn với tỷ phú sao?”
“Nhưng tại sao cô ấy lại khiến nhà máy của người ta phá sản?”
Tiếng bàn tán ồn ào như từng mũi kim châm vào màng nhĩ, nhưng lòng tôi lại chẳng gợn sóng.
Tôi nhịn giận, quét mắt qua đám đông, giọng nói bình tĩnh mà cứng rắn:
“Các người thực sự nghĩ chỉ vì một câu nói của tôi mà cả một nhà máy sụp đổ? Chuyện này tất cả đều do tôi gây ra sao?”
Đám đông chợt im lặng trong giây lát, dường như bị khí thế của tôi làm cho sững sờ.
Đúng lúc này, một chiếc Hồng Kỳ đen tuyền phanh gấp ngay trước cổng trường. Cửa xe mở ra, thị trưởng và Lệ Hành bước xuống. Ngay sau họ là vài chiếc xe cảnh sát sáng đèn chói mắt.
Lệ Hành sải bước dài về phía tôi, vầng khí lạnh lẽo quanh anh khiến đám đông bất giác nép sang hai bên, mở ra một lối đi.
Anh ôm chặt tôi vào lòng, siết mạnh đến mức khiến tôi đau. Rồi không nói một lời, anh quét ánh mắt sắc bén qua đám người gây rối.
Thị trưởng giơ tay ra hiệu, lập tức, hiện trường trở nên im lặng. Ông trầm giọng nói:
“Nhà máy của Lục Nhượng vốn đã nợ nần chồng chất từ lâu, các người có biết hắn ta đã nợ lương của mình bao nhiêu không? Làm loạn ở đây có giúp các người đòi được tiền lương không?”
Đám công nhân dần dao động, vài người lộ rõ vẻ nghi hoặc. Ngay sau đó, cảnh sát tiến lên, bẻ quặt tay Lục Nhượng, còng hắn xuống đất.
“Lục Nhượng, anh bị bắt vì tội buôn lậu, đầu cơ trục lợi và hối lộ quan chức!”
Đám đông cứng đờ, không ai dám hé răng.
Thị trưởng tiếp tục cười nói:
“Năm nay, Lệ tổng sẽ hỗ trợ chúng ta cải cách cổ phần, và nhà máy của các người chính là dự án đầu tiên! Đừng lo, không ai bị mất việc, mọi người vẫn sẽ có cơm ăn!”
Công nhân nhìn nhau, bàn tán xôn xao, dường như đã hiểu ra rằng bản thân bị Lục Nhượng lợi dụng.
Rồi đột nhiên, ai đó ném mạnh một nắm rau thối vào mặt hắn. Lá rau nát bấy, nước chảy dài xuống, bốc mùi hôi thối kinh khủng. Tiếp theo là trứng thối, giẻ lau bẩn, thậm chí cả nước cơm thừa.
Lục Nhượng và Trác Tân Tân lấm lem đầy bẩn thỉu, giơ tay che đầu, chật vật không chịu nổi.
Lục Nhượng vùng vẫy, đôi mắt đỏ ngầu, gào lên điên cuồng:
“Không! Tôi bị oan! Tôi không có tội! Trác Lâm Khê! Là cô hại tôi!”
—
Hôm sau, tin tức nóng hổi lan khắp cả thành phố.
“Tỷ phú Lục Nhượng bị bắt vì buôn lậu, đầu cơ trục lợi và hối lộ quan chức. Toàn bộ tài sản bị phong tỏa, vụ án chính thức được điều tra!”
Giữa mùa đông giá rét, tôi nhận được một bức thư.
“Ở trong tù, A Nhượng được chẩn đoán mắc viêm gan B cấp tính. Nó sắp chết rồi. Lâm Khê, xin con, hãy giúp nó, giúp chúng ta đi!”
Gió rét buốt như dao cắt da cắt thịt.
Nhưng vẫn không lạnh bằng tờ thư trong tay tôi—
Nó như một lưỡi dao sắc, cứa nát lòng tôi.
9.
Bức thư lần này là do trưởng bối nhà họ Trác gửi đến.
Tôi không ngờ rằng, nhiều năm trước, khi Trác Tân Tân được nhận lại vào gia tộc, bọn họ đã lạnh lùng ép tôi rời đi. Giờ đây, lại dùng cách này để cầu xin tôi giúp đỡ:
“A Nhượng… nó cũng chỉ vì đường cùng nên mới phạm sai lầm. Nể tình ngày xưa chúng ta đã nuôi dưỡng con, con và Tân Tân, A Nhượng cũng từng là bạn học, con có thể khuyên Lệ Tổng, cho nó một cơ hội được không?”
Tôi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng con chữ.
Cuối thư, bọn họ còn viết thêm một câu:
“Tân Tân sắp sinh rồi, đứa trẻ vô tội, con là một đứa trẻ hiểu chuyện, đúng không?”
Từng câu từng chữ như một mũi kim nhọn đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, vậy nên năm đó mới ngoan ngoãn rời khỏi nhà họ Trác.
Vậy nên ở kiếp trước, tôi mới cam tâm từ bỏ con đường học vấn, ở nhà tận tụy vì Lục Nhượng, vất vả suốt bao nhiêu năm. Để rồi đến khi nhắm mắt, tôi mới nhận ra, cả đời mình chỉ là kẻ làm nền cho hạnh phúc của người khác.
Nhưng ở kiếp này, tôi không muốn làm “đứa trẻ hiểu chuyện” nữa.
Tôi xé bức thư thành từng mảnh nhỏ, không do dự ném vào thùng rác. Những gì Lục Nhượng nợ, tôi không có nghĩa vụ phải trả thay.
Lệ Hành bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:
“Có chuyện gì sao?”
Hai đứa trẻ của tôi nép vào lòng tôi, ánh mắt trong veo, miệng cười ngọt ngào. Tôi ôm con vào lòng, một trái một phải, thơm ngào ngạt, mềm mại đáng yêu.
Ngước nhìn Lệ Hành, tôi khẽ mỉm cười:
“Không có gì, chỉ là vài chuyện cũ mà thôi.”
Bàn tay anh ấm áp, nhẹ nhàng bao bọc lấy tay tôi:
“Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, bọn họ chỉ là người của quá khứ.”
“Ừm.”
Tôi gật đầu, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm đen thẫm, nhưng lòng tôi lại chưa bao giờ bình yên đến thế.
Những chuyện của quá khứ, đã theo gió bay đi từ lâu.
Người ta đều nói tôi may mắn mới có thể gả cho Lệ Hành, nhưng chỉ có tôi biết—
Kiếp này, tôi và anh, tình cảm cân xứng, chẳng ai cao hơn ai.
Tôi theo đuổi giấc mơ của mình, thi đỗ Thanh Bắc, phát triển sự nghiệp âm nhạc, dạy dỗ những học trò của tôi.
Kiếp này, tôi sống không phải vì đàn ông, không phải vì con cái, mà là vì chính mình.
Mà đàn ông, con cái, sự nghiệp— tôi đều có cả.
End