Chương 5: Chương 5
6.
Lục Nhượng sững người.
“Anh… Anh biết tôi sao?!”
Tôi bảo Lệ Hành đưa con trai và con gái vào xe chờ trước. Trước khi rời đi, anh ta liếc nhìn Lục Nhượng, giọng nói đầy ẩn ý:
“Tôi thật sự phải cảm ơn cậu.”
Lục Nhượng gượng cười, khó hiểu: “Hả?”
“Cảm ơn cậu, vì đã không giữ được một người phụ nữ tốt như Lâm Khê.”
Nhìn theo bóng lưng Lệ Hành khuất dần, Lục Nhượng vừa khó hiểu vừa giận dữ, cuối cùng không nhịn được mà chất vấn tôi:
“Trác Lâm Khê, rốt cuộc cô làm cách nào bám được vào Lệ tổng?!”
Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Ra nước ngoài du học rồi quen biết nhau.”
“Cô? Du học? Cô ra nước ngoài từ khi nào?!”
“Năm đó, tôi không kết hôn với anh, liền thi vào Thanh Bắc.”
Lệ phu nhân là sinh viên tốt nghiệp Thanh Bắc, chuyện này không phải là lời đồn đại.
Tôi ngừng một lát, nhìn thẳng vào Lục Nhượng, giọng điệu vẫn bình thản:
“Không giống như kiếp trước, khi thanh xuân của tôi bị anh lãng phí, đến đôi tay của chính mình tôi cũng không thể giữ gìn.”
Ánh mắt hắn dao động.
Hắn nhớ về những mùa đông trước kia, đôi tay tôi bị lạnh đến mức nứt nẻ, chảy máu. Thế nhưng những năm đó, thứ tôi cố gắng bảo vệ, với hắn mà nói lại chẳng hề quan trọng.
Sắc mặt Lục Nhượng ngày càng khó coi.
Tôi chậm rãi tiếp tục, giọng nói có phần dịu dàng hơn:
“Thỉnh thoảng, vào những lúc rảnh rỗi sau hoạt động tình nguyện, tôi hay chơi piano. Nhưng anh ấy luôn biến mất một lúc. Mãi sau này tôi mới biết, lần nào anh ấy cũng lau sạch nắp đàn trước khi tôi đến, còn chuẩn bị cả túi sưởi tay trong phòng. Anh ấy nói, đôi tay tôi là vốn liếng để chơi đàn, không thể sơ suất dù chỉ một chút.”
Lục Nhượng theo bản năng nhìn xuống tay tôi.
Bàn tay mềm mại, mịn màng, ngón tay thon dài, nước da căng bóng, không còn những vết chai sần hay nứt nẻ như trước.
Chuyện Lệ Hành bỏ ra một số tiền lớn để mua tặng tôi một cây đàn piano không phải lời đồn. Năm đó, để mừng sinh nhật tôi, anh ấy thực sự đã mất bao công sức để mang cây đàn vào nhà, chỉ để làm tôi vui.
Tôi khẽ cười:
“Lục Nhượng, kiếp trước, vì giấc mộng phát tài của anh, tôi chịu khổ biết bao nhiêu năm, tay chân nứt nẻ, một lòng chăm lo gia đình. Còn anh thì sao? Anh dành cả một cuốn album đầy ắp hình ảnh của Trác Tân Tân, tiền kiếm được đều mang đi dỗ dành cô ta vui vẻ?”
Lục Nhượng giận dữ đấm mạnh vào tường.
“Cô không hiểu! Bối cảnh nhà họ Trác… Tôi làm tất cả là vì tương lai của hai chúng ta!”
Tôi khẽ cười:
“Thật sao? Đến cả chuyện có con với tôi anh cũng không chịu, cũng là vì muốn tôi có cuộc sống tốt hơn à?”
Lục Nhượng đứng sững, môi mấp máy, mãi mới thốt ra được một câu:
“Vậy… cặp song sinh của Lệ Hành thật sự là con cô?”
Tôi bình thản đáp:
“Đương nhiên. Anh ấy ủng hộ tôi chơi đàn, ủng hộ tôi tốt nghiệp rồi trở thành giáo viên dạy piano.”
“Anh ấy tặng tôi nhẫn, nhưng không bận tâm liệu tôi có thể đeo khi chơi đàn hay không.”
“Anh ấy yêu tôi, bảo vệ tôi, muốn cùng tôi có con, nhưng lại xót xa khi tôi phải chịu đau đớn vì sinh nở.”
“Những thứ anh chưa từng cho tôi, hoặc không muốn cho tôi, anh ấy đều có thể làm được.”
Lục Nhượng nghẹn lời.
Hắn không cam lòng, giọng khàn đặc:
“Trác Lâm Khê, trước đây cô từng nói, cả đời này chỉ muốn sinh con cho tôi. Sao cô có thể cùng người đàn ông khác…?”
Tôi cười bất đắc dĩ:
“Lục Nhượng, kiếp trước đã qua rồi. Kiếp này, chúng ta đã chẳng còn nợ nần gì nhau nữa. Anh hà tất phải dùng những chấp niệm buồn cười ấy để ràng buộc tôi?”
Hắn đứng đó, để mặc cơn gió lạnh mùa đông quét qua, nhìn theo tôi dần khuất xa.
Cho đến khi tôi ngồi vào xe, hắn bất ngờ lao đến, gương mặt đầy đau khổ và giằng xé.
“Trác Lâm Khê!”
Giọng hắn khàn đặc, như thể bị bóp nghẹt:
“Tôi biết tôi sai rồi! Trước đây là tôi mù quáng, là tôi không ra gì… Cô cho tôi một cơ hội nữa, được không? Lâm Khê, chúng ta vẫn có thể quay lại như trước kia! Cô còn nhớ kiếp trước…”
Tôi bật cười, trong nụ cười mang theo vài phần chế giễu.
Tôi siết chặt tay Lệ Hành, không quay đầu lại, chỉ khẽ đáp:
“Không thể nào.”
“Tôi không còn yêu anh nữa.”
7.
“Cô Trác, điện thoại của cô!”
Dạo gần đây, tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi ở phòng trực ban của trường.
Vừa nhấc máy, lại là Lục Nhượng.
Giọng hắn đầy lo lắng, gần như mất kiểm soát:
“Lâm Khê! Giúp anh xin Lệ tổng một lần đi! Anh ấy đã cắt hết mọi hợp đồng của anh rồi, giờ ngân hàng đang ráo riết đòi nợ! Em biết mà, nếu chuỗi vốn bị đứt, đời này anh không thể ngóc đầu lên nổi nữa…”
Tôi khẽ nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt:
“Lục Nhượng, đây là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi.”
“Trác Lâm Khê!”
Hắn gần như gào lên trong tuyệt vọng:
“Nếu em chịu giúp anh nói đỡ một câu, vậy coi như giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Chỉ cần anh ấy chịu cho anh một cơ hội…”
Tôi dứt khoát cắt ngang:
“Lục Nhượng, Lệ Hành chưa từng nợ anh bất cứ điều gì. Anh ấy có quyền lựa chọn người để hợp tác.”
“Cô!”
Bên kia điện thoại, Lục Nhượng nghẹn họng, không nói thêm được gì. Cuối cùng, chỉ gằn từng chữ đầy căm phẫn:
“Trác Lâm Khê, sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận!”